Sáng hôm sau ngủ dậy, bỗng dưng tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Kiệt. Eo ơi, đêm qua…hai đứa mình ôm nhau ngủ hay sao á?
Tôi hơi đỏ mặt, nhìn anh ta, sao càng nhìn càng thấy đẹp trai nhỉ? Tuy hơi vô duyên nhưng bù lại cao to vạm vỡ mặt mũi đẹp như tranh vẽ.
– Nhìn gì tôi mà chằm chằm vậy.
Tôi đang mải ngắm, bị bắt quả tang luống cuống quá đạp anh ta một phát. Đến khi nghe tiếng “uỳnh” tôi mới biết mình vừa nhỡ chân đạp mạnh khiến Kiệt rơi từ trên giường xuống đất. Hoá ra từ đêm qua Kiệt chỉ nằm ở mép giường lại dính cú đạp này nên bị lực hút trái đất hút xuống dưới.
Tôi hoảng hốt, ngồi bật dậy hỏi:
– Anh…anh có sao không?
Kiệt nhăn nhó mặt, hai tay ôm vào giữa háng rồi yếu ớt đáp lại:
– Mai…cô…cô hận tôi vì khiến cô có em bé hả?
– Không, anh nói gì vậy?
– Sao cô đạp vào nó?
Nói rồi anh ta chỉ xuống của quý của anh ta, tôi…vừa đạp vào nó. Tôi bối rối, lúng túng đáp:
– Anh…em không cô ý.
Đoạn tôi bước xuống, khẽ kéo tay anh ta ra rồi nói:
– Đưa em xem.
Nói xong câu đó tự dưng tôi thấy mình đỏ mặt, sao tôi có thể mạnh dạn như vậy được nhỉ. Mặt tôi lúc này càng nóng bừng, lắp bắp:
– Em…đưa anh đi viện nhé.
– Thôi…không cần…tôi đỡ đau rồi…không biết có ảnh hưởng tới sức khoẻ sinh sản nữa không.
– Chắc không đâu, em đạp cũng đâu mạnh
– Thế này mà không mạnh à? Á…á…Chẳng lẽ tôi cởϊ qυầи ra cho cô xem.
Nghe anh ta nói vậy, tôi liền vội xua xua tay đáp:
– Không…không cần đâu….em xin lỗi. Nếu anh có bị sao em nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
– Cô chịu trách nhiệm như thế nào. A…ui…ui đau quá
– Anh muốn…muốn như nào cũng được.
– Vậy cô phải ở với tôi cả đời, đẻ cho tôi mấy đứa con nữa….a…ui …da..
– Vâng…
Tôi trả lời xong, tự dưng thấy mình hình như vừa bị gài bẫy, trong lúc bối rối lại thấy anh ta rêи ɾỉ vì đau mà trả lời bị hớ. Lúc quay sang còn thấy anh ta cười tủm tỉm, đúng là đồ lưu manh. Mà nghe cái câu “ở với tôi cả đời” cũng thấy vui vui sao á, nên thôi coi như tôi rộng lượng mà chấp nhận vậy. Anh ta đứng phắt dậy như không có gì xảy ra rồi quay sang nói vơi tôi:
– Ngủ tiếp đi, còn sớm lắm.
Tôi nhìn ra ngoài trời, đúng là vẫn mới tờ mờ sáng lại buồn ngủ liền lên giường nằm, Kiệt cũng lên nằm bên cạnh chẳng còn thấy rêи ɾỉ đau đớn nữa. Tôi bị lừa chắc rồi!
Không biết tôi nằm ngủ đến bao giờ, chỉ đến khi nghe tiếng lạch cạch thì mở mắt dậy, thấy có mùi hành phi, mùi nước lèo thơm lắm liền bật dậy ngó vào gian bếp. Kiệt đã dậy từ bao giờ, anh ta đạy nồi nước lèo rồi lấy mấy quả cam sành ngồi xổm xuống nền nhà ép nước. Kiệt không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần chữa cháy, nhìn phía sau tôi thấy một bờ vai rộng lắm, ở trên đó còn có mấy vết sẹo nho nhỏ. Tự dưng…không hiểu sao tôi xúc động kinh khủng, sống mũi cũng cay xè. Kiệt vắt xong nước cam thì đổ ra cốc rồi lấy nắp đạy kín sau đó mới trở ra ngoài. Nhìn thấy tôi đang ngó vào anh ta liền nói:
– Sao không ngủ nữa đi, ngủ thoải mái rồi hãy dậy, giờ có phải đi học nữa đâu, công ty ra lúc nào chẳng được? Tôi nấu nước với rửa phở rồi, tý dậy đun lên cho sôi lại rồi cho phở vào nhé. Ăn xong thì uống hết cốc nước cam đi, sữa thì trưa tôi đi làm về tôi pha cho.
Kiệt nói một tràng giang đại hải chẳng đợi tôi trả lời đã ra mở tủ lấy chiếc áo mặc vào rồi nói tiếp:
– Tôi phải đi làm đây, tôi bảo cái An rồi, nếu cô muốn đi đâu thì bảo nó chở đi. Nó từ hồi có bầu là công ty giao hết cho quản lý, giờ rảnh lắm, muốn đi đâu cứ gọi nó. Tôi đi đây, dậy chốt cửa lại nhé
Tôi định lên tiếng, Kiệt đã mở cửa ra ngoài rồi phóng xe mất, câu cảm ơn trong miệng cũng chỉ phát ra lý nhí. Không hiểu sao, nhìn Kiệt tôi không thể tưởng tượng anh là cậu ấm con nhà giàu. Nhưng…tôi lại thích Kiệt như thế này hơn, anh gỉan dị, không ngại khó ngại khổ, sáng sớm dậy còn nấu đồ ăn sáng cho tôi rồi mới đi làm. Tuy rằng chẳng muốn so sánh với Tùng…nhưng lúc này tôi bỗng thấy may mắn quá. Ngày có bầu với Tùng, đến ngay một cốc sữa anh ta cũng chưa bao giờ pha cho tôi. Tự dưng lúc này tôi mới nhớ ra, mình đã qua một đời chồng, lưu thai một lần, vậy mà Kiệt chẳng bao giờ nhắc đến chuyện đó, cũng chưa bao giờ khiến tôi có cảm giác tự ti. Ở bên cạnh Kiệt, tuy rằng có những câu nói thô lỗ, sỗ sàng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy chính những điều đó mới khiến tôi không nghĩ về quá khứ. Hình như Kiệt không ngốc, không vô duyên như tôi nghĩ, hình như…anh ta chỉ đang muốn tôi bận tâm về anh ta vì sự vô duyên thay vì bận tâm về quá khứ.
Tôi tự tát mình mấy cái, dạo này bệnh ảo tưởng của tôi cũng lại lên một level mới rồi.
Những ngày tiếp theo tôi dần quen với cuộc sống mới, hằng ngày Kiệt đi làm, tôi cũng đi làm, cứ sáng Kiệt dậy nấu ăn sáng cho tôi, hôm thì là bánh đa, hôm phở, hôm cháo, rồi nước ép cam, ép táo thay đổi liên tục. Dù cho tôi nói tôi làm được, tự dậy nấu được nhưng anh ta không chịu nghe còn mắng mỏ tôi vài câu. Tối đến thì ở nhà Ϧóþ chân Ϧóþ tay, pha sữa bầu rồi chẳng biết mấy hôm nay học đâu ra còn mua ít thảo dược về bắt tôi ngâm chân còn massage cho tôi nữa cơ. Thực ra…tôi thấy Kiệt rất biết chăm sóc người khác, càng ở cạnh anh ta lại càng nhận ra anh ta không hề khô khan như tôi nghĩ. Chẳng qua Kiệt nói chuyện không được có duyên cho lắm, chứ riêng về hành động thì hơi bị tuyệt vời nha. Có một đêm, tôi thèm mận lắm, nhưng chỉ nói bâng quơ, thế mà tự dưng anh ta mở cửa lấy xe máy phóng đi khi tôi chưa kịp ngăn. Đêm hôm rồi làm gì có ai bán cơ chứ? Vậy mà hơn bốn mươi phút sau tôi thấy mang về một túi mận hậu rồi cười ngô nghê nói:
– Đây, cô ăn đi, nhưng ăn ít thôi không nóng.
Tôi xúc động ૮ɦếƭ đi được hỏi lại:
– Đêm khuya khoắt rồi anh tìm đâu được vậy? Cửa hàng hoa quả giờ này đâu mở cửa nữa?
– Tôi chạy lòng vòng không thấy ai bán, toàn bán phở với cơm thôi. Đập cửa mấy cửa hàng hoa quả còn bị người ta chửi cho nhục cái mặt
– Chả thế, một hai giờ đêm rồi người ta không chửi mới lạ. Rồi sao anh mua được cho em?
– Nhớ ra con An cũng có bầu, nên gọi nó hỏi, may quá nhà nó còn tôi chạy đến lấy luôn. Nó còn hỏi tôi tự dưng đêm rồi xin mận làm gì?
– Thế anh trả lời sao?
– Thì bảo tôi thèm quá không chịu được
Nghe xong, tôi đang ăn miếng mận mà sống mũi cay xè, nhà cái An cách phòng trọ này tận tám cây số lận, cả đi cả về hết mười sáu cây rồi.
– Cảm ơn anh nhé.
– Không…không có gì.
Tôi thấy Kiệt tự dưng cứ nhìn tôi, rồi bối rối nói:
– Từ nay thèm cái gì cứ nói thẳng với tôi nhé, cô vất vả mang bầu rồi, tôi chẳng làm được gì chỉ biết làm mấy việc lặt vặt vậy thôi.
Không hiểu sao Kiệt thô lỗ hôm nay lại nói ngọt ngào thế chứ nị, nghe xong tôi mát hết lòng ruột còn cười hí hí. Thấy tôi cười, hình như anh ta xấu hổ, giục tôi ăn đi rồi còn ngủ.
Tôi còn nghe chồng cái An nói, dạo này Kiệt hay đổi trực lắm, toàn cuối tuần mới trực. Đấy nói lại mới nhớ, không biết có phải ở với Kiệt quen rồi không, mà mỗi lần anh ta đi trực, tôi cứ thấy nhà trống vắng. Hằng ngày có anh ta ở nhà quen rồi, dù cho trước khi đi trực Kiệt vẫn pha sữa cho tôi rồi mới đi nhưng tôi vẫn thấy buồn buồn tủi tủi sao ấy. Được cái, mỗi lần anh ta lên đến đơn vị đều gọi facetime về cho tôi, rồi nói chuyện đến khi tôi ngủ mới chịu tắt đi. Mặc dù Kiệt vẫn nói chuyện kiểu thô lỗ…nhưng mà tự dưng tôi lại hơi quen quen với điều đó chứ nị.
Có một hôm, khi tôi đang bỏ rau ra chuẩn bị làm thì Kiệt về. Anh ta đưa cho tôi một sấp tiền rồi nói:
– Cầm lấy mà mua quần áo.
Tôi nghe vậy cười hì hì đáp:
– Em có bầu này mua quần áo làm gì, chỉ mặc quần áo bầu thôi anh lấy tiền đâu ra thế?
– Đơn vị thưởng.
– Thế anh giữ lấy mà tiêu.
– Tôi có tiêu gì đâu, cô cầm muốn mua gì thì mua.
– Em có tiền rồi mà, có khi tháng lương của em còn nhiều hơn anh ý chứ.
– Biết là vậy, nhưng mà cứ giữ đi, tôi đưa cả thẻ lương của tôi cho, thấy mấy người ở đơn vị tôi bảo lương phải đưa cho vợ giữ thì mới được.
Không hiểu sao, nghe anh ta nói tôi không nhịn nổi cười, trước Tùng cũng đưa thẻ lương cho tôi, nhưng cách Tùng và Kiệt đưa khác nhau hoàn toàn. Tôi định không nhận, nhưng Kiệt liền nói:
– Cô giữ đi cho tôi, không nhỡ tôi có tiền rồi ra ngoài lại tiêu linh tinh. Người ta bảo phụ nữ là chùm chìa khoá của tay mà.
“ Chùm chìa khoá của tay??” Tôi lắc đầu bất lực nói:
– Là tay chùm chìa khoá, em hỏi anh này nha, ngày xưa anh thi đại học được bao nhiêu điểm?
– Hai chín điểm.
