Nếu Đây Không Phải Là Tình Yêu Nghe nói khi con người không nhìn thấy, để thay thế cho thị giác, các giác quan tương ứng khác sẽ trở nên nhạy cảm để cảm nhận xung quanh.
Tôi nghĩ rằng đây là sự thật.
Bởi vì tôi hiện tại, thực đau con mẹ nó.
Ngoại trừ đau, tôi không có cảm giác khó chịu nào khác. Nếu có người cầm tay của tôi, tôi sẽ cảm giác được, có người ở bên tai tôi nói chuyện, tôi cũng nghe được hết, nhưng tôi không phản ứng được bất kỳ động thái nào, thậm chí mắt cũng không cử động được.
Dường như lúc này thể xác đã thành quan tài của tôi, tôi chỉ là người vô dụng.
Khuynh Vũ ở bên tai tôi khóc nức nở một đêm, giúp tôi xoa Ϧóþ, giúp tôi thay thuốc, cách một khoảng thời gian ngắn sẽ khóc nói một tiếng thực xin lỗi, tôi muốn nói: đừng khóc, người bệnh cũng muốn ngủ, cũng muốn nói không phải lỗi của ngươi, cũng không phải là người một nhà đâm tôi một đao.
Đợi một chút, người một nhà? Thực buồn cười, ngoại trừ Tiểu Mãn cùng Khuynh Vũ, chẳng có ai cùng với tôi là người một nhà cả.
A, Tiểu Mãn.
Con gấu con này chỉ ghé qua một lần, hắn nắm tay của tôi, ngồi bên giường của tôi gần một nén nhang, lại chỉ nói một câu. Hắn nói: “Thực xin lỗi, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Sau đó thì không tới lần nào nữa, nghe Khuynh Vũ nói, hắn ở cùng một chỗ với Vạn Dật Văn, đi diệt sạch bè đảng cũ của Hà Triều Tôn.
Hà Triều Tôn, thật là một đáp án không ngoài dự đoán.
Theo như cái này thì hắn đã không còn lối thoát rồi. Vậy mà chỉ có thể gửi hy vọng vào việc bắt cóc con tin uy Hi*p lãnh đạo, chắc trên tay hắn không còn con át chủ bài nào nữa.
Bạch Hồng tới khuyên Khuynh Vũ: “Phu nhân, Hầu gia hy vọng người về Viễn phủ trước đợi ngài, chờ chuyện bên này giải quyết xong rồi, ngài thuận lợi mang theo Lục phu nhân trở về.”
Khuynh Vũ nhẹ giọng: “Không, ta muốn ở lại nơi này, chiếu cố tỷ tỷ.”
Bạch Hồng than một tiếng: “Phu nhân, chúng ta không ai biết là liệu ở Thanh Đường có còn tử sĩ của Hà Triều Tôn hay không. Tiểu nhân nói điều này có lẽ không thỏa đáng, nhưng người ở chỗ này sẽ chỉ làm Lục phu nhân càng nguy hiểm mà thôi. Hầu gia đặt người trong lòng, người lại quan tâm đến Lục phu nhân mười hai vạn phần. Nếu có kẻ thừa dịp lúc người chưa chuẩn bị, bắt cóc Lục phu nhân yêu cầu người tiền chuộc, hoặc là trực tiếp đem hai người cùng nhau bắt đi, lấy chuyện này đến uy Hi*p Hầu gia, đến lúc đó, người muốn Hầu gia làm thế nào cho phải? Phu nhân à, xin người không nên phụ tâm sức vất vả của Lục phu nhân, khiến cho nàng chịu khổ vô ích a!”
Xí, nghe ý tứ này, tôi đặc biệt là tự nguyện thế thân sao?
Ngươi lại còn có thể vô sỉ đến như vậy sao?
Tôi quả thực có thể tưởng tượng sắc mặt trên gương mặt đời đạo sư kia của hắn: “Phu nhân, không phải cứ kè kè bên cạnh Lục phu nhân mới là tốt cho nàng. A hoàn của Thẩm phủ chúng ta mỗi người đều giỏi giang nhu thuận, Lục phu nhân lại là thượng khách của chúng ta, chúng ta làm sao không dốc lòng chiếu cố? Phu nhân ở nơi này, Lục phu nhân có thể trở thành sự uy Hi*p với binh sĩ của Vạn Dật Hầu, vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu phu nhân không ở nơi này, Lục phu nhân đơn giản chỉ là người được lão giao chúng ta sủng ái của lão gia, không có ai muốn làm làm hại nàng. Lại nói, Lăng công tử không phải đã sắp trở về rồi ư?”
Khuynh Vũ lưỡng lự một hồi: “Nhưng mà… Tỷ tỷ một mình cô đơn…”
Bạch Hồng tiếp tục dùng miệng lưỡi ba tấc không nhão của mình để xúi giục: “Phu nhân sai rồi, Lục phu nhân làm sao lẻ loi một mình được chứ? Không nói đến Lâu đại nhân đã tới quý phủ cầu kiến mấy lần, chính là lão gia nhà chúng ta…” Hắn hạ giọng, “Phu nhân có lẽ còn không biết, lão gia nhà chúng ta cũng là nhân sĩ của Thẩm Gia Bảo, trước kia ngài đã từng… Từ đó đối với Lục phu nhân, tâm hồn đều bị hình ảnh của nàng quấn quýt, cho dù đã xa cách ba năm vẫn không thể quên được tình cảm ấy. Người nếu như không tin lời nói của ta, có thể để ý một chút lão gia nhà chúng ta chiếu cố Lục phu nhân như thế nào. Nếu người đã nhìn thấy, nhất định không thể nghi ngờ.”
Thẩm Niệm Ân! Mẹ nó.
Hắn đương nhiên cũng thường đến, nhưng không nói chuyện nhiều, chỉ ngồi nắm tay của tôi, thỉnh thoảng thở một tiếng thật dài, hơi thở chất chứa nỗi oán hận trong đó, khiến hai mắt đang tối đen của tôi giống như đặt trong động quỷ, lông tóc dựng đứng.
Ít nhất là lông tơ trong tưởng tượng của tôi.
May mắn duy nhất chính là hắn không có đem tôi trở thành 乃úp bê hôn hít, ngoại trừ thỉnh thoảng sờ mó tay cùng khuôn mặt của tôi, ngoài ra hắn coi như quy củ.
Hẳn là sợ nếu hôn sâu kiểu Pháp sẽ trực tiếp làm tôi ૮ɦếƭ nghẹt.
Tôi có phải nên vui mừng khi hắn không có khẩu vị nặng như vậy?
Khuynh Vũ lo lắng hơi thở không đều: “Ta… Ta suy nghĩ lại đã…”
Bạch Hồng dừng lại đúng lúc: “Phu nhân và Lục phu nhân tình cảm tỷ muội sâu nặng, tiểu nhân hiểu, nhưng việc này quan hệ trọng đại, mong rằng phu nhân sớm đưa ra quyết định.”
Cút đi, thì ra ngươi là con chó logic rắm kia, cũng chỉ có Khuynh Vũ ngu ngốc này mới tin!
Nha! Đây là muốn đem người bên cạnh ta đuổi đi hết a! Tâm thật hiểm ác đáng sợ.
Tôi thậm chí chắc chắn đến 80%, một đao kia trên xương quai xanh của tôi, chính là hắn đâm.
Vì cái gì? Tôi đoán đây chỉ là con chó trung thành được Thẩm Niệm Ân bày mưu tính kế, nếu liều lĩnh mà lưu lại tôi, lưu lại cái xác Phàn Thanh Thanh.
Nha đầu, ngươi ngàn vạn lần ra sức uy Hi*p đòi ở lại a, tôi cũng không muốn một mình ở lại trong tổ sói đâu!
Nhưng vào lúc ban đêm, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào, như là lại có người đến xâm phạm.
Lòng tôi hoàn toàn chán nản. Bạch Hồng, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Khuynh Vũ khóc lóc đến trông nom tôi, vừa năn nỉ Bạch Hồng: “Để ta cùng tỷ tỷ nói chuyện một lát đi!”
Bạch Hồng như cũ duy trì khẩu khí khiêm tốn giả bộ: “Dặn dò của phu nhân, tiểu nhân đương nhiên vâng theo.”
Khuynh Vũ áp sát vào bên tai tôi nói nhỏ: “Tỷ tỷ, cũng không biết tỷ có nghe muội nói chuyện được hay không, muội nghĩ rằng, tỷ nghe được… Cầu tỷ nghe được đi! muội lén lút hỏi qua lang trung, tỷ không hẳn là hôn mê bất tỉnh. Lý đại ca… Hắn là thị vệ của tướng quân , hắn nói, nếu như muội không đi, bọn họ sẽ không để cho tỷ tỉnh lại… Muội, muội không có biện pháp, muội không đi không được, muội sợ tỷ hôn mê quá lâu, thật sự xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Nàng dùng khăn che miệng lớn tiếng khóc thét vài tiếng, vừa thấp giọng nói: “Thẩm phủ có một người của tướng quân, hắn gọi là Mạt Thiên Lĩnh, là một hoa tượng. Chờ tỷ tỉnh lại, hắn sẽ nghĩ cách tới tìm tỷ, mang tỷ đi Lạc Hà. Đây là biện pháp tốt nhất muội có thể nghĩ ra, tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sống tốt, muội còn muốn ở Viễn phủ chờ tỷ đến tìm muội!”
Nàng nói xong liền lớn tiếng khóc, tôi cũng buồn bã theo.
Không duyên cớ gặp phải cái ௱ôЛƓ quan tòa, đây gọi là chuyện gì!
Khuynh Vũ đi rồi, Bạch Hồng đến đây.
Tôi tỉnh dậy.
Lang trung thu thập xong ngân châm, hướng hắn lắc đầu, lời nói mang ý khiển trách: “Nếu không tỉnh lại, e rằng có khả năng trúng gió.” Còn muốn nói nữa, lại bị một tấm ngân phiếu che miệng lại, hắn nhìn chằm chằm mệnh giá, mặt mày hớn hở, nhanh chóng quỳ kêu mọi chuyện đều yên ổn .
Bạch Hồng nhìn tôi cười ôn hòa.
Lanh lẹ, giống con chồn đưa gà chúc tết.
Tôi ấn miệng vết thương, nhe răng nhếch miệng ngồi xuống, khiêu mi hỏi hắn: “Là ngươi đâm?”
Bạch Hồng gật đầu, áy náy nói: “Cô nương chớ trách, đều là tiểu nhân tự tiện làm chủ, nhưng cũng là vì giúp lão gia nhà chúng ta lưu lại cô nương mà thôi. Tiểu nhân nếu không bất đắc dĩ, nào dám làm cô nương bị thương nửa phần lông tơ. Cô nương yên tâm, tiểu nhân xuống tay coi như có chút chính xác, cũng chưa làm bị thương kinh mạch cùng xương cốt của người, dưỡng trên một tháng, hẳn là toàn bộ khỏe trở lại.”
Hắn thành khẩn mà nhìn tôi: “Cô nương, người nếu muốn trách, thì trách tiểu nhân được rồi. Lão gia là không nỡ để người chịu một chút đau khổ. Người bị thương mấy ngày nay, ngài ấy ngày ngày đều đến chăm sóc cho người, lo lắng đến nỗi trà không nhớ cơm không nghĩ, vừa cố ổn định tình hình ở Thanh Đường, truy xét bè đảng còn sót lại của Hà Triều Tôn, thanh lý tài sản tư hữu của họ Hà… Chỉ mới vài ngày, ngài ấy đã gầy một vòng.
“Cô nương có thể không nhớ, lúc ấy là người xuất bạc ra, lấy cái ૮ɦếƭ đe dọa, tiễn lão gia lên kinh đi thi. Lão gia đến nay vẫn cảm động và nhớ nhung vô cùng sâu nặng, ngài ấy lúc đó đã thề, nếu như đỗ cao trung, nhất định trở về cưới cô nương làm chính thất, cả đời che chở, tuyệt không hai lòng. Hiện tại, tâm của lão gia vẫn không thay đổi.”
Tôi trầm mặc, từ trên xuống dưới mà đánh giá hắn.
Bạch Hồng kính cẩn cúi đầu, rũ ánh mắt xuống, mỉm cười hỏi tôi: “Cô nương nhìn tiểu nhân thấy quen? Đó là điều tất nhiên, khi chúng ta ở Thẩm Gia Bảo, tiểu nhân đã theo lão gia đi gặp cô nương vài lần, cho dù ở Thanh Đường, tiểu nhân cũng hay đi theo xung quanh lão gia.”
Tôi chống cằm nhìn hắn: “Ta tò mò, ngươi là người thanh nhã như vậy, sao lời nói lại không lịch sự cân nhắc như thế chứ?”
Giai nhân vốn là khanh, không biết làm sao làm kẻ trộm a!
“Ngươi nói tất cả đều là ngươi tự làm, có thể ngày ấy Thẩm Niệm Ân gặp ngươi dẫn ta đi thay y phục, hắn rõ ràng biết ngươi muốn làm gì, chỉ là không rõ lắm ngươi sẽ chọn ai, đương nhiên, nếu như hắn tự làm mọi chuyện, cũng không cần phải dùng đến loại hạ nhân như ngươi, cho nên, hắn đã hỏi ngươi, ngươi là có ý gì. Có lẽ, trước kia hắn nhớ kỹ chuyện cũ của Phàn Thanh Thanh, không muốn đẩy ta đi làm kẻ ૮ɦếƭ thay. Nhưng ta nói ta không phải, vì thế hắn thuận lợi lại không có gì cố kỵ, ngược lại chấp nhận việc làm của ngươi.”
Tôi muốn cười: “Trên đời người tốt rất nhiều, người có bộ dạng xinh đẹp cũng không ít. Ngươi tại sao lại cho rằng, đem Thẩm Niệm Ân trở thành một người hoàn mỹ trong sạch, thanh cao, ta sẽ yêu hắn? Ta nói rồi, ta không phải Phàn Thanh Thanh, cho dù hắn là người tốt, với ta mà nói cũng là người xa lạ, huống chi hắn không phải. Hắn chính là kẻ nghe một lời nói không hợp, nhân cơ hội trút giận sang người khác.
“Còn nữa, ngươi nói ngươi đi theo Thẩm Niệm Ân từ khi ở Thẩm Gia Bảo, có thể hắn lúc ấy rất nghèo ngay cả tiền đi thi đều không có, sau khi đỗ cao trung còn phải làm gia sư cho nhà người ta để sống qua ngày, hắn làm sao có thể mang theo ngươi? Chẳng lẽ nào ngươi muốn nói với ta, ngươi không có theo hắn đi thi, mà là chờ hắn ba năm sau trở lại, ngươi lại “như bóng với hình” theo sát hắn?”
Tôi thật sự nở nụ cười: “Bạch Đại tổng quản, miệng ngươi đầy lời nói dối, ngay cả việc nhỏ như vậy đều phải nói dối, ta thật không dám tin ngươi, ta sợ … không để ý cẩn thận, ngươi lại đâm ta một đao.”
Lần này, đến phiên hắn chăm chú nhìn tôi.
Tôi bị hắn nhìn sởn gai ốc toàn thân, giống như bộ dạng kích động khi cắt cổ gà, rơi vào trạng thái một bậc đề phòng, tôi hiện tại nhớ tới mới hối hận.
Tôi trực tiếp vạch trần hắn như thế, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao.
Tôi hẳn là lấy vẻ mặt cảm động mà nói, thì ra là như vậy, tôi tha thứ cho tiểu bảo bối Niệm Ân rồi, khiến chúng tôi cùng nhau tay nắm tay hướng về ánh tà dương chạy trốn sao!
Sau đó tùy thời cơ chạy trốn.
Trời ơi, chẳng lẽ thân thể vừa mới khôi phục tự do, mà ngay cả đầu óc cũng không tốt sao, thế nhưng tôi không biết làm kẻ ngốc cũng không điên.
Tôi dựng thẳng lông mày cảnh giác nhìn hắn, Bạch Hồng lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn: “Xem ra, ngươi là thật sự không nhớ rõ.”
Đầu tôi bỗng nhiên mờ mịt.
Hắn che miệng: “Sau khi ngươi mất trí nhớ, lại thông minh ra rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ. Ngươi hầu như chỉ nghĩ rằng, ta thuận miệng soạn ra những lời nói dối này mà lại không nghĩ tại sao ta tự xưng là người hầu trong nhà, lại là Đại tổng quản của Thẩm phủ, nhưng lại mang họ Bạch?”
Tôi có một loại dự cảm xấu.
Hắn mỉm cười tới gần tôi: “Bởi vì, ta vốn họ Thẩm, Thẩm Hồng. Cho dù ngươi không nhớ rõ tên này, khi ngươi vơ vét tài sản kia trên danh nghĩa của phụ thân ta, hẳn là cũng đã nghe nói qua đi?”
Tôi sợ choáng váng, lắp bắp: “Ngươi… Thẩm Đình?” Hắn là đứa con của Thẩm Đình, đương thiếu gia của Thẩm gia, Thẩm Hồng? !
Một đao kia kề bên thật không oan. Nếu như tôi nhìn thấy cái ả súc sinh làm cho chính mình tan của nát nhà, tôi đã sớm đem nàng nghiền xương thành tro, còn có tâm tình ở trước mặt nàng giả mù sa mưa diễn trò?
Nhưng, hắn một người thiên chi kiêu tử, như thế nào lại bỗng nhiên làm đại quản gia của Thẩm Niệm Ân chưa từng có người yêu thương?
Cho dù hắn là đến bước đường cùng, ngẩng đầu ưỡn иgự¢ nhiều năm như vậy, lập tức khom lưng uốn gối, hắn quen được sao?
A, trước mắt xảy ra, hắn là rất quen.
Trong đó tất có kỳ quái!
Thẩm Hồng vừa lại gần một chút, ánh mắt nheo lại như mắt rắn: “Ngoan ngoãn đợi ở Thẩm phủ, đừng ra vẻ, đừng hy vọng có người cứu ngươi. Nội tình thân phận của ngươi, Thẩm Niệm Ân không muốn nói, ta trái lại thập phần tự nguyện vì ngươi mà nói cho hay. Nếu ngươi còn muốn từ khói hoa trốn một lần nữa, ít ở trước tầm mắt ta đùa giỡn.”
Tôi nhìn hắn sau một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có ý đồ gì hả?”
Thẩm Hồng sững sờ một chút: “Cái gì?”
Tôi nở nụ cười: “Ta nói, ta như thế nào đều tính là kẻ thù của ngươi , ngươi không đem ta loạn côn đánh ૮ɦếƭ không nói, vẫn còn phí công lớn như vậy tác hợp cho ta cùng Thẩm Niệm Ân, ngươi có ý đồ gì hả? Khó có thể nào, không lẽ ngươi thích hắn, muốn nhìn người mình thích được hạnh phúc, sau đó ngươi liền thỏa mãn? Chậc chậc, thật đúng là tình yêu vĩ đại a.”
Đúng vậy, tôi chính là cố ý ghê tởm hắn.
Hơn nữa, tôi cũng thành công làm cho hắn thấy ghê tởm. Thẩm Hồng vươn thẳng người đứng dậy, chán ghét nói: “Không cần nói đến trước kia hay hiện tại, ngươi đều là kỹ nữ không lên được đến bàn tiệc!” Dứt lời thì oán hận rời đi, cánh cửa bị đóng đến chấn động.
Tôi xoa bả vai nhe răng nhếch miệng cười, ai không khiến tôi sống dễ chịu, tôi làm sao dễ dàng để hắn sống thư thái?
Đến đây đi, tôi chuẩn bị tốt rồi.