Bụi Hồng Trần - Chương 06

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Cái My cứ trầm mặc thế mấy ngày, tôi có phần lo lắng, bởi qua Tết hai đưa đi thực tập rồi, tự dưng nó thế này khiến tôi không yên tâm. Nhưng may thay đến ngày thứ ba sau ngày biết chuyện buổi sáng khi tôi đang ngủ nó liền chạy sang đánh thức tôi dậy với lý do đi tìm bố mẹ ruột cùng nó. Thế là tôi vội dậy thay quần áo sau đó lấy con xe Sh chở My theo địa chỉ mà ba Hiếu đưa. Theo địa chỉ ấy thì ba mẹ ruột của cái My ở ngay trên phố của Hà Nội, hình như cái My rất run, nó ngồi đằng sau nhưng tôi cảm nhận được điều ấy. Mãi đến khi hai chị em đến nơi nó mới run rẩy nói:
– Chị Mai, chị nghĩ tại sao không phải ba mẹ em đi tìm em mà em lại đi tìm họ?
– Chắc có lý do gì đó thôi,
– Lý do gì được khi mà ba Hiếu bảo họ giàu có như vậy? Ba mẹ chị đến tận nhà tìm chị cơ mà?
Tôi nghe vậy thì chẳng biết trả lời nó thế nào, đành lảng đi:
– Thôi được rồi, đến nơi rồi ta đi gửi xe rồi ta với mi mình vào.
Nói xong tôi phóng con xe máy đến quán trà đá gần đó gửi tiện hỏi đưa cái địa chỉ cho bà bán nước hỏi. Bà ấy đọc xong chỉ vào con hẻm nhỏ gần đó, tôi cảm ơn rối rít rồi cùng cái My đi vào trong. Lúc này tôi mới để ý cái hẻm này sâu hun hút, vừa nhỏ lại vừa hẹp còn rất tối tăm. Cái My thấy vậy khẽ kêu lên:
– Chị Mai, có nhầm địa chỉ không vậy, sao trông ở khu này sợ thế?
– Không, mi hâm à? Ba có cho nhầm địa chỉ thì cho chứ ta hỏi kỹ rồi, với lại mi nhìn đi có cả biển ngõ kìa. Thôi đi vào trong đã, nhầm về hỏi ba sau.
– Sao em thấy sai sai thế nào ấy chị ạ, chẳng lẽ ba mẹ ruột em giàu có thế mà ở mãi trong này sao?
– Thì ta nói rồi, cứ vào đã xem nào.
Nói rồi tôi kéo nó đi thẳng vào trong, hai chị em phải bật đèn flash mới có thể nhìn được vào từng ô số nhà, nhưng rất nhanh chóng chúng tôi đã tìm ra căn nhà số 8 nằm ngay đầu ngõ. Căn nhà bên ngoài mốc meo, tường chẳng nhìn ra nổi lớp sơn chỉ thấy loang lổ xanh đen. Cái My kéo tay tôi nói nhỏ:
– Chị Mai hay là chúng mình về đi…về hỏi lại ba đã…
Tôi cũng phân vân, chưa biết thế nào thì chợt cánh cửa sắt han gỉ kêu ken két được mở ra, một người phụ nữ tầm tuổi mẹ Thuận mặc bộ quần áo hoa cầm chiếc làn đỏ bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy tôi với cái My bà liền lên tiếng giọng khàn đυ.c:
– Hai đứa tìm…
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, bà đã quay sang cái My, chiếc làn trên tay cũng rơi xuống. Tôi lúc này mới để ý, khuôn mặt em gái tôi giống y hệt bà. Hình như cái My cũng nhận ra điều đó, nó run rẩy lùi lại phía sau lưng tôi. Người phụ nữ kia bị xúc động mạnh, đôi mắt cứ giật giật liên tục rồi oà lên khóc:
– My…con đấy phải không? Mẹ đây, mẹ này con.
Nói rồi bà lao hẳn về phía cái My, ôm chặt nó, mái tóc bò bù xù còn có những sợ bạc trắng, thế nhưng dáng vẻ khắc khổ ấy cũng không che đi nổi vẻ đẹp mặn mà. Cái My bị giật mình, đẩy người phụ nữ ra hỏi lại:
– Bà…là…mẹ tôi? Căn nhà…này
– Phải, là mẹ đây, là mẹ đây con. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi đã không đi tìm con…
Tôi ngó vào trong căn nhà, đồ đạc chẳng có gì, chỉ có chiếc ti vi cũ kỹ và chiếc bàn đã xiêu vẹo đặt ngay gian khách chật chội.
