Bức Xướng Vi Lương - Chương 85

Tác giả: Catia

Cuối Cùng Cũng Có Cảm Giác Của Phụ Nữ Có Thai

Kiếm Thanh tiễn chúng tôi đến bến tàu Phổ Dương chắp tay nói lời từ biệt, quay lưng đi.
Diệp Tô đỡ tôi đến một quán trà gần bến tàu ngồi xuống, hắn đi ra ngoài một vòng, rất nhanh liền trở về nói cho tôi biết đã tìm được đội tàu hôm nay khai thuyền đi Lạc Hà nhờ bọn họ giúp truyền tin, mà một con thuyền vải vóc vận chuyển lên phía bắc Thanh Đường cũng đồng ý chở chúng tôi một đoạn đường.
Đi Chiêu Lĩnh, đương nhiên phải ở Thanh Đường rời thuyền, đổi sang xe ngựa.
Tưởng tượng đến việc sắp về đến vùng đất đai tôi đã từng hết sức nỗ lực kia, bất giác có chút kích động, ngay cả tâm tình đều trở nên tốt hơn. Tôi kiềm chế không được nắm chặt chén trà, lão đầu tử bi thương nói, giống như lịch sử của nhà cách mạng, nhớ đến quán trà của tôi bị Thẩm Hồng thiêu đốt với xúc động hàng vạn hàng nghìn hoài niệm. Rồi không ngừng nói liên miên cằn nhằn tiếc nuối, nói đáng tiếc là cái vị mua quán trà kia đúng là coi tiền như rác, vốn là nhặt được tiện nghi to lớn, kết quả tiền đặt cọc đều thanh toán rồi mà con vịt đến miệng còn bay mất, bồi thường đến mất sạch.
Diệp Tô xoa cổ tôi giễu cợt: “Vừa nói đến Thanh Đường cùng quán trà nàng liền nói nhiều như vậy, giống như ngay cả trong vườn có vài cây đào, mỗi cây mọc như thế nào cũng đều nhớ lại, người ngoài không biết còn tưởng rằng sắp về nhà mẹ đẻ ấy”.
Tôi cười hì hì gật đầu đồng ý: “Kỳ thật cũng có thể xem như nhà mẹ đẻ. Khuynh Vũ chính là từ Thanh Đường xuất giá, ta ở nơi này coi như là đã đặt gốc rễ nha, nếu không phải vì Thẩm Niệm Ân, nếu chàng không đón ta rời khỏi Thanh Đường, chỉ sợ chúng ta chỉ có thể hoài niệm trời nam đất bắc, làm gì mà có đoạn bây giờ quay về chốn cũ dạo chơi? Ta nói, nếu không ngại Thẩm Niệm Ân, chàng thật nên đi cám ơn hắn đã giúp chàng hoàn thành ước vọng”. Câu cuối cùng chính là nói giỡn. Thẩm Niệm Ân cho dù lòng dạ rộng rãi cũng chưa chắc có thể dễ dàng tha thứ cho việc tôi dùng thân thể già trước tuổi của hắn mưu cầu chàng rể kim quy, huống chi hắn vốn không phải là người rộng lượng.
Diệp Tô nhếch miệng khinh thường không thèm nhìn: “Cái gì mà nhờ hắn thành toàn? Mặc kệ nàng gặp hắn cũng được, không gặp cũng được, ta từ lúc ở Thẩm Gia Bảo liền nhìn trúng nàng, nàng cho rằng nàng thoát được sao? Cho dù là trên trời hay dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ đem nàng bắt trở về, kề cận nàng quấn quít lấy nàng, làm cho nàng không có ta thì sống không được”.
“Chàng tự kỷ quá đi!”. Tôi giả vờ kiêu ngạo hừ một tiếng, kỳ thật tâm đều bị hỗn đản này làm cho nổi bong bóng.
Để tránh hai chúng tôi quá mức buồn nôn ghê tởm, ảnh hưởng tới quần chúng vô tội qua lại, tôi nắm lấy ngón tay của hắn cười ha hả chuyển đề tài: “Tướng công ở bến tàu có thể nói như cá gặp nước, giống như ngồi xổm trên mạng nhện của chính mình, cần cái gì chỉ cần bắn ra tơ nhện trên tay, đầu kia liền dính được con sâu nhỏ, rất thần kỳ!”.
Diệp Tô cười giải thích: “Đi lại trên bến tàu, đơn giản chính là chỉ có mấy nhóm người. Ba hàng chính là thuyền huynh đệ, bốn hàng vừa là đội tàu vừa là hiệu buôn, hơn nữa, sau khi biết ta là ai, họ cũng tình nguyện cho ta ít mặt mũi.”
Tôi kinh ngạc mở lớn miệng: ai ya, lão công của tôi không chỉ ở trên biển có quyền thế, trong các dòng sông nội địa thế nhưng cũng nói chuyện được! Đây là địa vị siêu nhiên giống như Nam Đế Bắc Cái?
Diệp Tô cười giúp tôi đem cằm khép lại: “Không ngờ nương tử nghĩ khoa trương như vậy. Đã đi thuyền thì luôn cùng tụ tập một chỗ với nhau, tới địa bàn người khác nói thế nào cũng nên đi chào hỏi người đứng đầu bến tàu, hai bên cứ như vậy, mọi người đều quen biết”.
Tôi xoay tròn ánh mắt, đột nhiên nói: “Kỳ thật mỗi chuyến thuyền chưa chắc có thể đầy ắp hàng hóa đến mức một chỗ trống cũng không có. Nếu như lợi dụng chỗ trống đó, giúp người chuyển một ít đồ đạc, cho dù mỗi kiện hàng chỉ lấy mấy lượng bạc, nhưng mà tích tiểu thành đại, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, có phải hay không? Đương nhiên, buôn bán như vậy mà chỉ làm ăn đơn độc thì sẽ không thành, nhưng nếu tụ tập các đội tàu trong các sông nội địa lại, xem xét thuyền nào trống thì giao hàng có thể mở thành mạng lưới. Tuy rằng lúc đầu chuyện buôn bán tất nhiên sẽ ít một chút, nhưng hệ thống tiện lợi như thế, chỉ cần dùng một lần liền sẽ biết khoảng lợi ích mang đến, đến lúc đó mọi người truyền miệng nhau, không lo không có khách “. Thánh mẫu Mã Lệ Tô*, thỉnh tha thứ cho con, con lại bắt đầu ăn cắp bản quyền sự phân loại quan trọng cần tập hợp và phân tán.
*Mã Lệ Tô: Mary Sue, hình tượng nữ chính trong truyện ngôn tình, hoàn hảo nhưng hay gây phiền toái
Ôi chao, không lẽ cuối cùng lại có chuyện để cho tôi chơi sao! Nói thế nào thì chuyên ngành của bổn tọa chính là quản trị kinh doanh, không lấy cắp chút bản quyền quản lý hậu cần thời hiện đại, ý tưởng toàn cầu nhất thể hóa làm thế nhân kinh sợ một chút thì ngươi xuất môn cũng xấu hổ. Thêm vào đó, cùng phương pháp biến đổi sao chép tứ đại tác phẩm nổi tiếng của nữ xuyên không Kim Dung Quỳnh Dao, nữ chính đã sống lại chào hỏi!
Tin tôi đi, diện mạo tôi lúc này tựa hồ oai đến Siberia* đi.
*Siberi hay Siberia, là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Vùng đất này bắt đầu từ phía đông dãy núi Uran trải dài đến Thái Bình Dương; phía bắc là Bắc Băng Dương xuống phía nam là các ngọn đồi miền bắc Kazakhstan và có biên giới với ௱ôЛƓ Cổ và Trung Quốc. Trừ phần tây-nam không nằm trong lãnh thổ Nga, các vùng khác nhau của Xibia chiếm tới 77% diện tích nước này, trong khi đó chỉ chiếm có 22% dân số toàn Nga.
Diệp Tô nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Ý kiến hay. Đồ vật đóng gói hay gì gì chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là thư từ và tin tức, nếu là việc gấp, tuy rằng giá cao nhưng chỉ cần cam đoan có thể đưa tin kia trong ba ngày, đảm bảo có không ít người nguyện ý. Huống hồ mua bán này không chi tiêu thêm cái gì, tổng cộng chỉ cần tại bến tàu mở cái nhà kho, xin cái công văn liền có thể làm ngay, cũng không hao phí tâm tư gì”.
Tôi ho khan một tiếng, dùng ánh mắt lửa nóng nhìn hắn truyền mã Morse*.
*Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.(cái này chắc ai cũng biết ha)
Diệp Tô bật cười: “Yên tâm, đương nhiên không thể thiếu một nửa của nàng!”. Cười xong lại cầm tay tôi lắc qua lắc lại cảm khái, “Đầu tiên là chế kính, sau đó là kính viễn vọng cùng mã tấu, lần này sau khi được lợi từ chỗ Hành Liệt, không ngờ khiến cho nàng nghĩ ra điểm quan trọng tuyệt vời như vậy. Tiểu Linh Đang, nàng quả thật là thần tài hạ phàm a?”.
Tôi cười ha ha, hai tay tạo thành bông hoa đặt ở trước иgự¢, cùng hắn tán chuyện: “Ơ, cuối cùng bị ngươi tiểu tặc này nhìn ra chân thân của bản tiên! Nói thực, ta vốn là thần tài bị tội phải hạ phàm chiêu tài đồng nữ, tiền như nước, ngươi là phàm nhân, gặp ta còn không mau hành lễ!”. Bởi vì đắc ý vênh váo, âm thanh khi tôi nói chuyện hơi lớn chút, vài vị khách quan uống trà ngồi bên cạnh nghe vậy đều hoảng sợ nhìn tôi, cái kiểu nhìn đó với việc với vây quanh xem bệnh thần kinh không khác biệt lắm.
Diệp Tô cười to, vội vàng ném tiền trà lên bàn rồi mang tôi rời đi, cúi đầu điểm chóp mũi của tôi: “Phàm nhân có thể nào tìm hiểu tâm tư thượng tiên? Thượng tiên thân ở phàm thế, vì vậy chú ý thận trọng, nhất thiết không thể tùy ý để lộ pháp thuật ra ngoài, khiến ác nhân mơ ước!”.
Tôi vỗ vỗ bả vai hắn tiếp tục nói chuyện như chạy xe lửa: “Không sợ! Khi bản tiên hạ phàm, thần tài từng chỉ cho ta một vị hàng yêu phục ma, La Hán pháp lực thông thiên hộ giá hộ tống, hiện giờ bản tiên có La Hán che chở, tự nhiên muốn nói như thế nào liền nói như thế nào! Phàm nhân bình thường sao có thể gần gũi với ta!”.
Bổn đại tiên cũng đã từ trong môi trường quản lý hiện đại lần mò, leo trèo, lăn lộn, giao tiếp qua, lại như thế nào hội không hiểu đến đạo lý che giấu tài năng tỏ ra kém cỏi? Chính là bởi vì tôi có Diệp Tô mới dám làm càn như vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó, nghĩ đến chuyện quan trọng liền không chút nào cố kỵ nói cho hắn.
Chỉ cần có Diệp Tô bên cạnh, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tôi vô cùng khẳng định mà ỷ lại điểm này, cũng dần dần bắt đầu thị sủng mà kiêu.
Diệp Tô cười tủm tỉm ôm lấy tôi: “Như vậy thỉnh thượng tiên ôm chắc, La Hán muốn dẫn tiên tử lên thuyền!”. Nói xong đã nắm lấy dây thừng treo trên đầu bến tàu, cũng không đi ván cầu, trực tiếp như vượn người núi Thái Sơn mang tôi phóng đến trên boong tàu, thả người xuống đứng vững trên boong.
Trên boong tàu, những người lái đò đang bận rộn đều dừng mọi công việc, vỗ tay cổ vũ lớn tiếng hò reo: “Thân thủ tốt!”. Lại hướng tôi chắp tay cười nói, “Xin chào tẩu tử!”.
Tôi cười gật gật đầu, vừa định đáp lại vài câu dạo đầu thì đột nhiên cảm thấy một dòng axit chua nhanh chóng phun lên yết hầu, vì thế cũng không giữ thể diện mặt mũi, vội vàng giãy khỏi tay Diệp Tô nhanh chóng vọt tới lá chắn mạn thuyền bên cạnh nôn không ngừng.
Thảm, đại thần nôn nghén rốt cục đã tìm tới tôi.
Có thể thấy được người không thể quá kiêu ngạo, mấy ngày hôm trước tôi còn cùng Diệp Tô khoe khoang rằng ta đây thiên phú dị bẩm, vô luận là say tàu hay là phản ứng có thai đều thoải mái, toàn bộ không có tác dụng, hôm nay liền thay đổi hẳn báo ứng đã trở lại.
Con người có thể tự kỷ ám thị vô cùng kỳ diệu, tỷ như trước lúc không cảm thấy dì* đại giá quang lâm, cô gái bình thường đều sẽ trên chạy dưới nhảy không có chuyện gì mà không làm được, chỉ cần tặng cái gậy kim cô liền thành Tôn đại thánh. Nhưng một khi cảm giác được nhiệt lưu hoặc là nhìn thấy màu đỏ, lập tức liền cảm thấy được bụng dưới căng ra thắt lưng đau toàn thân không thoải mái, chỉ còn nghĩ đến quấn chăn uống nước ấm. Đại náo thiên cung a? Chỉ cần bảo nhảy một cái thôi là đã có thể phát hỏa được rồi.
Tôi hiện tại cũng như vậy, âm thanh nôn mửa đầu tiên vừa bắt đầu, tôi liền đáng thương nắm lấy lá chắn mạn thuyền nôn đến choáng váng, cảm giác được bụng cũng đau mặt cũng sưng lên, canxi trong người giống như đều bị tiểu ma vương hút hết, nhân sinh đang sáng lạn nháy mắt héo rũ. Tôi lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy trong bụng quả thật áng chừng một thịt nhân bánh sẽ chậm rãi lớn lên, trước mắt lại là một thế hệ mới tiền đồ vô hạn, mẹ nó, cả một thế hệ đấy, tôi không khỏi cảm thấy một trận khủng hoảng bất lực.
Diệp Tô chạy tới vừa giúp tôi vỗ lưng vừa nhẹ giọng dỗ dành, không ngừng xin lỗi, nói không nên ôm tôi nhảy lên thuyền, về sau không bao giờ làm như vậy nữa. Tôi vội vàng bỏ qua người cũ đón người mới, không đếm xỉa tới hắn, chờ trong dạ dày không còn gì để nôn mới nắm chặt vạt áo trước của hắn nước mắt lưng tròng: “Thê thảm nha, ta dọc đường cũng nôn như vậy, liệu bọn họ có ngại bẩn đuổi ta ra khỏi thuyền không?”.
Không đợi Diệp Tô trả lời, những người lái thuyền trên boong tàu liền vây lại hớn hở chắp tay chúc: “Hóa ra tẩu tử có bầu! Chúc mừng Diệp đại!”.
Diệp Tô đỡ tôi gật đầu cười nói: “Cảm ơn cảm ơn” rồi đỡ thắt lưng của tôi thấp giọng nói, “Đừng suy nghĩ lung tung, ta giúp nàng, ai dám đối xử với nàng không tốt!”. Nói xong liền nửa kẹp nửa ôm tôi đưa vào phòng.
Nước mắt của tôi chảy ào ào, lại không nói được đến tột cùng vì cái gì thương tâm, vì thế nghĩ đến chính mình có thể mắc chứng sản phụ u buồn, nước mắt không khỏi chảy càng nhiều.
Diệp Tô ôn nhu thay tôi lau mặt, gõ trán chê cười tôi: “乃úp bê khóc.”
Tôi cắn hắn một ngụm, ô ô ô chỉ vào mặt tranh công: “Ta đây là giúp đứa nhỏ của chàng khóc! Có thể dễ dàng sao!”.
Diệp Tô liền ôm tôi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành: “Không dễ dàng không dễ dàng, Lăng Đang nhà ta là nhất.” Rồi đưa cánh tay ngang qua trước mặt tôi, “Nàng đừng khóc nhiều quá, không khéo khóc đến hỏng mắt. Nếu cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu thì cắn ta một cái đi, nếm thử chút thịt, tâm tình liền tốt”.
Tôi giận dữ, biết thời biết thế nắm lấy cánh tay hắn cắn một ngụm sau đó, lại không nín được vui vẻ: “Hỗn đản, té ra ta là tham thịt ?”
Diệp Tô cười hì hì: “Ừ là tham thịt sao?”. Vừa nói vừa dùng chóp mũi mờ ám cọ vành tai của tôi.
Khác với với trước kia, Diệp Tô ôn nhu giống như tôi là khối đậu hủ.
… Giống như, thời gian ở trên thuyền cùng số lần chúng tôi trình diễn “Thuyền diễn” nhiều hơn khi trên bờ rất nhiều.
A hiểu, rất thẹn thùng.
Cứ như vậy, chúng tôi ở trên thuyền của người khác trải qua cuộc sống hai ngày không biết xấu hổ không ngượng ngùng, sáng sớm ngày thứ ba đã đến bến tàu Thanh Đường.
Diệp Tô cười hỏi tôi: “Có người nào đặc biệt muốn gặp không?”
Tôi liên tục lắc đầu: “Đừng nói giỡn, hay là thật sự muốn ta đi tạ ơn Thẩm Niệm Ân sao? Về phần Lâu công tử, nếu không có việc gì, cần gì phải đi quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của người ta. Nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất ta không bỏ xuống được chính là quán trà kia. Tuy rằng đã sớm nghe nói nơi đó giờ là một mảnh đất khô cằn, nhưng nếu không chính mắt trông thấy, cuối cùng vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng. Đã nửa năm, không biết bên kia vẫn là bỏ hoang hay là hắn đã dùng vào việc khác. Cũng không biết cây đào có bị đốt hết hay không, còn lại bao nhiêu…”
Tôi bắt đầu lải nhải sẽ không ngừng, Diệp Tô chỉ mỉm cười nghe, không một chút xíu nào bực mình, thế nhưng tôi lại xấu hổ trước: “Ai nha, như thế nào biến thành lải nhải”.
Diệp Tô cười dán vào mũi tôi: “Nếu nàng ngay cả muốn nói gì cũng không thể nói, tại hạ như thế nào được cho là La Hán hộ pháp của tiên tử đây? Nàng nói cái gì ta đều rất thích nghe”. Nói xong liền nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi thuê xe ngựa, thẳng đến đào viên.
Vượt ngoài dự kiến của tôi, đào viên thoạt nhìn không có gì thay đổi, mỗi một gốc cây đào xanh um tươi tốt lộ ra những trái đào nửa xanh nửa hồng, không giống vẻ bị đạo hỏa rửa tội, bốn phía cũng không có dấu hiệu gì suy bại, hết thảy đều vô cùng vui sướng hướng quang vinh. Nếu không phải ban đầu không có bóng dáng của quán trà, tôi quả thực phải hoài nghi trận hỏa kia là tin đồn.
Tôi được Diệp Tô đỡ xuống xe ngựa, còn chưa bước vào vườn chợt nghe thấy thanh âm tiếng trúc, làn điệu tiêu sái trong trẻo, mang theo điểm hương dã nông phu bất cần đời, lại ẩn ẩn lộ ra ẩn sĩ cõi tiên thanh cao lạnh nhạt.
Tôi không khỏi chậm chân bước đi, ngửa đầu nhìn ba tầng trúc lâu mới được xây, trúc lâu có phần có chỗ trống, nóc nhà lại mang theo chút đặc điểm kiến trúc của người Hồ, bốn góc đơn giản vểnh lên, dưới mái hiên rũ xuống chuông đồng sáng long lanh. Trúc lâu cao cao bên cạnh được chọn làm nơi uống rượu đánh cờ, “Không có rượu có thể nào thành thơ” nét chữ to như rồng bay phượng múa trong gió mặc sức phấp phới.
Tôi cười nói: “Tân chủ nhân thật là một người kỳ diệu”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc