BƯỚC CHÂN CHO NỤ CƯỜI
…”Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được. Anh không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, vì anh, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều!”
Nói rồi Mạnh Duy chạy vụt đi trong màn đêm với những cơn mưa bắt đầu rơi…
Chiều ở Sa Pa rất lạnh, không có nắng mà chỉ toàn gió, trời phải xuống 6-7 độ. Đến Mạnh Duy cũng chẳng muốn ra ngoài, vậy mà không hiểu sao Kiều Nga đi đâu từ sáng đến giờ đã chiều mà chưa về.
Đúng lúc đó Tùng vào:
“Hôm nay sinh nhật mày rồi đấy, bọn leo núi mà về là sẽ tham dự!”
“Tham dự cái gì?”
“Tiệc sinh nhật, một bữa cơm thôi mà. Quan trọng là hôm nay sẽ có hát karaoke đấy, khoảng vài tiếng nữa, nhớ chuẩn bị nhá! Nghe Hoàng Duy báo từ điện thoại về là đã lên đến Phanxipang rồi.”
“Đồ chậm chạp đó cũng leo đến nơi rồi hả?” – Mạnh Duy bất giác nói.
“Đồ chậm chạp á? Hoàng Duy chạy nhanh ngang mày đấy!”
“Không, tao đang bảo người khác! Mà thôi kệ, làm gì thì làm đi.”
“Ừ vậy tý nữa mặc đồ đẹp vào đấy, và vui lên tý đi, sinh nhật mà mặt cứ lầm lầm lì lì!”
Mạnh Duy ra đứng ở ngoài khách sạn. Bầu trời đen kịt, gió giật mạnh, chốc chốc lại có chớp sáng loé. Sắp mưa rồi. Trong đầu anh đủ loại lo âu: Đoàn leo núi (có Vân Hoa) chưa xuống đến nơi, Kiều Nga đi mãi chưa về,…
“Mạnh Duy!”
Anh quay lại, thở phào vì người con gái ấy đã xuất hiện. Cô vẫn mặc váy nhưng là chiếc váy mùa đông rất đẹp, mặc quần tất nhìn rõ đôi chân dài thon thả, đội cái mũ lưới làm mái tóc càng bồng bềnh và đẹp thêm.
“Đi đâu cả ngày nay vậy?”
“Làm gì đến nỗi? Em đi có hết sáng thôi mà. Nhanh lên, đi theo em, kẻo mưa thì khổ!”
“Đi đâu?”
“Cứ đi sẽ biết!” – Kiều Nga kéo tay Mạnh Duy đi.
Họ đến bãi cỏ xanh gần đó, nơi có rất nhiều bông hoa dại. Kiều Nga dẫn Mạnh Duy đi đến đằng sau một cây đại thụ rất to. Và Mạnh Duy kinh ngạc há hốc không tin nổi.
Trên bãi cỏ xanh là những bông hoa dại nhưng rất đẹp, đặt nằm xuống và xếp thành hàng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẠNH DUY”.
Kiều Nga mỉm cười:
“Món quà này giống như chợ hoa ở Hà Nội mình thôi, nhưng mà em muốn sử dụng những bông hoa dại để làm thành dòng chữ này. Hoa dại cũng có cái đẹp của nó, nó là hoa của núi rừng, của thiên nhiên, được lớn lên khoẻ mạnh hoàn toàn từ thiên nhiên. Em hy vọng anh cũng sẽ khoẻ mạnh như thế, mong rằng trái tim anh sẽ có những bông hoa này, để không bao giờ phải đau, phải bị bệnh tật giày vò nữa.”
Mạnh Duy lặng đi.
Anh không ngờ món quà của cô lại giản dị nhưng ý nghĩa đến mức ấy.
Bỗng nhiên…
…anh quay lại ôm chặt lấy cô!
Kiều Nga ngỡ ngàng dựa vào người anh.
Và giọng nói ấm áp vang lên trong tai cô như nằm mơ:
“Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!”
Vân Hoa quay lại. Giọng nói ấy chỉ có thể là của anh.
Cây đại thụ rất lớn ở đằng sau cô. Cô nhẹ nhàng bước tới nhìn ra đằng sau cây đại thụ.
Trên trời bỗng nổ một tiếng sét ĐOÀNG! Mưa bắt đầu rơi.
Những gì trước mắt Vân Hoa tưởng rằng là ảo giác.
Mạnh Duy đang ôm chặt lấy Kiều Nga và dành cho cô lời nói đó.
Kiều Nga thì nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Đôi chân không thể đứng vững nổi nữa liền ngã xuống. Cô không khóc. Bởi vì có lẽ những giọt mưa đã thay cho nước mắt của cô. Cô không tin đó là sự thật.
“Mạnh Duy, tiệc sinh nhật bắt đầu rồi!!!” – Tiếng gọi của mấy thằng bạn thức tỉnh cả ba con người.
Mạnh Duy buông Kiều Nga ra, nhưng vẫn nắm tay cô chạy về phía khách sạn. Còn cô gái đứng sau cây đại thụ cố gắng bám lấy cành cây để đứng dậy, dù tâm trí của cô không để ý nổi tiếng gọi ấy nữa.
Mọi người vừa tụ tập vào thì Mạnh Duy nói to:
“Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!”
Ai cũng dỏng tai nghe. Mạnh Duy nắm chặt tay Kiều Nga:
“Từ nay Kiều Nga sẽ là bạn gái của tôi!” – Anh không cười nhưng ánh mắt đã cười.
Cả phòng như nổ tung, vỗ tay đến sập nhà. Kiều Nga ngượng đỏ cả mặt, chỉ biết cười. Nhưng duy nhất Hoàng Duy là sa sầm mặt, rồi hỏi to một người khác nhưng là cố ý để Mạnh Duy nghe:
“Vân Hoa đâu?”
“Ơ tao đâu biết?”
“Chạy đi từ bấy đến giờ sao lại chưa về chứ?” – Hoàng Duy hét lên rất tức giận khiến ai nấy cũng giật mình im bặt.
“Về rồi kìa!” – Ngọc nói.
Mọi người quay lại. Trời đang mưa to dần, Vân Hoa thẫn thờ đi vào trong, người cô bị ướt tuy không đáng kể nhưng cũng kha khá.
Hoàng Duy và hai người bạn vội chạy ra với cô. Hoàng Duy choàng cho cô chiếc áo khoác của mình để khỏi lạnh. Mạnh Duy thấy vậy tự dưng thấy tức mình liền nói:
“Thế có định tiệc tùng gì thì nhanh lên!”
Tùng liền mời mọi người ngồi vào bàn. Thức ăn cũng được mang lên, đồ ăn trên núi nhưng cũng rất thơm ngon. Chỉ mỗi Vân Hoa là không ᴆụng đến dù là cái đũa.
Tùng liền khuấy động:
“Giờ để vui vẻ hơn cho sinh nhật Mạnh Duy chúng ta sẽ hát karaoke. Và mời cô bạn gái của Mạnh Duy sẽ lên hát nào!”
Kiều Nga bước lên trên trong những cái vỗ tay của mọi người. Cầm micro cô nói:
“Để chúc mừng sinh nhật anh Mạnh Duy, tôi xin hát lại ca khúc Trái tim không từ bỏ do người bạn của anh và cũng là nhạc sĩ Bảo sáng tác!”
Và tất nhiên “nhạc sĩ” Bảo vỗ tay đầu tiên.
Cô bắt đầu hoà mình vào điệu nhạc RnB sôi động của bài hát. Giờ đây khi đã nhận được tình yêu của Mạnh Duy cô càng hạnh phúc hơn biết bao giờ hết và hát với cảm xúc rất thực. Mọi người khen cô không còn lời nào để chê nữa.
Kiều Nga hát hết bài này đến bài khác. Nhưng Mạnh Duy nói:
“Cũng phải để người ta nghỉ đã chứ! Ai lên hát thay đi.”
Hoàng Duy liền kéo tay Hoa đứng dậy:
“Để cô ấy hát đi!”
Ai cũng tròn mắt. Cô gái đó mà hát được sao?
“Vân Hoa, lên hát cho đội mình một bài nhé!”
Gương mặt Hoa vẫn như vô hồn, nhưng cô cũng gật đầu và đi lên.
Tay cầm chiếc micro, cô nói run run như người mất hồn:
“Tôi xin hát bài Chờ anh trong cơn mưa.”
Chỉ có đội của Hoàng Duy vỗ tay còn đội Mạnh Duy cúi xuống ăn vì nghĩ Vân Hoa hát rất bình thường.
Mưa rơi mỗi lúc một to.
“Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hoài
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong…”
Ngay lập tức tất cả các tay đang cầm đũa buông xuống đánh “cạch” một cái. Chục con mắt ngẩng hết lên, quá ngỡ ngàng không tin mình vừa nghe thấy gì.
Giọng hát ngọt ngào, thiết tha và trong trẻo đến kỳ lạ.
Mạnh Duy giật mình…
Anh nghe giọng hát này ở đâu rồi thì phải!
Vân Hoa nhìn anh, lòng càng thêm đau xót.
Cô cố bình tĩnh tĩnh tiếp tục hát
“Anh – ngôi sao tình trong sáng bao mơ mộng
Nhìn mắt kia thơ ngây bừng lên tiếng yêu ban đầu
Biết không anh em chờ mong một tiếng yêu dịu dàng
Nhớ ai, chờ ai bên khúc mưa xuân tình nhịp chung tiếng đàn.
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong đơn côi
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu…
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa
Chờ anh trong cơn mưa…! ”
Nếu giọng hát của Kiều Nga khoẻ mạnh và hát những điệu RnB sôi động.
Thì giọng hát của Vân Hoa trong trẻo, nhẹ nhàng và cao ✓út, bài hát được cô hát đầy da diết bởi cô đã hát bằng cảm xúc của mình.
Mạnh Duy yêu Kiều Nga…
Những gì cô đã nhìn thấy…
Tại sao lại như thế?
Anh thực sự không thể nhớ ra cô ư?
Đêm dành cho anh mưa dần tan
Còn em mãi là em!!!!
Bao buồn thương
Mong chờ ai
Ngày xưa cô không hát được câu có giọng cao nhất.
Anh có nhớ không?
Hỏi thật sự anh có nhớ không?
Người xa MÃI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả phòng nghiêng ngả khi nghe thấy câu cuối cùng cao ✓út của cô, cao đến mức không thể nghĩ cô trụ vững nổi nữa.
Cô bật khóc nức nở.
Cảm xúc của cô đã bị tuôn ra một cách không thể nào kiểm soát.
Cô tiếp tục hát.
Không cảm thấy đau họng.
Vì trái tim cô còn đau hơn nhiều!
[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wOC8xMC81LzIvInagaMENTIyYTk2M2E4MzBkN2FlYTAwNTIzMDM3NmE4NmUxMTgdUngWeBXAzfENo4WeBdUngdIEFdUngaCBUmUsICm9dUngZyBDxqFdUngIE3GsGF8VGjDdUngXkgQ2hpfDF8Mg[/flash]
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời?
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong cô đơn
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu.
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa
Chờ anh…
“ĐỦ RỒI!” – Một tiếng hét vang làm im bặt cả phòng.
Tùng nhìn Mạnh Duy:
“Sao mày lại cắt ngang như thế? Cô ấy đang hát hay mà!”
“Cô đừng hát nữa!”- Mạnh Duy buông đũa rất mạnh rồi chạy ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Mưa rơi rất to, rào rào trắng xoá núi rừng.
Mạnh Duy đấm mạnh vào cái cột ở hành lang.
Tại sao khi nghe giọng hát của cô anh không muốn nghe đến thế?
Dù rằng cô hát quá hay, giọng hát của cô ngọt ngào, cao ✓út không ai có thể sánh được.
Nhưng giọng hát đó hiện về ký ức của anh.
Ký ức mập mờ, trôi nổi không thể nhớ hết được.
Anh chỉ nhớ, nhớ rất rõ!
Anh đã nghe giọng hát này!
Nhưng không phải của Kiều Nga…
Và anh nhớ…
Người mà anh đã từng nghe giọng hát ấy…
…mới thực sự là người anh đã yêu!
Nhưng anh đã quên rồi.
Đó là ai? Sao không ai có thể trả lời cho anh?
Bỗng có tiếng hét ở trong khách sạn:
“Tỉnh lại đi, Vân Hoa!”