Tổng Kết Bài Học Kinh Nghiệm ღ Chúng tôi nằm ôm nhau một lát sau đó Diệp Tô mới lưu luyến đứng dậy mặc quần áo, dùng chăn quấn tôi thành cái bánh rán trái cây rồi hôn lên trán tôi, dịu dàng dặn dò: “Ta đi bảo nha hoàn đến thay quần áo cho nàng, nhân tiện dặn phòng bếp nhóm lửa nấu chút cháo mang tới đây.”
Tôi lười biếng: “Ta tự mình mặc quần áo, chàng chỉ cần phụ trách cho ta ăn no là tốt rồi.”
Diệp Tô mỉm cười, cúi đầu khẽ cắn lỗ tai tôi: “Ăn đậu hủ của nàng xong, tinh thần quả thật tốt lên rất nhiều.”
Tôi liếc hắn một cái, cố gắng giả bộ cười, hiển nhiên lần này đã thành thục hơn rồi.
Diệp Tô giúp tôi đem mấy bộ quần áo bên người bỏ vào trong chăn làm ấm, hôn tôi một cái rồi mới đi ra ngoài.
Chờ quần áo đều được ủ ấm, tôi mới chậm rãi mặc chỉnh tề, xuống giường mở cửa sổ để làm giảm bớt không khí ngột ngạt tích lũy ở trong phòng do chậu than đốt suốt một đêm.
Trong vườn bỗng có bóng người màu hồng thoáng qua.
Tôi lấy lại bình tĩnh, theo bản năng đứng sát vào tường, nín thở nhìn ra bên ngoài.
Là Na Đóa, còn có Diệp Tô.
Hai vị cao thủ võ lâm nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không coi lực vạn vật hấp dẫn của Ngưu lão tiên sinh* ra gì. Diệp Tô truy đuổi còn Na Đóa tháo chạy, đều là những người có thân thủ cao cường, bay trong không trung mà cứ như hai đóa hoa đang bay vậy, lại còn bày ra cái dáng vẻ tình cảm vợ chồng mặn nồng, thật là làm cho người bên cạnh ghen tị ૮ɦếƭ.
*Ngưu lão tiên sinh: Newton
Na Đóa đạp trên hòn non bộ, mượn lực quay trở lại cùng Diệp Tô giao thủ, nàng ta dùng roi Diệp Tô dùng tay không, Diệp Tô lại chiếm thế áp đảo. Hắn tránh thoát được một roi, trực tiếp tiến lên ôm lấy thắt lưng Na Đóa, dùng roi của nàng ta trói chặt cổ tay nàng ta, đem nàng ta đặt trên vai khiêng, xoay người bước đi.
Hai bóng người hợp lại làm một rồi rất nhanh biến mất.
Tôi đóng cửa sổ, yên lặng tính thời gian, đợi qua một nén nhang, chợt bắt đầu cười ha hả không ngớt, âm thanh to khàn thô mà kỳ dị.
Diệp gia cũng không lớn, trục xuất một người không cần nhiều thời gian như vậy.
Khóc cũng thế mà cười cũng vậy, lúc bắt đầu thì dễ dàng nhưng không phải muốn nín là có thể nín. Không hiểu sao tôi lại bật cười, cười cho đến khi khàn cả giọng, cười ra nước mắt, cười đến nỗi toàn bộ không khí trong phổi bị đè ép đi ra ngoài mới miễn cưỡng ngừng, thở hổn hển. Tôi vô lực ngã ngồi trên mặt đất, đè tay lên trái tim đang đập liên hồi, thở dồn dập, sau khi trở lại bình thường mới nghe thấy tiểu nha hoàn ở bên ngoài không ngừng gõ cửa: “Lăng tiểu thư, người không sao chứ?”
Tôi lau nước mắt, ho khan vài tiếng rồi quay về phía nàng: “Không có việc gì, thiếu gia nhà ngươi đâu?”
Tiểu nha đầu trả lời rất trôi chảy: “Thiếu gia bảo nô tỳ nói với người, thiếu gia đi ra ngoài một chút, nửa canh giờ sau sẽ trở lại. Nếu người cảm thấy đói bụng thì ăn cháo trước.”
Tôi như ngã xuống hầm băng, lại vẫn phải cười trả lời một tiếng đã biết. Ngồi trên mặt đất một lúc lâu tôi mới có sức mà chậm rãi leo lên ghế, tay run rẩy, sờ soạng chải đầu cho mình.
Nửa canh giờ, có thể làm rất nhiều chuyện.
Giờ khắc này, Thẩm Hồng lại không phải là trọng điểm khiến tôi quan tâm, trong lòng tôi lặp đi lặp lại một câu, nếu Diệp Tô cùng Na Đóa thật sự có gì đó, tôi nên làm sao bây giờ?
Trong phút chốc ngàn vạn từ chen vào trong óc, làm cho tôi không ngừng nôn khan.
Cách một canh giờ Diệp Tô mới trở về. Có lẽ là nghi nhân thâu phủ*, tôi cảm thấy đáy mắt hắn có một chút chột dạ.
*nghi nhân thâu phủ: (nghi ngờ kẻ trộm rìu) xưa có tiều phu đánh mất rìu, nhìn ai cũng nghĩ là kẻ trộm rìu của mình. Ở đây dùng “nghi nhân thâu phủ” ý chỉ Lăng Đang nghĩ Diệp Tô có lỗi với mình nên mới cảm thấy rằng Diệp Tô đang chột dạ.
Tôi cười đưa tay kéo hắn: “Đi đâu, sao lâu như vậy? Ta vẫn chờ chàng.” Xem ra tôi tiến bộ cũng thật thần tốc, nhanh như vậy đã có thể cười nói như thường.
Mắt Diệp Tô sáng lên, cúi người khẽ hôn khóe môi tôi: “Nàng cười thật là đẹp. Ta đến Bùi gia một chuyến, chúc tết vài vị trưởng bối, bị giữ lại nói vài câu cho nên mới về trễ.”
Tôi gật gật đầu, không chút để ý: “Cứ thế mà đi sao? Tay không chúc tết, cố tình bỏ qua tiền lì xì sao?”
Diệp Tô ngập ngừng một chút mới cười nói: “Giữa đường cùng mấy huynh đệ trong đội tàu tụ họp, lúc sau mới đi. Mà cho dù ta không mang lễ vật cũng không sao, Bùi thúc và Bùi di sẽ không trách tội.”
Tôi vẫn luôn biết rằng Diệp Tô không phải là người giỏi nói dối , nhưng hắn giỏi giấu diếm.
Hắn quả thật đã đến Bùi gia, quả thật cùng huynh đệ trong đội tàu gặp mặt, có lẽ còn mang theo Na Đóa, hoặc có lẽ Na Đóa có sự sắp xếp khác.
Về phần Na Đóa kia, hắn không muốn cho tôi biết.
Tôi không thể giữ được vẻ tươi cười được nữa, khuôn mặt cứng ngắc lại. Che môi chậm rãi hạ ánh mắt, sau một lúc lâu mở miệng thăm dò: “Ta vừa mới nghĩ, có lẽ ta quay về Bùi gia sẽ tốt hơn, dù sao ta vẫn là con gái chưa xuất giá.”
Diệp Tô trầm mặc một hồi, xoay người khẽ hôn tôi: “Buổi tối ta sẽ đưa nàng trở về, yên tâm, ta sẽ đi cùng nàng.”
Tôi theo dõi ánh mắt hắn, nhịn không được lại nói : “Đi bây giờ đi!”
Hắn cười nhìn tôi: “Oan gia, nàng nhanh như vậy đã chán ghét ta rồi sao? Ta sẽ khóc đó.”
Tôi cười cười: “Là ta sợ chàng chán ghét ta rồi đi tìm người khác.” Ví dụ như bạn gái cũ xinh đẹp kia của ngươi.
Diệp Tô đem tôi ôm ở trên đùi hắn: “Ngốc ạ! Ta sao có thể như thế chứ.” Hắn đút cho tôi ăn một ngụm cháo, bỗng dưng bày ra bộ dáng đột nhiên tỉnh ngộ, “Hôm nay còn chưa có nói! Tiểu Linh Đang, ta yêu nàng, ta là người của nàng”.
Hắn cọ cọ bên tai tôi, nhẹ giọng cười: “Mười ngày sau, ta sẽ cố gắng chứng minh điều này với nàng.”
Giọng nói của hắn chân thành tha thiết, dáng vẻ tươi cười nhiệt tình, trong lời nói tràn đầy sự chờ mong.
Tôi tin tưởng, câu yêu tôi kia của hắn là thật lòng.
Chỗ hỏng trong lòng miễn cưỡng vì lời nói của hắn mà được lấp đầy, nhưng vẫn đau từng trận. Tôi vô tri vô giác theo tay hắn húp vài muỗng cháo, mới nhớ tới nhận lấy thìa: “Tay của ta không thành vấn đề, đừng coi ta như tiểu hài tử.” Cho dù yêu tôi, cũng không nên biến tôi thành tiểu hài tử, cái gì cũng gạt tôi.
Tôi một húp từng ngụm từng ngụm một, khóe miệng chậm rãi buông xuống.
Nói cho tôi biết thì thế nào chứ? Tôi có quyền phản đối nàng ta tới gặp hắn, hay là có khả năng giúp đỡ việc làm ăn của hắn sao?
Thân là con sâu gạo lấy đâu ra tư cách trách người khác đem bản thân thành món đồ chơi.
Sau cơm chiều, Diệp Tô dẫn tôi về Bùi gia.
Tôi tới phòng Tố Ngữ tìm nàng, nàng ta rõ ràng vui mừng vì tôi vừa sang năm mới đã đến tìm.
Tùy tiện nói vài câu may mắn, tôi liền đi vào nội dung chính: “Năm mới có kế hoạch gì không?”
Tố Ngữ cười liếc mắt nhìn tôi: “Nương cho phép muội qua năm tiếp nhận việc buôn bán ở Tiễn Hồng Các. Tiễn Hồng Các là phường thêu do nương cùng tỷ muội của nàng mở, hầu như ở Lạc Hà hàng thêu mà các tiểu thư dùng đều là từ Tiễn Hồng Các. Hàng thêu của nhà ta vừa sáng bóng vừa đẹp, lại không phai màu, không dám nói toàn bộ Đại Bảo, ít nhất trên dưới Hắc Thủy cũng không ai sánh kịp.”
A, liên quan đến cơ mật gia tộc, tôi không thích hợp để biết.
Tôi gật đầu: “Cũng không thể chỉ biết dựa vào gia sản của gia đình mà an nhàn hưởng thụ đúng không! Đây là mẹ nuôi muốn trước phải rèn luyện tính tình của muội, đợi muội biết làm thế nào để quản lí người khác, trong tay lại có phương thức hàng thêu, ít nhất khi muội sống bên ngoài cũng không lo lắng.”
Tố Ngữ hé miệng cười, thân mật kéo cánh tay tôi: “Muội cũng nghĩ như vậy. Đợi qua năm, tỷ tỷ cũng đến giúp muội đi. Đây là lần đầu tiên muội tham gia vào chuyện trong nhà, trong lòng rất lo lắng.” Nói xong chớp chớp mắt, sau đó lại tự mình ủ rũ bác bỏ lời mình nói, “Tỷ sắp thành thân rồi, e là suy nghĩ trong lòng không thảnh thơi như vậy. Nếu như hao phí tinh thần quá nhiều, sợ rằng Diệp đại ca sẽ oán trách muội đó.”
Tôi trầm mặc một hồi, cũng cười: “Tiễn Hồng Các đều có các nàng dâu trông coi thành thạo rồi, chỉ cần khiêm tốn học hỏi, có việc gì có thể làm khó được tiểu thư Tố Ngữ trong sáng, thông minh của chúng ta chứ? Ta đi theo thật không thích hợp, không khéo khiến cho người sau lưng ta bàn tán. Ta nghĩ, chờ ra tháng giêng cùng mẹ nuôi bàn bạc, ta muốn tự mình buôn bán.”
Tố Ngữ kinh ngạc nhìn tôi: “Tự mình buôn bán? Việc này hay đó, tỷ tỷ có thể có ý tưởng gì rồi?”
Tôi nhún nhún vai: “Đương nhiên vẫn là đồ từ nhà muội làm rồi. Có điều, ta tính toán, trước tiên phải tìm người làm giúp ta mấy vật phòng thân, tỷ như, bên trong hương cỏ cầu trộn lẫn với mê dược , trong cây trân châu hoa chứa cơ quan…” Lão nương phải trang bị đến tận răng.
Vẻ mặt Tố Ngữ có chút lúng túng, nàng ngập ngừng ôm lấy thắt lưng tôi: “Tỷ tỷ…”
Tôi dỗ dành cười cười: “Đề phòng một chút thôi. Dựa vào cá tính ầm ĩ này của ta, Thẩm Hồng mặc dù đã ૮ɦếƭ, khó tránh khỏi về sau còn có thể xuất hiện thêm một Triệu Hồng, Lý Hồng tìm ta gây phiền toái, có thể có cái phòng bị luôn là chuyện tốt, tránh cho việc ta lại tay không tấc sắt làm khổ. Lại nói, loại đồ phòng thân này, cô nương nhà khác e là cũng cần phải có”.
Tố Ngữ thấp giọng khuyên tôi: “Không phải còn có Diệp đại ca sao? Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều quá rồi”.
Tôi thở dài, bỗng nhiên rất muốn tìm ai đó tâm sự: “Hôm nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều.”
Tố Ngữ ôm lấy bả vai tôi, hơi thấp đầu xuống lắng nghe.
Tôi miễn cưỡng cười vẽ theo các đường nét trên tay mình: “Có lẽ là mới trước đây trên vai luôn có khoản nợ đánh bạc đè ép, ta có thói quen chỉ nhìn cuộc sống trước mắt, không dám đối với tương lai có bất kỳ kế hoạch gì. Sau khi trả hết nợ rồi vẫn như cũ, chỉ cần trong tay có chút tiền, về nhà có cơm ăn, có giường để ngủ, ta đã thỏa mãn rồi, cũng không muốn theo đuổi gì nhiều, bởi vì không có động lực.
“Ta chỉ sẽ vì trả nợ mà liều mạng làm việc, vì muốn thoát khỏi kỹ viện mà liều mạng nghĩ biện pháp thậm chí bí quá hoá liều vơ vét tài sản của Thẩm Đình, vì ở Thanh Đường dừng chân mà tích cực mở khách điếm giao du rộng rãi, vì muốn trốn thoát Thẩm Hồng cùng Thẩm Niệm Ân mà bày ra dáng vẻ chủ động ra trận liên tiếp.
Khi cuộc sống an nhàn, ta liền chỉnh đốn suy nghĩ, cứ được ngày nào hay ngày ấy vậy, đối với chuyện tình cảm cũng thế. Diệp Tô tiếp cận ta rất mãnh liệt, ta liền lui về sau từng bước, sau đó lại khăng khăng giữ nguyên, cho đến khi hắn làm ta cảm động”.
Tôi thở dài: “Có lẽ chính bởi vì tâm lý chỉ cần đạt tiêu chuẩn này, mới khiến cho ta thảm hại không chịu nổi. Ta luôn đợi nước đến chân mới nhảy, từ trước đến nay không hề lo trước tính sau. Cũng bởi vì cuộc sống của ta chỉ có sáu phần, cho nên chỉ cần có người xen vào, cuộc sống của ta liền biến thành không đạt đúng tiêu chuẩn mà ta đặt ra.”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hướng Tố Ngữ cười xin lỗi: “Đạt tiêu chuẩn cùng sáu phần là. . .”
Tố Ngữ nắm lấy tay tôi: “Khác nhau giữa sáu và mười, muội có thể hiểu.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy. Cuộc sống sáu phần tuy rằng khá tốt, nhưng là ta đã nhận đủ rồi vì một chút sóng gió mà phải sống những ngày tháng nghèo khổ. Ngày lành tháng tốt ai không nghĩ tới chứ? Ta phải bảo đảm cho những ngày tháng bình yên của ta không bị người khác làm phiền.” Tôi không thể lại dựa vào lòng tốt và tình cảm của người khác để vượt qua khó khăn.
Tôi phải trở nên kiên cường, mạnh mẽ, tôi không muốn để cho người khác từ trên đầu tôi đọc thành lời “Hàng hóa này hoàn toàn không có lực phòng ngự”. Thà rằng oán giận ông trời lúc nào cũng cho tôi khởi đầu, không bằng ngẫm lại ông trời tại sao lại cho rằng tôi có tình tiêu khiển đến vậy?
Nếu như ngươi đánh hạt đậu ngốc nghếch một quyền thì có thể đổi lấy biểu hiện nhăn nhó xấu xí trên phun dưới nhảy. Nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không cả gan đứng trước Arnold Alois Schwarzenegger* mà giơ nắm đấm, cho dù hắn không đánh trả lại ngươi, khuôn mặt không biểu cảm của hắn cũng sẽ khiến ngươi vô cùng thất bại, hoài nghi sức lực của bản thân không đủ.
Tôi chính là hạt đậu ngốc nghếch.
Arnold Alois Schwarzenegger (1947) là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và cũng là chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm thống đốc California thứ 38.
Tôi tin tưởng, Diệp Tô vẫn yêu tôi. Nhưng hôm nay hắn lựa chọn giúp người phụ nữ trước đây của hắn giấu diếm, mặc kệ là xuất phát từ ích lợi hay là vấn đề tình cảm đều đủ để chứng minh quyết tâm đã bắt đầu dao động.
Tôi có thể chịu đói, có thể chịu được nỗi đau thể xác, nhưng tôi nhất định không thể chịu đựng người đàn ông thuộc về tôi bị người phụ nữ khác nhúng chàm.
Một lần sinh ly tử biệt đủ để cho con người nhìn thấu rõ mọi chuyện, tôi thấy rõ cuộc sống không kiên cường dễ dàng bị đổ vỡ của tôi, cũng thấy rõ lưu luyến của tôi đối với Diệp Tô.
Tôi yêu Diệp Tô, tôi không thể không có hắn.
Gánh nặng một mình bảo vệ bản thân như ngọc giao cho nam nhân là không thực tế, vì hắn, tôi chỉ có thể gặp thần Gi*t thần, gặp phật Gi*t phật, đem tất cả những người phụ nữ phạm đến tôi Gi*t từ khi còn trong nôi.
Hắn chính là động lực để tôi hướng về phía trước.
Huống chi, Bùi gia nhận tôi làm con gái nuôi, không phải chỉ vì thấy tôi hiền hòa, thương hại tôi bơ vơ. Qua hai tháng sống chung, tôi nếu không vì Bùi gia mang lại chút lợi ích kinh tế thì không thể nào cho qua được.
Nhưng việc này không thể nào nói trực tiếp với Tố Ngữ được. Tố Ngữ vì im lặng của tôi trong thời gian dài mà cẩn thận đánh giá tôi: “Tỷ có phải cùng Diệp đại ca…”
Tôi nhìn nàng một cái, thản nhiên hỏi: “Sao lại hỏi như vậy? Muội thì biết gì rồi?”
Tố Ngữ không được tự nhiên cười cười, trốn tránh không đáp: “Tỷ tỷ bị thương chưa khỏi, không nên suy nghĩ nhiều quá. Đợi đến ngày mai muội hỏi ý của nương, nếu nương đáp ứng, muội cũng rất muốn đến góp vui, muốn mở mang kiến thức từ những thứ mới mẻ mà tỷ mang đến.”
Tôi cười: “Tất nhiên là được.” Xác định phải chính xác. Tôi là vai phụ bồi thái tử đọc sách, thái tử tốt tôi mới có thể tốt, không có người phối hợp diễn tự mình làm một mình.
Tố Ngữ biết giữa tôi và Diệp Tô có vấn đề, có lẽ, nàng cũng biết Na Đóa.
Na Đóa, đừng ép tôi đem cô xếp vào danh sách những kẻ thù địch.