Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 25

Tác giả: Trà My

Vân Hoa kinh ngạc nhìn thấy Mạnh Duy đang tím tái mặt mày, lả đi bên Kiều Nga. Không hiểu là do phản xạ hay do gì, cô chạy vội đến bên anh, đẩy cả Kiều Nga ra:
“Anh, anh làm sao thế?”
Cả Hoàng Duy và Kiều Nga đều sững sờ và có phần tức giận.
Mạnh Duy thấy Vân Hoa thì muốn đẩy cô ra.
Nhưng tại sao anh không đẩy được? Một cái gì đó vẫn bắt anh đứng yên, để cho cô lay gọi mình.
Kiều Nga nói:
“Anh ấy đang rất hoảng loạn, chị đừng gọi anh ấy nữa!”
“Tại sao?”
“Anh ấy đã bị loại khỏi vòng thử vai này.”
Vân Hoa như ૮ɦếƭ đứng.
Một ước mơ đã từ bỏ…
Và một ước mơ đã bị dập tắt ư?
Tối đó.
Mạnh Duy đi xuống nhà. Tự dưng anh cảm thấy khát nước nhưng nước thì hết rồi. Ngày hôm nay anh đã rất tức giận, anh không tin nổi tại sao lại có sự bất công đến thế. Vừa tức, vừa buồn, muốn quên đi sao chẳng được.
Định vào bếp rót nước thì Mạnh Duy giật mình khi thấy Hoa đang lúi húi ở vòi nước bồn rửa bát. Anh đi tới rất nhẹ. Phát hiện ra có người vì thấy xung quanh tối tối, Vân Hoa giật mình ૮ɦếƭ khi*p:
“Anh! Anh khỏi rồi ạ?”
“Khỏi cái gì chứ? Chỉ là sốc một tí thôi.” – Anh nhìn xuống – “Tay cô làm sao vậy?”
Hoa cũng nhìn theo hướng anh nhìn. Anh đã phát hiện ra bàn tay cô bị mẩn đỏ.
“À không sao đâu, rửa đi rồi bôi thuốc là khỏi thôi, tại em rửa bát chẳng chịu đeo găng.”
“Cô nghĩ đơn giản gớm nhỉ? Đi ra đây!”
Hoa đành cởi tạp dề, đi theo anh. Mạnh Duy lấy một gáo nước, cho muối vào đó và nói:
“Rửa tay bằng cái này rồi hẵng bôi thuốc gì thì bôi!”
Là nước muối sao? Ôi trời sao cô không nghĩ ra nhỉ? Cái nước này sát trùng rất tốt mà, đơn giản vậy mà cứ rửa bằng nước lã chẳng khỏi là phải.
Hoa ngâm tay vào gáo nước. Mạnh Duy bực mình:
“Rửa cũng phải biết rửa chứ, có phải ngâm chân đâu, đây là rửa tay đấy bà ngốc ạ!”
Và anh nắm lấy bàn tay cô để kỳ cọ, rửa sạch.
Nước muối khiến tay cô rất xót, nhưng bàn tay anh đã vơi đi tất cả.
Mạnh Duy cũng có lúc tốt như vậy sao?
Cũng đúng thôi, anh từng là Báo Đốm – con người tốt nhất mà cô biết mà.
Dù là anh ghét cô thật…
Nhưng anh cũng vẫn giúp đỡ cô, giúp đỡ mọi người trong lúc khó khăn.
Anh tốt như vậy, mà tại sao lại nỡ dập đi ước mơ của anh như vậy chứ?
“Mạnh Duy…”
“Hả?”
“Em nói anh đừng giận nhé!”
“Thì cô cứ nói đi.” – Mạnh Duy vẫn kỳ kỳ cọ cọ cái tay của Hoa.
Hoa hít một hơi, rồi nói:
“Anh hãy tiếp tục chạy được không?”
Mạnh Duy bỗng dừng tay lại. Hoa nhìn rõ sự thay đổi trên gương mặt anh.
“Tại sao tôi phải làm thế?”
“Vậy anh có chắc chắn mình sẽ theo đuổi được nghề diễn không?”
“Tôi chắc chắn! Có thể lần này tôi không làm được nhưng lần sau tôi sẽ làm được.”
“Vậy anh có thích nghề diễn không?”
Mạnh Duy im bặt. Anh không thể trả lời câu ấy.
“Đúng là không được làm diễn viên anh thấy rất buồn, nhưng em dám chắc nếu bỏ nghề chạy anh còn không thể chịu được!”
Anh ngẩng lên nhìn cô. Sao cô lại biết như vậy chứ?
“Sao cô biết?”
“Thì em cũng thế mà! Em cũng ước mơ được chạy như anh vậy.”
“Cô chạy chậm như thế mà cũng mong được chạy sao?”
“Sao không? Anh nghĩ phải chạy nhanh mới được à? Không đâu, con người ta ai cũng có quyền được mơ kể cả đó là giấc mơ không thể thành hiện thực. Chính vì chạy chậm nên em mong được chạy đó, em muốn sống vì ước mơ của mình, ૮ɦếƭ vì ước mơ của mình chứ không bao giờ bỏ đâu!” – Vừa nói cô vừa cười, sao nói thế cô cảm thấy vui vậy chứ?
Anh nhìn cô. Ước mơ của anh đã lớn, nhưng ước mơ của cô còn đẹp hơn thế nhiều.
Nhưng anh không biết có nên nghe theo cô không nữa?
Có quá nhiều chông gai đang ngăn anh đến với ước mơ trên đường đua.
Mà những chông gai đó anh quá mệt mỏi để phá chúng rồi.
“Nhưng tôi thấy cô cũng đam mê ca hát mà, cũng giống tôi đam mê thêm diễn viên vậy đó, có sao đâu?” – Anh hỏi tiếp.
“Ca hát chỉ là sở trường chứ em không đam mê. Nhưng công nhận em rất thích ca hát đấy, chỉ là ước mơ của em sẽ luôn đứng đầu mà thôi.”
“Ừm cũng may là cô còn có ưu điểm đó!”
“Xời em mà lị, hay em hát anh nghe một bài nhé?”
“Ừ cô hát cũng được đấy, trừ cái bài đó ra là được.”
“Yên tâm em chơi trội nhạc nước ngoài luôn.”
“Lằng nhằng quá muốn hát thì hát đi!”
“Nhưng anh à, bỏ tay ra được chưa?”
“Được rồi, lấy cái khăn lau đi!”
Vân Hoa bỏ tay ra, lấy chiếc khăn lau bên cạnh cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, nơi có ánh trăng đang soi tỏ như mong muốn tìm đến giấc mơ của cô.
“Everybody’s got something
They had to leave behind
One regret from yesterday that seems to grow with time
There’s no use looking back or wondering
How it could been now or might have been
Oh this I know but still I can’t find ways to let you go
I never had a dream come true
Till the day that I found you
Even though I pretend that I’ve moved on
You’ll always be my baby
I never found the words to say
You’re the one I think about each day
And I know no matter where life takes me to
A part of me will always be with you
Somewhere in my memory
I’ve lost all sense of time
And tomorrow can never be
Cos yesterday is all that fills my mind
There’s no use looking back or wondering
How it should be now or might have been
Oh this I know but still I can’t find ways to let you go
You’ll always be the dream that fills my head
Yes you will, say you will, you know you will Oh baby
You’ll always be the one I know I’ll never forget
There’s no use looking back or wondering
Because love is a strange and funny thing
No matter how I try and try I just can’t say goodbye
No no no no
I never had a dream come true
Till the day that I found you
Even though I pretend that I’ve moved on
You’ll always be my baby
…”
Tất cả mọi người đều có một điều gì đó
Họ đã phải để lại phía sau
Niềm hối tiếc từ hôm qua dường như lớn lên với thời gian
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Làm thế nào để nó có thể được ngay bây giờ hay là một lúc khác?
Dù em biết nhưng em vẫn không thể tìm cách nào để quên anh đi
Em chưa bao giờ có giấc mơ nào trở thành hiện thực
Cho đến ngày em tìm thấy anh
Mặc dù em đã giả vờ bỏ đi
Anh mãi mãi vẫn là người em yêu
Em không thể tìm được lời nào để nói
Anh là người mà em nghĩ đến mỗi ngày
Và em biết dù cuộc sống có đưa em đi đến đâu
Một phần của em sẽ luôn ở bên cạnh anh
Ở nơi nào đó trong ký ức của em
Em đã mất cảm giác về thời gian
Và ngày mai có thể chẳng bao giờ đến
Vì ngày hôm qua là tất cả những gì lấp đầy trong tâm trí em
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Làm thế nào để nó có thể được ngay bây giờ hay là một lúc khác
Dù em biết nhưng em vẫn không thể tìm cách nào để quên anh đi
Anh luôn luôn là giấc mơ lấp đầy tâm trí em
Đúng anh sẽ, nói rằng anh sẽ, anh biết là anh sẽ
Anh luôn luôn là người mà em biết, em sẽ không bao giờ quên
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Bởi vì tình yêu là một điều kì lạ và thú vị
Dù có cố gắng thế nào thì em cũng không thể nói lời tạm biệt
Không, không, không, không
Em chưa bao giờ có giấc mơ nào trở thành hiện thực
Cho đến ngày em tìm thấy anh
Mặc dù em đã giả vờ bỏ đi
Anh mãi mãi vẫn là người em yêu
….
Một bài hát dành cho giọng hát khỏe khoắn, tuy rằng giọng hát của Vân Hoa không to, khỏe như Kiều Nga nhưng chính cái nhẹ nhàng, tha thiết trong chất giọng của cô đã khiến bài hát đi sâu vào trong lòng Mạnh Duy. Giọng hát dù mới được nghe nhưng có lẽ anh đã nghe từ lâu lắm rồi.
Vân Hoa hát xong, mỉm cười:
“Hay không anh?”
“Không hay!”
“Hả? Sao lại không hay?”
“Thôi đi về đi, muộn rồi đấy lại gặp phải thằng nghiện bây giờ!”
Hoa nghe vậy vừa buồn vừa giận, Mạnh Duy vừa tốt được một tí giờ lại vô tâm quá. Cô lao thẳng ra cửa để biến đi cho đỡ phải chạm mặt tên đáng ghét này.
Nhưng giọng nói từ đằng sau vang lên khiến cô đứng sững lại:
“Đồ ngốc, cô hát rất hay chứ không phải hay!”
Và anh đi lên luôn, không quay lại.
Nhưng anh biết, cô gái đang đứng ở cửa kia đang cười sung sướng đến phát khóc.
Bỗng chốc anh cũng muốn cười như thế…
“Hây!”
“Mày làm cái gì vậy?”
“Mày không sợ à? Quả đấm thần chưởng đấy!”
“Đấm quái gì mà thần chưởng? Khéo đấm ruồi đấm muỗi còn không trúng ấy!” – Hoàng Duy chu mỏ.
“Ghét thật, tao mới học vài miếng võ phòng thân thôi, học lỏm lúc Mạnh Duy tập mà.”
“Sao lại phòng thân?”
“Ờ thì tao có lần bị bắt nạt…”
“Thằng nào dám bắt nạt mày vậy?”
“Thì là, mà thôi qua rồi mà, nó chỉ trêu tý thôi nhưng tao cũng tức lắm nên phải phòng chứ, nếu không đi làm thêm về muộn biết làm thế nào?”
“Đã đi làm osin rồi còn bị bắt nạt, cái số mày khổ gớm! Phải có anh hùng đi cạnh chứ!”
“Ai dám làm anh hùng của con ốc sên này chứ?”
“Sao không có? Có tao đây!”
“Ẹc ẹc đã nói không đùa mà, mày chỉ chém gió là giỏi!” – Hoa bật cười rồi đi vào trường.
Hoàng Duy đứng sau, nhíu mày.
Cô vẫn nghĩ là anh đùa sao?
“Cậu ta nói đúng đấy, cô đấm ruồi muỗi khéo còn chẳng trúng nữa là người!”
“Anh cũng bắt nạt em à, ghét ghê! Thì em học anh đó.”
“Học tôi? Tôi có dạy cô võ đâu?”
“Thì em học lỏm, chiều nào anh chẳng tập. Trong số các bộ môn anh nói sẽ dạy em không có võ nên em đành thế vậy.”
“Bó tay cô! Thôi nể tình hôm qua hát hay, tôi sẽ dạy cô võ thay cho đánh bóng. Cái đánh bóng thì đánh cầu cũng giông giống thôi, cô cứ tự tập là được.”
“A hay quá đi, anh đúng là người thầy thể thao giỏi nhất mà em biết!”
“Chướng tai quá đi, cô định làm mẹ mìn hay sao mà nịnh hót giỏi thế? Mau vào khởi động đi coi nào!”
Hoa và Mạnh Duy đứng ở cái sân rộng. Lại cái trò khởi động như thể dục bình thường thôi, có sao đâu, khà khà, nhoáy cái là xong.
“Làm gì đơn giản thế? Ngồi xuống đi!”
“Ngồi? Ngồi đâu?”
“Ngồi đất chứ ngồi đâu. Sợ bẩn quần áo à?”
“À không em ngồi đây!” – Hix bộ quần áo mới sắm hôm qua.
Mạnh Duy nói:
“Duỗi thẳng chân ra, ép người đi!”
“Ép á???”
“Chứ sao? Ép sâu xuống!”
Ui da đau quá đi, may là chân cô ngắn nên ép không đau lắm. Nhưng Mạnh Duy đâu phải kẻ vừa chứ:
“Học võ cũng phải ép nhiều vào! Giờ thì xoạc chân ra, ép theo hai chân.”
Ôi trời ơi xoạc á???? Thôi rồi cái này coi như đi đời, Mạnh Duy kia, anh chuẩn bị sẵn tiền phẫu thuật chân cho Hoa đi là vừa!
Cô muốn khóc mất. Xoạc là một việc cô không thể làm được. Nhưng nhìn ánh mắt đầy nghiêm khắc của Mạnh Duy thì…
Huhu thế nào cũng ૮ɦếƭ! Thôi ૮ɦếƭ vì thể thao còn hơn là ૮ɦếƭ vì đồ con báo kia.
Bỗng nhiên đúng lúc đó Kiều Nga chạy vào:
“Mạnh Duy, Mạnh Duy có tin vui rồi!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay