Story 2
Qua đôi mắt bị mờ đi bởi những giọt nước, Hoa nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp đến hoàn hảo. Làn da khỏe mạnh, nét mặt vẫn có đôi chút trẻ con nhưng cũng rất “đàn anh”, sống mũi thẳng tắp khác hẳn cái mũi thấp tẹt lè tè của Hoa, một đôi mắt không phải là hút hồn nhưng dường như có một tia sáng rất lớn trong đó có thể nhìn thấy mọi thứ.
Hoa như ૮ɦếƭ điếng người. Không phải là vì vẻ đẹp trai tuyệt vời này mà là do người trước mặt nó chính là…
Bỗng có tiếng thầy thể dục gọi:
“Mạnh Duy, ra đây thầy nhờ tí! Cả Hoa nữa, sao lại chạy ra đấy thế hả?”
Mạnh Duy và Hoa cùng chạy ra chỗ thầy. Hoa thì chạy rõ chậm không phải vì nó chậm mà nó sợ lũ bạn lại trêu. Nhưng không ngờ chẳng ai nói gì nó cả. Bởi vì tất cả đã dán mắt vào cậu học sinh Mạnh Duy kia. Nhất là lũ con gái!
Thầy giáo nói to nhỏ gì đó với Mạnh Duy rồi quay ra cả lớp:
“Sắp có Giải báo Hà Nội mới rồi, các em phải tập chạy chuẩn hơn nữa, lớp ta chạy chưa được đâu! Bây giờ thầy mời bạn Duy đến chạy mẫu cho chúng ta. Cả lớp, đặc biệt là Hoa, căng mắt ra mà nhìn!”
Cả lớp phấn khởi cứ kêu ầm lên:
“Anh Duy, mau chạy cho tụi em xem đi!!!”
Mạnh Duy hơi nhếch mép cười, đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu đi tới vạch xuất phát. Hoa cũng đứng đó, lồi cả mắt ra để xem. Nhiều đứa khinh bỉ nhìn nó, nó cũng không nói được gì bởi vì…
Mạnh Duy cúi người xuống lấy đà, cái động tác chuẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng ௱ôЛƓ khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó.
“BÍP!!!” – Thầy giáo thổi còi.
Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên:
“Trời ơi giỏi quá!!!”
“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!”
“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!”
Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa.
“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” – Tiếng thầy gọi.
Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ:
“59 giây!”
Cả lớp 7C như nổ tung:
“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????”
“Siêu nhân, siêu nhân!!!”
Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy – Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể bằng báo gepa mất!
Hoa quay sang Hoàng Duy, cậu đang chằm chằm nhìn Mạnh Duy.
“Sao vậy? Thấy người ta chạy nhanh quá nên ghen tỵ đó à?” – Được dịp trả thù cậu ta rồi.
“Ừ ghen tỵ, nhưng người ghen tỵ phải là cậu chứ nhỉ? Cái đồ Ốc Sên chạy bao năm nay cũng không khá lên bằng Rùa!” – Hoàng Duy tức giận khi bị chọc tức.
Nhưng rõ là cậu ta đang ghen tức kìa! Đúng rồi, ngựa làm sao chạy nhanh bằng báo chứ? Hoa cười thầm trong bụng, không dám cười to.
“Cám ơn em, Mạnh Duy! Giờ em có thể về lớp rồi!”
“Vâng ạ!” – Mạnh Duy bước về phía vườn trường.
Cả lớp cứ gọi với theo:
“Anh Duy, chào anh!!”
Mạnh Duy quay lại, mỉm một nụ cười rất tươi: “Ừ!”
Một nụ cười rất đẹp…
Story 3
Ốc Sên đi về nhà sau giờ tan học, ai da đau chân quá đi mất, tự dưng hôm nay muốn đi bộ không đi xe đạp, kết quả là thế này đây? Cứ nghĩ đến Thể dục, đặc biệt là chạy thì mình hãi rồi, huhu!!! Tại cái môn đó mà cái tên đẹp của mình đã bị biến thành cái tên Ốc Sên đáng ghét!
Ô có ghế đá bên đường kìa, nghỉ một chút thôi…
“Này, đồ chậm chạp kia!” – Nó vừa ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi rất kiêu ngạo.
Ốc Sên quay lại. Gương mặt tuấn tú nhưng nhìn rất gian xảo của Ngựa Đua hiện ra đằng sau nó. Ngựa Đua đang ngồi trên chiếc xe đạp, cái dáng cao khỏe khoắn của cậu bé mới chỉ học lớp 7 khiến ai cũng trầm trồ khi đi qua, có ai biết cậu ta thực chất là người như thế nào chứ?
“Gọi gì?” – Đang mệt, Ốc Sên chẳng sợ gì hết.
“Ở gần đây có hàng sửa xe đạp không?”
“Hỏi làm gì?”
“Hỏi để sửa xe chứ sao?”
“Xe đẹp thế mà cũng phải sửa?”
“Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ nhìn xe đẹp với xe không đẹp để bình luận thôi à? Xe đang hỏng lốp đây này, có hàng nào không thì nói, nhanh còn đi về đây!”
“Ở kia kìa, ngay đầu phố ấy, mắt để đâu thế? Ngựa Đua mà lại phải bó tay khi không có xe đạp à? Đây tuy Ốc Sên nhưng vẫn còn đi bộ được về!”
“A láo nhỉ, hôm nay dám lên tiếng bình phẩm cơ à? Đã thế thì dắt xe đạp lên chỗ sửa xe ngay, bằng không…”
“Bằng không cái gì?” – Hùng hổ thế nhưng thực chất Ốc Sên rất sợ.
Ngựa Đua nhảy xuống xe, tiến lại gần Ốc Sên:
“Vậy có thích te tua như hôm trước không? Cái hôm mà mày dám bảo nhóm bọn tao chỉ là cái bọn giống ngựa không giống người ấy?”
Cứ tưởng Ốc Sên sẽ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng không ngờ nó lại kêu ầm lên:
“Ơ kìa!!!”
Ngựa Đua giận tím mặt, bịt mồm nó lại:
“Mày muốn ૮ɦếƭ nữa chứ gì? Ngoài đường tao vẫn có thể choảng mày đấy nhá đồ chậm chạp!”
Ốc Sên cứ ú ớ vì bị Ngựa Đua bịt mồm, nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía sau Ngựa Đua.
Thấy lạ, Ngựa Đua quay người lại.
A trời đất thiên địa ơi!!!!!!! Một thằng nhìn rất đầu gấu, nhuộm tóc xanh đỏ đã trèo lên xe đạp của Ngựa Đua phóng đi mất!
“Thằng kia, sao mày dám…!!!???????” – Ngựa Đua hét lên, quay lại Ốc Sên (vẫn có thời gian quay lại sao???) – “Đều là tại mày đấy, mau đuổi theo đòi lại cái xe cho tao!!!”
Bị quát lên to như thế Ốc Sên sợ rúm người, vội vàng chạy theo. Nhưng xe cộ đông đúc, nó cứ chạy trên vỉa hè. Sực nhớ ra tốc độ sên bò cũng phải thắng của nó, Ngựa Đua ngán ngẩm vội vàng nhún người phi tốc độ. Tốc độ của Ngựa Đua quả thật rất đáng nể, lướt nhanh như gió, mà hôm nay vỉa hè lắm bụi, cứ tung khắp mặt Ốc Sên. Chẳng mấy chốc cậu đã bỏ xa nó. Nó cứ cố chạy theo, không dám dừng lại! Nó đâu phải thông minh gì, cứ nghĩ đó là do lỗi của nó nên nó cũng phải đi theo chịu trách nhiệm với Ngựa Đua (nếu là mình mình kệ xác ấy chứ nhỉ, có quán chè bên đường, tội gì không ngồi ăn mà phải chạy theo )
Chạy chưa đầy vài mét, Ốc Sên đã thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Sức nó đâu có thể chạy được chứ? Mà cái xe đạp của Ngựa Đua là xe đạp đua đắt tiền, chạy nhanh như gió, làm sao nó đuổi kịp được! Phen này bị ăn đòn te tua mất, ặc ặc!!
“Á!!!!!!” – Bỗng Ốc Sên va phải một cục đá rất to vì nó chạy liêu xa liêu xiêu, không cẩn thận.
Chân nó chấn thương nặng, chảy máu sưng vù. Ốc Sên suýt hét lên vì đau, cả một mảng của quần đồng phục bị máu làm ướt. Nó ngồi xuống một cửa nhà bên vỉa hè, trời đất ơi!!! Máu nó be bét cả ra, vết thương sẽ nhiễm trùng mất! Nhưng còn Ngựa Đua thì sao? Không được, vết thương này nhằm gì so với việc bị cậu ta ăn Hi*p chứ (con trai ăn Hi*p con gái, a tên Ngựa Đua này hèn ). Ốc Sên cố gắng đứng dậy.
Tốc độ nó đã chậm rồi, giờ thì cố chạy cũng chỉ bằng lê đi thôi. Đau quá, không chịu nổi nữa rồi!
Bỗng nhiên, có một bàn tay giữ cánh tay nó lại.
Ốc Sên giật bắn mình, quay ra đằng sau.
Một khuôn mặt đẹp hoàn hảo hiện lên, với đôi mắt rực sáng và cả nụ cười siêu đẹp rất tự tin:
“Ngồi nghỉ đi, không phải đuổi theo đâu!”
Ốc Sên còn đang đờ người ra thì Báo Đốm đã phi ngay lên phía trước, lại để nó hít bụi! Nó giật mình tỉnh ra: Trời đất, kẻ vừa rồi chính là Báo Đốm Mạnh Duy đã chạy mẫu cho lớp mình sáng nay!
Không thể tưởng tượng vận tốc của Báo Đốm là bao nhiêu km/h!
Chỉ biết chưa đầy 5 phút cậu đã vượt lên trước Ngựa Đua đang tăng tốc hết mình ở tít xa Ốc Sên!
Ngựa Đua tý nữa nhảy dựng lên trời:
“Anh Mạnh Duy???”
Dù đang chạy rất nhanh, Báo Đốm vẫn quay lại:
“Ừ, anh chạy thay cái cô bạn Hoa Sên kia chấn thương rồi!”
Rồi chạy tiếp.
Tốc độ tuyệt đỉnh của hai cậu bé khiến người đi đường lác mắt. Chẳng bao lâu, cái xe đạp của Ngựa Đua đã ở đằng kia cùng với cái thằng tóc xanh mỏ đỏ ban nãy.
Cả hai lao ✓út qua đường, người đi đường định phanh gấp nhưng cả hai còn lao nhanh hơn cả xe người ta phanh!
Báo Đốm vượt lên đón đường thằng “mỏ đỏ”. Thằng đó giật mình vội phanh kít xe lại!
Lập tức Ngựa Đua từ đằng sau chồm đến, hất nó ngã ra vỉa hè, đổ cả xe. Đang trong cơn tức giận, cậu đấm thùm thụp vào mặt thằng đó. Thằng này to con hơn cậu nhưng không khỏe như cậu, cứ la ầm lên xin tha tội.
Báo Đốm “kinh dị” trước một Ngựa Đua mới học lớp 7 đã đánh nhau khỏe như vậy. Cậu vội tiến tới can:
“Thôi đừng đánh nữa, đồn công an kia kìa mau dẫn nó tới đi!”
Ngựa Đua đành nghe lời Báo Đốm, tóm áo tên “mỏ đỏ” và đi cùng cái xe đạp yêu quý của mình đến đồn công an. Ôi đổ cả xe, xước bao nhiêu chỗ đây này!
Báo Đốm thấy êm rồi liền quay lại vỉa hè và đi về. Bỗng có ai đó gọi cậu:
“Anh Mạnh Duy!”
Cậu quay lại, cô bé chậm chạp ấy đang lê bước cái chân đầy máu đi tới.
“Đã bảo ngồi đó, sao lại đi theo thế?” (Mà công nhận thời gian Ngựa Đua đánh thằng ςướק lâu thật, thế nên Ốc Sên mới đuổi kịp mà)
Báo Đốm vội chạy tới dìu Ốc Sên ngồi xuống bậc cửa một nhà nào đó. Tay cậu chạm vào vai nó khiến nó như bị giật điện.
Nó xuýt xoa vì đau nhưng vẫn cố hỏi:
“Anh bắt được thằng đó chưa ạ?”
“Bắt được rồi!”
“Anh chạy nhanh thật đó!” – Ốc Sên ngán ngẩm nhìn cái chân của mình.
“Có gì đâu mà nhanh?” – Báo Đốm lôi ra một cái khăn giấy ướt, đưa cho Ốc Sên – “Lau tạm máu đi, rồi dán cái gạc vào cho cầm máu lại! Về nhà thì làm các công đoạn khác, chứ ở đây không có gì giúp em cả đâu.”
Ốc Sên đón nhận cái khăn, lau lau vết thương (xót quá đi), nhưng nó vẫn không quên cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó tiếp tục:
“Nhưng sao anh lại chạy nhanh thế ạ?”
Báo Đốm nhìn nó, mỉm cười:
“Vì chạy là ước mơ của anh!”