– Chị Mai, sao vậy?
Cái My đánh răng rửa mặt xong thì đi vào, tôi thở dài đưa điện thoại cho nó rồi nói:
– My, ta buồn quá.
– Có chuyện gì.
– Đọc đi…ta không hiểu sao tự dưng ta lại bị vậy luôn…toàn nick ảo chứ. Hồi đi học ta cũng có gây thù chuốc oán với ai đâu?
Cái My nhận lấy điện thoại đọc xong thì ném phịch một cái xuống giường rồi rít lên:
– Mẹ kiếp, đứa nào chơi chị rồi.
– Nhưng…ta có gây thù chuốc oán gì với ai đâu?
– Chị nghĩ mà xem, anh Tùng nổi tiếng, nhà giàu người thích anh ấy đếm không xuể, chị lấy anh Tùng đã là gây thù chuốc oán rồi. Này, hay anh Tùng có người yêu cũ, xong mụ ta chơi chị nhỉ? Để em điều tra xem như thế nào, không phải người yêu cũ thì cũng mấy đứa thích anh ấy thôi chứ ai vào đây nữa.
Tôi nghe xong thì thấy cái My cũng nói có ý đúng, nhưng mà nếu như vậy tôi nghĩ mình không nên quan tâm nữa nên đáp lại:
– Thôi, mi không cần điều tra đâu, mất công lắm, ta cũng không muốn quan tâm nữa.
Nói thì nói vậy thôi, chứ cả ngày hôm ấy tôi cứ như kẻ mất hồn, cái My cứ phải bên cạnh an ủi mãi. Chứ còn gì nữa, từ bé tới giờ tôi chưa từng gặp kiểu thị phi thế này luôn…buồn lắm luôn á. Nhưng tôi cũng chẳng nói với anh Tùng, tôi không muốn anh cũng buồn theo tôi. Hôm ấy tôi nghe lời cái My khoá hết bình luận lại. Đến chiều khi ba Phong lên đón tôi về tâm trạng tôi vẫn chẳng khá lên được, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng thông suốt được ra. Nếu tôi càng buồn, mục đích của người ta càng đạt được. Nghĩ thế tôi liền đăng xừ một cái ảnh cưới của hai vợ chồng lên cho bõ tức.
Tất nhiên tôi khoá bình luận rồi nên những người lạ chẳng bình luận được, còn tin nhắn tôi cũng chặn luôn những tin nhắn từ người lạ khỏi mắc công lại suy nghĩ.
Đến tối hôm ấy mẹ Lan sang phòng ngủ cùng tôi, thực ra mẹ muốn gả tôi đi cho anh Tùng từ lâu, nhưng mà gần đến ngày tôi phải xa mẹ tự dưng tôi thấy mẹ có vẻ buồn buồn. Đêm hôm ấy hai mẹ con tâm sự đến bốn giờ sáng mới ngủ, mẹ kể nhiều chuyện lắm, mẹ bảo ngày xưa nhà nghèo, ông ngoại mất sớm mình bà ngoại tần tảo nuôi mẹ. Đến lúc mẹ lấy chồng thì bà ngoại mất, còn chẳng kịp để mẹ báo hiếu. Mẹ lấy ba mà nhà tranh vách nứa nên phải đem tôi cho ba Hiếu mẹ Thuận nuôi hộ. Thực ra tôi chưa bao giờ trách ba mẹ ruột của mình, nhưng cũng chưa bao giờ tôi nói yêu họ. Thế nhưng đêm ấy cảm xúc đong đầy, tôi không kìm được quay sang ôm chặt mẹ nói:
– Mẹ, có phải chưa bao giờ con nói yêu mẹ đúng không? Thật ra…con rất yêu mẹ.
Mẹ tôi nghe xong, tự dưng sụt sịt một lúc rồi hôn lên tóc tôi đáp lại:
– Nhiều lúc mẹ cứ thấy áy náy, không biết bù đắp sao cho nổi những ngày ba mẹ xa con…thật sự…Mẹ chỉ biết cố gắng đáp ứng tất cả mọi nhu cầu con cần. Nhưng mà mẹ thấy hình như con chẳng cần gì, bảo mua xe ô tô cho con, con cũng từ chối, bảo mua đất xây nhà ở khu đô thị Văn Quán con cũng không chịu, nhiều khi cứ nghĩ thấy con ngoan quá, mà càng ngoan mẹ lại càng cảm thấy áy náy, day dứt…
Chẳng hiểu sao thấy mẹ nói vậy tôi lại bật khóc tu tu, đấy ai cũng bảo tôi mạnh mẽ, thế mà trước mẹ tôi lại yếu đuối như đứa trẻ vậy.
Đến sang hôm sau ngủ dậy trời đã quá trưa, mẹ Lan đã dậy từ bao giờ, tôi liền với tay lấy điện thoại thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh Tùng liền gọi lại. Đầu dây bên kia nghe giọng nom chừng hớn hở lắm, anh bảo nhà anh chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ lúc rước tôi về là xong, tôi nghe xong thì cười hì hì, eo ơi đáng yêu ૮ɦếƭ đi được. Buồn cười nhỉ, người dưng thì chẳng sao cơ mà yêu nhau một cái thì làm gì, nói gì cũng thấy dễ thương sất.
Nghe xong điện thoại tôi mới phát hiện ngoài mấy cuộc gọi nhỡ của chồng mình còn có cả gần trăm tin nhắn. Xem kìa, anh nhớ tôi đến mức này cơ à, nghĩ vậy liền hí hửng mở ra xem. Thế nhưng…lại tiếp tục là những số lạ…và những câu chửi tục tĩu đến bất ngờ. Phải đến sáu bảy mươi tin nhắn từ các số khác nhau. Tôi lúc này gần như phát điện, tắt luôn điện thoại rồi nằm thẫn thờ trên giường! Rốt cuộc là ai? Là ai đã làm ra chuyện này?
Thế nhưng câu hỏi ấy đến tận ngày cưới vẫn không thể có câu trả lời, tin nhắn facebook thì nick ảo, tin nhắn điện thoại thì sim rác, có tìm đằng giời cũng không ra nổi.
Tuy tôi cố gắng giữ sự vui vẻ và bình tĩnh nhất đến ngày cưới, nhưng mà trong lòng vẫn nặng trĩu. Tôi cũng không hiểu sao bản thân mình lại rơi vào cái chuyện không đâu này, chẳng lẽ lấy một người chồng đẹp trai tài giỏi là phải chấp nhận cuộc sống thị phi sao? Mấy cái ngày đó chỉ có cái An với cái My suốt ngày động viên an ủi tôi, tuy cũng có chút thanh thản hơn nhưng mà chẳng ăn thua cho lắm.
Không biết đám cưới của người ta diễn ra thế nào, nhưng đám cưới của tôi diễn ra trong một tâm trạng đa sắc thái, có vui, có buồn, có khóc, có cười có cả luyến tiếc, nhưng mà mệt thì nhiều hơn. Bên nhà tôi gần hai ngàn khách, bên nhà chồng cũng vậy. Thành ra mỗi việc đi chúc tụng cũng đủ khiến mỏi nhừ chân, đến cái My làm phù dâu cho tôi cũng kêu giời kêu đất. Khổ thân con bé. Ngày xưa hồi đám cưới chị Liền nhà bác Hoà tôi thấy vui lắm, cả làng quây quần bên nhau hát hò, còn đám cưới của tôi…tôi lại thấy hơi nhạt! Nhưng cũng chả trách được, đám cưới phố mà nhất là với gia đình cũng có điều kiện như nhà tôi và nhà chồng, việc tổ chức đám cưới cho tôi ngoài vì hạnh phúc của các con, còn muốn phô trương và còn rất nhiều mục đích khác.
Thế nên sau khi đám cưới lúc trở về nhà thì hai vợ chồng cũng mệt rã rời, chỉ ôm nhau ngủ! Buồn cười chưa? Sau đêm tân hôn tôi vẫn là gái trinh!
Cưới xong tôi với chồng chỉ ở lại nhà chồng có một ngày rồi trở lại Hà Nội ngay. Cái My vẫn ở nhà cũ của tôi, còn tôi chuyển sang ở nhà riêng của chồng bên Khu đô thị Văn Quán.
Cái đêm mà hai vợ chồng chính thức ở bên nhau, tự dưng tôi lại nhớ cái My da diết. Lúc tắm xong tôi cứ thần người ra, quên tịt cả những tin nhắn chửi bới chỉ nhớ em gái không biết lúc này ở nhà thế nào. Khi chồng tôi bước vào, nhìn bộ dạng tôi như vậy tự dưng anh sốt sắng hỏi:
– Mai, em sao vậy? Có chuyện gì à?
– Không…không có gì.
Anh nghe vậy chẳng những không hỏi nữa mà quỳ chân xuống nền nhà dịu dàng nói:
– Sao thế? Em nhớ mẹ à? Hay em nhớ cái My
Nghe anh nói vậy, tự dưng tôi lại sụt sịt gật gật đầu anh liền ôm chặt tôi rồi an ủi:
– Hâm thật luôn, cái My cách đây có mấy cây số thôi mà, thích thì mai gọi nó sang ăn cơm. Làm anh hết hồn tưởng có chuyện gì.
Nói rồi anh đưa tay cù vào người tôi sau đó đưa bàn tay lần mò khắp cơ thể tôi, có ai đến giờ còn như tôi không, chưa biết mùi vị đàn ông thế nào. Giữa không gian lãng mạn này tôi cũng có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng người ngợm cứ ngây ra không biết phải làm sao. Đột nhiên Tùng khẽ đè tôi ra, hôn lấy hôn để…nhưng mà kinh nghiệm hôn của tôi cũng kém cỏi vô cùng, thì ai bắt thời gian quen thì chẳng chịu cho tôi được yêu, đến giờ đùng cái cưới bảo tôi làʍ t̠ìиɦ chẳng khác gì đánh đố. Eo ơi, xấu hổ kinh lên được, tôi hôn kiểu gì mà cắn trúng môi anh bật cả máu. Cũng may anh không thèm cười tôi, mà để tôi thụ động bên dưới còn mình anh chủ động мơи тяớи…
Nói ra tuy hơi nhục nhưng tôi đúng là chẳng khác gì khúc gỗ trơ, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng chỉ dám rêи ɾỉ một chút, cho đến khi anh đi vào trong cơ thể tôi, lúc đó mới cảm nhận được sự đau đớn bên dưới! Có thứ gì đó chảy ra, tôi không dám kêu dù đau như xé da xé thịt, đành bặm chặt môi chịu đựng. Anh thấy vậy thì nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói:
– Không sao đâu, sắp hết đau rồi, anh cũng đau…mình cùng cố gắng nhé.
Tôi nghe anh nói vậy thì cơ thể cũng thả lỏng ra được một chút, đến khi cơn đau qua đi, tôi mới cảm nhận được sự đe mê của xá© ŧᏂịŧ. Eo ơi, sướиɠ thật mà…
Đến khi xong việc, tôi mới thấy bên dưới lớp đệm trắng tinh có vài giọt máu đỏ tươi. Chồng tôi chẳng sợ bẩn, cứ mặc kệ nằm lên đó ôm chặt tôi, lần đầu tiên của tôi là trao cho anh, tình yêu đầu cũng là dành cho anh. Cái cảm giác ấy, thực sự rất thiêng liêng. Trước khi cưới tôi còn nhiều băn năn, nhưng đến bây giờ, đến giây phút này tôi thực sự cảm nhận được thế nào là yêu một người đến mức nhiều như vậy. Chẳng cần mối tình năm bảy năm, chỉ cần một giây phút, một ánh mắt là đã trao cho anh cả cuộc đời này.
Những ngày tiếp theo cuộc sống hôn nhân của tôi với Tùng bắt đầu đi vào quỹ đạo. Tôi quản lý chi nhánh công ty của ba Phong trên này, còn Tùng vẫn làm phó giám đốc của công ty. Cái My thì được ba Phong xin vào công ty của ba mẹ chồng tôi, tất nhiên thông gia với nhau chẳng ai từ chối, vả lại học lực của cái My khá tốt nên cũng không có lý do gì để từ chối. Lại nói về những tin nhắn chửi rửa tôi, sau khi tôi với Tùng về chung một nhà thì lạ lùng thay không còn bất cứ tin nhắn lạ nào nữa. Tôi cũng thấy yên tâm phần nào.
Cuối tuần đầu tiên lẽ ra tôi với chồng đi hưởng tuần trăng mật thế nhưng công việc của tôi lu bù quá, lại cộng với việc chồng tôi đi công tác thế là kế hoạch bất thành. Buổi tối thứ sáu tôi rủ cái My sang nhà ngủ nhưng con bé lại bận nên tôi đành một mình. Mới lấy chồng mà phải xa chồng buồn ơi là buồn. Thế nhưng anh đi công tác ở Sing nên tôi cũng chẳng còn cách nào đành gọi cho cái An buôn mấy tiếng đồng hồ rồi ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau khi tôi đang ngủ thì có tiếng chuông inh ỏi, vừa mở cửa đã thấy mẹ chồng bước vào. Bà nhìn căn nhà một lượt rồi nói:
– Vắng hoe nhỉ, ở nhà một mình thế này có buồn không con?
– Con cũng hơi buồn…sao mẹ lên không báo với con để con đi đón ạ?
– Ôi dào, mẹ đoán chắc giờ này đang ngủ nên làm sao mà gọi, để con dâu ngủ lấy sức còn sinh cho bà thằng cu chứ.
Tôi nghe xong thì hơi xấu hổ, bà thì cười tưới rói đoạn đưa cho tôi một hộp mặt nạ của Mediheal rồi nói:
– Ba thằng Tùng mới đi công tác về tặng cho mẹ mà nhiều quá, con giữ lại mà dùng.
Tôi nhìn mấy họp mặt nạ để trên bàn, tự dưng thấy xấu hổ ghê, tôi còn chẳng chăm sóc da dẻ bằng mẹ chồng nữa. Bà thấy tôi ngây người thì nói:
– Mẹ Lan bảo con ở nhà cũng lười làm đẹp lắm đúng không, nghe mẹ nói này, phụ nữ ấy phải thật đẹp con ạ. Đàn ông nó thích cái bên ngoài, con có dáng dấp cao ráo, mặt mũi đẹp đẽ rồi thì càng phải chăm sóc chứ đừng để phí hoài đi. Nhưng mà…thằng Tùng thì chắc nó cũng chẳng có tính lăng nhăng đâu. Thằng bé ngoan ngoãn…mẹ kể cho nghe hồi bé ấy cả xóm khen nó đẹp giai hiền lành nhất xóm ấy. Chẳng phải mẹ khen gì con trai mẹ đâu, nhưng nuôi nó lớn ngần này tuổi mẹ phải công nhận hiếm có thằng nào như nó, vừa thông minh, vừa có chí lại còn ngoan…năm ấy nhé…
Mẹ chồng tôi chẳng thèm nhìn tôi nữa, mà say sưa kể về chồng tôi như một vị thần. Thực ra, những cái chuyện này tôi nghe bà kể phải nghìn lẻ một lần rồi. Mẹ chồng tôi rất rất tốt, rất rất hợp tôi, chỉ có điều bà hơi cuồng con trai, nhưng mà cũng không sao, anh là chồng tôi mà…tôi còn cuồng anh nữa là.
Khi mẹ chồng tôi kể về chồng tôi xong thì cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, bên ngoài có tiếng chuông bà mới thôi. Chẳng biết giờ này còn ai đến, nhưng tôi vẫn ra mở cửa, cánh cửa chưa kịp mở to đã thấy tiếng cái My cười hớn hở:
– Sang ăn trực bữa cơm nha chị Mai.
– Gọi từ hôm qua không chịu sang
– Làm một đống hồ sơ kìa, anh rể bắt em làm mệt muốn ngất đây.
Tôi chẳng thèm trả lời mà kéo nó vào trong, tính nó hơi lười nên chồng tôi bắt nó làm cũng đúng thôi, cho bớt lười đi.
– Ô, bác Phương mới lên ạ, cháu chào bác ạ. Eo ơi, mang cả mặt nạ lên cho con dâu, đúng là chị Mai nhà cháu có phúc lắm mới có một người mẹ chồng tâm lý như bác ấy.
Mẹ chồng tôi nghe nó nói vậy cười tít cả mắt đáp:
– Ôi dào, con bé này mồm miệng dẻo như kẹo, có ba hộp mặt nạ ở đây, để chị Mai hai hộp, cháu lấy một hộp về mà dùng.
– Mặt nạ mediheal hả bác? Bác chăm sóc da thế này bảo sao nhìn bác trẻ ơi là trẻ. Thật sự mấy lần nói bác là mẹ anh Tùng cháu còn chẳng tin cơ, tại trông trẻ hơn anh Tùng có tý, nhìn cứ như chị em ấy. Eo da bác lại trắng chứ, chả có tý tàn nhang nào luôn, cho cháu xin bí quyết đi.
Tôi nghe cái My nói xong cũng bật cười, con bé có vẻ hợp gu với mẹ chồng tôi, nói mấy chuyện về mỹ phẩm sành lắm, chả như tôi mù tịt. Trời cũng đổ về trưa, tôi để cái My trên nhà nói chuyện với mẹ chồng rồi đi xuống nấu cơm. Thế nhưng đang nấu thì đã thấy nó lon ton chạy xuống phụ tôi, mẹ chồng tôi trưa không ăn cơm ở đấy mà về luôn, thành ra chỉ có hai chị em. Từ đợt cưới tới giờ tôi với cái My mới gặp nhau, xa nhau một tuần tưởng chừng như cả thế kỷ, có cả một kho tàng chuyện để nói với nhau luôn. Mà chuyện nhiều nhất là cái My oán hận chồng tôi bởi anh khiến nó không có thời gian đi chơi với người yêu, cả tuần bù đầu vào công việc. Tôi nghe xong cũng thương thương, định bụng đợi chồng về sẽ lựa lời nói, biết rằng anh muốn nó nghiêm túc làm việc nhưng cũng đâu cần ђàภђ ђạ con bé đến mức này đâu. Khổ thân nó ૮ɦếƭ đi được ấy.
Cái My nó vẫn không chịu tiết lộ người yêu nó là ai, chỉ biết là quen cả cái An, tôi tuy tò mò nhưng nó không nói cũng hỏi nhiều. Hai chị em tâm sự cả ngày hôm ấy rồi cái My mới về.
Còn chồng tôi thì tận thứ hai mới về, ngày anh về tôi mừng như phát điên. Người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu chứ tôi thấy ngọt ngào lắm, ít nhất là đến hiện tại. Chồng thì chiều chuộng, công việc thì ổn định, có gì mà nấm mồ nghe ghê ૮ɦếƭ đi được.
Thực sự mà nói, cuộc hôn nhân của tôi với Tùng rất êm đềm, tính anh điềm đạm người lớn nên là lúc nào cũng nhường nhịn tôi. Nói chung là tôi thật sự, thật sự thấy hạnh phúc.
Đến cuối tuần thứ hai sau ngày cưới, buổi tối thứ bảy sau khi làʍ t̠ìиɦ xong tôi ôm anh rồi nói:
– Mai gọi cái My sang ăn cơm với vợ chồng mình nhé.
Anh nhìn tôi vuốt mấy sợi tóc trên mặt đáp lại:
– Thôi, mãi mới có ngày nghỉ bên nhau, kéo nó sang làm gì cho phiền. Với lại trên công ty anh nhìn mặt nó phát ngán lên rồi, ngày nào cũng phải gọi chửi cho mà công việc chẳng đâu vào đâu, chẳng lẽ lại đuổi việc.
– Ây, đừng, nó cũng như em, toàn là sinh viên mới ra trường, làm gì có kinh nghiệm. Cái gì cũng phải từ từ chứ, anh cứ làm thế con bé lại sợ anh đấy, dù gì anh cũng là anh rể của nó cơ mà.
– Thì là anh rể anh mới nói thẳng nói thật, con bé nó cứ ngơ ngơ làm sao ấy.
– Thôi, anh đừng có nóng, sao ở nhà chả bao giờ anh cáu với em mà cứ cáu với nó vậy, dù sao nó cũng là em gái em mà.
– Em là vợ anh, là người anh yêu sao anh cáu được. Với lại anh thấy cái My không như em, nó không được thông minh lắm thì phải…
– Xì, đừng có mà chê em gái vợ như thế chứ?
– Được rồi, được rồi, vợ đừng giận, mai để vợ gọi nó sang được chưa?
Nhìn mặt Tùng có vẻ miễn cưỡng nhưng mà thôi…tạm chấp nhận được.
Hôm sau khi tôi ngủ dậy liền gọi cho cái My sang, định bụng làm nồi lẩu, nhưng mà vừa nghe thấy tôi nói có cả Tùng ở nhà thì nó gạt phắt đi, phải năn nỉ gãy lưỡi nó mới chịu sang. Tình hình của chồng tôi và cái My có vẻ căng thật nha, cảm giác như thể nếu không có tôi thì họ sẽ trở thành kẻ thù của nhau mất luôn ấy. Thực sự tôi cũng không hiểu vì sao trước cái My từng cuồng chồng tôi, còn trong nhóm fan club mà tự dưng giờ lại vậy, chẳng lẽ bị anh chèn ép quá nên đâm ra thù hận. Đến lúc cái My sang tôi thấy nó mặc đẹp lắm, váy body còn hở lưng liền hỏi:
– Diện thế? Đi đâu về à?
– Mới đi chơi với người yêu về, nhưng mà anh ý có việc nên về phải về sớm, chứ không còn lâu em mới thèm sang đây
Bên trong chồng tôi thấy vậy nguýt dài:
– Đấy, lại đi chơi với người yêu, bảo sao kế hoạch hôm qua chưa thấy gửi cho anh. Tối nay gửi luôn đi, không là tháng này cắt hết lương.
Con bé nghe vậy mặt xìu xuống, đợi chồng tôi đi vào nhà vệ sinh mới lay lay tôi rồi nói:
– Chị Mai, sao chị lại ở được với anh Tùng nhỉ, cả ngày quát nạt nhân viên, chắc em phải xin nghỉ việc mất.
– Thôi, mi hâm à, ba ta xin mãi cho mi vào giờ mi đòi bỏ, anh Tùng nghiêm khắc trong công việc thế thôi chứ anh ý tốt tính với tình cảm lắm
– Thôi, chồng chị chả trách chị bênh, em không ngấm nổi!
– Trước chả phải mi trong nhóm fan club của anh ấy sao?
– Hồi ấy nông nổi ngu dại, biết gì đâu, thấy đẹp trai thì ham, giờ cho cũng mất vía, khó tính khó nết!
Tôi nghe xong thì bật cười, chả thèm hỏi nữa mà lôi nó xuống bếp làm thức ăn. Chồng tôi tắm xong cũng ra ngoài, vừa xuống bếp thấy tôi với cái My nấu nướng anh đã nói:
– Thôi, vợ nghỉ đi để cái My làm cho, lên đây ngồi ăn táo với anh này.
Tôi nghe xong thì thấy ngọt ơi là ngọt, nhìn sang cái My đang tức nổ đom đóm mắt thì không dám cười chỉ khẽ nói:
– Hấp, hai người thế này làm em khó xử quá, dù sao cũng là người trong một nhà, anh đừng khắt khe với nó quá.
– Anh chỉ không khắt khe với vợ anh thôi, nhưng người khác còn lâu nhé.
Cái My thấy vậy thì bĩu nhưng không dám tỏ thái độ mà nói nhỏ chỉ đủ tôi nghe thấy:
– Đây chả cần, không phải là sếp đây tương cho cả cái đống ớt này vào mặt.
Tôi phải bấu bấu nó mấy cái nó mới chịu thôi, sợ thật luôn ấy, hai cái con người này. Đến lúc ăn cơm vẫn chẳng ai thèm nói với ai câu nào, chỉ có tôi đứng giữa xoa dịu sự căng thẳng ấy.
Ăn cơm xong cái My nằng nặc đòi về ngay, tôi cũng chẳng giữ nổi nên đành kệ nó. Chồng tôi thì nguýt dài nguýt ngắn chê nó lừoi biếng, còn dặn nó tối mà quên báo cáo đừng mơ nhận lương khiến nó càng vội về.
Đến khi chỉ còn hai vợ chồng ở nhà, tôi lựa lời nói với Tùng để anh bớt căng thẳng với cái My, nhưng hình như càng nói anh lại càng không để tâm cứ ậm à ậm ừ. Tôi thật ra cũng biết Tùng muốn đuổi việc cái My để cho em trai của bạn anh vào thế chỗ nó, nhưng vì nể ba Phong nên mới giữ nó lại, một mặt tôi phải khuyên anh mãi, một mặt lại quay sang cái My an ủi động viên, chỉ mong mọi chuyện bớt căng thẳng. Từ sau đợt ấy, tuần nào tôi cũng bắt cái My sang nhà tôi một lần để kèm cặp nó những vấn đề trong công ty. Nói sao thì nói, nếu nó làm việc tốt chồng tôi cũng không có cớ để đuổi, nó tuy không thích nhưng không còn cách nào khác đành phải sang. Dần dà cái My cũng nắm bắt được kiến thức cơ bản, tuy nhiên nó với chồng tôi cũng vẫn chẳng ưa nhau lắm, nhưng tình hình cũng được xoa dịu đôi chút.