Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 01

Tác giả: Trà My

ỐC SÊN, BÁO ĐỐM VÀ NGỰA ĐUA
Story 1
“Nhanh lên! Cả lớp đang chờ em đây này!!!” – Tiếng thầy giáo thể dục quát to.
Hoa thở hổn hển, cố gắng chạy đến nơi. Ôi trời ơi ૮ɦếƭ mệt mất! Nhưng nếu không chạy đến nơi thầy thể dục cũng Gi*t ૮ɦếƭ nó thì biết sống kiểu gì kia chứ?
3 phút 58 giây! Kết quả kiểm tra chạy tiếp sức của Hoa làm nó đau đớn.
Con gái chỉ cần chạy có 3 vòng thôi, đứa nào quá 1 phút là quá chậm rồi, Hoa đúng là nỗi tự hào của ốc sên và rùa, những con đó khéo còn phải gọi Hoa là cụ tổ!
“Hoa, ngày nào thầy cũng luyện tập cách chạy bộ cho em, thế mà sao em chạy có 3 vòng cũng phải cần đến gần 4 phút thế này hả? Em muốn đúp lớp vì môn Thể dục đấy à? Cả cái môn này của thầy không một động tác nào em ra hồn cả!” – Thầy tức quá mắng xa xả.
“Dạ em…” – Hoa cúi gằm mặt.
Cả lớp đứng đó cười như nắc nẻ:
“Thầy ơi thầy mắng làm gì, tội bạn ấy lắm! Thầy mắng thì lại càng chạy chậm hơn đấy!”
“Lúc nhìn nó chạy tao không thể nhịn nổi cười!”
“Có loại con gái gì giống nó không? Đã xấu rồi lại còn chậm chạp!”
“Này, đi cắm đất nhiều quá nên quên cả chạy rồi à? Haha có bao nhiêu tiền tỷ rồi, mau chia cho mọi người đi chứ? Hahahahaha!!!!”
Nghe những lời đó Hoa lại cảm thấy tức giận. Nó cúi gằm mặt xuống.
Một đứa bước ra:
“Này lại giận đấy à? Chê thế đúng rồi lại còn…Haha!!!!”
Còn ai vào đây nữa! Kẻ này chỉ có thể là Hoàng Duy, được gọi với biệt danh Ngựa Đua. Bởi vì cậu ta là đứa chạy nhanh nhất lớp, không những thế còn đẹp trai tuấn tú. Nhưng cậu ta rất khinh Hoa, mỗi khi nó chạy cậu ta là người cười đầu tiên. Hoa tức vô cùng. Nó chạy vụt ra vườn trường ngồi khóc. Hình như đang có lớp nào đó làm vườn ở đây, Hoa đành ngồi cạnh một bụi cây, cứ thế khóc cho đỡ tức.
Hoa không biết vì sao sinh ra nó lại kém cỏi như thế, cái gì nó cũng không bằng mọi người. Chỉ được cái là nó giàu. Bố nó là đại gia bất động sản, kinh doanh lớn tiền tỷ, suốt ngày đất đai, nhưng nó giàu nên ai cũng nghĩ nó kiêu ngạo và bạn bè đều khinh thường nó. Nhưng nếu chỉ vì giàu có mà khinh thì không vấn đề, đằng này hình như nó mang tất cả những cái xấu trên đời! Ngoại hình nó đâu đẹp đẽ gì? Một con bé vừa đen, vừa xấu, giàu có mà ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Học hành thì bình thường, chỉ được cỡ Học sinh tiên tiến, đặc biệt là môn Thể dục, nó kém hoàn toàn, năm nào cũng trung bình 5 phẩy 6 phẩy.
Càng nghĩ nó lại càng tức thêm.
“Ủa chỗ này đang làm vườn, ai mà mà lại ngồi ở đây vậy?” – Giọng nói lạ vang lên khiến Hoa giật mình.
Đó là một cậu học sinh cao lớn, đang xắn quần xắn áo, tay thì vẫn cầm xẻng trồng cây nhưng cái phong thái của cậu nhìn cũng đủ biết đó là một cậu học sinh rất khỏe. Hoa xấu hổ quá, trông hắn ta dữ dữ, hay là sao đỏ nhỉ, có ghi tên mình không ta? Vội vàng đứng dậy, nó lau nước mắt. Cậu học sinh đó đã nhìn thấy mặt nó, vội kêu lên:
“Vân Hoa ở lớp 7C đó hả?”
Hoa giật bắn mình:
“Sao cậu biết tên tớ?”
“Danh tiếng nổi nhất trường về độ ốc sên rùa bò còn gì?”
Hoa buồn rười rượi, lại thêm một kẻ đồng minh với lớp mình. Mắt nó lại đỏ lên.
“Bị chê thế cũng đã ngồi khóc, lại còn khóc một mình nữa! Sao không ra khóc bù lu bù loa với chúng nó đi, hoặc là tiếp tục tập chạy cho vượt qua mọi người đi chứ?” – Giọng nói tiếp tục.
Hoa càng ngỡ ngàng thêm. Một lời nói sao nghe “triết lý” như nhà bác học vậy. Rốt cuộc cậu ta là ai mà tốt thế nhỉ? Lần đầu tiên có người khuyên bảo mình.
“Nhưng cậu là ai?”
“Không biết sao?” – Cậu ta hỏi lại.
Hoa cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, tất nhiên là không biết rồi. Nhưng mình đang lấm lem mặt mũi thế này, làm sao mà dám ngẩng nhìn ai?
“Mạnh Duy, lớp 9A!”
Hoa tưởng có sét đánh đoàng một cái!
Nó ngẩng mặt lên, kệ xác mặt mình còn lấm lem nước mắt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc