Buổi chiều. Những ánh nắng hoàng hôn phủ xuống mặt đất, nhìn bầu trời đang tối dần theo cơn gió thổi lạnh giá. Một mình cô đứng giữa cả sân vận động tưởng chừng mênh ௱ôЛƓ không có giới hạn – sân vận động Mỹ Đình.
Có ai là người Hà Nội mà lại không biết đến cái sân này? Đa phần là quá biết! Và cô cũng vậy, cô cực kỳ rõ cái sân vận động này, vì thế cô thực sự bủn rủn chân tay khi chạy ở đây. Đó là một trong những sân vận động lớn nhất Hà Nội, liệu cô có thể chạy được không?
Chỉ nghĩ đến việc đó thôi là Vân Hoa đã run hết cả chân, cô đột nhiên khuỵu xuống. Bỗng có hai bàn tay vội lao tới ôm chặt lấy cô để đỡ lấy cô.
Cô giật bắn mình khi thấy có người ôm mình từ phía sau bất ngờ như vậy, vội vàng quay lại:
“Ôi trời tao cứ tưởng ai…!” – Hoa quên mất là anh hay đến đây để tập.
“Sao? Tưởng thằng nào thèm ôm mày để đá cho nó mấy cái rụng răng à?” – Hoàng Duy cười trêu cô.
“Ừ đúng, suýt nữa làm thế thật!”
“Nhưng tại sao lại đang đứng mà lại ngã xuống thế?”
“Tại tao run quá…”
“Run gì mà run? Bắt tập chạy à?”
“Sao mày biết?”
“Mày nghĩ tao là ai mà không biết? Mày cứ khi nào phải tập chạy là coi như người mày cứ như lên cơn giật điện cả! Sao, bị Mạnh Duy bắt tập chạy hả?”
“Tại tao lỡ cá cược với anh ấy sẽ chạy quanh cái sân này đúng trong 1 phút!”
Hoàng Duy vừa nghe xong liền ho sặc ho sụa, mãi anh mới bình tĩnh nổi nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng:
“Mày là người tiên trên trời rơi xuống hay là quỷ sứ dưới địa ngục lên vậy?”
“Cả hai đều cao siêu quá, tao chỉ là con ốc sên điên rồ mà thôi…”
“Quá đúng! Quá điên rồ ấy! Mày nghĩ mày có thể chạy được cả cái sân này à? Chắc mày có vấn đề rồi!”
“Thì thế đó, tao chỉ là một đứa ngu ngốc đòi thông minh trong thời gian quá ngắn thôi. Tao chẳng làm được gì cả, cái gì tao chẳng thất bại…” – Nước mắt cô ầng ậc chuẩn bị tuôn trào.
Hoàng Duy thấy vậy thì mủi lòng, có lẽ anh nói hơi quá đáng. Cô dù chạy chậm thế nào nhưng cô cũng dũng cảm cá cược như thế, làm sao anh nỡ nói cô điên rồ như thế được.
Anh bước tới, đặt tay lên vai cô:
“Đừng lo, tao sẽ giúp mày!”
Cô giật mình ngẩng lên. Đôi mắt vẫn có những giọt nước càng thêm long lanh tuyệt đẹp khiến trái tim anh lỗi một nhịp.
“Mày nói gì?”
“Thực ra chạy như Mạnh Duy nói chẳng khó đâu, mày phải nắm bắt kỹ thuật và cách làm sao để chạy nhanh mà không mất sức. Tao sẽ hướng dẫn cho mày những cái đó, còn mày phải tự tập làm sao để chạy được đúng như những gì anh ấy đã bảo!”
“Mày…giúp tao thật à…?”
“Thế không muốn sao? Vậy thôi nhé?”
“Ấy đừng!” – Hoa cười tươi rói – “Giúp đi, bạn tốt, có gì tao sẽ báo đáp mày đó!”
“Báo đáp gì?”
“Thì…chưa biết! Mày muốn báo đáp như thế nào?”
“Vậy nếu tao muốn mày báo đáp điều đó thì mày có làm không?”
“Điều đó là gì?”
“Điều đó lúc xong xuôi tao sẽ nói. Nhưng mày hứa với tao phải thực hiện đó, yên tâm không mất sức như chạy đâu.”
“Không mất sức là được! Tao sẽ báo đáp mày bằng bất cứ điều gì, hì hì.”
Hoàng Duy nhìn cô. Sao cô tự tin vậy chứ? Liệu cô có dám đồng ý việc đó không…(đố cả nhà đó là việc gì?)
Hoàng Duy ra vạch xuất phát cúi người xuống. Anh để tay chạm đất, một chân co lên, chân kia duỗi ra sau, rồi nhổm người. Hoa thắc mắc:
“Cái gì vậy? Đó là chạy à?”
“Ngốc ạ, đây là tư thế chuẩn bị! Nhờ thế mới lấy đà để chạy nhanh được.”
“Ôi dào cái trò chổng ௱ôЛƓ này ai chẳng làm được.”
“Ừ thì nó đơn giản đấy nhưng nó không tầm thường đâu. Để tao chạy cho mày coi, bấm giờ nhé!”
“OK! Bắt đầu!” – Hoa giở điện thoại bấm giờ.
Hoàng Duy lao ✓út về phía trước. Nhờ có tư thế chuẩn bị đã giúp anh lấy đà nên anh đã chạy được 10 mét đầu tiên trong vòng 5 giây. Như một con ngựa đua được huấn luyện, tốc độ của Hoàng Duy nhanh dần, nhanh dần và chỉ sau một lớp bụi tung mù mịt anh đã chạm đến đích.
“Trời, 0:38! Mày đúng là siêu nhân!”
“Có gì đâu, tao chạy ở đây nhiều rồi mà. Giờ mày chạy thử đi.”
Vân Hoa hăng hái ra đứng ở vạch xuất phát. Cô cũng cúi xuống làm cái trò “chổng ௱ôЛƓ” như Hoàng Duy bảo, mặt hừng hực đầy khí thế. Hoàng Duy chạy dễ dàng như thế, nhất định cô sẽ chạy được.
“Bắt đầu!”
Hoa lao về phía trước như tên bắn. Công nhận việc lấy đà nhờ cái trò “chổng ௱ôЛƓ” có ích không nhỏ, nó khiến cô chạy nhanh hẳn. Hehe, biết đâu cô chạy được cả cái sân này trong 8 giây thì sao, chứ 38 giây như Hoàng Duy hơi nhiều đấy!
Nhưng chưa đến 1/4 sân cô thấy đau đầu vô cùng, chạy nhanh quá nên bụng cô cũng thắt lại. Người cô bỗng lả đi, mồ hôi nhanh chóng túa ra, chân cô bủn rủn không thể nào chạy được nữa. Cô gục xuống, ôm lấy đầu, hoa mắt chóng mặt.
Hoàng Duy vội vàng chạy tới đỡ cô đứng dậy:
“Không sao chứ?”
“Tao…đau đầu quá…”
“Đấy thấy chưa, lúc đầu phải chạy chậm thôi, từ từ hãy tiếp tục tăng vận tốc. Mày chạy như thế quá sức thì ૮ɦếƭ dọc đường chứ không đùa đâu. Thôi về nghỉ đi!”
“Nhưng mai là tao phải thực hiện lời hứa rồi, tao lại nói thêm như thế…”
“Mày điên thật rồi! Mày nghĩ mày làm được à!!!!???” – Hoàng Duy không chịu được quát.
“Thôi Hoàng Duy mày về đi, tao sẽ ở lại tập một lát rồi về. Không sao đâu, cá cược thôi mà.”
“Nhưng…” – Hoàng Duy chợt nhớ phải về giúp mẹ mấy việc rất quan trọng – “Vậy mày phải về ngay nhé!”
“Ừ tất nhiên, mày nghĩ tao trụ lại được à?”
Hoàng Duy nghe vậy hơi hơi yên tâm rồi quay đi về. Còn lại Vân Hoa, cô nhìn ra sân vận động.
Cô có thể làm được không đây…?
Story 8 (phần 2 – “Nụ cười và giọt máu”)
“Sao hôm nay Vân Hoa không đến làm hả cháu?” – Bà nội lo lắng hỏi.
“Cháu cũng đâu biết! Lạ thật đó, mọi khi cô ta có nghỉ thì luôn xin phép mà, giờ đã 8 rưỡi tối rồi mà vẫn không có liên lạc gì cả.”
“Cháu gọi xem nó ở đâu đi, bà tự dưng thấy lo cho nó.”
“Vâng bà cứ để cháu gọi xem.”
Mạnh Duy nhấc máy gọi điện, thế nhưng gọi đi gọi lại cô vẫn không nghe máy. Tưởng là máy hỏng hay làm sao chứ đằng này là không trả lời, tự dưng trong lòng Mạnh Duy như lửa đốt.
Bỗng anh giật mình!
Biết đâu cô ta…?
Ý nghĩ chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến Mạnh Duy chạy ra ngoài lấy chiếc xe máy phóng vù đi. Tốc độ được tăng hết cỡ, không hiểu vì sao anh phóng nhanh như vậy chứ. Chiếc xe máy xuyên qua màn đêm phóng đến sân vận động lớn nhất Hà Nội.
Trời rất tối, chỉ có vài cái đèn đường. Nhưng nhờ đôi mắt sáng rực, Mạnh Duy đã nhìn thấy cô…
4 phút 34 giây!
Vân Hoa gục xuống nền đất của sân vận động rộng lớn. Cô không chịu được mất. Từ bấy đến giờ cô đã nghe lời Hoàng Duy, tập chạy từ chiều liền thế mà gắng sức đến mấy cô cũng chỉ dừng lại ở 4 phút thôi sao?
Mồ hôi ướt đẫm áo cô, cô thở hổn hển, không chịu nổi nữa. Giờ cô mới nhận ra trời đã tối đêm, đồng hồ trên tay cô chỉ 20h40p.
Đúng lúc đó điện thoại reo. Giờ cô mới để ý đến điện thoại, nhấc máy lên:
“Alo…”
“Cháu à? Sao cháu chưa về vậy?”
“Bác Lâm ạ?” – Cô giật mình nghe giọng của bác tài xế.
“Bố mẹ đang lo lắng cho cháu lắm đấy, cháu ở đâu thế hay bác đến đưa cháu về?”
“Bác à, đêm nay cháu không về đâu. Vì có mấy việc ở trường, cháu và mấy đứa bạn phải làm qua đêm nên không về được. Bác bảo bố mẹ cháu vẫn an toàn, cháu sẽ ngủ lại tại nhà bạn. Bác yên tâm đi, bạn bè cháu chỉ quanh quẩn con Ngọc, con Phương Nga, không có chuyện gì đâu!”
“Cháu chắc chứ?”
“Chắc mà bác, cháu dập máy đây!” – Cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã nói dối bác, nhưng biết làm thế nào chứ?
Ngày mai, cô sẽ phải đối mặt với thử thách. Làm sao cô có thể yên tâm mà về ngôi nhà xa xỉ của cô ăn ngủ?
Trong đêm tối, cái sân vận động càng rộng thêm. Trăng bắt đầu lên rồi, trời càng lúc càng muộn nhưng cô không cảm thấy mệt. Cô sẽ phải chạy bằng được hết cái khoảng không gian rộng lớn kia.
Cô đứng lên. Dường như lúc đứng lên sinh khí trong cô trỗi dậy, cô quên đi cả cái mệt mỏi.
Cô đeo thêm tai nghe, bật bài hát Never Had A Dream Come True. Đây là bài hát cô được chính Mạnh Duy khen trực tiếp, có lẽ khi nghe bài hát này cô sẽ cảm thấy vui hơn và chạy tốt hơn.
Và cô lại tiếp tục chạy!
Có thể sân vận động Mỹ Đình là quá lớn, là cái sân không dành cho những người có tốc độ như cô. Có thể sẽ mãi mãi, sẽ vĩnh viễn cô không thể chạy được hết sân vận động này trong 1 phút. Có thể Mạnh Duy vẫn sẽ bỏ nghề chạy, đi theo nghề diễn viên.
Nhưng chạy cũng là ước mơ của cô!
Cô làm điều này, cũng vì Mạnh Duy, nhưng cũng là vì ước mơ của cô. Cô không muốn mình cứ mãi là con ốc sên chậm chạp đi theo sau người khác.
Ước mơ của con người là vậy đó,cực kỳ lớn lao mà lại cũng xuất phát từ một điều rất nhỏ bé…
Rời bỏ ước mơ có nghĩa là người đó rời bỏ cuộc sống này!
Mạnh Duy, anh cứ đợi đó đi. Rồi anh sẽ nhớ ra tất cả, nhớ ra ước mơ thực sự của mình là gì, và anh không được từ bỏ nó dù rằng có quá nhiều chông gai ngăn cản anh.
Đêm trôi đi. 9h, 10h, 11h, 12h,….4h sáng!
Một vận động viên cũng không thể nào trụ vững được như Vân Hoa đến 4h sáng mà chỉ có chạy. Nhưng không biết cô đã làm sao nữa! Cô điên rồ hay là quyết tâm? Có lẽ là cả hai, nhưng tất cả đều vì một mục đích mà thôi. Bài hát Never Had A Come True lặp đi lặp lại bao nhiêu lần cũng là số vòng mà cô đã chạy, chỉ tiếc là chưa lần nào cô chạy được hết một vòng trước khi bài hát kết thúc (bài hát dài 4 phút).
Nhưng cô không bỏ đâu! Không dừng đâu! Vì nếu dừng lại cô sẽ cảm nhận được những điều đau đớn trong mình. Lúc chạy thì cô không biết gì cả, nhưng nếu dừng lại là cô sẽ hoa mắt, chóng mặt, đau đầu,…và có thể đánh gục cô ngay tại sân vận động này.