– My, con về là tốt rồi, mẹ còn nghĩ không đời nào con tìm mẹ, không đời nào tha thứ cho mẹ…
Nói đến đây bà lại oà khóc tức tưởi, giọng nghẹn đi:
– Mẹ muốn…muốn đi tìm con…nhưng ba con mất, công ty phá sản, mẹ…không tìm nổi…
Tôi nghe xong tim cũng như thắt lại, sống mũi cay xè muốn an ủi đôi ba câu nhưng không thốt ra nổi. Đột nhiên, cái My khẽ kéo tay tôi rồi nói:
– Chị Mai, chúng ta về nhà thôi.
– Nhưng mà…
Chưa đợi tôi nói hết câu nó đã gào lên:
– Không nhưng gì cả, em muốn về nhà.
Nói xong nó buông tay tôi, rồi đi thẳng một mạch ra ngoài, tôi ái ngại nhìn người phụ nữ trước mặt khẽ nói:
– Cô…em cháu…à, cái My chắc nó bất ngờ, cô từ từ để cháu về khuyên nhủ em.
Người phụ nữ ngồi bệt xuống đất, bàn tay chấm mấy giọt nước mắt đáp lại:
– Lỗi là ở cô, tất cả là tại cô, cô là người mẹ tồi tàn…
Tôi thở dài, ngồi xuống an ủi bà mấy câu đợi bà bình tĩnh lại rồi mới đi ra đầu ngõ thì đã chẳng thấy cái My đâu, gọi thì nó không nghe máy khiến tôi lo ૮ɦếƭ đi được. Con bé này không hiểu bị làm sao mà cáu nhặng xị ngậu lên. Cuối cùng tôi đành phải phóng xe máy về nhà, vừa vào đến nơi đã thấy nó ngồi ở ngay phòng khách, nhìn thấy nó tôi mới thở phào nhẹ nhõm hỏi lại;
– Sao mi về không nói gì với ta, biết ta lo lắm không?
Thế nhưng nó không thèm đáp lại tôi, hỏi đến câu thứ ba đột nhiên nó quát ầm lên:
– Chị bớt nói lại đi được không? Chắc chị vui lắm chứ gì?
– Mi nói cái gì vậy?
– Em nói gì lòng chị rõ nhất, còn giả vờ làm gì?
Tôi nghe nó nói xong lại càng không hiểu,con bé này rốt cuộc bị làm sao.
– Mi nói rõ ra đi, ta không hiểu, có chuyện gì mà mi tự dưng lên cơn lên cớ vậy?
Nó nhìn tôi hai mắt trừng lên đáp:
– Thôi chị đừng có tỏ vẻ nữa đi.
Tôi không chịu được cái kiểu nói khó chịu của nó liền quát lại:
– Rốt cuộc mi bị làm sao? Mi ăn nói như thể một con điên với ta vậy sao? Từ sáng sớm ta đi với mi ta làm gì sai?
Thế nhưng nó không thèm đáp, bỏ điện thoại ra bấm, tôi cũng không muốn đôi co liền lấy túi xách lên tầng, thế nhưng mới đi được mấy bước đã nghe tiếng nó bên dưới mỉa mai:
– Chị thì sướиɠ nhất rồi, nhà chị thì giàu rồi nên chị không cần thể hiện với em.
Tôi nghe nó nói xong cơn tức nghẹn đến họng, chưa kịp đáp nó lại nói:
– Hôm nay chị thấy nhà em như vậy chị đắc ý lắm chứ gì?
– Nhà mi như thế thì sao ta phải đắc ý?
– Vì nghèo! Vì không được như gia đình chị nên chị đắc ý, chị lúc nào cũng sợ em hơn chị, biết nhà em như vậy nên mới nhiệt tình bắt em ở lại cái nơi mốc meo chật chội ấy.
– Mi quá đáng lắm rồi đấy nhé.
– Ừ, đúng rồi em quá đáng, vậy chị xem từ nhỏ tới giờ chị đối xử với em như thế nào đi?
– Ta đối xử với mi thế nào? Quần áo đẹp ta nhường hết cho mi, tiền nong ta có ta đều cho mi, bao nhiêu lần mi trốn đi chơi ta đều thay mi chịu tội,
– Chị không cần phải kể lể công lao ở đây. Từ nhỏ cái gì chị cũng muốn vượt mặt em, biết em muốn làm lớp trưởng cũng phải ςướק bằng được, biết cấp ba em thích anh Vũ chị cũng phải ςướק bằng được, đến cả tình yêu của ba Hiếu mẹ Thuận chị cũng ςướק luôn của em, lúc nào trong mắt ba mẹ chị cũng là con ngoan, trò giỏi, là người chị mẫu mực. Chị xem, có đồ gì ba mẹ cũng dành cho chị, chị không thích nữa mới đến lượt em, chị xem chị đi đâu ba mẹ cũng dễ dàng cho đi, em thì xin mỏi miệng cũng không được, kỳ thi học sinh giỏi chị biết chị nhất rồi, nhưng cũng không thể giúp em một chút để cố cái giải nhì. Rồi sao, rồi đến khi chị nói dối em em là con của ba mẹ ruột chị, trong khi chị biết tỏng, ba Hiếu nói lẽ ra lần ấy ba mẹ ruột em đến đón, nếu như không phải vì ba mẹ chị đón chị thì biết đâu ba mẹ em đã đón em, biết đâu công ty ba em không phá sản…
Tôi nghe xong thì sững sờ mất mấy giây, một lúc sau mới đáp lại:
– Mi nói thế mà nghe được à? Lớp trưởng là do cô giáo ép ta, còn anh Vũ, ta chưa từng thích anh ấy, ta còn chẳng quan tâm anh ấy một chút nào. Có đồ gì ta cũng nhường cho mi trước mà sao mi lại nói ta như vậy? Năm ba mẹ ta đón ta…thực sự ta không biết…
– Chị nói thì hay lắm, chị giải thích thì hay lắm. Lúc nào chị cũng nói thương em, nhưng thực ra chỉ là giả dối, chị tự xem lại bản thân đi. Chị có giấu được tất cả mọi người thì cũng không giấu được em, em thừa hiểu.
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa rất mạnh, tôi chưa hết cơn tức nhưng vẫn phải chạy xuống mở, vừa mở đã thấy ba Hiếu đốc cửa mạnh, phía sau mẹ Thuận đang đứng, ba đi thẳng vào nhà về hướng cái My rồi quát lớn:
– My, con dám ăn nói với chị con như vậy à? Ba ở ngoài nghe được hết rồi, sao con không xem lại bản thân mà dám phẫn nộ với chị con, với ba mẹ?
Nó nhìn thấy ba thì run run đáp:
– Ba à…
– Con biết vì sao ba mẹ luôn thiên vị chị hơn con không? Con biết vì sao không? Bởi vì ba mẹ thừa hiểu tính cách từng đứa, từ nhỏ con luôn ganh ghét với chị, từ nhỏ con lúc nào cũng muốn hưởng thụ mà không muốn làm, cái gì con cũng dựa dẫm vào chị, cái gì sai con cũng đổ cho chị, cái gì đúng con cũng nhận về con, lớn lên chút thì suốt ngày chơi với đám bạn đua đòi. Con xem lại bản thân mình đi, từ nhỏ chị con lúc nào cũng đứng ra nhận tội thay con, cái bát cái đĩa con làm vỡ cũng chị con nhận, đủ mọi chuyện sai ở nhà cũng là nó chịu phạt mặc cho lỗi của con. Vậy mà giờ đây con dám đứng đây chửi mắng nó, xin lỗi nó mau lên.
Cái My nghe ba Hiếu nói một thôi một hồi thì mồ hôi nhễ nhại, thấy tình hình có vẻ căng tôi liền nói:
– Ba…
Thế nhưng còn chưa nói hết câu ba đã quắc mắt quát tiếp:
– Cả con nữa, con lúc nào cũng bênh nó, chiều nó khiến nó hư đốn thế này. Còn My, ba cũng nói cho con biết, gia đình con sa sút thì cũng vẫn là gia đình con. Con tưởng ba nhìn không ra là con thấy mẹ con nghèo nàn nên con mới có thái độ này sao? Ba sống ngần này tuổi chẳng nhẽ con suy nghĩ thế nào ba không biết? Ba không bắt con phải nhận họ, đấy là sự lựa chọn của con, nhưng ba không muốn đứa con ba nuôi bao nhiêu năm lại trở nên tệ hại thế này.
Cái My lúc này nước mắt đã lưng tròng, ngước lên nhìn ba đáp:
– Ba, không phải như ba nghĩ đâu, chỉ là tâm trạng con hoang mang quá nên mới ăn nói không ra gì với chị. Con…xin lỗi ba…chị Mai, em xin lỗi chị.
Thấy nó như vậy tôi lại thương thương, ba Hiếu định nói gì nhưng rồi cũng không quát nữa mà đặt lên bàn một túi thức ăn, nào là rau nào là thịt. Mẹ Thuận từ nãy im lặng giờ mới lên tiếng:
– Mẹ đưa ba đi khám phổi tiện mang cho hai đứa ít thức ăn, bầu với bắp cải mẹ trồng đấy, còn thịt nhà thím Phượng mới gϊếŧ.
Tôi nhìn ba Hiếu tự dưng sống mũi cay xè, ba làm thợ lò dưới mỏ than nên phổi cũng không được khoẻ mạnh, cứ dăm ba lần lại phải đi lọc một lần.
– Ba, nếu ba không khoẻ đừng cố làm, ba sang công ty của ba Phong làm đi, ba Phong mấy lần đề nghị sao ba toàn từ chối vậy?
– Ba còn khoẻ mà, với lại sang chỗ Phong ba chẳng biết làm lại bị người ta cười cho.
Tôi thấy ba nói thừa hiểu ba ngại, ba lòng tự trọng cao nhưng tôi cũng không muốn ba cứ làm ở dưới mỏ than mãi, nên cố gắng thuyết phục:
– Ba nghe con đi mà, giờ quan trọng nhất vẫn là sức khoẻ, với ba xem ba giỏi như vậy trong khi ba Phong đang cần nhiều thợ. Hôm trước ba Phong gọi cho con còn hỏi con xem tìm giúp thợ kỹ thuật có kinh nghiệm mà con không tìm được. Ba Phong cũng tha thiết với ba mà. Công ty của ba Phong nhưng mà ba đến đó làm việc kiếm tiền chứ có phải đến đó chơi hưởng tiền đâu mà ba ngại. Coi như con xin ba đấy…
Ba Hiếu thấy vậy thì gật gật đầu đáp:
– Được rồi, để ba suy nghĩ, giờ ba mẹ về đã, hai đứa nấu cơm ăn đi.
Nói rồi ba quay sang cái My nói:
– Con nhớ lời ba nói đấy,
Tôi gọi cho ba mẹ một cái taxi xe bến xe, đợi họ ra khỏi cổng mới bước vào đã thấy cái My đang xếp đồ vào tủ. Lúc này cơn tức của tôi cũng đã trôi đi mất, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không mở lời được. Nó xếp xong đồ thì quay sang tôi bối rối nói:
– Chị Mai…em xin lỗi.
Tôi thở dài đáp lại:
– Ta không chấp mi đâu.
– Thực ra em…em không có ý gì đâu. Chị Mai đừng giận em nhé, mấy lời em nói trong lúc tức giận thôi. Vì em cảm thấy tủi thân, bao nhiêu năm ba mẹ em không đón em…em cũng chưa tiếp nhận nổi mọi chuyện.
– Ta biết mà, năm ấy ta cũng vậy, mi không cần suy nghĩ gì đâu, ta không nghĩ gì thật mà.
– Chị hứa nhé, hứa không chấp em nhé.
– Ta biết rồi, ta hứa.
Nghe tôi nói vậy nó cười hì hì, cả trưa ấy hai chị em lại tíu ta tíu tít, tình cảm lại đi lên như chưa có gì xảy ra ấy. Thật ra tôi không phải người giận dai nhất là đối với cái My, chưa từng giận nó quá mười phút. Hôm nay tuy khá bất ngờ về thái độ điên rồ của nó, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì tôi cũng phần nào hiểu được. Mấy ngày hôm nay nó cứ luôn đóng cửa phòng tâm trạng không tốt, cũng như năm ấy tôi về nhà ba Phong mẹ Lan cũng vậy mà. Tôi còn khóc sướt mướt thiếu chút nữa đòi quay về ấy chứ, còn lời ba Hiếu nói hôm nay. Hình như ba hiểu lầm cái My rồi, My không phải người như vậy, thực sự My nhiều lúc có lên cơn lên cớ với tôi thật nhưng tính ra nó cũng rất thương tôi nhiều ơi là nhiều. Thế nhưng những lời ba Hiếu nói vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi, dù cố gạt đi ấy vậy mà nó cứ loanh quanh mãi không chịu đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc