Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 10

Tác giả: Trà My

Chà nóng quá đi! Mồ hôi ướt đầm người rồi, nóng ૮ɦếƭ đi được. Một ngày Mạnh Duy thể dục thể thao không biết bao nhiêu lần, và y như rằng mỗi lần là phải vớ lấy cái khăn đi tắm.
Anh vừa định bước vào thì cửa phòng tắm cũng bật mở, suýt tý nữa cánh cửa bật vào mặt anh. Hoa hoảng hốt:
“Ôi anh, em xin lỗi!”
Mạnh Duy gầm gừ:
“Chung tầng rồi, đến cái phòng tắm lẽ nào tôi cũng phải chung với cô thế này à?”
“Anh cứ tắm trước đi, em về nhà tắm cũng được mà. Nhưng anh tắm nhiều thế, trưa nay vừa thấy anh tắm xong!”
“Tôi tắm nhiều hay ít thì liên quan gì tới cô?”
Hoa không dám hỏi nữa, cô nhìn anh mồ hôi ròng ròng rồi ớ ra luôn, tập cho lắm vào chẳng tắm nhiều, coi chừng đột quỵ bây giờ chứ bộ! Bỗng cô chạy ngay vào phòng tắm, lấy ra cái khăn mặt vừa vắt nước, cười tươi:
“Anh dùng đi, mồ hôi đầy người rồi đó!”
Mạnh Duy giật mình. Con bé giúp việc này tự dưng lại tốt thế?
“Khỏi, cô đi ra cho tôi nhờ đi!”
“Anh sợ em cho cái gì vào khăn mặt chắc, anh đúng là đa nghi quá!”
“Sợ chứ sao không? Nhỡ cô tẩm…Sunlight (nước lau nhà), Vim (nước rửa toa-let) vào thì sao?”
Hoa lăn ra cười.
“Em tưởng anh lạnh lùng lắm mà, sao lại biết pha trò thế? Em mà dám cho mấy cái đấy vào khăn mặt á, hahahahaha!!!!”
Mạnh Duy đanh mặt:
“Tôi không thèm pha trò với cô đâu, ý tôi cũng muốn nói cô chuẩn bị đi lau nhà và rửa toa-let đấy!” – Rồi anh bước vào trong phòng tắm.
Hoa đứng đó thừ mặt ra. Cái tên Mạnh Duy này còn “nguy hiểm” hơn cả Hoàng Duy, cứ tưởng hắn pha trò cho mình thật! Đáng ghét, mình muốn cho hắn xơi Sunlight với Vim thật quá!
Nhưng mà mình đã nghĩ ra một kế hoàn hảo như vậy, không thể nào buông tay được. Hừm hừm…A có rồi! Hoa vội vàng chạy xuống bếp.
Những dòng nước lạnh xối xả chảy từ vòi hoa sen xuống mát hẳn cái nóng trong Mạnh Duy. Tuy rằng đã thấy dễ chịu nhưng cứ nghĩ đến cô giúp việc kia là anh thấy khó chịu rồi.
Cái phòng tắm này có mùi của cô ta thì phải!!@@ Anh siêu ghét những loại con gái như thế, lần đầu gặp bị cô ta ôm một cách trơ trẽn là anh đã ghét rồi.
Nhưng không biết anh có gì giống với cái cậu Báo Đốm mà cô ấy nói nhỉ?
Hay là anh đã từng quen cô?
Làm gì có chứ! Đúng là anh có bị tai nạn xe ô tô, nhưng sau đó anh vẫn nhớ ra cha mẹ, gia đình kia mà?
Thôi bỏ đi, nghĩ ngợi lung tung!
Ái da tắm lâu quá! Hầu như style của Mạnh Duy luôn là áo phông đi kèm quần ngố hoặc quần dài. Giờ đang rất nóng nên anh toàn chơi quần ngố cho mát, vả lại tập chạy cho dễ. Ừ thì mát thật, nhưng mà tập tành xong, công nhận là đói quá đi! Nhưng vừa mới ăn trưa cách đây 2, 3 tiếng chứ mấy? @@.
Mạnh Duy vào phòng mở cửa sổ. Ánh nắng chiều cùng với gió khiến anh khoan khoái hơn, anh ngồi nhìn từ phòng mình ra mọi phía. Bỗng anh thoáng buồn. Nhà anh còn cao tầng hơn nữa, nếu như không vì căn bệnh trong người anh có thể lên cao hơn, ngắm mọi thứ dễ hơn.
Nhưng ngồi đây cũng có thể nhìn rõ bếp. Trong bếp tưởng không có ai, dù bếp ở xa nhưng mắt Mạnh Duy rất sáng và anh nhìn ra trong bếp vẫn có người.
Ánh nắng chiếu vào khiến anh nhìn rõ cô gái nhỏ nhắn có mái tóc dài được buộc gọn gàng.
“Ôi trời nhìn đâu cũng thấy cô ta!” – Mạnh Duy chép miệng. – “Nhưng mà cô ta làm gì vậy nhỉ?”
Bếp ở xa quá, Mạnh Duy không thấy được Hoa đang làm gì, chỉ biết cô đang rất chú tâm nhào nặn cái gì đó. Chắc lại làm cho bà thôi, sao từ khi cô ta đến mình cứ phải chú ý cô ta thế nhỉ? Cái đồ ẩu đoảng này, không chú ý mới là lạ.
Nhưng mấy phút sau, đã có tiếng gõ cửa.
“Nếu là Vân Hoa thì không được vào!” – Anh hắng giọng.
Ấy vậy mà cửa vẫn mở, cô gái cười hì hì nhe mấy cái răng nói:
“Em đâu phải tên là Vân Hoa, ai cũng gọi em là Hoa mà! ”
“Cô…” – Mạnh Duy tức giận – “Cô muốn Gi*t người không dao luôn đấy à?”
“Thì em cũng làm gì có dao đâu, chỉ có cái này thôi!” – Hoa nhanh nhẹn bước vào, đặt lên bàn cái khay.
Trên khay là một chiếc bánh kem nhỏ rất ngon, được trang trí vô cùng dễ thương, nhìn ai cũng phát thèm (mình tưởng tượng nhưng cũng rõ là thèm). Màu sắc khá đẹp, mà cũng biết chọn màu “nam tính” đó nghe, đa phần cũng là bánh thôi chứ không nhiều kem lắm, nhưng cũng đủ ngon rồi, bên cạnh lại có cả một cốc trà sữa trân châu nữa chứ. Nếu là mà các teen khác chắc sẽ “đổ cái rầm” vì bữa chiều của cô bạn Ốc Sên hậu đậu.
Nhưng Mạnh Duy không hề tỏ ra ngon lành gì với cái bánh này, anh lạnh lùng:
“Cô mua ở đâu à?”
“Là em làm đó anh, may nhà ta có đủ nguyên liệu quá!” – Hoa cười tươi.
“Sao cô lại làm mấy cái thứ vớ vẩn này?”
Những tưởng Hoa sẽ giật mình, buồn bã thất vọng nhưng cô vẫn không thay đổi nụ cười:
“Anh tập mệt như thế, tất nhiên là cần bữa chiều rồi. Anh đói đúng không?”
“Tôi không đói!” – Mạnh Duy quay đi. Thú thực là anh rất đói nhưng anh không bao giờ muốn động vào thứ do cô ta làm.
“Anh lạnh lùng thật đấy, nhưng anh cứ ăn thử một miếng đi. Em đã mất công làm mà!”
“Nhà này thiếu gì người mà cô cứ phải mang cho tôi?”
“Nhưng anh là chủ còn gì, mời anh là tốt nhất!”
“Chủ? Bố mẹ, bà tôi nữa, không phải chủ à?”
“Nhưng họ đi vắng rồi! Anh à, em mới làm ở đây mà anh phũ phàng thế, dù ghét em thì cũng phải coi em như con người một chút chứ!”
“Cô thì là con người cái gì? Tôi không ăn!” – Mạnh Duy vẫn lạnh băng.
Sự kiên quyết của anh công nhận là như núi đá. Hoa buồn rầu cầm lấy khay bánh, mắt cô đỏ lên:
“Em đã rất cố gắng để vui lòng anh mà…”
Mạnh Duy giật mình quay ra, mắt Hoa đã ầng ậc nước.
“Này cô khóc đấy à?”
“Huhu sao số tôi khổ thế này? Đà này ra ngoài ăn xin còn hơn, đến việc làm một cái bánh cũng không xong nữa!” – Hoa òa lên nức nở, khóc như trẻ con. (Còn ta thì cười đến chảy nước mắt rồi)
Mạnh Duy dù sắt thép đến đâu cũng không thể chịu nổi nước mắt phụ nữ. Anh quát át tiếng cô đi:
“Được rồi, ăn là được chứ gì?”
Hoa ngưng khóc luôn, cười toe:
“Thật à? Vậy anh ăn đi, ăn nhiều vào!” – Hoa đặt luôn khay bánh xuống.
A đáng ૮ɦếƭ, cô ta không hiểu là người hay là gì nữa? Cái của ngọt này, làm sao mà ăn nổi đây? Nhất là do cô ta làm nữa, chắc là không nuốt nổi! Nhưng còn hơn nghe cô ta bù lu bù loa ở đây, Mạnh Duy đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” cầm lấy thìa xúc một miếng bánh.
Ủa nhưng sao mà ngon thế nhỉ? Kem ngọt, bánh nướng cũng vừa, không cháy cũng không mềm quá, ăn rất tuyệt. Chà con bé này thế mà cũng biết làm đấy chứ?
Hoa vẫn cười tinh nghịch:
“Anh thấy thế nào ạ?”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả? Dạ em 19!”
“19 mà cũng biết làm thế này hả? Khó tin!” – Rồi anh cúi xuống ăn tiếp.
Hoa suýt nữa thì hét lên rồi, haha cuối cùng cũng chinh phục được anh ta. Kế hoạch hoàn hảo của ta sắp thành công rồi!
Mạnh Duy vẫn ăn rất nhanh như ngày nào, chiếc bánh chỉ cần vài phút là được anh ăn xong. Hoa đưa cho anh giấy lau miệng và cốc trà sữa:
“Anh uống đi ạ!”
Mạnh Duy lườm cô rồi cũng đành húp một ngụm.
“Ngon không anh?” – Hoa cười tít mắt hơi bí hiểm.
“Ờ ngon…”
“Ngon thật đấy chứ?”
“Ờ thật…Mà sao cô hỏi nghe sợ thế?”
Hoa ghé sát gần Mạnh Duy khiến anh nổi cả da gà. Cô vẫn cười vô cùng “hiền hậu”:
“Anh à, nếu ngon thì anh…dạy em học thể thao nha!”
RẦM!!! Mạnh Duy té ngửa ra sau luôn!!!
Bốp, bốp! Phòng tập đấm bốc sôi nổi với ba chàng trai khỏe mạnh. Các cô gái đi tập thể dục qua đều xao xuyến vì ba chàng trai đó quá đẹp.
“Kia là bộ ba Long – Duy – Phong đúng không mày?”
“Nghe nói họ học cùng nhau từ hồi cấp 2 đấy!”
“Nghe nói cả ba đều là những người chạy rất nhanh!”
“Ừ vận động viên hẳn đấy, mày thấy ba anh này anh nào đẹp nhỉ?”
“Xem nào, ừm ừm, tao chấm anh Duy!”
“Hihi giống tao quá, không biết anh Duy có bạn gái chưa nhỉ?”
“Thôi đi mau đi, muộn bây giờ!”
(Hehe đọc xong đoạn đối thoại của lũ con gái này chắc các bạn đã nhớ ra rồi chứ? Ở story 9 của chương 1 đã nêu ra danh sách những người chạy Giải Báo Hà Nội Mới, có ai nhớ không nè? Nguyễn Bảo Long (lớp 6 khi ấy), Phan Hoàng Duy (lớp 7, khỏi hỏi nữa), Lê Cao Phong (lớp 8) và lớn nhất là chàng Mạnh Duy! Và giờ không có Mạnh Duy thì ba đứa còn lại đã chơi với nhau.)
Lũ con gái vừa kéo đi hết thì Long quay sang:
“Anh Hoàng Duy hot thật đấy, lũ con gái bầu anh là Hoa vương rồi kìa!”
“Thì sao? Ghen hả?” – Hoàng Duy nháy mắt.
“Thèm gì mà ghen, ai chẳng biết anh là người chạy nhanh nhất, giỏi nhất, rồi còn đẹp trai nhất!”
“Anh thì cái gì mà chẳng nhất, chú mày cứ miễn phải bàn!”
“Ừ ngày xưa còn nhất cả đánh con gái nữa!” – Phong chêm vào.
“Em đánh con gái hồi nào chứ?” – Hoàng Duy nhăn mặt.
“Ngày xưa chú em bắt nạt cô bạn Vân Hoa ấy như gì còn gì, giờ sao lại tốt bụng thế?”
“Hồi bé trêu nhau tý đã sao, cứ phải nhắc lại!” – Hoàng Duy vờ khó chịu quay ra đấm bốc tiếp, nhưng thực tình anh đang cố giấu nụ cười.
Đúng là giờ anh đối xử với Vân Hoa khác quá.
Không biết từ khi nào nữa…
Có lẽ là từ lần nhìn thấy Vân Hoa khóc khi biết Mạnh Duy Báo Đốm chuyển trường vì bệnh tim.
Lúc đó, Hoàng Duy thấy Vân Hoa là một cô bạn tốt, và yếu đuối, không đáng để bắt nạt.
Nhưng không biết là cô ta làm gì với củ su hào trưa nay nhỉ? Tự dưng tò mò quá! Mấy giờ rồi? Đã 6h chiều sao, mình tập hăng thật đấy. Về thôi, tranh thủ qua nhà cái Hoa xem làm gì với củ su hào của mình.
Hoàng Duy chia tay hai người bạn, một mình đi về trên con đường phố Hà Nội đã lên đèn, dòng xe cộ đi lại vẫn khá đông. Anh ngước lên nhìn những cây đã rụng lá vàng trên vỉa hè, không khí mùa thu rất mát mẻ.
Đèn đường chiếu hơi chói, nhưng anh vẫn nhìn thấy trước mặt mình có một cô gái. Trông cô đi rất uể oải. Hoàng Duy nhìn kỹ lại, rồi ồ lên:
“Này, Ốc Sên đó hả?”
Cô gái ngẩng mặt lên. Gương mặt xinh đẹp này không thể là ai khác rồi!
“Hoàng Duy, đi tập về à?”
“Ừ! Còn mày đi đâu mà trông buồn vậy?”
“Đi làm thêm!”
“Hả? Làm thêm? Mày thiếu tiền hay sao?”
“Tao không thiếu, nhưng tao muốn làm!”
“Muốn làm mà trông uể oải thế kia à?”
“Ừ hôm nay đúng là ngày uể oải mà!”
Hoàng Duy đi đến cạnh Hoa:
“Mày làm gì mà mệt vậy?”
“Nói gì mày Gi*t tao mất! Chán quá đi!” – Hoa thở hổn hển.
“Trông mày chán tao cũng chẳng vui nổi luôn, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hoa nghe vậy bỗng mỉm cười:
“Mày cũng đồng cảm với tao sao?”
“Ừ thì cứ cho là vậy…”
Hoa nhảy cẫng lên khoác tay Hoàng Duy khiến anh giật mình, chưa kịp hiểu gì thì cô đã kéo anh đi.
“Nếu đồng cảm thì cùng về thôi!” – Cô cười.
Cái con bạn này hôm nay kỳ lạ thật đấy. Hoàng Duy thở dài, đi về cùng Hoa.
Hoa hôm nay đúng là làm sao mà! Cái mặt thì buồn rười rượi, nhưng miệng thì cứ cười mãi.
Chuyện gì vậy ta?
Nào, chúng ta cùng theo tác giả tìm hiểu câu chuyện! Vèo vèo, quay ngược thời gian….
Mạnh Duy lao thẳng ra ngoài vườn, nhưng Hoa vẫn bám theo:
“Anh à, anh không thể giúp em sao?”
Anh quay lại, đôi mắt nảy lửa:
“Tôi thà ૮ɦếƭ chứ không bao giờ giúp cô!”
“Anh, sao anh khó tính quá vậy? Em đã làm bánh cho anh kia mà!”
“Bánh? Chỉ là cái ý đồ của cô thôi hả? Hôm nay sao tôi ngu thế không biết, chỉ vì mấy giọt nước mắt cá sấu của cô mà tôi ăn cái thứ bánh này, và kết quả là cái gì đây? Cô giỏi thật đấy!”
“Mạnh Duy, em chỉ muốn học thể thao tốt thôi mà!”
“Cô nói cô muốn đến lớp học thể thao còn gì, sao cứ nhờ vả tôi hả?”
“Em biết là vào lớp học thì tốt, nhưng lớp đó rất đông, em sẽ không thể học theo kịp. Mà em thì rất cần gấp học thể dục tốt, em vẫn còn đi học mà anh! Anh, em xin anh, được không?”
“Cô có van lạy tôi cũng đừng hòng lay chuyển tôi nữa! Sao tôi cứ phải dính lấy cô như thế này hả? Tốt hơn hết cô biến đi chỗ khác mà làm việc, đừng có làm ở nhà tôi!” – Mạnh Duy phẫn nộ hét lên.
Hoa im lặng, chùng xuống, giọng cô nhỏ dần đi:
“Anh ghét em đến vậy sao?”
“Đúng thế, lần đầu gặp cô tôi đã không chịu nổi cô rồi!” – Anh vẫn không nguôi được sự tức giận.
“Anh muốn em đi đúng không?”
“Phải, cô muốn đi luôn thì đi đi!”
Hoa ngẩng lên:
“Nhưng bà đã muốn em làm ở đây, dù muốn đi nhưng em cũng phải làm cho đến khi nào nhận được tiền đến lớp thể thao!”
“Cô muốn tiền sao? Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là bà muốn em ở đây, và em vẫn sẽ ở đây, thậm chí có thể làm mãi ở đây!”
“Cô…cô muốn chống đối tôi à?” – Mạnh Duy nghiến răng.
“Em đâu dám chống đối anh, chỉ cần anh dạy em học thể thao, em có thể nhanh chóng ra đi hơn, anh thấy tốt không? Chỉ cần anh dạy cho em thì em sẽ đi luôn, vì lớp học thể thao có thể không cần tiền, chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển cũng vào được và còn học miễn phí! Nhưng kỳ thi tuyển dành cho ai học thể thao rất tốt, và anh dạy cho em rồi thì anh mất gì chứ? Bù lại em còn làm osin cho nhà anh kia!”
Mạnh Duy im lặng một hồi rồi nói:
“Nhưng liệu cô có học được không mới là vấn đề!”
“Em sẽ không bỏ cuộc, em hứa!”
“Chỉ cần tôi dạy thì cô sẽ đi chứ gì?”
“Tất nhiên, em sẽ đi luôn, không để anh nhìn thấy em nữa!”
Mạnh Duy nghe xong quay người đi:
“Vậy thì tùy cô!”
Hoa ngoác miệng cười:
“TRỜI ƠI THẬT Ư, ANH ĐỒNG Ý SAO???”
“Hét nhỏ thôi, muốn tôi dạy thì còn không mau đi lau nhà với rửa toa-let đi!” – Mạnh Duy khó chịu quay đi định vào nhà.
Nhưng Hoa đã lao đến…
…quàng tay qua cổ anh ôm lấy anh từ sau!
Mạnh Duy còn chưa hiểu gì thì đã nghe tiếng Hoa bên cạnh, cô cười đến phát khóc:
“Em cám ơn anh!”
Mạnh Duy định gỡ tay cô ra, nhưng cô vẫn ôm lấy anh rất chặt.
Anh không biết đâu, cô chỉ muốn ôm anh một lần thật chặt mà thôi.
Hãy để em được ôm lấy Báo Đốm của ngày xưa, xin anh đấy!
Em không chỉ muốn nói một lời cảm ơn đâu.
Có quá nhiều điều mà em muốn nói với anh.
Nhưng em không thể nói được.
Vì anh sẽ không nhớ ra em…
Điều đó có lẽ sẽ là không thể.
Em mãi mãi chỉ là một ký ức đã phai màu của anh.
Vì thế, hãy để em được nhớ đến anh một lần đi!
Biết đâu, ký ức của anh chỉ là ngủ quên, chứ chưa ૮ɦếƭ hẳn.
Và trong lúc này, nó lại thức giấc thì sao anh?
Cảm giác giờ trong em là gì vậy anh?
Cô vẫn muốn ôm anh thật lâu nữa, nhưng anh đã bỏ cô ra. Anh đanh mặt:
“Lúc nào cũng ôm người ta trơ trẽn nhỉ? Còn không mau làm việc đi!”
“À dạ vâng…” – Hoa cố kiếm một nụ cười rồi chạy vào trong nhà.
Và tại sao cô lại uể oải như vậy đi về chắc mọi người đoán được rồi chứ?
Hậu quả của lau nhà và rửa toa-let!
Hoàng Duy đưa Hoa về đến nhà. Đang định tạm biệt cô thì cô đã quay lại:
“Đúng rồi, hôm nay tao có mấy bài Toán làm mãi không ra, mày đã làm chưa?”
“Toán á? Tao làm lâu rồi! Bài nào làm mãi không ra?”
“Vào nhà tao đi, ngồi chơi tý, giảng luôn cho tao! Giờ vẫn sớm mà.”
“Ừ!” – Hoàng Duy gật đầu, theo Hoa vào nhà.
Vừa bước vào nhà cả hai đã ᴆụng bố mẹ Hoa, nhìn họ rất nghiêm nghị. Mẹ Hoa thì điềm tĩnh hơn:
“Duy đến đấy à?”
“Dạ cháu chào hai bác ạ! Cháu đến giảng bài cho Hoa!”
“Vậy cháu cứ đi lên trước đi, bác muốn nói chuyện với Hoa một chút thôi!” – Bố Hoa nói.
Hoàng Duy đi lên cầu thang, nhưng anh chưa kịp lên đến nơi thì nghe thấy tiếng bố Hoa rất phẫn nộ:
“Tại sao cả ngày hôm nay không về?”
“Con về hay không bố quan tâm làm gì?”
“Cái con này, sao lúc nào cũng cãi bố vậy hả?” – Người bố nổi giận.
Mẹ Hoa vội vàng can:
“Bố nó à bình tĩnh đi! Hoa à, hôm nay con đã đi đâu vậy? Bố mẹ đã lo cho con lắm đấy!”
“Lo cho con? Con tưởng bố mẹ lo hết cho tiền bạc rồi chứ, sao cứ phải lo cho người con không máu mủ ruột thịt gì với bố mẹ?”
Bố Hoa không chịu được liền quát lên:
“Mày nghĩ bố mẹ vô tâm thế à? Nếu như ngày xưa bố mẹ không đem mày về nuôi thì giờ mày còn ở đây được hay là ૮ɦếƭ ngoài đường rồi? Bố mẹ đã lăn lộn kiếm tiền để nuôi mày đấy, nuôi một đứa con không máu mủ gì cả, vì bố mẹ coi mày như con ruột mình thật! Vậy mà mày nói thế với bố mẹ à?”
“Phải, con luôn cám ơn bố mẹ đã nuôi nấng con, nhưng con không cần mấy cái thứ tiền ấy! Tiền khiến bố mẹ không còn nghĩ đến cái gì khác, chẳng phải thế sao? Con không cần giàu sang thế này, con muốn được tự túc kiếm ra đồng tiền của mình!”
“Hả? Thế là sao?”
“Từ hôm nay con sẽ đi làm thêm! Bố mẹ đừng có cản con.”
Ông bố kinh ngạc rồi hét lên:
“KHÔNG ĐƯỢC!! Nhà này thiếu gì mà mày phải đi làm thêm lúc học hành thế này hả?”
“Con muốn đi, sao cái gì bố cũng cản con vậy?”
“Bố chỉ muốn tốt cho mày thôi!!!
Hoàng Duy không thể đứng yên được nữa, anh liền đi xuống:
“Bác à bác đừng mắng Hoa nữa!”
“Cháu đừng có can thiệp vào!”
“Cháu không can thiệp, cháu chỉ không muốn mọi việc rối tung lên thôi. Bác hãy để Hoa đi làm thêm đi!”
“Tại sao chứ?”
“Bạn ấy đã học Đại học rồi mà bác, vài năm nữa ra trường, rồi cũng phải biết đi làm, rồi tự lập cho cuộc sống của mình chứ bác! Làm sao bạn ấy có thể dựa vào sự chăm sóc của các bác mãi được? Bác xem đi, bạn ấy tuy rằng có đầy đủ mọi thứ mà vẫn có nhiều điểm yếu kém, không phải sao?”
Cả cha mẹ của Hoa đều im lặng, cô cũng không biết nói gì ngoài gửi một ánh mắt cám ơn đến Hoàng Duy.
“Thôi được!” – Bố Hoa nói – “Bố cho phép con đi làm thêm, nhưng không được làm cực nhọc và làm những công việc không ra gì. Và điều quan trọng vẫn phải học!”
“Vâng con cám ơn bố!” – Hoa cười gượng, rồi cô đi lên nhà.
Cô bước vào phòng, ngồi ra bàn gục mặt xuống mệt mỏi. Hoàng Duy kéo ghế ngồi cạnh cô, anh im lặng một hồi lâu rồi nói:
“Làm gì vậy?”
Cô ngẩng lên:
“Làm gì là sao?”
“Mày đi làm thêm là làm cái gì?”
“Mày không nên biết…” – Hoa thở dài.
“Sao lại không nên biết? Mày cứ giấu trong người thế thì đến bao giờ mày mới hết mệt mỏi như thế này?” – Giọng Hoàng Duy có vẻ gắt gao.
“Duy à tao xin lỗi, tao không nói được đâu! Thôi chúng ta học nhanh đi, tao còn phải ngủ sớm.”
“Ngủ sớm? Mày có bao giờ ngủ sớm đâu?”
“Mai tao phải đến chỗ làm thêm sớm, sau đó mới đi học! Thôi giảng cho tao mấy bài này cái, đang đau đầu vì nghĩ mãi chẳng ra nổi!”
Hoàng Duy không hỏi gì nữa, anh quay lại giảng bài cho Hoa, nhưng mọi thứ đều được in chặt vào đầu anh rồi.
Sáng mai, Hoa sẽ đến chỗ làm thêm ư…?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc