Chương 33: Sách hướng dẫn dỗ dànhMắt thấy cũng đến giữa trưa, Lưu Tử Đồng nói với La Dịch: “Để cô đưa em về nhà?”
La Dịch: “Tranh của em…..”
Lưu Tử Đồng nói: “Cô sẽ giúp em lấy lại.”
“Cảm ơn cô.” La Dịch lau nước mắt, đứng lên, Lưu Tử Đồng dẫn cậu đi về phía chỗ gửi xe, mở cửa cho cậu lên, tuy nói rằng sẽ giúp cậu lấy lại tranh nhưng khi La Dịch lên xe vẫn mang theo tâm tình nặng nề, Lưu Tử Đồng khởi động xe, chạy ra đường lớn, trên đường nói một vài câu trấn an cậu.
La Dịch vẫn luôn gật đầu, dạ dạ….
Cuối cùng tới địa phận của thôn kia, Lưu Tử Đồng thấy cậu đẩy cửa xe ra, hỏi: “Em sẽ vẫn tiếp tục vẽ tranh chứ?”
Tay La Dịch đang đẩy cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô nói: “Cô, để em suy nghĩ lại….”
“Được.” Lưu Tử Đồng gật đầu, siết chặt tay lái một chút, nói: “Cô hy vọng em…đừng tự nhốt mình vào nỗi buồn, trên con đường theo đuổi ước mơ luôn có nhiều chông gai cơ mà.”
“Dạ.” La Dịch gật đầu thật mạnh, lại nhìn sâu vào mắt cô một lúc, sau đó mới đi ra khỏi xe.
Lưu Tử Đồng nhìn cậu đi vào mới lái xe rời đi.
Lang thang không có mục đích trên đường, Lưu Tử Đồng gọi điện thoại cho Lâm Đế.
Vốn tưởng rằng lúc này đang rất bận, không nghĩ đến anh lại bắt máy, sau khi nhấn nút nghe, giọng anh có phần khàn khàn: “Đồng Đồng.”
Lưu Tử Đồng nghe được giọng nói của anh, hốc mắt đột nhiên có chút đỏ lên, khóe môi cô cong lên, dùng tay lau nước mắt, nói: “Anh đang bận sao?”
“Bây giờ đang nghỉ ngơi, buổi chiều còn một cuộc phỏng vấn nữa.”
Lưu Tử Đồng nói: “Anh phải giữ sức khỏe nhé.”
Lâm Đế: “Ừa, em cũng vậy.”
Lưu Tử Đồng lái xe dừng ở bên đường, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Hôm nay sư tỷ của em có tổ chức một buổi triển lãm tranh.”
“Anh có nghe.”
“Chị ấy…..” Lưu Tử Đồng kể lại chuyện hồi sáng này với anh, bên kia Lâm Đế yên lặng lắng nghe, cuối cùng Lưu Tử Đồng nói: “Em cảm giác rằng rất khó để em có thể làm mọi thứ được hoàn mỹ.”
Cô vẫn luôn nghĩ phải làm tốt chuyện từ thiện, vẽ thật tốt, dạy dỗ học sinh cũng thật tốt, nhưng sau khi xảy ra chuyện như thế, cô phát hiện chuyện mà bản thân mình có thể làm thực sự quá ít, năng lực của cô có hạn mà thôi.
Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Chỉ cần em hoàn mỹ là được.”
“Vỏ ốc của mình còn không mang nổi thì có ai lại nghĩ đến chuyện giúp đỡ người khác chứ. Nhưng hiện tại em vẫn đang cố gắng làm, còn làm nhiều năm như thế, em đã rất tốt rồi.”
Một bàn tay Lưu Tử Đồng siết chặt tay lái, nói: “Mặc kệ thế nào, em cũng phải tìm được bức tranh của cậu bé đem về.”
“Ừ, anh có thể giúp em.” Lâm Đế nói.
“Không cần, anh làm việc thật tốt đi.”
Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Đồng Đồng, hôn anh một cái đi.”
Lưu Tử Đồng: “….. Làm sao hôn được ạ?”
“Giống những bạn học nữ ngày nay đấy…..”
“MOAH, như vậy ạ?”
Lâm Đế vừa lòng: “Ừa…. Còn có thể hôn thêm một chút nữa.”
Năm phút sau, Lưu Tử Đồng: “Dây dưa mãi không xong!”
Lâm Đế: “Tâm tình tốt hơn nhiều chưa?”
Lưu Tử Đồng: “Rất nhiều ạ.”
“Vậy là tốt rồi, anh cúp đây…”
“Dạ.”
Sau khi gọi cho anh, tâm tình Lưu Tử Đồng quả thật tốt hơn rất nhiều, cô khởi động xe, bởi vì đã qua giờ cơm, cô đành tùy tiện chọn đại một chỗ ăn cơm, sau khi ăn xong lại quay về phòng làm việc, vừa để cửa văn phòng cô liền nhận được điện thoại của thầy Đường Ý: “Thầy ơi!”
Đường Ý cười nói: “Con ở đâu?”
“Con vừa mới đến phòng làm việc.”
“Con qua chỗ đại viện đi….”
“Thầy về rồi ạ?”
“Ừ, mới vừa xuống máy bay thôi, cơm trưa vẫn chưa ăn nữa, tiện thể con gọi cho thầy một phần cháo tôm đến đó nhé.”
“Dạ.”
Lưu Tử Đồng quay đầu xe, đi đến tiệm cháo mà Đường Ý lúc trước thường hay ăn mua một phần cháo tôm, sau đó lái xe quay về đại viện, cô và Chu Mễ Nhã, Trần Châu, ba người từ nhỏ đã đến đại viện để học, để vẽ tranh. Sau khi đến trước đại viện, ngoài cửa đã có sẵn hai chiếc xe đậu, đúng là chiếc Telsa của Chu Mễ Nhã và Audi Q7 của Trần Châu, Lưu Tử Đồng lái xe qua bên cạnh.
Mang theo phần cháo vào trong, mấy năm nay Đường Ý đã xuất ngoại nhưng đại viện vẫn có người quét dọn thường xuyên, bên trong rất sạch sẽ, nước ở giếng trời vẫn xanh ngắt như vậy, xung quanh chính là những bức tranh đầu tiên của ba người, đi qua giếng trời đều có thể nhìn thấy đại sảnh, thư ký của Đường Ý đeo kính gọng vàng, đang đứng bên cạnh ông, nói với ông gì đó.
Trần Châu và Chu Mễ Nhã từng người ngồi một bên, sắc mặt Chu Mễ Nhã quả nhiên không được tốt, bên cạnh cô ta là bức tranh sao chép kia.
Lưu Tử Đồng đi vào.
Đường Ý nhấc mắt lên liền thấy cô đến, cười nói: “Lại đây, mua cháo rồi sao?”
Lưu Tử Đồng đáo: “Thầy, sao ở đây nhiều người vậy ạ… Con chỉ mua có một phần.”
Cô đặt cháo lên chiếc bàn gỗ ở bên cạnh Đường Ý, mở túi bao ra, Đường Ý ngửi được mùi thơm kia, nói: “Bọn họ đều ăn rồi, thầy chính là muốn nếm lại hương vị này.”
Thư ký đưa cho Đường Ý một đôi đũa cùng một chiếc muỗng sạch, Đường Ý cầm muỗng, trước tiên múc cháo, thoải mái thở dài, ông cười nói với Lưu Tử Đồng: “Vẫn là hương vị năm đó.”
Lưu Tử Đồng ngồi xuống, cười nói: “Thầy à, thầy thực sự nhớ đến tình cảm cũ đấy.”
Đường Ý nói: “Con người không thể không nhớ đến tình bạn cũ, cũng không thể quên được tình cảm ban đầu, giống như một số đồ vật rõ ràng còn có thể dùng được, không thể nói bỏ liền bỏ, giống như những lời đã từng nói qua thì phải làm được, nếu không làm được cũng tuyệt đối không thể hủy hoại nó……”
Lời nói có ẩn ý.
Mấy người trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, trên mặt Chu Mễ Nhã lại xuất hiện một tia phẫn uất, cô ta biết rõ lời nói này là để cho cô ta nghe, Đường Ý nói tiếp: “Người già rồi thì phải nhân từ một chút….trước kia thầy hận nhất chính là đạo lại tác phẩm của người khác, lúc còn trẻ, thầy ấn tượng với một môn phái khác, nhưng từ khi họ đạo tác phẩm về sau, chắc phải qua ba năm mới lần nữa lấy lại danh tiếng, tuy rằng có thể như cá gặp nước, nhưng hai năm trước đó nói thẳng ra thì vẫn bị té đau người, chuyện này…. Trần Châu, con biết phải không?”
Trần Châu gật đầu: “Con biết thưa thầy.”
Đường Ý giống như đã ăn nó, ông nhận lấy khăn giấy từ Lưu Tử Đồng, lau môi, nói với thư ký: “Thần Đông, anh ra ngoài đi.”
“Vâng” Thư ký xoay người đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ có bốn người bọn họ.
Đường Ý lau miệng xong, nhẹ nhàng miết lại khăn giấy, đặt trên bàn, vừa lúc ông xếp nó thành hình vuông, ông nói: “Trần Châu, đưa tác phẩm của con bé lại đây thầy xem.”
Trần Châu nhìn về phía Chu Mễ Nhã, mặt không biểu tình mà khom lưng cầm lấy bức tranh còn dính chút tro bụi kia, đưa đến trước mặt Đường Ý.
Bức tranh đưa đến trước mặt ông, Đường Ý nhìn một lúc, sau đó lại đứng lên nhìn, cầm theo ly nước ấm trên bàn, giơ lên cao, đổ xuống bức tranh, Đường Ý gọi: “Mễ Nhã.”
Sắc mặt Chu Mễ Nhã trắng bệch đứng lên, Đường Ý nói: “Thầy già rồi, dạy không được các con nữa, các con theo thầy mà lớn lên, nếu có ra sao thì cũng là trách nhiệm của thầy.”
“Hiện tại, tự con thành lập một con đường mới đi, tự mình đi trên con đường đó, Đường Phái về sau, không thể che nắng cho con được nữa, mưa gió cuộc đời này tự mình con trải qua, thầy tin con có thể, rốt cuộc…con ưu tú như thế mà.”
“Thầy!!!” Chu Mễ Nhã đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
Lưu Tử Đồng sửng sốt.
Trần Châu cũng ngây người.
Hai người đồng thời nhìn về phía Đường Ý.
Đường Ý xua tay nói: “Không cần nhìn thầy, mấy năm này con đường của các con, ở đây thầy là người rõ nhất, thầy đều thấy các con vẽ tranh rất tốt…. Chỉ có con đường của Mễ Nhã, thầy không thể khống chế nữa rồi.”
“Mễ Nhã, mấy năm trước thầy đã nhắc nhở con, nhân sinh trên đời, hiệu quả và lợi ích phải nhìn thoáng một chút, phải biết quý trọng, nếu đã mất đi sẽ không thể lấy lại, sống thì phải để lại cho bản thân một con đường, nhưng con vẫn cứ nghĩ về quá khứ, cho rằng thầy bất công, không nghe lời dạy bảo, thầy…đã tận lực rồi.”
Chu Mễ Nhã khóc ra tiếng, cả người ngã ngồi xuống ghế.
Giây tiếp theo, cô ta lại quỳ xuống đất, nói: “Thầy, không cần làm vậy đâu mà….”
Đường Ý nói: “Cho đến một giây phía trước, trong mắt con chỉ có phẫn uất, mấy năm nay con làm chuyện gì…con không thấy thất vọng chính con sao? Không làm thất vọng sư huynh con sao? Chuyện hai người các con phát sinh ở Brazil, thầy đã biết cả rồi.”
Nhắc tới Brazil.
Sắc mặt Chu Mễ Nhã lại trắng vài phần, cô ta nhìn về phía Trần Châu.
Trần Châu siết chặt khung hình trong tay, Lưu Tử Đồng cũng nhìn về phía Trần Châu, Trần Châu thả bức tranh xuống, nói khẽ với Đường Ý nói: “Thầy, thầy vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Đường Ý gật đầu, xoa trán nói: “Quả thật mệt mỏi rồi.”
Đường Ý đưa tay về phía Lưu Tử Đồng: “Lại đây, đỡ thầy vào nhà.”
Lưu Tử Đồng nghe lời, tiến lên dìu ông, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía Chu Mễ Nhã, trong lòng cô vẫn còn thấy hoảng sợ, vừa mới đỡ Đường Ý vào trong, đằng sau lại nghe được Chu Mễ Nhã lớn tiếng nói: “Trần Châu, rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?”
Không ai đáp lời.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, Lưu Tử Đồng lại đỡ Đường Ý, Đường Ý nói: “Đồng Đồng, con không thể quên lúc bắt đầu, nếu con cho rằng làm họa sĩ kiếm được quá ít…con không cần tiếp tục làm, biết không?”
“Dạ con biết rồi thầy.”
Đường Ý vỗ tay cô, nằm xuống.
Lưu Tử Đồng kéo ghế qua, ngồi ở bên giường Đường Ý, nhìn ông.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không biết Trần Châu và Chu Mễ Nhã đã đi chưa, Lưu Tử Đồng lấy ra di động, tùy tiện lướt.
Vừa lúc mở ra Weibo.
Liền nhìn được một hot search.
“Liếm màn hình! Lâm Đế lại đăng Weibo!”
Lưu Tử Đồng nhấp vào hot search liền nhìn thấy khoảng mười phút trước Lâm Đế đã đăng một bài trên Weibo.
Lâm Đế V: Có sách hướng dẫn chỉ cách dỗ dành người khác không?
“……….. An ủi? Dỗ dành ai, anh muốn dỗ dành ai vậy?”
“Lại còn sách hướng dẫn…. Tui khinh… Này…Lời này được nghe rất nhiều năm rồi nhá.”
“Yêu đương sao????????????????”
“Anh nói em biết đi, anh muốn dỗ dành ai??????”
“Tặng cô ấy con Iphone X mới nhất.”
“Cho cô ấy xem điều quý giá nhất.”
“Đưa cô ấy đi nghe nhạc.”
“Hoặc là tặng cho cô ấy một hộp chocolate, bên trong tất cả đều là tiền.”
“…… Sao lại là cô ấy? Có thể là anh khác thì sao?”
“Em mặc kệ, anh không được yêu đương đâu đấy. Cái gì mà dỗ dành đều là giả hết đúng không anh? Đúng hay không nam thần? Anh trả lời em đi, Lâm Lâm trả lời em đi, anh đang gạt em đúng không.”
Trước đây đã nhìn thấy không ít fans điên cuồng hét chói tay, hiện tại lại thấy một số fans rất lý trí mà bày mưu tính kế cho anh.
WeChat của Lưu Tử Đồng chợt sáng lên.
【 Lâm: Chia sẻ “Điều quý giá nhất” cho bạn. 】
【 Lâm: Chia sẻ “Nhạc” cho bạn. 】
Lưu Tử Đồng: “………”
【 Lâm: Biểu tình đưa Iphone X.gif. 】
【 Lâm: Biểu tình đưa và mở ra bên trong toàn là tiền.gif. 】
Lưu Tử Đồng nhịn cười.
【 Lưu Tử Đồng: Hai cái đằng trước được tính, hai cái sau tại sao không phải là hiện vật ạ? Đã vậy còn phát liền con mẹ nó hai cái gif nữa chứ. 】
【 Lâm: Đầu tiên phải để em vui đã. 】
【 Lưu Tử Đồng:…… Nhìn thấy hai cái gif thì sẽ khiến em vui sao ạ? 】
【 Lâm: Ừa. 】
Anh ừ rất nghiêm túc.