Gian Phu – Dâm Phụ Tương Ngộ Ánh mắt của tôi liếc nhìn qua vị viên chức cao cấp kia, vội vàng cúi đầu chào, lôi Tiểu Mãn thối lui một bên theo quy củ, cúi đầu chờ hắn đi qua.
Ai ngờ người nọ đi vài bước sau đó quay trở lại, đứng trước mặt tôi ôn nhu hỏi: “Cô nương họ Phàn phải không?”.
Tiểu Mãn ở phía sau tôi kỳ quái khẽ a một tiếng, làm như vô cùng bất mãn khi tôi đi khắp xung quanh mà trêu hoa ghẹo nguyệt.
Oan uổng quá a, thanh âm của người này tuy rằng giống tơ lụa thượng hạng, cũng hoa lệ dễ nghe, nhưng tôi xác định, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua giọng của hắn!
Tôi cúi đầu cười nói: “Nhà mẹ đẻ của thi*p họ Lăng, phu gia họ Lục, trong nhà cũng không có ai thân thích họ Phàn, đại nhân sợ là nhận sai người rồi”. Không ngẩng đầu lên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu hắn thật sự là khách hàng cũ của Xuân Hồng thì chỉ tùy tiện hỏi cái họ để gạ tôi.
Người nọ tựa hồ đối với đáp án của tôi không vừa lòng, ngập ngừng một lúc lâu nói: “Ngẩng đầu lên”.
Hừ.
Về điểm này, trong bụng tôi có tám phần khinh thường, nội dung tiết mục vở kịch nói cho tôi biết, sau những lời nói này, tình tiết tiếp theo hơn phân nửa là ánh mắt nữ nhân thẹn thùng mang chút sợ hãi ngẩng đầu, ánh sáng nhu hòa phủ kín cả khuôn mặt đang được phóng to dần, nam nhân nháy mắt bị quầng sáng ánh vàng rực rỡ lấp lánh trong con ngươi nữ chủ phủ kín, nữ chủ kinh sợ tưởng hắn là tiên nhân. Kế tiếp, nếu nam nhân đúng như kịch bản là chân mệnh thiên tử, sẽ lấy hai người làm tâm vòng tròn, trong phạm vi năm trăm bán kính, dấy lên một hồi lại một hồi tanh phong huyết vũ*. Nếu vị này chỉ là nam phụ – vật hi sinh cho vở kịch, như vậy cảnh tiếp theo chính là vượt mọi khó khăn gian khổ bị đùa giỡn và diễn vai phản diện, cho đến khi trư (heo) nam chính thực sự đột ngột xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân.
*Tanh phong huyết vũ (腥风血雨): tanh hôi mùi máu. Ý nói đến cảnh Gi*t chóc thảm khốc
Tóm lại, nếu một người nam nhân đối với tướng mạo của nữ nhân tỏ ra hiếu kỳ cực độ, như vậy liền có thể ngầm thừa nhận rằng tim của hắn sắp ૮ɦếƭ đi ૮ɦếƭ lại rồi bị phá hủy.
Thế nhưng “dân không cùng quan đấu”, tôi ngoại trừ trong bụng nói thầm vài câu “nhân viên công vụ cao cấp đều đặc biệt không đứng đắn”, chẳng lẽ còn có thể giậm chân thẹn thùng mà trách mắng một câu “không” sau đó trong đám hỗn loạn bắt đầu chạy trốn? Hắn muốn xem, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cho hắn xem.
May mắn vừa mới khóc như vậy, buổi sáng dày công trang điểm đều bị tôi trộn lẫn với nước mũi lau trên khăn tay của Tiểu Mãn. Khuôn mặt này nếu được trang điểm có khả năng làm điên đảo chúng sinh.
Tôi hiên ngang lẫm liệt mà lộ vẻ mặt đền thờ trinh tiết chậm rãi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt anh tuấn đang miễn cưỡng kiềm chế tâm tình kích động.
Đôi mắt đen của tiểu tử lấp lánh lấp lánh, khẽ mím môi, không giống như đùa giỡn tôi, thật giống như là đang đợi tôi bày tỏ động tác kinh hỉ nào đó. Dường như chỉ cần tôi lộ ra một chút biểu cảm tỉnh ngộ, hắn sẽ cười ra tiếng, cùng tôi vỗ tay hoan nghênh.
Tôi đánh giá hắn một cách tổng thể: khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sáng, giữa mi đều có chính khí nghiêm nghị, một gương mặt hình tượng tiểu sinh kinh điển.
Dáng người dường như cũng không sai.
Nhưng, tôn tử này là ai a?
Người nọ thấy tôi quay lại quan sát hắn, không có nửa điểm tỏ vẻ cùng hắn quen biết, tình cảm tha thiết dần dần lạnh nhạt. Sau một lúc lâu, hắn dùng tay áo che mặt ho nhẹ một tiếng, bắt đầu lên giọng quan hỏi tôi: “Ngươi là người Thẩm Gia Bảo đúng không?”.
Không hay rồi, hắn sẽ không thật sự quen biết Xuân Hồng chứ?
Tôi cười cười: “Thi*p là từ Lạc Hà gả đến Bách Nhạc, vừa từ Bách Nhạc chuyển đến Thanh Đường. Thẩm Gia Bảo mặc dù đã nghe tới, nhưng chưa bao giờ đi qua”. Mở miệng nói nhảm. Nói tôi là Xuân Hồng, ngươi có chứng cớ gì?
Người nọ gật gật đầu, trầm ngâm một hồi: “Lạc Hà là một nơi tốt, ngươi có thể nghe nói qua vùng thuyền vương Lạc gia chưa?”.
Thử tôi? Tôi cúi đầu nói khẽ: “Thi*p ru rú trong nhà, không quá chú ý tới tin tức bên ngoài, lúc chưa xuất giá, chỉ thường thường nghe trưởng bối trong nhà nói đến Bùi gia, Lạc gia cũng là chưa bao giờ nghe thấy”. Nghe theo Diệp Tô, chắc sẽ không sai.
Người nọ a một tiếng, còn muốn nói nữa, thì người hầu đi theo hắn tiến lên từng bước, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại nhân, Mặc Dật Hầu”.
Tôi đầy bụng chờ mong: đi nhanh lên đi, ngươi – một quan nhỏ vội vàng tặng lễ, không nên để cho Hầu huyện đường chờ lâu chứ?
Tôi van ngài, tán gái tốt xấu gì cũng phải nhìn thời cơ đi?
Người nọ không tình nguyện gật đầu, cất bước về phía trước, được vài bước lại dừng quay đầu lại nhìn tôi.
Trời ạ, lại nhìn tôi, lại nhìn, lão tử tôi liền thu vé vào cửa xem triển lãm của ngươi!
Tôi nghiêng đầu trốn tránh ánh mắt nồng nhiệt của hắn, quay đầu hướng Tiểu Mãn ý bảo: “Đi”.
Tiểu Mãn tiến lên từng bước, che khuất tầm mắt của hắn, nhếch lông mày hỏi tôi: “Quen biết đã lâu?”.
Tôi hừ một tiếng: “Chưa từng thấy qua”.
Dường như để phối hợp với những lời này của tôi, người nọ bỗng nhiên bước nhanh quay trở lại, một phen tóm lấy cổ tay tôi, cắn môi trừng tôi: “Phàn Thanh Thanh, nàng dám không nhận ra ta?!”. Đau đau đau! Mẹ nó, ngươi thuộc giống rùa hả? Cắn sẽ không dùng miệng!
Tiểu Mãn chộp lấy cổ tay của hắn, dựng thẳng lông mày càng thêm hung dữ mà trừng trở lại: “Đại nhân, ngài nhận sai người. Đây là gia tỷ, khuê danh Lăng Đang!”.
Người nọ bị đau buông tay, tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế, mặt sa sầm làm ra vẻ rộng lượng: “Người giống người, vật cũng có cái giống nhau, đại nhân sợ là thật sự nhận sai người. Thi*p khuê danh Lăng Đang, đây là ấu đệ của thi*p Lăng Mãn. Xá đệ nóng lòng bảo vệ ta, nhất thời xúc phạm đại nhân, mong ngài thứ tội”. Nói xong vỗ vỗ bả vai Tiểu Mãn, ý bảo hắn tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, mau mau thả tay ra.
Tiểu Mãn hung tợn mà trừng hắn, lại như cũ nghe lời mà chậm rãi buông tay.
Loại cảm giác nuôi dưỡng ác thú này, mẹ nó, thực sự thích a!
Ba tùy tùng của người nọ nhìn thấy chủ nhân chịu thiệt, cũng vội vàng buông trọng trách chạy đến, đứng phía sau hắn, hai mắt sáng ngời đầy dụng ý ném tiểu đao lên người chúng tôi .
Hắn cũng không có ý ỷ thế Hi*p người, hướng phía sau dùng tay ra hiệu lui ra, không nhìn Tiểu Mãn, một đôi mắt đen giống như ruồi bọ như dán chặt ở trên người của tôi, căng khóe miệng cười nhẹ một tiếng: “Lăng Đang? Nếu ngươi không phải Phàn Thanh Thanh, vậy tại sao trên vành tai của ngươi có một nốt ruồi?”.
Tôi không hề gì cười cười: “Thân thể ảnh hưởng bởi cha mẹ, thi*p làm sao biết nơi nào sẽ mọc ra nốt ruồi? Đại nhân trông thấy có, thì có”. cái này ai cũng đều có thể trông thấy, ngài lấy đó làm chứng cớ?
Ngươi nếu như thực sự nói trên ௱ôЛƓ tôi có nốt ruồi, tôi còn có thể miễn cưỡng nhận thức.
Kỳ thực trong lòng tôi cũng biết, hắn chắc chắn là quen biết Xuân Hồng. Tuy rằng không thể bức tôi thừa nhận, chính hắn cũng đã nhận định, tôi chính là Xuân Hồng.
Quả nhiên, trên trán hắn từ từ nổi lên một sợi gân xanh, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ, muốn cho ta gọi nàng là Xuân Hồng, nàng mới có thể nhớ rõ, ta là ai?”.
Tôi chớp mắt mấy cái: “Đại nhân một lúc nói thi*p là Phàn Thanh Thanh, một lúc lại nói thi*p là Xuân Hồng, đại nhân ngài mặc dù là quan phụ mẫu, dù sao cũng nên cho giới thảo dân như ta một lời chắc chắn mới đúng chứ?”. Vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng mũi chân đá Tiểu Mãn một cái, ý bảo hắn mau mau nghĩ biện pháp, tìm người đến chế trụ kẻ điên này.
Cùng một người kỹ nữ tha hương tương ngộ, nhận làm bạn cũ có cái gì cao hứng đến mức hắn liều mình quấn lấy như vậy?
Phàn Thanh Thanh, không phải là tên của Xuân Hồng chứ?
Được rồi, tôi tốt hơn nên khinh bỉ vì Xuân Hồng lấy nghệ danh của người nào đó, khiến chút kiến thức tôi biết được về nàng hàng ngày thật đúng là không có chỗ dùng đến.
Người nọ nghe xong lời của tôi, thần sắc thế nhưng dịu đi vài phần, hắn do dự một chút, hơi đỏ mặt nói: “Ta biết nàng trong lòng tức giận, trách ta không sớm một chút đi tìm nàng, lúc này mới không chịu nhìn nhận có quen biết ta. Kỳ thực… Vật của nàng, ta luôn mang bên người, chưa bao giờ đưa đến tay người khác, ta… Ta cũng đã từng đi tìm nàng, chỉ là…”.
Uy uy, não ngươi bị suy tưởng quá mức rồi a! Tôi tức giận khi nào?!
Không không, tôi tức giận nguyên nhân căn bản không phải như tưởng tượng của ngươi a!
Tôi trơ mắt nhìn hắn ngượng ngùng từ trong lòng иgự¢ lấy ra cái hà bao, bên trên thêu uyên ương hí thủy đã phai màu: “Hà bao này, ta luôn giữ bên người, nàng xem…”.
Hai tay của hắn cầm hà bao, đôi mắt đen đẹp đã ngấn nước, chờ mong mà nhìn ta.
Áp lực tinh thần a.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Đại nhân, ngài quả thật nhận sai người. Xá đệ có thể làm chứng, nữ công của thi*p không giỏi, rối tinh rối mù, ngay cả y phục đều làm không ổn, càng miễn bàn đến chuyện thêu”. Lão nương mặc kệ a, loại đồ này tôi làm sao có thể!
Huống chi loại đùa giỡn nhỏ nhặt này lại hết sức thông thường. Tôi nhớ rõ khi còn ở Hiệt Phương Viện, từng trông thấy một người tỷ muội mua một lúc mười mấy hà bao uyên ương từ một cô nương thêu thùa gần nơi đó, nói là muốn tặng cho ân khách của nàng làm tưởng niệm, lần sau nhớ lại đến chiếu cố nàng.
Vị Tiểu ca này đại khái kinh nghiệm quá ít, chỉ là đồ của tỷ muội gặp dịp thì chơi mà lại tưởng thật.
Xem mức độ phai màu của đường thêu, hắn vẫn luôn tưởng là thật, còn tưởng thật suốt mấy năm, thật sự là thảm kịch nhân gian.
Người nọ nghe ta phủ nhận, lại ngẩn ra, không thể tin mà nhìn ta, một lát sau, hai tay đều run nhè nhẹ.
Bình tĩnh đi Tiểu ca, người bình thường sau khi bị lừa đều sẽ có một đoạn oán trời, oán xã hội thối nát, bất quá tôi tin tưởng ngươi giác ngộ cao như vậy, sẽ không liên lụy người vô tội… Đi?
Tiểu Mãn cảnh giác mà chắn ở trước mặt tôi, tôi cực kỳ không tiền đồ hướng phía sau hắn rút lui.
Hai mắt của hắn càng ngày càng hồng, nếu không phải khóc, là muốn ăn thịt người.
Đang lúc đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ mà giằng co, thình lình nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt, là tiểu hòa thượng dâng trà cho chúng tôi bước nhanh chạy tới trước mặt hắn, vỗ иgự¢ thấp giọng cười làm lành: “Đại nhân thế nhưng lạc đường? Trong vườn này quả thực lối rẽ rất nhiều, đại nhân thỉnh ngài mau đi theo ta, Hầu gia hỏi người”.
Người nọ vẫn nhìn chằm chằm tôi, hai mắt ửng đỏ, dường như vẫn không chịu bỏ qua.
Tôi đành phải khẽ tiếng nhắc nhở: “Đại nhân đừng làm thi*p khó xử nữa, phật môn thanh tịnh, chúng ta ở chỗ này căng thẳng, lâu dài sợ là quấy rầy sự an bình của Phật tổ. Hầu gia không phải vẫn chờ người sao? Thi*p không dám quấy rầy, xin đi trước một bước”. Dứt lời đơn giản cúi chào, chờ hắn lên tiếng.
Hắn nhíu lông mày trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, rốt cục cười lạnh một tiếng: “Được, chúng ta còn nhiều thời gian!”. Dứt lời đem cái hà bao kia hung hăng ném trên mặt đất, phất tay áo mà đi.
Tiểu Mãn đưa mắt nhìn hắn căm giận rời đi, quay đầu ho nhẹ một tiếng, nhếch một bên lông mày, liếc tôi: “Ngươi là thiếu hắn tiền, hay là thiếu hắn tình?”.
Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là vế sau rồi, chẳng qua là tình cảm này có bao nhiêu sâu đậm?
Hắn tức giận nhiều như vậy, theo lý thuyết phải là tình cảm rất sâu đậm.
Nhưng lúc hắn cầm hà bao nhìn tôi, vẻ mặt kia đầy bất chấp mang khát khao đẹp đẽ của bong bóng màu hồng, lại như là chưa từng trải nghiệm sự đời, chưa biết thế nào là tình cảm sâu sắc đã bị tỷ muội sành sỏi trong kỹ viện ςướק đi không chỉ trinh tiết mà cả chân tình của tiểu xử nam ngây thơ… Cho nên không thể chỉ là một cuộc tình duyên ngắn ngủi, liền mong nhớ ngày đêm, linh hồn liên hệ đến nay đi?
Muôn vạn người mê từ trước đến nay mệnh như tờ giấy mỏng, cuối cùng bị người dùng danh nghĩa yêu thương, không để ý sống ૮ɦếƭ mà trở thành một dạng bong bóng 乃úp bê, bị thổi khí quá mức mà đùng đùng đùng đùng nổ tung, cuối cùng nhất định cũng không thể có kết quả tốt đẹp.
Huống chi tôi không phải là người có vạn người mê, còn muốn gom mấy pho tượng sống vạn người mê, đây không phải là muốn ૮ɦếƭ sao.
Lão nương không xuống địa ngục, ai thích xuống thì xuống ha.
Tiểu Mãn sau một lúc lâu không nghe thấy tôi trả lời, thần sắc cũng có chút bất thường : “Này, không phải ngươi thật sự thiếu tình của hắn đấy chứ?”, thái độ hung dữ, giơ chân, “Ngươi xem kĩ mình lại chút được không!”.
Tôi nhẹ nhàng đá hắn một cước: “Lão nương xem kỹ lại đến độ có thể lập đền thờ trinh tiết, Ít nói nhảm, giúp ta đi gặp bại tướng dưới tay ngươi, hỏi xem người này đến đây làm gì! – ngươi hôm nay đối với hắn vừa nắm vừa trừng, nếu hắn keo kiệt một chút, cuộc sống sắp tới của chúng ta sẽ chẳng tốt đẹp chút nào!”.
Tiểu Mãn quay đầu đi nói lầm bầm vài câu, tôi nhấc cằm, ôn nhu mỉm cười: “Ta cho dù háo sắc, cũng háo sắc thật sự có chừng mực, ngươi còn có ý kiến gì?”.
Hắn quá sợ hãi: “Ngươi nghe được?”.
“Nghe không được, nhưng ta đoán ra”.
Tiểu thiếu gia vừa lộ ra vài phần ý muốn cắn tôi, nhưng dường như cân nhắc đến sự sạch sẽ của phật môn mà không thể sát sinh, bởi vậy chỉ có thể chép miệng, ngoan ngoãn đi tìm vị thị vệ đại ca đã dẫn đường cho chúng tôi. Một lát sau trở về, báo cáo chi tiết: “Tri châu mới tới của Thanh Đường, nhị giáp tiến sĩ* năm hai mươi tám tuổi, họ Thẩm, tên Thẩm Niệm Ân”.
*Hoàng giáp (chữ Hán: 黃甲) là một loại (gọi là giáp) danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống giáo dục thời xưa. Loại danh hiệu này được xác định trong kỳ thi Đình, còn gọi là tiến sĩ xuất thân (進士出身). Vì đứng thứ hai trong hệ thống các loại học vị tiến sĩ, trên đệ tam giáp, nhưng dưới đệ nhất giáp, tức tam khôi (trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) nên còn gọi là Đệ nhị giáp tiến sĩ xuất thân.
Tôi đột nhiên đứng lại, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, so với đồ uống ướp lạnh còn lạnh hơn.
Diệp Tô nói, Xuân Hồng có người yêu, là chi bên của Thẩm gia.
Người yêu kia của nàng ba năm trước lên kinh đi thi, sau khi thuận lợi lại bặt vô âm tín, không biết sống ૮ɦếƭ.
Tiểu Mãn quơ tay, không kiên nhẫn nói: “Ngu ngốc? Còn không mau đi”.
Tôi phục hồi tinh thần, cười khổ: “Bỗng nhiên nhớ tới, ta thật sự thiếu tình cảm của hắn rất lớn. Chúng ta không thể đợi ở Thanh Đường, ngươi đi hỏi thử Lý thúc, nếu có người nguyện ý tiếp nhận quán trà của chúng ta, giá cả có thể thương lượng, chỉ cần nhanh chóng bán đi”.