Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 34

Tác giả: JenRee Nguyễn

Hàn Phong ૮ɦếƭ.
Sau khi đôi mắt Hàn Phong nhắm lại, máu không ngừng lan rộng trên người hắn, lan xuống nền sàn cùng lúc đó Vũ bước vào thấy tình hình Hàn Phong như thế nhíu mày nhìn tôi rồi dừng lại trên người Hàn Phong không nói câu nào liền đưa Hàn Phong rời khỏi tòa thành.
- Tôi không được sợ, không được sợ. - Tự chấn an mình tôi không cùng Vũ đi đến bệnh viện mà lại trốn trong căn phòng của mình ngồi co ro bên góc giường hai mắt hiện lên tia sợ hãi. Đây là lần thứ hai tôi có ý định Gi*t ૮ɦếƭ hắn, không biết hắn có ૮ɦếƭ hay là không?
_______
Trong một tầng hầm xa lạ...
- Hàn Phong đã tìm được Uyển Nhi rồi sao? - Người thần bí nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.
- Phải, không ngờ hắn là thật lòng với cô ta, cho dù ba năm vẫn một mực đi tìm. - Triệu Tử Hào cúi đầu nói, mái tóc hoa râm của ông ta khẽ nhuốm một ít mồ hôi.
- Hừ. Hắn tìm được trước ta. Hắn tìm thấy cô ấy ở đâu?- Người thần bí đanh giọng, lạnh lùng nghiến răng nói.
- Ở nước Nga. - Triệu Tử Hào khúm núm, nghe giọng nói đáng sợ của người thần bí, ông ta toát ra cả mồ hôi lạnh.
- Hừm. Nhưng cũng tốt, ta khỏi phải tốn công để tìm kiếm. - Người thần bí cười lớn, nụ cười ghê rợn vang vọng khắp tầng hầm tối tăm.
___________________________________________________________________
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi có tiếng mở cửa đánh thức tôi dậy. Người đó cất giọng lạnh lùng:
- Tôi là Anh Luân. Uyển Nhi sao cô lại phải đâm Hàn Phong?
Là Anh Luân sao? Tôi không muốn đôi co với hắn liền giả vờ ngủ mặc dù tai tôi đang vểnh lên xem hắn nói cái gì.
- Cô có biết đây là lần thứ hai cô đâm hắn ta không hả? - Anh luân không nghe có tiếng trả lời, tức giận quát lớn. Bàn tay anh nắm chặt lại, gân xanh nỗi đầy trên trán.
Tôi nghe anh ta chấp vấn thì cố tình không muốn nói nhiều trái lại còn trùm chăn che kín đầu. Vùi mặt vào chăn ra sức nhắm mắt lại nhưng dù có cố làm cách nào đi nữa cũng không để tôi ngừng nhớ đến cạnh tượng của hắn. Chắc là hắn sẽ ૮ɦếƭ, sao mà qua khỏi được chứ, máu đã nhiều đến thế cơ mà.
Ba à, con đã trả thù được cho người rồi. ba có vui không ba?
- Mẹ kiếp cô mà không phải là người mà hắn ta yêu tôi đã một đấm Gi*t ૮ɦếƭ cô rồi. - Anh Luân lạnh lùng nói, vì kích động mà đấm mạnh vào cửa.
Nghe đến câu này, tôi tung chăn ra ngồi thẳng dậy đối diện với Anh Luân, nhếch một bên môi cười lạnh lùng hỏi lại:
- Hắn yêu tôi?
- Phải. Cô là bị thiểu năng hay không biết hả? - Anh Luân thấy lúc này người đối diện hắn mới chịu tung chăn thì nhíu mày tức giận nói.
Tôi cười cười.
- Anh đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à?
Anh Luân nắm chặt tay, là anh ta đang làm chuyện vô ích hay sao? Tự nhiên lại đi thuyết phục cái con bé cứng đầu này. Anh Luân hừ lạnh rồi nói:
- Cô.... Cô đã đâm thằng bạn ngốc của tôi một lần mà còn có thể đứng ở đây hùng hổ như vậy thì cho thấy hắn ta đã thật sự yêu cô rồi. Vậy mà cô còn làm cho cái chuyện đó tiếp diễn thêm một lần nữa, có phải là thấy hắn chế cô mới vui phải không?
Tôi không suy nghĩ gật đầu chắc nịch, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng:
- Phải. Là tôi muốn hắn ta ૮ɦếƭ.
Nghe đến như thế, Anh Luân nhìn tôi ngờ ngờ vẻ không thể nào tin được chính miệng tôi nói ra những lời như thế. Sau một lúc lâu, Anh Luân mới hét lớn, cơn tức giận đang sôi trào trong huyết quản của anh ta.
- Uyển Nhi cô có còn là con người hay không vậy hả? Cô đã gây ra cho hắn biết bao nhiêu tổn thương rồi hay không? Hắn đúng là rỗi hơ chạy từ đông sang tây suốt ba năm đi tìm người không có trái tim như cô.
Tôi thật là muốn cười lớn. Những lời này cũng có thể nói được sao? Ý là tôi đang là người sai! Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Anh Luân cất giọng trầm thấp nhưng giấu trong đó là có bao nhiêu uất ức bao nhiêu là oán hận
- Hahaha, anh biết tại sao hắn phải đi tìm tôi hay không? Hắn tìm là để bắt ép tôi ở bên làm thú tiêu khiển cho hắn bớt nhàm chán, tìm tôi là để không ngừng giày vò tôi. Anh hiểu không hả?
Nghe tôi nói như thế, ánh mắt của Anh Luân có chút biến chuyển nhưng vẫn giữ ý định bào chữa cho hắn:
- Hắn làm thế tất cả đều là vì cô.
- Bây giờ là vì tôi sao? Anh thật nực cười. Anh hiểu được hắn bao nhiêu, anh có biết hắn khiến cuộc sống của tôi trở nên như một địa ngục, Khiến cho tôi phải tốn bao nhiêu nước mắt để dối lòng tin tưởng hắn hay không? Anh nói đi anh giải thích cho tôi hiểu đi, tôi hoàn toàn không hiểu và cũng không bao gờ muốn hiểu đâu. - Tôi hét toáng lên.
- Tôi... Nhưng tôi chắc chắn một điều. Hắn đối với cô là dùng tình yêu, là một mực yêu thương.
- Nếu đã là tinh yêu như vậy thì tôi hỏi anh. Một người cố tình giày vò anh, bắt ép hay thậm chí xem anh không bằng con người nhốt lại thì gọi đó là tình yêu hay sao? Nếu như anh đã nghĩ vậy thì ngay cả anh lẫn hắn đều khiến tôi ghê sợ, tình yêu của mấy người thật nhẫn tâm khiến tôi muốn tránh xa càng xa càng tốt. - Tôi nhìn Anh Luân bằng ánh mắt khinh thường, cứ tưởng anh ta không giống hắn nhưng nào ngờ đều là chung một giuộc với nhau
- Cô có dám nói từ trước đến giờ mình không hề yêu hắn hay không?
- Tôi thừa nhận là tôi đã từng rất yêu hắn nhưng bây giờ tôi không thể tôi phải sử dụng lí trí. Tôi không thể yêu một người Gi*t ૮ɦếƭ ba mình được. Tôi không làm được.
- Cô nghe tôi nói, hắn là bất đắc dĩ mới phải làm thế, là do ba cô thông đồng với Triệu Tử Hào Gi*t ૮ɦếƭ Hàn Phong.
- Nhưng ông ấy là ba của tôi, anh kêu tôi làm sao mà chấp nhận.
- Tôi...
Anh Luân chưa nói hết câu thì cũng lúc đó điện thoại anh vang lên.
- aLÔ.
-...
-Sao? Chuyển biến xấu. Được rồi tôi về ngay mới đi có một chút mà không được
Cúp máy, Anh Luân dùng nét mặt nghiêm trọng quay sang nói với tôi.
- Uyển Nhi, nguy rồi Hàn Phong e là không qua khỏi, cô đâm hắn ta rất nặng, bây giờ cô tốt nhất hãy đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối đi.
Tôi nghe Anh Luân nói vậy thì ૮ɦếƭ lặng, hắn ૮ɦếƭ sao? Ba ơi con trả thù được rồi đó ba thấy không? Còn đã Gi*t ૮ɦếƭ Hàn Phong rồi. Nhưng ba à, con đau lắm, con đau quá ba ơi. Con thà chấp nhận người đó là con chứ không phải Hàn Phong đâu, ba ơi con xin lỗi ba con rất yêu Hàn Phong.
Anh Luân rơi nước mắt khiến tôi cũng rơi theo nhanh chóng theo anh ta đến bệnh viện nhìn mặt Hàn Phong lần cuối, suốt quãng đường dài không ai nói với ai câu nào, cứ lẳng lặng như thế.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Hàn Phong, cách một cánh cửa bằng kính, tôi nhìn vào gương mặt anh xao trắng bệch của Hàn Phong mà đau lòng, trái tim đã nhói lên từng cơn sôi trào đau khổ. Tôi đi vào phòng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi, tôi đứng bên cạnh hắn nhíp tim đang rất yếu. Hắn sẽ ૮ɦếƭ hay sao? Hàn Phong sẽ ૮ɦếƭ hay sao.
Tôi ngước nhìn Hàn Phong, ánh mặt trơi soi vào mặt tôi ánh lên từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống tay hắn. Tôi không cầm cự nỗi rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn ૮ɦếƭ nhưng tôi không hề vui.
Nắm một bên tay Hàn Phong tôi quyết định trước khi hắn ૮ɦếƭ lộ rõ hết tâm tư của mình.
- Hàn Phong anh đang ngủ sao? Anh đừng ngủ nữa, để em xem vết thương của anh có sao hay không. Hàn Phong bây giờ em mới nhận ra là em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Cứ nghĩ là khi anh ૮ɦếƭ em có thể trút bỏ mọi gánh nặng cho mình, vui sướng mà sống hết đời nhưng sự thật là không phải như vậy.
Nước mắt ròng rả rơi xuống lòng bàn tay to lớn không hề cử động của Hàn Phong khiến tôi đau đến muốn ngất đi, cất giọng trầm khàn qua tiếng nấc nghẹn ngào.
- Anh đừng bỏ rơi em mà, nếu được lựa chọn lại em sẽ không làm như thế nữa. Em chấp nhận người nằm ở đây là mình chứ không phải là anh. Hàn Phong anh đừng bỏ rơi em. Phong.
Tôi khóc thật to, gục đầu xuống chiếc giường bệnh, Hàn Phong sẽ ra đi thật sao? Đền giờ phút này tôi mới nhận ra mất đi hắn tôi sẽ ra sao nhưng đã là quá muộn.
Có Lẽ Em Muốn Ở Bên Anh
- Em yêu anh sao? - Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên.
- Thật.
Tôi vẫn khóc, khóc nhiều lắm, nhiều đến nổi người nào nói tôi cụng không nhận ra chỉ biết cúi gằm mặt mà trả lời.
- Vậy em sẽ không hận anh nữa, ở bên cạnh anh mãi mãi phải không? - Hàn Phong cười đểu, hắn nhìn xuống cô đang gục đầu mà trầm giọng.
- Ừ.
- Vậy thì được rồi.
Hàn Phong hét toáng lên rồi tháo tung những dây chuyền nước biển, khóe môi cười tươi thật tươi. Tôi lúc này mới ngẩng mặt lên, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ, tôi lau mặt để xác định cho rõ có phải người ૮ɦếƭ có thể sống lại hay không. Cảm giác lo lắng bồn chồn xen trộn vào nhau len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi đó có thể tóm gọn lại là Sợ hãi.
Sau khi xác định rõ ràng người đang tươi cười trước mặt tôi mấy phút trước còn đang nằm im lìm đã có thể hồi sinh thì tôi giật mình đẩy hắn ra la toáng lên.
Ôi trời ơi ma.....
- Anh... không phải đã ૮ɦếƭ rồi hay sao? - Tôi chỉ tay vào hắn, lắp ba lắp bắp như trẻ con tập nói. Giọng nói run rẩy nét mặt trắng bệch không còn tí máu.
- Em mong anh ૮ɦếƭ đến vậy sao? - Hàn Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi tôi, hắn hỏi ngược lại. khóe môi giản ra thành một nụ cười.
- Khô...không có. Anh chưa ૮ɦếƭ sao? - Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi cơn sợ hãi, toàn thân run cầm cập.
- Đương nhiên là chưa rồi, tất cả đều là nhờ vào em đó. Anh sắp sửa bước vào quỉ môn quang nhưng nghe tiếng em kêu anh về thì anh mới tỉnh dậy. Em đã nói sẽ ở bên anh, em không định nuốt lời chứ?
- Hàn Phong, em rất sợ.
Tôi đột nhiên không còn nghe thấy hắn nói lời nào nữa, tôi cứ tưởng hắn đã ૮ɦếƭ rồi nhưng nào ngờ hắn lại tỉnh dậy, còn cười đùa với tôi tôi thật sự rất vui. Nhưng tôi phải đánh ૮ɦếƭ hắn, đánh hắn cái tội làm tôi phải lo lắng đến nước mắt ngắn dài.
- Hàn Phong ૮ɦếƭ bầm em đánh ૮ɦếƭ anh.
Tôi không ngừng đánh vào người hắn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Tôi sợ... Sợ hắn không tỉnh lại, sợ hắn sẽ mãi mãi bỏ rơi tôi, tôi sợ không còn ai quan tâm tôi nữa. Tôi sợ lắm, hắn đã tỉnh rồi thế nhưng tại sao tôi lại phải khóc?
Lúc nãy là tôi khóc vì buồn, còn bây giờ là vì hạnh phúc. Hàn Phong vòng tay kéo tôi sáng bên người hắn, khóe miệng giản ra cưng chiều nói:
- Đừng nghịch nữa, ngoan đi anh thương cục cưng à.
- Đồ xấu xa. huhu. - Tôi không ngừng khóc, hai tay vẫn đánh vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
- Là em khiến anh bị như thế, Uyển Nhi bây giờ em muốn như thế nào. - Hàn Phong không nói giọng đùa cợt, hắn trở nên nghiêm túc nâng gương mặt tôi nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn.
Sau một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng đã có quyết định, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Có lẽ em muốn ở bên cạnh anh.
- Em đồng ý bỏ hết thù hằn trước đây. - Hàn Phong thẳng thắn hỏi
- Phải. - Tôi đáp
Tôi đã quyết định sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn vui vẻ, cùng hắn cười, cùng hắn giải quyết mọi buồn phiền. Tôi biết làm như thế là có lổi với ba tôi, mẹ tôi nhưng...
Con xin lỗi ba mẹ, hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu là con. Con thật sự yêu anh ấy, cam tâm tình nguyện chịu sự khiển trách của tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng đó là quyết định của con, con không hối hận, mãi mãi không hối hận.
Tôi cười nụ cười xen lẫn hạnh phúc....
- ĐI anh dẫn em đến nơi này.
Hàn Phong đột nhiên lên tiếng, không chờ sự đồng ý của tôi đã vội bế tôi đi. Hắn rất khỏe, một tay nhấc bổng tôi lên ôm vào lòng nhử trẻ nhỏ. Tôi nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, rất kiên cường rất vững chãi. Tôi ngước lên nhìn hắn, gương mặt không hề biến đổi che khuất tầm nhìn mọi nơi khác của tôi cứ như hắn là cả thế giới của tôi vậy, rất hạnh phúc, một nụ cười nhẹ thoảng qua gương mặt đang ửng hồng.
- Đến nơi rồi.
Hàn Phong cất tiếng nói, gương mặt không hề biến đổi.
Tôi nhìn xung quanh, hoa hướng dương. Hoa hướng dương rất đẹp. Tôi đưa tay chạm vào nó cảm giác mềm mại mịn màng khiến tôi nở một nụ cười thỏa mãn.
- Anh đưa em đến đây làm gì?
- Không biết chỉ đơn thuần là thích thôi. - Hàn Phong nhún vai.
Thật là... Tôi mỉm cười huých nhẹ vào khuỷu tay hắn, rồi cùng Hàn Phong ngồi xuống một thảm cỏ trong khu vườn.
- Uyển Nhi, em có biết vì sao anh lại phải Gi*t ba em không? - Hàn Phong đột nhiên nói.
- Đừng nhắc nữa, tôi không muốn nghe. - Tôi bịt chặt hai tai lại, chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi. Tôi đã chấp nhận bên cạnh hắn thì đứng nhắc lại quá khứ đau lòng đó nữa.
- Không thể được, tôi không muốn mỗi lần em nhớ lại, rồi hận tôi. Tôi không muốn em phải hối hận vì quyết định này, tôi phải nói. - Hàn Phong xoay qua Ϧóþ chặt vào vai tôi đau điếng, gằn từng giọng.