– Uầy, điểm cao thế, mà trường anh thi khối A nhỉ, thế thi tốt nghiệp văn anh được mấy điểm.
– Ba điểm!
À, giờ tôi hiểu vì sao Kiệt nói chuyện thô lỗ rồi, văn được hẳn ba điểm cơ mà. Kiệt gãi đầu gãi tai đưa cho thẻ lương rồi nói:
– Cầm lấy đi, đừng tiết kiệm quá làm gì, lương tôi tuy ba cọc ba đồng nhưng mà tiền cô hàng tháng cao như vậy thì cứ chi tiêu cho thoải mái. Nếu cô không cần tiền thì mỗi tháng cho tôi vài chục triệu tiêu tạm cũng được
Trời ạ, cái gã này trông ngô nghê mà khôn hết phần thiên hạ. Nhưng mà nói thực, chi tiêu của tôi và Kiệt cũng chẳng nhiều lắm, với lại Kiệt tiết kiệm lắm, tôi chả bao giờ thấy anh ta mua sắm gì ngoài thức ăn với đồ ăn vặt cho tôi. Chả hiểu sao, tự dưng tôi lại thấy thương thương…
Lần có bầu này của tôi không mệt mỏi như lần trước, có lẽ một phần được chăm sóc, một phần tôi cũng vẫn đi làm, vận động nên cơ thể khoẻ mạnh hơn. Công ty của tôi với cái Thuý càng lúc càng nhiều việc, thế nên tôi vơi Thuý bàn nhau thuê thêm sáu bảy nhân viên nữa, lấy thêm nhiều hàng. Dạo này cái Thuý học thành thạo Autocad nên đã bắt đàu thuê thợ đi nhận lắp đặt thi công một số công trình Phòng cháy chữa cháy nhỏ. Thế nên tôi càng bận rộn hơn bao giờ hết. Nhưng tôi lại không thấy vất vả chút nào, ừ vất vả sao được khi tiền đổ về túi càng ngày càng nhiều cơ chứ. Chuyện tôi có bầu với Kiệt tôi vẫn chưa nói cho ai biết, kể cả cái An, hằng ngày đi làm tôi đều mặc váy rộng thùng thình, thế nên có lẽ chưa ai nhận ra. Nhưng tôi biết mình chẳng giấu được bao lâu nữa, định bụng mấy hôm nữa rảnh rảnh rủ cái An với cái Thuý đi café rồi thú tội.
Một tháng sau kể từ ngày tôi chuyển ra ở cùng Kiệt, buổi trưa ăn cơm cùng cái Thuý xong tôi đi về nghỉ trưa chợt thấy cửa không khoá đoán chắc hôm nay Kiệt được về sớm liền vui vẻ bước vào. Đột nhiên tôi thấy Kiệt nằm trên giường, cả người vẫn mặc nguyên bộ đồ chữa cháy, hai tay chắp lại trước bụng ngủ ngon lành. Tôi lại gần, mới nhận ra mặt anh ta rửa chưa kỹ, lấm lem chỗ trắng chỗ đen, còn có mùi khét bốc lên, mái tóc thì bết lại.
Hình như Kiệt mới đi chữa cháy về. Tôi ngồi bên thành giường nhìn kỹ hơn, mới thấy trên tay anh có mấy vết thương vừa khô máu, trên mu bàn tay có một chỗ da bong hẳn đen sì như bị bỏng, người ngợm đầy những vết sứt sát, ở dưới ống quần còn lỗ chỗ rách rưới. Bỗng dưng tôi không kìm được, nước mắt chảy ra thành dòng, một nỗi xót xa trào lên trong l*иg иgự¢. Rõ ràng tôi tự nhủ tôi chỉ mới đang hơi thích Kiệt, rõ ràng tôi tự nhủ tôi chưa yêu anh mà sao nhìn anh tôi lại thương đến nghẹn ngào. Hình như bấy lâu nay tôi hơi vô tâm với anh, mọi việc trong nhà từ lớn đến bé anh chưa than vãn, chưa kêu ca bao giờ. Hôm nay đây, đi chữa cháy về, người ngợm đầy vết thương mà vẫn nằm ngủ ngon lành thế này cơ chứ. Tôi khẽ nâng tay anh, càng nhìn càng thấy tim quặn lại liền đi vào trong mở cánh tủ lấy bông gạc và nước sát trùng nhẹ nhàng lau mấy vết thương hở. Kiệt vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ đều đều. Có lẽ anh mệt lắm, mệt đến nỗi dù tôi có chấm vào vết thương anh vẫn không tỉnh dậy.
Lau xong, rôi ngồi lên giường Ϧóþ chân cho anh, tự dưng tôi nghĩ những ngày qua bầu bí, dù mệt hay không mệt Kiệt vẫn hằng ngày đều như vắt chanh Ϧóþ chân Ϧóþ tay cho tôi. Nghĩ đến tôi chợt bất khóc thành tiếng, sao mà tôi lại vô tâm với anh như thế được nhỉ, từ hồi về ở với nhau chưa bao giờ tôi hỏi anh mệt không, chưa bao giờ tôi hỏi anh chuyện công việc.
Bất chợt ai đó ngồi bật dậy, thấy tôi khóc thì hoảng hốt nói:
– Mai…sao lại khóc rồi? Sao lại khóc? Có chuyện gì vậy?
Tôi nhìn mặt anh đang khóc mà cũng phải bật cười lắc đầu nói:
– Em…không sao?
– Vậy sao tự dưng lại khóc?
Tôi không biết nói thế nào, anh nhìn xuống chân thì cười nói:
– Sao, thương tôi quá nên khóc hả? Lại còn Ϧóþ chân nữa. Tôi không sao đâu mà
Không hiểu sao nghe anh nói vậy, tôi càng khóc tợn chỉ vào mấy vết thương rồi đáp:
– Thế này mà anh bảo không sao à?
Nói xong tôi khóc tu tu, khóc nức nở, Kiệt liền kéo tôi lại ôm chặt rồi nói:
– Được rồi, được rồi mà, đừng khóc nữa, anh xin.
Tôi đang khóc, tự dưng im bặt, “anh xin”, hình như anh cũng biết mình lỡ lời bối rối định giải thích tôi liền nói luôn:
– Anh Kiệt, anh làm đơn xác minh lý lịch cho em rồi, dù sao mình cũng sắp thành vợ chồng, anh đừng xưng cô tôi nữa được không?
Kiệt nghe xong…đỏ mặt, tôi liền giả vờ gào lên khóc lóc vừa khóc vừa nói:
– Anh không đồng ý thì thôi…hu…hu..hu..hức..hức.
– Được…được…tôi…à…anh…anh đồng ý.
Đấy, nghe vậy có phải yêu không cơ chứ? Kiệt đưa tay lau nước mắt cho tôi thở dài:
– Chẳng hiểu sao cô…à nhầm em cứ như trẻ con vậy, bao nhiêu tuổi đầu rồi không biết.
– Kệ em, mà tay anh thế kia, đi bệnh viện đi, vết thương như này anh không đau sao?
– Cũng bình thường mà.
– Bình thường cái con khỉ, đi, hai đứa mình bắt taxi em đưa anh đi viện băng bó rồi em khám thai luôn. Anh mà không đi em lại khóc đấy
Kiệt nghe tôi nói vậy thì gật đầu, đứng dậy cùng tôi ra ngoài. Trên xe hỏi chuyện tôi mới biết hoá ra gần sáng có vụ cháy lớn, nhưng mãi đến chín mười giờ mới khống chế được đám cháy. Cũng may chỉ có vài người bị thương nhẹ, không có ai bị thương nặng cũng không có người tử vong.
Tôi nghe xong mà cứ thấy khâm phục Kiệt kinh khủng, hai đứa đến bệnh viện băng bó xong thì cũng gần ba giờ. Kiệt lại vẫy một chiếc taxi cùng tôi qua bệnh viện phụ sản Trung Ướng. Khi tôi và Kiệt vừa bước vào bất chợt nghe tiếng quen thuộc cất lên:
– Hay mình làm thụ tinh ống nghiệm đi anh.
Ủa ôi, ai kia ai kia, trước mặt tôi là cặp cẩu nam nữ Tùng My, tôi kéo Kiệt vào một góc rồi vểnh tai nghe. Có tiếng Tùng cất lên:
– Em không thấy bác sĩ nói thụ tinh nhân tạo mà sàng lọc chi phí cũng hết hai ba trăm triệu mà chưa chắc đã được à? Giờ gia đình đang khó khăn thế này anh lấy tiền đâu chứ? Từ ngày công ty gặp chuyện, mẹ siết chặt chi tiêu, số tiền của anh cũng đưa cho ba hết rồi còn đâu.
– Thế bây giờ anh bảo em phải làm sao? Giờ mẹ mà biết em bị lưu thai mẹ gϊếŧ em mất.
– Ai bắt em có đứa con cũng không giữ được?
– Giờ anh lại nói cái giọng đấy với em cơ à? Chẳng phải bác sĩ cũng nói, tϊиɧ ŧяùиɠ yếu như anh cũng là một phần nguyên nhân gây ra lưu thai sao? Tại sao lúc nào anh cũng trách em?
– Câm mồm đi! Giờ lại đổ lỗi cho người khác sao, em tưởng anh không biết ngày xưa em phá thai mấy lần rồi sao? Anh giữ kín chuyện này vì không muốn mẹ và em lại cãi nhau, cũng không muốn mẹ buồn, biết chuyện thai hư rồi. Nên giờ nếu em có tiền thì đưa ra, anh chấp nhận thụ tinh nhân tạo
Tôi nghe xong, không kìm được bật cười, chó chê mèo lắm lông cơ à? Xem ra…con em gái tôi có cuộc hôn nhân chẳng dễ dàng là mấy nhỉ. Mà lạ nha, công ty của nhà Tùng tự dưng sao lại lụi bại đến mức vài trăm triệu cũng đắn đo suy nghĩ thế nhỉ. Khi tôi còn chưa kịp nghe tiếp, Kiệt đã kéo tôi đi, Tùng với My thấy tiếng động liền quay ra nhìn. Vừa thấy tôi con My bất chợt chợt lau nước mắt, ủa ôi sao mà khóc thế kia? Tôi vênh mặt đi lướt qua, đột nhiên có tiếng Tùng cất lên:
– Mai, lâu lắm rồi không gặp, em đi đâu vậy?
Thân thiết lắm không bằng ý nhờ, thế nhưng tôi không thèm đáp mà khinh khỉnh đi thẳng vào trong cùng Kiệt để khám. Khi bác sĩ khám xong liền nói:
– Thai được 13 tuần rồi, khoẻ mạnh, đây là kết quả siêu âm giữ lấy nhé.
Tôi gật đầu nhận lấy rồi cùng Kiệt bước ra ngoài, Kiệt cứ ngắm đi ngắm lại bức hình siêu âm. Tôi thấy vậy liền hỏi:
– Anh thích con gái hay con trai? Sao ban nãy lúc khám không thử hỏi bác sĩ xem giới tính là gì?
– Con trai hay con gái đều được, miễn khoẻ mạnh là được rồi?
– Anh không quan trọng giới tính sao?
– Không, con nào chả là con mình.
Tôi nghe vậy thì cười hi hí, vừa bước ra đến cửa bất chợt thấy con My tiến lại gần rồi nói:
– Chị đi đâu vậy?
Con này điên mẹ nó rồi nhỉ, tôi nhếch mép đáp lại:
– Đi đâu kệ mẹ tao, liên quan gì đến mày?
– Chị có bầu rồi sao?
Tôi nghe cái giọng nó chỉ muốn táng một phát thật mạnh cho rụng hết răng nhưng rồi tôi liền đáp lại:
– Phải rồi, tao có bầu đấy, thì sao?
Nó nhìn tôi, nghiến răng ken két, tôi chưa kịp nói gì bất ngờ Kiệt lôi nó xềnh xệch ra ngoài một góc. Không biết Kiệt nói gì với nó chỉ thấy mặt nó tái mét rồi bỏ đi. Đến khi Kiệt vào tôi liền hỏi:
– Anh vừa nói gì với nó thế?
– À…anh bảo nó tránh xa em ra không thì đừng trách.
– Nó chịu nghe sao?
– Thì anh bảo anh con bà Hà Anh, còn cho nó xem cả lý lịch hôm trước anh vào Đảng có phần gia đình trong đó…rồi bảo nó từ nay mẹ anh sẽ cho người theo dõi nó, nếu nó làm gì em thì đời nó sẽ tèo.
– Nhưng chẳng phải mẹ anh từ mặt anh rồi sao?
– Đâu ai biết chuyện đó ngoại trừ người trong gia đình đâu.
– Nhưng anh làm thế này có được coi là lợi dụng gia thế không?
– Kệ chứ, mượn măng chặt gió mà.
Oắt đờ heo, người ta nói mượn gió bẻ măng ông ta chơi ngay câu mượn măng chặt gió! Nghe xong tôi cười khanh khách nhưng không thèm bắt bẻ. Eo ơi, tự dưng hôm nay nghe thằng Tùng với con My cãi nhau, rồi lại cả chuyện Kiệt xưng anh em với tôi…chả hiểu sao trong lòng cứ vui vui.
– Nói vậy chứ nhưng để đề phòng từ mai cái An sẽ đến đón em đi làm, và đưa em về. Tối hôm nào anh trực thì em qua nhà ba mẹ nhé.
– Anh lo cho em hả!
– Không…em vứt ra đường cũng đâu ai thèm, anh lo cho con.
– Anh!! Đồ khốn nạn.
Nói rồi tôi đấm thùm thụp vào người anh, đột nhiên phía sau có tiếng Tùng cất lên:
– Mai…đây là…
Quỷ tha ma bắt chúng nó đi, tự dưng cả hai con người ám tôi thế nhờ. Tôi quay mặt lại lừ mắt nhìn anh ta rồi nói:
– Đây là chồng tao!
– Chồng em, em lấy chồng từ bao giờ?
– Lâý bao giờ mặc mẹ tao.
Tùng thấy vậy hai tay nắm chặt lại, mắt long sòng sọc như sắp lao đến đánh Kiệt đến nơi. Thằng cha điên rồ, tý bị Kiệt quật lại cho thì lại đổ tại số. Tôi nhìn anh ta khinh khỉnh nói:
– Cút con mẹ mày về với con vợ mày đi tự dưng đứng đây làm gì.
Nói xong tôi kéo tay Kiệt nãy giờ vẫn im lặng, Tùng thấy vậy thì rít lên:
– Hoá ra cô lừa dối tôi từ lâu rồi, hồi tôi hỏi thằng Kiệt là ai, cô chối, giờ thì lấy nó rồi.
Ái chà chà xem sự cay cú của anh ta kìa, lúc bên tôi thì không trân trọng giờ lại cay cú đến thế cơ à? Kiệt nhìn vậy thì cười nhạt nói:
– Này…người anh em thiện lành, anh và cô ấy ly hôn rồi, cô ấy muốn làm vợ ai thì làm, anh tự dưng la hét cái gì.
– Mày câm mồm đi, mày có biết nó có một đời chồng rồi không? Mày có biết ngày trước có con với tao nữa rồi không?
– Biết chứ, nhưng giờ người anh em thiện lành và cô ấy đâu còn liên quan.
– Cái loại đã qua sử dụng như nó mà mày vẫn chấp nhận được à? Tao cũng chơi chán rồi
Mẹ cha thằng chó ૮ɦếƭ này, dám nói bà như vậy sao? Sao giọng điệu của nó giống y hệt con mẹ nó thế nhỉ. Thế nhưng tôi chưa kịp phản ứng Kiệt đã lao vào đấm cho Tùng một cái mạnh đến mức hai hàng máu mũi chảy ròng ròng. Tùng thấy thế thì tái mét mặt nhưng vẫn mạnh miệng nói:
– Mày dám đánh tao, mày tin tao kiện mày không? Chờ đấy.
– Kiện hộ ông mày với! Từ nay còn dám nói năng xằng bậy đừng trách ông! Cút!
Tôi không để ý đến Tùng rút đi như nào, chỉ trầm trồ nhìn Kiệt trầm trồ, eo ơi…ngầu quá đi mất. Lần đầu, tôi thấy Kiệt tức giận thế này luôn á. Mà sao, nói chuyện với con My và Tùng tôi thấy Kiệt nói dõng dạc, mạch lạc thế…hay anh lừa tôi nhỉ?