Chương 64: Bước đầu tiên hẹn hòLưu Tử Đồng cảm giác lại được thì đã là 3 giờ chiều, vừa tỉnh lại đã đói bụng, trong quãng thời gian ăn Tết cô không có thời gian vẽ tranh, lúc trước vừa cầm 乃út đã phát ngốc, hiện tại vất vả vẽ theo linh cảm vậy là đủ, vẽ xong thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Chu Mễ Nhã và Trần Châu đều đã xuất hiện trạng thái vẽ không ra, cô cũng sợ mình Lâm vào hoàn cảnh đó.
Lúc trước Đường Ý đã dạy cho bọn họ, nếu trường hợp không vẽ ra thì tốt nhất không nên ᴆụng vào đồ dùng vẽ tranh, nên đi ra ngoài làm việc khác, tìm một linh cảm khác.
Tiếp theo cô có một cuộc thi, đương nhiên không thể lâm vào tình trạng vẽ không ra.
Nay thì tốt rồi, tỉnh ngủ thần khí sáng khoái hơn, cô trở mình, lười nhác vươn vai, thông báo, tin nhắn và cuộc gọi trên điện thoại cũng đã hơn hai trăm cái.
Cô khom lưng lấy lại đây, đứng bên cửa sổ vừa ngắm cảnh vừa xem.
Dư âm trên mạng vẫn còn đọng, Weibo của cô được rất nhiều người tag, cô đọc lần lượt rồi tiến vào Weibo Lâm Đế thì thấy.
Cô phì cười.
Thành cá nóc, còn rất có hình tượng đấy.
Nhìn lại thì thấy anh gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho cô.
【 Lâm: Bà xã, đừng nháo mà. 】
【 Lâm: Một đêm này anh không ngủ được. 】
【 Lâm: Anh với Trần Tư Đồng không quan hệ gì cả….】
【 Lâm: Chỉ là tuyên truyền thôi, là do fans tưởng tượng quá nhiều. 】
【 Triệu Lí: Lưu tiểu thư, nếu cô không xuất hiện thì có khả năng Lâm Lâm sẽ thật sự tức ૮ɦếƭ đấy. 】
【 Lưu Tử Đồng: Tối hôm qua em thức vẽ tranh, vừa mới tỉnh thôi. 】
【 Lâm: Ông nội nói với anh rồi. 】
【 Lưu Tử Đồng: Dạ? Ông nói gì vậy ạ? 】
【 Lâm: Hình ảnh. 】
Lưu Tử Đồng mở hình ảnh, ngay lập tức bật cười, đây là cuộc nói chuyện giữa Lâm Đế và Lưu lão gia.
【 Lưu lão gia tử: Lâm Lâm, ( cá nóc) ( cá nóc) ( cá nóc). 】
【 Lưu lão gia tử: Chúc cậu và Trần Tư Đồng bách niên hảo hợp. 】
【 Lâm: Ông nội…..Ông….Con….Ông….】
【 Lưu lão gia tử: Ha ha ha ha, được rồi, không đùa cậu nữa. Đồng Đồng chuẩn bị đi thi đấu, bức tranh đó nó vẽ mất mấy tiếng đồng hồ, giờ còn đang ngủ đây. Tính cách Đồng Đồng coi vậy mà tốt lắm, nó không hay ghen đâu, làm diễn viên mà, sao có thể không có tai tiếng chứ. 】
【 Lâm: Cảm ơn ông nội. 】
【 Lưu lão gia tử: Không có gì, nhưng mà…..cậu cũng không thể làm chuyện có lỗi với Đồng Đồng nhà chúng ta nha. 】
【 Lâm: Sẽ không ạ. 】
Lịch sử trò chuyện này là ở trên Weibo, cô không ngờ hai người họ lại nói chuyện với nhau nhiều như vậy.
【 Lưu Tử Đồng: Chúc anh và Trần Tư Đồng bách niên hảo hợp. 】
【 Lâm:……..】
Thành phố điện ảnh bên kia.
Lâm Trứ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lâm Đế một cái, “Làm sao vậy?”
Lâm Đế: “… Không có gì.”
Anh đặt điện thoại xuống, hai giây sau lại cầm lên, nghiến răng nghiến lợi.
【 Lâm: Chúc anh và em bách niên hảo hợp. 】
【 Lưu Tử Đồng: Lâm tiên sinh, xin hãy rụt rè, cảm ơn. 】
【 Lâm:…….】 trong lòng anh bây giờ giống như một đứa con nít, bật khóc huhu.
Điện thoại Lâm Trứ vang lên một tiếng, anh ta nhìn qua lập tức bắt máy, là điện thoại của Lâm lão gia, Lâm Trứ nói: “Ông nội.”
Lâm lão gia ho một tiếng, ở đầu bên kia nói: “Nói Lâm Đế nhận điện thoại.”
Lâm Trứ nhìn Lâm Đế đang còn dán mắt vào điện thoại, dò hỏi: “Tìm nó có chuyện gì ạ?”
“Đương nhiên có chuyện! Mau kêu nó nhận nhanh!” Lâm lão gia lại ho thêm một tiếng, mặt Lâm Trứ không có biểu tình chuyển điện thoại, đưa tới trước mặt Lâm Đế, thấp giọng nói: “Ông nội chúng ta.”
Lâm Đế nhìn một cái, lông mày hơi chau lại, vừa muốn nhận lại vừa không muốn nhận, Lâm Trứ đặt điện thoại ngay bên tai anh, lúc này Lâm Đế mới thấp giọng nói: “Ông nội.”
Lâm lão gia lập tức rống lên: “Ai dạy anh tam tâm nhị ý đấy hả?”
Mày của Lâm Đế nhíu lại càng sâu: “Ông có ý gì?”
Lâm lão gia nói: “Nếu anh đã cùng Lưu tiểu thư ở bên nhau thì tại sao lại muốn theo đuổi người ta một lần nữa? Anh theo đuổi người ta thì theo đuổi đi, thế tại sao lại cùng Trần Tư Đồng ghép đôi! Anh…anh chú tâm một chút được không hả? Tôi với lão Lưu là chiến hữu biết không!”
Lâm Đế: “…..Tôi rất chú tâm.”
Sau đó thuận tay nhấn tắt, Lâm Trứ thu lại điện thoại, còn chưa cất kịp thì điện thoại lại vang lên, Lâm lão gia lại gọi tới, Lâm Trứ nhận: “Ông nội.”
Không biết Lâm lão gia ở bên kia nói cái gì, tuôn một lèo, một lúc lâu sau Lâm Trứ mới đáp lại một câu: “Không sai, Lâm Đế không giống ba mẹ, nó giống chồng trước của dì Đỗ Nhu….chính là chân trong chân ngoài (1).”
(1) Chân trong chân ngoài: là thái độ làm việc nước đôi, ở đây có nghĩa giống như bắt cá hai tay.
Đầu bên kia Lâm lão gia trầm mặc.
Lâm Trứ thong thả ung dung cúp điện thoại, vừa quay đầu thì đối diện với ánh mắt của Lâm Đế, hai anh em nhìn nhau một lúc, sau đó Lâm Đế nói một cách chậm rãi: “Anh mới chân trong chân ngoài, cả nhà anh đều chân trong chân ngoài.”
Lâm Trứ: “Không sai, cậu cũng là người nhà của anh.”
Lâm Đế đứng dậy đi ra xa anh ta, gọi video cho Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng không nhận, chỉ trả lời anh một câu: “Em bận.”
Lâm Đế: “……” Bực bội hà.
……
Buổi tối nay Lưu Tử Đồng có tiệc liên hoan, có một vài người bạn hồi Tết vẫn chưa gặp mặt, hiện tại cùng nhau hẹn gặp, nơi tổ chức là một hoa viên có bể bơi của một người bạn, trời lạnh nên đương niên không chạy ra hồ bơi làm gì, chỉ là cảnh ở đây đẹp mà thôi. Lúc cô đến đó vừa đúng 8 giờ hơn một tí, rất nhiều người đã đến.
Minh Ngọc lôi váy đi ra, ôm lấy tay cô, cười nói: “Gần đây cô cũng thật nổi nha.”
Lưu Tử Đồng đưa túi xách và chìa khóa xe cho người phục vụ, nói: “Chuyện cô nói là cái nào đó?”
Minh Ngọc ‘hứ’ một tiếng: “Cô nói xem? Chị gái nhỏ Thiển Nguyệt ư? Chơi đùa cùng ông xã cô thế nào rồi? Có đúng thật là cô vì Trần Châu nên mới đá anh ta không? Hiện tại anh ta theo đuổi lại cô sao?”
“Nói bậy.” Lưu Tử Đồng ném lại cái nhìn xem thường, ngồi xuống ở gần hồ bơi, cầm một ly đồ uống, chạm ly với Minh Ngọc, Minh Ngọc cười hỏi: “Tình cảm của hai người bọn cô chắc không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”
“Không có, vẫn tốt lắm.”
“Vậy mà cô còn chúc anh ta với người nào đó bách niên hảo hợp?”
Lưu Tử Đồng cười nhìn cô ấy: “Tôi có chúc sao?”
“Dân mạng đều nói cô chúc kia kìa….”
“Chậc chậc.”
Cô lười biếng duỗi đôi chân dài, đang chuẩn bị uống một ngụm thì có một bàn tay đưa lại lấy đi ly nước của cô, trực tiếp nhét một ly rượu champagne cho cô, nói: “Uống cái này.”
Lưu Tử Đồng ngẩng đầu thì đúng lúc đối diện với tầm mắt của Trang Túc, Trang Túc ngồi xuống gần bên, kề sát vào cô nói: “Chia tay rồi sao? Chúc mừng nha.”
Lưu Tử Đồng lắc ly, rượu champagne bên trong liền khuấy đảo, Trang Túc lập tức che lại miệng cô, cúi đầu cười nói: “Đừng như vậy, chuyện gì cũng từ từ.”
Lưu Tử Đồng trợn tròn mắt, bẻ tay anh ta.
Trang Túc thấp giọng nói: “Khoan, trước tiên uống rượu rồi nói tiếp.”
Minh Ngọc cầm điện thoại chụp lại, cô ấy lắc đầu tấm tắc: “Nhìn xem, hai người các cô, nói thật nhé, nếu không phải một người ẩn hôn, một người có bạn trai cá nóc thì tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi đó.”
“Phải không?” Trang Túc rất đắc ý, chớp mắt với Lưu Tử Đồng.
Lưu Tử Đồng nhấp một ngụm rượu, đẩy tay anh ta ra: “Biến ra xa một chút, không nghĩ bản thân bị thiệt thòi à.”
Trang Túc quay lại ghế, che lại đôi mắt, cười nói: “Tôi cũng sợ cô quá, ông xã cô đúng thật ghê gớm, cô có biết hợp đồng lần trước tôi phải mất bao lâu anh ta mới chịu ký không? Lúc sau về nhà tôi còn bị ông già bắt đi quỳ vỏ sầu riêng kìa….”
“Vậy sao? Chúc mừng nha.” Lưu Tử Đồng ngoài cười nhưng trong không cười đáp lời, Trang Túc nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Thật không có lương tâm.”
Lưu Tử Đồng không nghĩ nói chuyện tiếp với anh ta, quay đầu qua nói chuyện phiếm với Minh Ngọc, Minh Ngọc tiếp: “À, cô biết gần đây Giang Lâm ra sao không?”
“Không biết, làm sao vậy?” Gần đây Lưu Tử Đồng vội lo chuyện khám bệnh từ thiện, lại còn phải tham gia cuộc thi, còn một đống chuyện của Chu Mễ Nhã, chỉ nhiêu đó thôi cũng là cho cô thiếu nước phân thân.
“Cô ta gần đây hình như làm tuần san giải trí, cũng không tồi đâu nha.” Minh Ngọc nói, “Chắc là sắp được phỏng vấn một số nhãn hiệu lớn rồi.”
“Có người giúp cô ta giật dây sao?” Lưu Tử Đồng nhớ tới sắc mặt trước kia của Giang Lâm, Minh Ngọc đáp: “Không rõ lắm, không chừng lúc còn trong giới giải trí tích góp không ít mối quan hệ chăng.”
Minh Ngọc: “Nhưng mà nghe nói tài chính không đủ, vẫn thường đi vay.”
Lưu Tử Đồng nhướng mày: “Xin vay nợ sao? Ngân hàng nào thế?”
Minh Ngọc: “XX.”
“À.” Lưu Tử Đồng gật đầu.
Minh Ngọc cười nói: “Cô có ý tưởng gì không?”
Lưu Tử Đồng vuốt làn váy, nói: “Tôi có thể có ý gì chứ….”
“Hắc hắc, nhưng mà tôi lại thấy cô hình như có đấy.” Minh Ngọc nhéo khuôn mặt nhỏ của Lưu Tử Đồng, lúc này âm nhạc vang lên, những người khác đều sôi nổi nhảy xuống sân để khiêu vũ, Minh Ngọc lôi kéo Lưu Tử Đồng đứng dậy, nói: “Chúng ta cũng nhảy đi.”
Hai người phụ nữ ôm eo nhau đi về phía sàn nhảy, bên cạnh đều là các cặp đôi nam nữ, chỉ có hai cô là một đôi, Lưu Tử Đồng bất đắc dĩ nói: “Sao tôi lại cùng nhảy với cô được chứ.”
Minh Ngọc: “Tôi mới thấy kỳ khi nhảy với cô đấy….”
Trang Túc từ bên cạnh xuất hiện, cười kéo tay Lưu Tử Đồng: “Tôi nhảy với cô….”
Lời còn chưa dứt thì một người đàn ông bận áo sơ mi trắng quần âu từ phía sau bước tới ôm eo Lưu Tử Đồng, giọng nói anh trầm thấp: “A…không gọi video với anh mà ở chỗ này cùng người khác khiêu vũ nhỉ.”
Giọng nói đó…. Lưu Tử Đồng quay đầu đối mặt với ánh mắt Lâm Đế, anh giữ chặt eo cô, dẫn cô về phía sàn nhảy, ánh đèn lúc này mờ mờ, Lưu Tử Đồng nhịn không được cười, nói: “Sao anh lại về đây rồi?”
Lâm Đế nhéo eo cô: “Nếu không về có phải mỗi ngày em lại muốn chúc anh với người khác bách niên hảo hợp không….”
Lưu Tử Đồng cười khẽ: “Còn có… sớm sinh quý tử.”
Lâm Đế ôm sát cô, đem cô dính vào trong иgự¢, cúi đầu nhìn cô: “Cùng em sớm sinh quý tử….”
Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau lại giơ tay lên xoa đáy mắt anh: “Quầng thâm của anh nhiều quá.”
“Không ngủ được.”
Từ bên cạnh bọn họ nhảy qua Minh Ngọc, cô ấy huýt sáo một tiếng, nói với Lâm Đế: “Thiếu tôi một ân tình đó nhé, nhớ giới thiệu anh trai anh cho tôi biết đấy.”
Lâm Đế giơ tay thành ok.
Bán anh trai đến vô cùng tự nhiên.
Lưu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hai người đối mắt nhau, đúng là đã rất lâu không gặp, Lưu Tử Đồng nói: “Lâm tiên sinh, hôm nay anh tính theo đuổi em như thế nào?”
Lâm Đế trực tiếp lấp kín môi cô, Lเế๓ láק, gặm cắn, đầu gối Lưu Tử Đồng mềm nhũn, cả người ngã dựa vào lòng anh, vừa hôn anh vừa đẩy cô lại phía ghế sô pha, Lưu Tử Đồng ngã ngồi xuống, cô đẩy bờ vai anh, cười hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Dạy dỗ em.” Lâm Đế giữ cằm cô, sau một quãng thời gian mới gặp lại, hình như cô càng ngày càng đẹp, Lưu Tử Đồng cười khẽ: “Dạy dỗ như thế nào nhỉ? Ở tại đây luôn sao? Thật tình.”
Còn nhiều người lắm đó.
Nhưng cũng may ánh sáng ở đây mờ ảo, không ai chú ý đến họ. Cô nghiêng đầu nhìn hồ bơi bên ngoài.
Một lát sau, người đàn ông bận áo sơ mi trắng ôm một cô gái, trên người cô ấy khoác áo ngoài tây trang, để lộ ra đôi chân dài, người đàn ông rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh thật lâu, trên lầu vốn dĩ có để một phòng cho Lưu Tử Đồng, đứng trước cửa phòng, Lâm Đế thấp giọng nói: “Chìa khóa.”
Lưu Tử Đồng cố ý: “Không có đâu.”
Bàn tay đang trống của Lâm Đế hướng lên người cô, sờ soạng tìm chìa khóa khắp nơi, Lưu Tử Đồng sợ hai người cùng té ngã, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng….”
“Cho anh, cho anh nè.” Cô cởi chiếc vòng đang đeo trên tay ra, trên đó có đính một cái chìa khóa, Lâm Đế khẽ nâng cằm cô: “Mở cửa.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Lưu Tử Đồng ngoan ngoãn đáp, cô quay đầu đem chìa khóa tra vào ổ, mở cửa.
Căn phòng này được cố ý để lại cho Lưu Tử Đồng, trong phòng có sẵn quầy rượu và không ít ly chén, Lưu Tử Đồng đứng xuống đất, hỏi: “Muốn uống rượu không anh?”
Lâm Đế mặc nhiên không lên tiếng nhìn cô, khóe môi anh hơi cong lên: “Chúc anh và Trần Tư Đồng bách niên hảo hợp sao?”
“Đó là do fans của anh chúc mà.” Lưu Tử Đồng cười khẽ, cô kéo lại quần áo, ngồi vào sô pha, thả tay nói: “Không có liên quan đến em nha.”
Lâm Đế cũng đi qua ngồi bên cạnh cô, Lưu Tử Đồng cười cười dựa vào lòng иgự¢ anh, nói: “Nhưng em giận đó. Những người đó cứ đem anh cột lại bên người Trần Tư Đồng kìa.”
Lâm Đế ôm cô, nói: “Đừng giận.”
Anh cúi đầu hôn môi cô, Lưu Tử Đồng giang tay ôm cổ, nhìn vào đôi mắt anh.
Hai người đã lâu không gặp nhau.
Cô đi thành phố Thiên Lâm tham gia khám bệnh từ thiện thì bị bệnh, chuyện này anh không biết, kết quả vừa về thì lại nhìn thấy tin tức của anh.
Lâm Đế che đôi mắt cô lại, thấp giọng nói: “Anh với các nữ diễn viên khác không có quan hệ gì cả, đừng lo lắng.”
“Hứ, ai lo lắng chứ.” Cô leo lên иgự¢ anh, sau đó anh lại chặn ngang bế cô lên, đi về phía giường.
Trong phòng có một cửa sổ kính sát đất, vừa đưa mắt nhìn có thể thấy được hồ bơi dưới lầu.
Bên cạnh hồ bơi phía dưới chính là sàn nhảy lập lòe ánh đèn, đang có rất nhiều người khiêu vũ.
Ba tiếng sau.
Lâm Đế V: Gửi lời mời đến Thiển Nguyệt, mong được một bữa cơm chung.
Anh đưa tin cho fans biết một chút tiến trình theo đuổi.
“……. Lâm Lâm, anh xác định có thể mời được chị gái nhỏ Thiển Nguyệt sao? Em không tin đâu, rõ ràng…em nhìn thấy trong vòng bạn bè của chị em, chị gái Thiển Nguyệt đang cùng một anh đẹp trai khác uống rượu cơ mà, anh đẹp trai còn dùng tay che miệng chị Thiển Nguyệt nữa đấy, mặt hai người họ đưa tình qua lại…..nhìn là biết chắc chắn có cảm tình nha.”
“Mẹ nó, tin tức lầu trên nói quả thực mạnh bạo đó, thiếu chút nữa thôi mị đã tin Lâm Lâm rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy…..chị gái lầu một ơi, cầu chị gái quăng ra đây tấm ảnh chụp đánh vào mặt Lâm Lâm đi.”
“A, hình đây hình đây, nhìn xem [ hình ảnh ].”
Các fans nhấn mở hình ảnh đó.
Ảnh chụp rất rõ ràng, tuy rẳng chỉ ở bên cạnh hồ hơi, nhưng vẫn có ngọn đèn ánh cam hắt vào, nhờ đó mặt Lưu Tử Đồng hiện lên rất rõ ràng, đôi mắt cô đang lườm lườm Trang Túc, Trang Túc thì cười đến độ toát ra vẻ phong lưu, nhìn hai người thật là….
Hình ảnh này rất ái muội, cũng rất….có không khí.
Xem xong bức hình này, các fans trầm mặc.
Một lát sau tất cả đều sôi nổi an ủi Lâm Đế.
“Lâm Lâm, không cần phải nói dối, tụi em biết anh nóng lòng theo đuổi chị gái Thiển Nguyệt, nhưng mà…người ta không có thích anh, anh phải tỉnh lại đi.”
“Đúng vậy, muốn theo đuổi không phải chỉ dùng lời nói đâu.”
“Đồng ý, anh phải bày ra thành ý của mình, ví dụ như trước tiên anh phải từ thành phố điện ảnh trở về đã, phải gặp người thật thì mới có thể….theo đuổi nha.”
“Anh đẹp trai trong hình này lớn lên đẹp thật chứ, đứng chung với Thiển Nguyệt…rất có tướng phu thê nha.”
Lâm Đế ngồi dựa vào đầu giường, bên cạnh là Lưu Tử Đồng đang nằm bẹp dí, anh trầm mặc cầm điện thoại nhìn hình và bình luận…
Một phút sau, cả người Lưu Tử Đồng bị lăn lộn từ trong mơ tỉnh dậy, cô nhìn thấy bình luận, nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, sao lại trách em chứ?”