- Đứng nói. - Tôi thật sự không muốn bới lên nữa, nó rất đau, khiến tôi có cảm tưởng như vạn tiễn xuyên tâm.
- Em phải nghe. Tôi là bất đắc dĩ mới Gi*t ông ấy, là do ông ấy cấu kết với người khác ám hại tôi.
- Vậy tại sao anh phải ép ông ấy chơi Mα túч hả? Nếu anh không ép thì ba tôi không bao giờ ᴆụng vào thứ đó. - Tôi hét toáng lên.
- Tôi không có, em hãy tin tôi Là do Triệu Tử Hào biết ông ta đi theo tôi nhiều năm nhất định tôi sẽ tin tưởng ba em nên hắn ta mới buộc ba em chơi Mα túч làm cho ba em phải nghe lời hắn mà Gi*t tôi. - Hàn Phong hét lớn, hắn muốn mọi chuyện phải rõ ràng, hắn không muốn cô phải hối hận vì đã ở bên hắn.
- Anh nói dối, tôi không tin. - Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt từng giọt lại từng giọt lăn dài.
- Tôi nói toàn bộ là sự thật, em không tin có thể hỏi Vũ, hỏi Anh Luân Họ đều biết.
- Cứ cho là lời anh nói là thật đi, nhưng mà... sau này anh đừng nhắc đến nữa. - Tôi không muốn tranh cải với hắn về vấn đề này nữa, tôi không muốn đào xới về nó nữa. Tôi rất mệt..
- Tôi hỏi em có tin tôi không? - Hàn Phong kích động, trán nhăn lại bóng lưỡng mồ hôi, hắn sợ cô sẽ nói không tin hắn sợ cô không tin hắn.
- Được, tôi tin anh. Tôi cũng đa phần hiểu được nguyên nhân đó.
Phải, tôi biết hắn không nói dối. Tôi biết hắn là bất đắc dĩ nhưng dù sao đó cũng là ba tôi, tôi không buông xuống được. Tôi không thể kết luận được là ai đúng ai sai, tôi chỉ là quá kích động, tôi bây giờ mệt rồi. Tôi không muốn mất đi hắn vì tôi hiểu tôi yêu hắn đến nhường nào.
- Có thật hay không? - Hàn Phong cảm thấy rất vui, nếu như cô không tin hắn có phải sẽ lại rời bỏ hắn đi hay không? Nhưng rất may, câu trả lời của cô là điều hắn muốn. Hàn Phong cũng không muốn nói về vấn đề này, hắn chuyển sang vấn đề khác.
- Em có biết vì sao tôi lại dẫn em đến vườn hoa hướng dương này không?
- Không.
- Là vì ý nghĩa của nó. Tôi không muốn nói ra nhưng chắc em cũng ngầm hiểu được lời tôi muốn nói.
Tôi không trả lời, tôi hiểu được. Tôi hiểu hắn đã đặt rất nhiều niềm tin cho tôi, tôi biết hắn đã rất hy vọng về tình yêu này vì ý nghĩa của hoa hướng dương là....
Niềm tin và hy vọng. Anh chỉ biết duy nhất có em
- \\"Bởi vì quá yêu, quá để tâm nên tự tìm lấy thương tổn cho chính mình. Tôi không muốn yêu anh quá sâu đậm để rồi khi anh ra đi tôi không thể vực dậy được\\". Tôi ngước nhìn ra phía cánh đồng hoa hướng dương vàng rực có vài tia sáng cam vàng của ánh mặt trời trong buổi chiều tà, ánh mắt có vài phần lo âu khó hình dung.Hàn Phong quay mặt tôi sang phía hắn ta, dùng ánh mắt thăng trầm khó hiểu nhìn tôi, giọng nói chắc nịch:
-\\" Tôi sẽ không rời đi và em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi\\".
Không biết tại sao ngay lúc này đây khóe mắt tôi lại long lanh ánh nước. Hàn Phong chậm rãi lau khóe mắt tôi rồi từ tốn mà hôn lên chúng, Ⱡồ₦g đôi bàn tay to lớn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, dang tay ôm lấy tấm lưng ấm áp, hạnh phúc mà mỉm cười.
Bây giờ tôi có thể hét thật to cho cả thể giớ biết rằng:
Hàn Phong, em yêu anh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay