“Cái gì??? Kiều Nga!!!!!!!??????”
Hai cô bạn hét lên khi Hoa mặt mày ỉu xìu kể lại về cô gái sẽ tới nhà Mạnh Duy thường xuyên trong thời gian tới.
“Này, con bé đó là người thế nào mà dám trùng tên với tao hả?”
“Gớm mày là Phương Nga, người ta là Kiều Nga, nghe chưa? Cái tên rõ hay, một thiếu nữ có nhan sắc yêu kiều, đi cùng với tên Nga…”
“Hay cái gì? Ngọc kia mày có phải là người không đấy?” – Phương Nga gắt – “Con bé đó sẽ đến ςướק mất Mạnh Duy đấy! Chính vì nó xinh đẹp, có nhan sắc yêu kiều như mày nói đó!!! Con bé sẽ còn được hát nữa, nó sẽ nổi tiếng hơn Hoa của bọn mình!”
Ngọc giật bắn mình, quay ngoắt lại Hoa:
“Này Hoa, nói tao nghe mày có thích Mạnh Duy không?”
Hoa luống cuống:
“Tao…tao không thích…Đó là thầy dạy thể thao của tao kia mà…”
“Mày không thích thì cũng không được để con Kiều Nga đó vượt mặt! Nó sẽ hát hay hơn mày, giỏi thể thao hơn mày, Mạnh Duy sẽ đối tốt với nó, Mạnh Duy sẽ không bao giờ nhớ ra mày đâu!!!”
Hoa buồn rầu đứng lên, nhưng trong lòng cô rất khó chịu. Nếu như thế thật thì sao chứ…? Trời ơi cảm giác lẫn lộn chẳng muốn nghĩ gì cả!
“Thôi đến giờ rồi tao phải tới nấu cơm cho bà nội Mạnh Duy đây.”
Hai cô bạn thở dài nhìn Hoa. Hoa đúng là có thông minh hơn, xinh đẹp hơn nhưng vẫn ngu ngơ chẳng biết suy nghĩ gì hết, thế này thì đòi gì Mạnh Duy cười lại với chẳng nhớ lại chứ?
Hoa vừa đi được một đoạn thì trời đổ cơn mưa.
Ôi trời chuyện gì thế này? Sao mưa lại bất chợt thế cơ chứ? Hoa vội đứng nấp vào một mái nhà, mưa to quá, bao giờ mới tạnh đây? Bà nội còn đang đợi.
Cái mái nhà này chẳng đủ che gì cả, mưa nhanh chóng làm ướt vai áo của Hoa. Haizzz xui xẻo quá, mới buổi trưa đã mưa to vậy? Lạnh quá đi mất, Hoa lại rất dễ ốm nếu dính mưa, dù dính nhẹ nhưng cũng đủ thấy lạnh run người rồi. Trời hình như sắp đến mùa đông thì phải, gió về mạnh quá.
Bỗng có một cái gì đó rất ấm áp choàng lên người Hoa.
Cô quay lại. Đó là một chiếc áo khoác. Cô ngẩng lên. Hoàng Duy đang ở ngay đằng sau cô, một tay anh cầm ô, tay kia đang choàng lên người cô chiếc áo khoác rất to và ấm của mình.
“Tao mà không về cùng đường với mày thì chắc chịu ૮ɦếƭ ở chỗ này rồi nhỉ?” – Anh cười lém lỉnh.
“Lúc nào cũng mang ơn mày rồi!” – Hoa cười đáp lại.
“Khỏi, thôi đi ăn trưa không?”
“Nhưng tao phải đến nhà Mạnh Duy…” – Giọng Hoa nhỏ đi.
Hoàng Duy tắt ngay nụ cười, đôi mắt anh ánh lên một nỗi buồn…
Nhưng anh tìm lại ngay nụ cười gượng:
“Vậy sao? Thế thì đi, tao đưa mày đi!” – Anh giơ ô lên.
