Bụi Hồng Trần - Chương 01

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

“ Tôi là Mai năm nay mười tám tuổi, con gái của ba Hiếu mẹ Thuận, chị gái song sinh của em My…”
– Chị Mai, chị ghi gì thế.
Tiếng cái My cất lên khiến tôi giật nảy mình nhét vội tờ giấy vào túi áo rồi đáp:
– Không có gì đâu, mấy giờ rồi đến giờ nấu cơm chưa?
– Gần năm giờ rồi chị,
Tôi lúc này mới ngẩng lên nhìn đồng hồ, mới đó mà đã năm giờ chiều liền đứng dậy gấp sách vở rồi kéo My xuống bếp. Ba mẹ cũng đã đi làm về đang ngồi bàn uống nước nhìn thấy hai chị em liền nói:
– Hai đứa học giờ mới xong à? Mẹ mới mua sữa để vào tủ đấy, nhớ uống đầy đủ nhé, học sao thì học nhưng phải giữ gìn sức khoẻ. Với lại nghỉ Tết rồi tranh thủ chơi bời chứ đừng học nhiều quá rồi loạn cả đầu óc.
Cái My nghe vậy nhanh nhảu đáp:
– Dạ vâng ạ, con biết rồi, ba mẹ chuẩn bị tắm rửa đi con với chị xuống nấu cơm.
Ba tôi gật đầu không đáp chỉ cười hiền từ, còn mẹ thì đứng dậy bước vào phòng chuẩn bị quần áo. Mùa xuân năm nay nóng bức chẳng khác gì mùa hè, năm giờ trời vẫn còn chưa tắt nắng. Căn bếp nhỏ bé lại càng khiến không khí thêm ngột ngạt, mồ hôi tôi như túa ra như mưa. Phía bên ngoài trái nhà cái My vừa nhặt rau vừa than vãn:
– Trời ơi, đây là nghỉ hè chứ đâu phải nghỉ Tết chị Mai nhỉ? Đúng là mùa xuân năm nay giống y mùa hè năm ngoái, chán ơi là chán, mua bao nhiêu đồ đông về mà vứt xó hết.
Tôi chẳng đáp lại lời nó, lấy miếng thịt ra rửa sạch rồi đặt lên thớt băm nhỏ, bỗng dưng tôi nghe tiếng xôn xao bên ngoài, rồi có tiếng cái My cất lên:
– Chị Mai, chị Mai, có ai đến nhà mình ấy, uầy còn chưa Tết mà đã đến chúc Tết sao? Hay nhà chị Liền đến nhỉ, ơ mà không phải vợ chồng chị Liền làm gì đã có xe ô tô.
Tôi không nhìn nó chỉ khẽ nhắc:
– Chắc người quen của ba mẹ thôi, mi để ý làm gì rửa rau đi rồi vào cuộn nem cho ta.
– Không, chị Mai ơi người quen của ba mẹ sao lại giàu đến thế này được. Chị ra mà nhìn xem, em chưa bao giờ thấy xe ô tô xịn thế này đâu, ồi ôi cái cô kia đeo túi xách Chanel kìa chị…
Thấy My trầm trồ tôi chỉ lắc đầu ngán ngẩm tiếp tục công việc đang dang dở. Em gái tôi là thế đấy, cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không. Mà thực ra My nó cũng giỏi thật, hàng hiệu gì cũng nhìn được ra. Nhà tôi chẳng giàu có gì đâu, thế mà nó biết mới tài. Chắc vì nó hay chơi với hội cái Lan Anh toàn đứa con nhà giàu nên học hỏi được, chứ như tôi thì mù tịt. Lúc này nó đã bỏ rổ rau dang dở bên dưới đứng tắp vào cánh cửa phòng bếp hướng lên trên nhà miệng lẩm bẩm:
– Nhà giàu thích thật đấy, em thích cái túi của cô kia quá…
Tôi không im lặng được nữa, kéo nó vào rồi đóng chặt cửa bếp nghiêm mặt nói:
– Mi đi rửa rau đi, muộn rồi đấy.
Nó thấy vậy thì trề môi, ra ngoài xả nước, bên trong phòng khách ba mẹ tôi đang nói chuyện với hai vị khách sang trọng mà cái My nhắc đến. Thế nhưng tôi chẳng nghe được gì, bởi tiếng nước lớn, tiếng băm thịt đã át đi hết mọi tiếng động khác bên trên đó. Đến khi cái My rửa rau xong mang vào cũng là lúc tôi băm xong thịt thì bất chợt trên nhà có tiếng nói lớn của ba Hiếu:
– Mười tám năm nay tôi thương nó hơn cả con ruột, hai người về…sao bất ngờ thế cơ chứ?
Nghe đến đây, chẳng những cả tôi mà cái My cũng bị giật mình, con bé tò mò mở cánh cửa bếp ra ngó lên trên, bỗng dưng có tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ:
– Anh chị à, em biết anh chị thương nó coi nó chẳng khác gì con ruột, nhưng mà dù sao vợ chồng em cũng là người đẻ ra nó. Bao nhiêu năm nay xa con vợ chồng em cũng đau đớn lắm chứ, ơn dưỡng dục của anh chị vợ chồng em ghi tâm khắc cốt, xin anh chị cho em được đón cháu về. Năm ấy em bế con đến đây, chẳng phải anh chị cũng nói khi nào chúng em trở về sẽ giao lại con cho chúng em sao? Em xin anh chị đấy, dù bất cứ điều kiện gì em cũng chịu.
Bên trên phòng khách chợt im lặng, bên dưới gian bếp này cũng đột nhiên im ắng. Cả tôi với My đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe như sét đánh ngang tai. Một lúc sau tôi mới thấy giọng mẹ Thuận run run:
– Nuôi con mười tám năm giờ bảo xa nó đâu có dễ dàng, một tay vợ chồng tôi chăm bẵm cho nó, còn thương hơn cả con ruột. Nhưng tôi cũng chẳng dám ích kỷ giữ nó lại, bởi tôi biết cô chú mới là ba mẹ nó. Năm ấy cũng vì hoàn cảnh mà để nó cho vợ chồng tôi nuôi, nhưng xin hai người cho chúng tôi thời gian để chuẩn bị. Giờ cũng sắp Tết nhất rồi để cho con được ăn với vợ chồng tôi một cái Tết nữa..
Tôi nhìn lên nhà, đôi vợ chồng lạ mặt ngồi đối diện ba mẹ tôi, chỉ thấy hai tấm lưng phía sau. Bất chợt người phụ nữ sang trọng khe quỳ xuống, tôi nhìn thấy vai bà run lên bần bật, đến giọng nói cũng lạc đi:
– Chị à, còn mấy ngày nữa đến Tết chị cho em sớm nhận con bé đi, cho vợ chồng em được gặp con bé trước Tết đi chị ơi. Để con bé ăn Tết cùng gia đình chị cũng được nhưng cho vợ chồng em nhận trước, rồi Tết chúng em xuống đây đón Tết cùng anh chị, cùng con bé được không? Giờ em về hẳn đây rồi, nhà cũng chỉ cách đây năm sáu cây số nghĩ cảnh Tết gần con mà chẳng được bên con đau đớn lắm chị.
Lúc này trên gương mặt của ba mẹ tôi cũng đã ngân ngấn nước mắt, phải mất rất lâu sau mẹ tôi mới oà lên khóc đáp lại:
– Được rồi, cô đứng lên đi, cô đừng làm vậy, tôi đồng ý tôi đồng ý được chưa?
– Giờ chị cho em nhìn con bé một chút thôi được không?
– Không được, cô cứ yên tâm về đi, ba ngày thôi mà, tôi chưa muốn con bé bị bất ngờ.
Dưới căn bếp chật hẹp bỗng dưng tôi nghe được tiếng thở mạnh của cái My liền đóng vội cửa lại sau đó nói:
– Lấy bánh đa ra cuộn nem đi.
Thế nhưng nó chẳng những không di chuyển mà hỏi lại tôi:
– Chị Mai…một trong hai chúng ta chỉ là con nuôi của bố mẹ đúng không?
Tôi dù biết trước nó sẽ hỏi như vậy nhưng lúc này lại chẳng thể trả lời được lại. Bởi chính tôi cũng đang giống nó, cố tỏ ra bình thản nhưng lại giống như có ai lấy mất đi phần hồn. Mắt thấy tai nghe rõ ràng nhưng tôi lại đang cố gạt lòng mình. Cái nửa đêm mưa to gió lớn cách đây chỉ gần một tháng, tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ. “ My không phải em gái ruột của tôi, không phải con gái ruột của ba Hiếu, mẹ Thuận”.
Từ khi còn nhỏ mẹ tôi luôn nói tôi và My là chị em song sinh, tôi cũng đã từng tin vào điều đó đến tận năm lớp mười hai. Và đến tận bây giờ tôi cũng vẫn luôn mặc định nó là em gái tôi, dù cho tôi đã được nghe cái sự thật phũ phàng kia. Bỗng dưng tôi lại muốn mình nhỏ lại, để có thể giãy nảy lên mà khóc lóc, mà xông phi thẳng lên nhà gào lên sẽ không cho em gái đi theo họ. Chỉ tiếc rằng tôi đã mười tám tuổi, chẳng thể ấu trĩ mà làm như vậy. Bỗng dưng tôi thấy cái My xoay người mở tủ lạnh lấy túi bánh đa đặt lên mâm rồi nói:
– Nhưng mà, được làm con của nhà giàu thế kia cũng thích chị nhở.
Tôi nhìn nó lặng người đi, không nghĩ rằng phản ứng của con bé lại thế này. Không hiểu sao tự dưng tôi lại thấy buồn, giống như chỉ có mình tôi tiếc nuối khoảng thời gian sống cùng nhau còn My thì không. Những câu an ủi định nói ra đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, thấy phản ứng của tôi như vậy nó lại nói tiếp:
– Em đùa thôi…vì em không kịp phản ứng nên nói sảng vậy thôi. Mà…sao em thấy bất ngờ quá, chẳng phải chúng mình là chị em sinh đôi sao?
Phải rồi sao có thể không bất ngờ được cơ chứ. Chính tôi nhiều khi còn tự nghĩ chuyện này chỉ có trong phim nhưng không ngờ lại xảy ra ngay bên cạnh mình.
Bên trên mấy vị khách đã về, chỉ nghe được tiếng ba mẹ tôi nói chuyện rì rầm, cái My vừa gói nem vừa nói:
– Chị nói gì đi chứ, sao cứ im lặng mãi thế.
– Đã nghe được rồi sao còn hỏi lại ta? Chúng mình không phải chị em ruột,
– Vâng…nhưng thực sự bất ngờ quá, từ từ chị để em suy nghĩ đã…
Nói rồi nó lặng im gói nem, tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa, bầu không khí đột nhiên ảm đạm vô cùng. Cả buổi chiều hôm ấy tôi nấu cơm trong tâm trạng như trên mây trên gió, dù đã chuẩn bị tinh thần cách đây cả tháng mà trong lòng vẫn buồn bã đến vậy.
Đến lúc ăn cơm, chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng lạ một điều đến tận tối ba mẹ tôi vẫn không công khai sự thật với hai chị em.
Tôi cũng không dám hỏi nhiều, đoán chắc họ có lý do riêng. Lúc đi ngủ tôi nằm xoay người vào góc tường suy nghĩ, không biết tôi có nên nói với My sự thật không, nhưng rồi suy đi nghĩ lại tôi vẫn không nói ra. Ba mẹ chưa nói, tôi càng không thể nói, bên cạnh cái My cũng thở dài thườn thượt, cuối cùng nó cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
– Chị Mai, chị nghĩ em và chị ai không phải con ruột của bố mẹ.
– Ta nghĩ là mi…
Đột nhiên tôi thấy mắt cái My sáng rực lên, ngồi bật dậy hỏi:
– Sao chị lại nghĩ vậy?
Tôi nghe nó hỏi lại chẳng biết giải thích thế nào đành bịa ra:
– Mi không thấy ai gặp ta cũng nói ta giống mẹ sao?
Nó nghe vậy thì gật gật đồng tình:
– Cái này thì em công nhận, đấy nói em lại mới nghĩ lại, không phải nghe mỗi chuyện hôm nay đâu mà nhiều khi em cứ nghĩ chị mới là con ruột còn em là con nuôi đấy.
– Vì sao?
– Thì chị nghĩ mà xem, ba mẹ lúc nào cũng thiên vị chị, nghiêm khắc với em, nếu một trong hai chúng ta không phải con đẻ thì chắc chắn là em luôn.
Nó nói xong vẫn còn có vẻ ấm ức hiện lên mặt, thế nhưng điều này tôi công nhận. Từ nhỏ tới bây giờ so với tôi cái My bị ba mẹ quản giáo nghiêm ngặt hơn nhiều, thậm chí nếu có cái gì mới lạ thì ba mẹ cũng cho tôi xem đầu tiên chứ không phải nó. Chỉ có điều điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai chị em. Vả lại nói thì nói thế thôi, chứ ba mẹ cũng không đối xử với con bé tệ, chỉ là nghiêm ngặt hơn tôi có một chút thôi mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc