CẦU HÔN BỊ TỪ CHỐI
Mẹ ơi, cứu con với! {{{(>_<)}}}
Về chuyện không phê chuẩn ấy thì Tiêu Đại boss có suy nghĩ của riêng Tiêu Đại boss.
Tuần trước thỏ trắng đến đưa cơm cho anh, Tiêu Đại boss bắt đầu suy xét rất nghiêm túc: Có lẽ, thật sự không hợp để Nặc Nặc ở lại Kiêu Dực.
Thứ nhất, quan hệ của họ sớm muộn cũng sẽ phải công khai. Theo tình hình hiện nay thì, những lời bàn tán xôn xao đã không còn ít nữa. Tiêu Dật không muốn Nặc Nặc bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ.
Thứ hai, đám sói phòng Kế hoạch càng lúc càng quá đáng, thường xuyên rảnh rỗi ôm vai đuà cợt thỏ trắng, tùy ý trêu chọc, Tiêu Đại boss tuy luôn tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất cao, đối với các huynh đệ phòng kế hoạch cũng vô cùng khoan dung, nhưng chỉ mỗi việc Nặc Nặc là KHÔNG THỂ!
Tiêu Đại boss không biết mình còn có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ, anh rất sợ một ngày nào đó bất cẩn sẽ đuổi hết động vật giống đực trừ anh ra, xuống khỏi tầng mười bảy.
Thứ ba, dường như có thỏ trắng ở công ty thì hiệu quả công việc của anh bị giảm sút rất nhiều. Nghe bên ngoài đột nhiên cười to, anh sẽ lo lắng có phải đám sói đang đùa cợt thỏ trắng, khi cần tăng ca làm việc cho kịp tiến độ hạng mục, anh lại lo thỏ trắng sẽ bị mệt, bị đói.
Tóm lại là hệt như câu nói xưa cũ: Tình văn phòng quả là khó khăn. Nên Tiêu Đại boss nghĩ đi nghĩ lại vẫn phất tay,không phê chuẩn cho Nặc Nặc lên nhân viên chính thức.
Nhìn dáng vẻ gục đầu ủ rũ của Nặc Nặc, Tiêu Đại boss thấy tim nhói đau, dịu giọng giải thích:” Thân phận hiện nay của em dù sao cũng khó khăn khi ở Kiêu Dực, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu tiền, nên…”
“ Tiền không phải là vấn đề quan trọng!” Tiêu Đại boss chưa nói hết, Nặc Nặc đã đứng phắt dậy, mắt như nổ lửa, “Trước khi em đến đây tiền lương của em đã rất khá, sếp và các đồng nghiệp cũng rất dễ chịu. Em vất vả đến đây, làm lại từ đầu, không phải vì muốn có một số tiền nào đó mà là vì em thích công việc này! Công việc!!!”
Tiêu Dật thấy thỏ trắng nổi cơn lôi đình thì sững sờ một lúc rồi mới ho khẽ,” Nặc Nặc, em đừng xúc động quá…”
Xoa đầu Nặc Nặc tỏ ý an ủi, Tiêu Đại boss nhướn môi để lộ nụ cười rồi chậm rãi nói, “ Anh muốn em rời khỏi đây là vì quan hệ cấp trên cấp dưới của chúng ta không thích hợp để kết hôn cho lắm”.
Nghe thế, thỏ trắng lúc nãy còn đang tức giận hừng hực bồng cứng người, hóa đá tại chỗ.
Có phải đó là… một lời cầu hôn kiểu khác không?
Tiêu Đại boss ngượng ngập ho một tiếng, quay lưng lại với Nặc Nặc vì gò má anh đã xuất hiện hai vệt đỏ hồng hiếm có. Anh thừa nhận, là đàn ông nên anh rất ích kỉ, chủ yếu là nghĩ đến tương lai của mình và thỏ trắng, chứ không phải là công việc sự nghiệp của Nặc Nặc.
Bây giờ Nặc Nặc là bạn gái Tiêu Dật mà ở công ty thì vấn đề vẫn còn bé, nhưng tương lai gần thì thỏ trắng sẽ xuất hiện ở đây với tư cách là Tiêu phu nhân, ai dám tùy tiện giao việc cho cô, hoặc dạy bảo kiến thức chuyên môn? Như thế thì tất nhiên hiệu quả công việc sẽ rất thấp. mặt khác, khi đã là “ chồng của Tiêu phu nhân”, Tiêu Dật cũng chưa chắc chịu cho ai đó hoa tay múa chân chỉ đạo vợ mình.
Nên con đường duy nhất là Nặc Nặc phải thôi việc.
Tiêu Dật không biết Nặc Nặc nghĩ thế nào, nói câu này xong bèn giả vờ đứng cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh, hai tay nắm vào nhau đang rịn mồ hôi. Ôi… không ngờ mình cũng có ngày này, căng thẳng đợi người ta trả lời.
Chiếc đồng hồ kiểu cũ trong văn phòng tích tắc chậm rãi, lâu như một thế kỉ, nhưng dường như chỉ trải qua vài phút ngắn ngủi, Tiêu Dật nghe Nặc Nặc thì thào, “Thôi việc là để kết hôn?”
Tiêu Dật cười không nói, hồi lâu mới “ ừm” một tiếng bằng giọng mũi.
Lúc này anh ngỡ thỏ trắng sẽ cảm động, rơi nước mắt, hoặc xúc động vô cùng, nhưng ai ngờ sự thực lại là…
Nặc Nặc hừ hừ hai tiếng, bình tĩnh nói:” Nói thế nghĩa là,khả năng làm việc của em không vấn đề gì? Chỉ cần không kết hôn thì không cần thôi việc?”
Tiêu Dật khẽ nhíu mày, chưa rõ ý của Nặc Nặc thì đã nghe cô nói,” Nếu đã thế thì em chính thức thông báo với anh, Tiêu Dật tiên sinh, lời cầu hôn của anh, em – từ - chối!”
Cùng lúc Nặc Nặc ra khỏi văn phòng Tiêu Đại boss, Từ Mỹ Lệ cũng nhận được thông báo từ chú Hải – Nặc Nặc đã bị cho thôi việc. Theo lệ thường thì người của phòng nhân sự phân đích thân nói chuyện với đương sự, sau đó mời người ấy ký tên vào đơn cho thôi việc, dọn dẹp đồ đạc, cuối cùng đến phòng tài vụ thanh toán tiền nong.
Nhưng với thân phận đặc biệt của Nặc Nặc, Từ Mỹ Lệ có phần lúng túng. Lên tầng mười bảy tìm Nặc Nặc hỏi thăm thì thấy một cô thỏ trắng nào đó đang ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính.
Thì ra khi Nặc Nặc ra khỏi văn phòng Tiêu Dật, bạn thân Tố Tố của cô cũng vừa lúc gửi một câu chuyện tiếu lâm vô hại cho cô. Nặc Nặc đang ức chế cần tìm người giải tỏa, thế là không nghĩ ngợi gì, bỏ qua tin cô nàng nhắn mà gõ lên:” Tiêu Đại boss cầu hôn với tớ rồi”.
Sự tồn tại của Tiêu Đại boss thì Tố Tố đã biết, khi nghe tin này, cô nàng lập tức buzz màn hình cho rung lên để biểu thị chấn động.
Tố Tố ăn thịt: Úi cha, hai người sao kết hôn nhanh thế? Ka ka ka, cậu còn chưa đưa Tiêu Đại boss ra mắt tớ mà đã kết hôn rồi á? Tớ hận ૮ɦếƭ cậu!!!
Nặc Nặc thở dài, chua xót gõ thêm hàng chữ nữa.
Nặc Nặc vô vị: Nhưng tớ từ chối rồi…
…
Lần này thỏ trắng đợi rất lâu, Tố Tố bên kia vẫn không nhắn nhe gì, Nặc Nặc đợi không nổi nữa mới nói tiếp:
Nặc Nặc vô vị: Ủa?Đâu rồi?
Tố Tố ăn thịt: Không sao, lúc nãy bị chuột rút cả người, tim đập thình thịch, vừa đi uống một chai thuốc trợ tim.
Nặc Nặc vô vị: =_= Tóm lại cậu muốn nói gì?
Tố Tố ăn thịt: Cậu là đồ ngốc nghếch khờ khạo bẩm sinh, não cậu bị tật à? Một người đàn ông… tốt như thế, một anh đẹp trai… giàu có như thế, mà cậu từ chối? Cậu từ chối thật á? Tốt lắm, xuất sắc lắm, tớ vỗ tay cho cậu!!!
Tố Tố ăn thịt: Thôi thế này đi, cậu đưa điện thoại liên lạc của Tiêu Đại boss nhà cậu cho tớ, cậu không cần thì đưa tớ, tớ dụ dỗ anh ấy!
Nặc Nặc vô vị: Đừng kích động, nghe tớ nói hết đã. Tiêu Đại boss quá đáng lắm. Anh ấy biết rõ tớ rất xem trọng công việc này, thế mà lại lấy lý do “ kết hôn rồi em sẽ khó làm việc trong công ty” để cho tớ thôi việc. Tớ thật sự rất thích công việc này, cậu biết mà,hu hu...
Tố Tố ăn thịt: Não cậu bị tật thật hả? Sao ngốc thế! Cưới rồi thì Tiêu Đại boss cũng thuộc về cậu, công ty của anh ấy cũng là của cậu, đến lúc đó cậu thì thầm to nhỏ ngọt nhạt thì anh ấy lại chả cho cậu quay về đi làm lại?
Tố Tố ăn thịt: Vả lại đồ ngốc nhà cậu có bao giờ nghĩ đến chưa, rằng bây giờ cậu công khai từ chối lời cầu hôn của Tiêu Đại boss ở công ty, không chỉ đánh mắt một mỹ nam đại gia tuyệt sắc, mà sau này trong công việc, cậu là nhân viên của boss, anh ấy không làm khó dễ cậu mà được à! Như vậy cậu còn tạo được sự nghiệp gì trong công ty Kiêu Dực chứ?
Nặc Nặc xem xong… hoàn toàn nghệt mặt.
Phải rồi, tại sao lại quên mất quy tắc đầu tiên mà bố đã dạy, đắc tội với ai chứ không được đắc tội với boss. Lúc nãy cô không chỉ hét lên với Tiêu Đại boss mà còn nghênh ngang từ chối rồi sập cửa bỏ đi, làm mất mặt anh ấy, sau này còn sống thế nào ở công ty đây?
Nặc Nặc túm tóc đập đầu vào tường, tiêu rồi, tiêu rồi, lúc ấy chỉ nghĩ đến phải bảo vệ công việc yêu thích, thật là bất cẩn…
Đầu óc thỏ trắng đang rồi loạn thì QQ bỗng lấp lóe. Trên màn hình xuất hiện một khung chát lớn, bên trên chỉ có một câu đơn giản:” Nặc Nặc, chúng ta nói chuyện”.
Nặc Nặc chớp mắt, nhìn kỹ lại, người gửi tin lại là…
Mạc Tử Uyên.
Thỏ trắng há hốc mồm, nhớ đến cách đây không lâu Mạc sư huynh vừa cãi nhau to với Tiêu Dật, trái tim bé nhỏ của cô bất giác run rẩy.
Chuyện quái gì thế này!
Quán cà phê Mila, tiếng dương cầm dịu nhẹ thánh thót vang lên như tiếng nước chảy.
ở bên cửa sổ, một nam một nữ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, vừa nhấp cà phê vừa trò chuyện. Nhưng rõ ràng là cô gái rất căng thẳng, thỉnh thoảng cứ đưa mắt nhìn lung tung.
Lại bất cẩn chạm phải chiếc thìa, quán cà phê yên tĩnh phát ra âm thanh lanh lảnh, rồi Nặc Nặc không nhịn nổi nữa,” Mạc sư huynh, chúng ta trốn việc ra ngoài thế này chắc không sao chứ?”
Nửa tiếng trước, Mạc Tử Uyên lạnh lùng như băng bảo cần nói chuyện với thỏ trắng, Nặc Nặc chưa kịp đáp “ vâng” thì Mạc Tử Uyên đã đánh thêm một câu, “ Anh đợi em ở quán cà phê Mila đối diện “. Sau đó out mất.
Thỏ trắng bất lực đành len lén chuồn ra ngoài. Tuy bình an vô sự, không gặp đồng nghiệp nào nhưng quán cà phê lại đối diện công ty, nghe nói nhân viên phòng kinh doanh thường xuyên đưa khách hàng đến đây, nếu gặp phải thì làm thế nào?
Cô đã đắc tội với Tiêu Đại boss, nếu lại phạm tội “ trốn làm trong giờ làm việc” thì có lẽ không giữ nổi công việc rồi.
Nặc Nặc nhấp nhổm, Mạc Tử Uyên lại rất trầm tĩnh, sau khi thản nhiên uống cà phê , anh trầm giọng nói, “Nặc Nặc, Tiêu Dật đã nói với em rồi?”
Thỏ trắng ngẩn ra một lúc rồi mới cắn răng, gật đầu.
Xem ra chuyện Tiêu Đại boss đuổi việc cô, Mạc sư huynh cũng biết, nghĩ đến đó Nặc Nặc nhói đau, dường như đã mơ hồi hiểu ra gì đó, tư duy lại rối bời, không mở đâu ra đầu mối.
Chẳng lẽ, Mạc Tử Uyên vốn xem Tiêu Dật là anh em giờ đây trở mặt với Tieu Đại boss là vì đối phương muốn đuổi việc mình?! Nếu là thế thật, Mạc sư huynh bất chấp tình cảm bao năm nay với Tiêu Dật mà tranh cãi to tiếng như thế là có ý gì?
Đáp án như đã hiện ra nhưng Nặc Nặc lại rụt đầu trốn tránh.
Những ngón tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt gấu váy, trong tích tắc Nặc Nặc rụt cổ lại, giọng nam trầm quyến rũ của Mạc Tử Uyên đã vang lên,” Anh cãi nhau với Tiêu Dật… là vì cậu ta muốn cho em thôi việc…”