Hoa cùng Hoàng Duy đi cùng chiếc ô trong cơn mưa trắng xóa. Anh lặng im chẳng nói gì. Hoa biết anh đang buồn, có lẽ anh không thích cô nói đến Mạnh Duy…
***
“Anh Mạnh Duy phải không ạ?” – Giọng nói vang lên trong điện thoại.
“Ừ tôi đây, ai đấy?”
“Em Kiều Nga ạ! Em xin lỗi vì sáng nay có chút việc bận, giờ em đến luôn được không ạ? Trời mưa quá nhưng em vẫn muốn đến!”
“Ừ cô đến đi!” – Mạnh Duy hạ điện thoại, uống cốc cà phê nóng nhìn ra ngoài cửa sổ cơn mưa trắng xóa đất trời.
Ngoài kia chẳng có ai cả.
Cơn mưa ảm đạm khiến cho anh cảm thấy chán nản mệt mỏi.
Đầu anh lại xuất hiện ký ức nhập nhằng mờ mờ anh không thể nhớ rõ.
Chỉ nhớ ngày đó là ngày mưa…
Anh lao ra đường và có một tiếng KÍT rất mạnh!
Máu chảy thấm vào nước mưa..!!!
Anh chỉ nhớ được thế…Ký ức ngày xưa của anh là gì mà anh có thể khó nhớ đến mức ấy? Anh có thể nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ những người thân trong nhà, nhớ cả việc mình bị mắc căn bệnh kinh khủng này, nhưng hình như còn quá nhiều thứ mà anh không biết.
À còn một thứ mà anh biết!
Đó là…kể cả lúc bị tan nạn…
…anh vẫn cầm trên tay một bức ảnh nhỏ.
Mạnh Duy ra tủ sách, cầm lấy bức ảnh đó lên.
Một cậu bé giống hệt anh, chắc đó chính là anh ngày xưa rồi, và có một cô bé đang thêu vá gì đó ở áo anh. Chiếc áo đồng phục cộc tay mà giờ hình như đã cất ở đâu đó rồi anh không biết nữa, và bức ảnh quá nhỏ nên anh không nhìn rõ cô bé đó thêu vá gì.
Nhưng cô bé này là ai?
Cô bé xấu xí, đen nhẻm nhưng có nụ cười rất dễ thương, rốt cuộc cô ấy là ai chứ?
Mạnh Duy nhấp thêm một ngụm cà phê, nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, cố gắng tìm lại ký ức về cô bé này…
Bỗng anh nhìn thấy…
Đôi mắt sáng rực nhìn qua cửa sổ, xuyên màn mưa trắng xóa để nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi cùng một chiếc ô tiến vào nhà anh. Đó chính là cô osin đáng ghét của bà nội luôn đem lại phiền phức cho anh, và cô ta đang đi cùng…
…chàng trai Hoàng Duy đó…
Mạnh Duy bỗng cảm thấy khó chịu…
Đúng lúc đó có một cô gái đội ô đi tới.
“Ô lại gặp hai người rồi?” – Giọng nói lanh lảnh vang lên.
Trong cơn mưa rào xối xả, Kiều Nga nhìn vẫn đẹp đến kỳ lạ. Hoa cúi đầu chào:
“Chào cô!”
“Không ngờ chị có người bạn trai tốt thế, vừa đẹp trai vừa ga lăng, đưa chị về đến tận đây à?” – Kiều Nga vẫn cười rất hồn nhiên.
Hoa nhìn Hoàng Duy, rồi nói:
“Không phải đâu…”
Bỗng Hoàng Duy choàng tay qua vai Hoa, nói:
“Đúng, là bạn trai đấy, thì sao?”
Kiều Nga thấy Hoàng Duy như vậy bỗng sa sầm mặt, không phải có ý gì nhưng cô chỉ trêu đùa họ thôi, dè gì đúng là như vậy…Cô bỗng cảm thấy ghen tỵ vì một cô osin nhìn ngờ nghệch như Hoa lại có người bạn trai như Hoàng Duy.
“Không sao cả, chúc hai người vui vẻ! Tôi vào đây!” – Cô vẫn cố cười rồi đi vào.
Hoàng Duy vẫn đang ôm vai Hoa.
Hành động đó đã lọt vào mắt chàng trai đứng trên tầng nhìn qua cửa sổ…
“Mày thật là…Sao lại nói thế?” – Hoa vội bỏ tay Hoàng Duy ra.
“Sao? Tao chỉ không thích con bé ấy cứ trêu chọc chúng ta mãi thôi, trông nó còn trẻ con ngây thơ lắm! Tao chỉ bịt miệng nó thôi mà!”
“Bịt miệng nó kiểu gì mà lại nói mày là bạn trai tao chứ?”
“Ơ thế lẽ nào tao là bạn gái mày?”
Hoa nghe vậy bỗng phì cười. Cái đồ Hoàng Duy này, lúc nào cũng chọc người ta được!
“Thôi mày về đi, tao lên đây!” – Hoa bảo.
“Ừ giữ gìn sức khỏe nhé, mưa to lắm đấy.” – Hoàng Duy quay đi.
Anh đi rồi, lại có mình cô. Cô thở dài, rồi đi vào nhà. Bà nội và mẹ Mạnh Duy đã đợi ở đấy:
“Cháu đến rồi à? Mưa to quá, có sao không cháu? Cháu ướt rồi đấy!”
“Cháu không sao đâu bà, ướt xíu thôi ạ! Bà ăn cơm chưa để cháu nấu?”
“Không cần đâu!” – Mẹ Mạnh Duy nói – “Cô đã nấu cho bà rồi, bữa trưa cũng chuẩn bị dọn đây. Cháu lên gọi Mạnh Duy xuống ăn cơm nhé!” – Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ “Mạnh Duy”, ý là chỉ được gọi Mạnh Duy thôi (chứ không được gọi Kiều Nga).
“Dạ vâng ạ!”
Hoa đi lên gác. Cô gõ cửa phòng Mạnh Duy.
Lập tức cửa mở. Ủa sao Mạnh Duy chỉ cần nói là cô sẽ vào mà?
Nhưng người mở không phải Mạnh Duy…
…mà là Kiều Nga!
“Ô chị à? Chị vào đây làm gì?”
Hoa lúng túng, nhìn vào thì thấy Mạnh Duy đang đọc một giấy tờ gì đó, không ngẩng lên. Hoa luống cuống:
“Cô..cô Vân gọi xuống ăn cơm…”
“Vậy sao? Chúng em sẽ xuống ngay!” – Kiều Nga cười, rồi đóng luôn cửa.
Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng. “Chúng em” ư?
“Hôm nay cô đích thân làm thức ăn đây!” – Cô Vân dọn thức ăn ra – “Gia đình gần đủ rồi, còn con trai mẹ đâu nhỉ?”
Bà vừa dứt lời thì Mạnh Duy cũng từ trên gác đi xuống. Cô Vân định cười tươi thì tắt ngay vì thấy người đi sau Mạnh Duy là Kiều Nga.
Kiều Nga vẫn tươi cười:
“Cháu chưa ăn cơm, không biết cháu có thể ăn không ạ? Nếu không được thì thôi, cháu xin lỗi đã làm phiền ạ!”
“Nhưng không biết có đủ suất không nữa, cô không nấu có phần cháu…” – Mẹ Mạnh Duy hờ hững.
“Cứ ăn của cháu đi ạ!”
Tất cả quay lại. Hoa đang đứng đó.
“Hoa, cháu nói gì vậy?”
“Kiều Nga cứ ăn của cháu đi, đằng nào thì em ấy cũng là khách của Mạnh Duy, cháu không cần ăn đâu!”
“Không ăn thì cháu nhịn đói à?”
“Cháu sẽ ăn sau, hoặc đi ăn cùng bạn cũng được!” – Rồi cô chạy lên gác, lướt qua Mạnh Duy.
Cô không muốn ăn mà lại thấy người con gái khác ăn cùng anh…
Chẳng biết vì sao lại thế nữa!
Chắc là cô đang không muốn ăn thôi, kệ, lên gác vậy.
Cô Vân bực bội vô cùng, liền bỏ hết thức ăn ngon trong suất của Hoa ra, chỉ cho vào đó một lưng cơm, vài miếng đậu rán, mấy cọng rau muống, tý thịt rang rồi đưa cho Kiều Nga, cười:
“Cháu ăn ngon nhé!”
Kiều Nga cười méo mó:
“Vâng cháu cám ơn cô.”
Rồi cô nhìn sang suất của Mạnh Duy, nói:
“Anh à, em không ăn được đậu rán, anh có thể đổi cho em lấy món trứng rán được không?”
“Ừ, tôi cũng chẳng ăn nổi trứng!” – Mạnh Duy liền đổi cho Kiều Nga.
Cô Vân thở hắt một cái.
Món trứng đó rõ là công phu, bà đã mất 30 phút để làm được thế mà Mạnh Duy dám đổi cho đứa con gái đó, còn Vân Hoa dám nhường cả suất ăn cho nó mà Mạnh Duy không nói gì!!!
Mạnh Duy và Kiều Nga ăn rất nhanh, sau 10 phút là ăn xong và quay đi lên gác. Cô Vân gọi giật lại:
“Mạnh Duy!!”
“Gì đây mẹ?”
Bà với đĩa hoa quả trong tủ lạnh:
“Mang cái này lên cho Hoa!”
“Hả? Con phải mang á?”
“Đúng, con bé không được ăn cơm thì cũng phải cho nó tẩm bổ chút chứ!”
Kiều Nga vội chạy đến:
“Để cháu mang cho chị ấy!”
“Không, Mạnh Duy mang lên đi!” – Cô Vân nghiêm mặt.
Mạnh Duy thở dài một cái rồi đành cầm lấy đĩa hoa quả đi lên.
Chà khó quá nhỉ? Mấy bài Hóa học này công nhận là rắc rối quá đi! Hoa cắn rụng cả 乃út ra rồi đây.
Bỗng cửa mở mạnh ra một cái! Hoa giật bắn mình khi thấy Mạnh Duy đứng sừng sững ở cửa. Anh đặt mạnh chiếc đĩa xuống bàn rồi định đóng cửa luôn thì Hoa nói:
“Anh…mang cho em ạ…?”
“Mẹ tôi bảo đấy! Ai bảo cô vẽ ra cái trò không ăn trưa để hại tôi thế này hả?”
“Thì em đang bận học…”
“Viện cớ vừa thôi! Còn không đi ăn trưa đi, định ૮ɦếƭ đói ở đây à?”
“Thì tý em ăn, giờ biết ăn ở đâu?”
“Bảo bạn trai cô đến đưa cô ăn đi chứ!” – Mạnh Duy hắng giọng.
“Bạn trai? Bạn trai nào?”
“Chẳng phải Hoàng Duy nói cậu ta là bạn trai cô sao, Kiều Nga chứng kiến rõ mồn một còn gì? Mà hai người xứng đôi đấy, đi cùng nhau luôn đi!” – Mạnh Duy quay người định bỏ về phòng.
Hoa cười tinh nghịch:
“Này anh ghen đấy à?”
“CÁI GÌ??” – Mạnh Duy trợn mắt – “Tôi thèm ghen với cái loại người như cô à?”
“Thế sao anh để ý Hoàng Duy làm gì?” – Hoa lè lưỡi.
“Thì…” – Mạnh Duy cứng họng mấy giây – “Thì cô cũng để ý tiêu chuẩn bạn gái của tôi còn gì!” – Rồi anh bỏ ngay về phòng, đóng rầm cửa lại.
Cô gái đứng ở cầu thang đã nhìn và nghe thấy tất cả.
Cô mím chặt môi, cảm thấy vô cùng tức tối…