Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 27

Tác giả: JenRee Nguyễn

Bi Thương
Cô đột nhiên ngất xỉu, cả người rụn rời toàn lực dựa vào hắn, không nghĩ ngợi nhiều Hàn Phong lập tức bế cô lên chiếc xe Audi, phóng như bay đến bệnh viện, nghiêng mặt nhìn về phía cô gái còn đang trong cơn hôn mê đôi mày cương nghị bất chợt nhíu lại , tốc độ của chiếc xe phóng như điên cuồng trên con đường Hà Nội. Hắn đúng là một tay lái siêu hạng cho dù đường đông như thế cũng đến bệnh viện trong vòng tíc tắc.
- Uyển Nhi, Nhi.
Hàn Phong cất giong lay gọi nhưng cô gái vẫn không trả lời một mực nhắm đi đôi mắt. Hắn nhanh chóng bế cô lên, chạy thật nhanh đến phòng cập cứu trong lòng hỗn loạn không biết nên nói gì.
- Mau cứu cô ấy.
Hàn Phong hét lên, giọng nói như hổ dữ khiến ý tá bác sĩ đều tái xanh mặt mày, mỗi lần gặp hắn đều là khiến mọi người hoảng sợ đến như vậy , họ không dám chậm trễ lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài Hàn Phong ngồi trên chiếc ghế, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc nhìn chăm chăm vào chiếc đèn phòng cấp cứu. Dãy hành lang sáng chưng tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến hắn cảm thấy khó chịu mà nhíu mày. Hàn Phong hầu như rất ít khi phải đến bệnh viện vì hắn cực kì ghét cái mùi này và cũng vì người mẹ của hắn đã mất ở trong đây mà ngay cả lần cúôi hắn cũng không thể gặp, từ đó hắn cũng ghét luôn nơi này nhưng bây giờ lại phải quay lại vì cô.
Hàn Phong nắm chặt lòng bàn tay gương mặt có chút biến đổi.
Thấy vị bác sĩ đi ra, hắn vội vàng đi đến cất tiếng hỏi. Ngữ khí bình thường nhưng không kém phần nghiêm trang.
- Cô ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ tháo chiếc khổ trang ra rồi run run đáp:
- Cô ấy không sao nhưng mà phần trí nhớ chưa hồi phục khiến cô ấy luôn bị ám ảnh, dạo này do ăn uống không thường xuyên dẫn đến suy nhược cơ thể. Và một điều nữa cô ấy bị nhiễm lạnh do môi trường sống, khí oxi bị ô nhiễm dẫn đến hô hấp bị trì trệ không hấp tụ được vào cơ thế nên mới xảy ra tình trạng này. Nếu cô ấy mà tỉnh dậy thì không sao rồi.
- Khoan đã, nếu tỉnh dậy thì không sao phải không?
- Phải.
- Vậy còn nếu không tỉnh thì sao? - Hàn Phong hơi chấn động, nhíu mày hỏi.
Vị bác sĩ run lên một cái, ngữ điệu khi đối mặt với người này cũng theo đó run lên
- Thì sẽ hôn mê trong suốt một thời gian dài. Đành phải nhờ vào ý chí thôi.
- Ông nói cái gì. Tôi nói cho các người biết nếu không chữa khỏi cho Uyển Nhi tôi Gi*t ૮ɦếƭ các người. - Hàn Phong trở nên mất đi tầm kiểm soát, kích động hét lớn.
- Vâng, vậng. - Nói rồi vị bác sĩ mau chóng rời khỏi đây, sợ là nếu còn ở lại không biết chừng vị sợ hãi mà trở nên tăng xông.
Hàn Phong đi đến phòng bệnh mà cô được chuyển vào, ngồi nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt, tâm trạng hắn rối bời. Hắn nắm lấy đôi bàn tay của cô. Nó rất nhỏ thật sự nhỏ lắm, mà hắn đã khiến cô từ một người hoạt bát mà trở thành thế này.
Sự lạnh lùng của hắn lại khiến cô tổn thưởng nghiêm trọng...
Hàn Phong vốn là như vậy, cách biểu lộ cảm xúc cũng khác với người thường. Tại sao hắn lại để cô ở nhà kho đó chứ? Để cô phải chịu như thế này tất cả đều là lỗi của hắn gây ra, giờ phút này hắn chỉ mong cô mau chóng tỉnh lại, mau mau tỉnh lại.
Nước mắt tràn ra gương mặt cương nghị, sự ấm nóng đang dần dần thiêu đốt tâm can của hắn...
Bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú, từ từ di chuyển đến khuôn mặt tinh tế của cô, chậm rãi ma sát. Làn da mềm mại như dãy lụa trơn óng ả khiến hắn cảm thấy tâm trạng có chút đỡ hơn.
Cô vẫn không chịu mở mắt cứ nhắm lại, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng vây lấy chóp mũi của hắn.
Reng...reng....
Hắn dừng lại động tác bàn tay to rộng của người đàn ông dừng trên đỉnh đầu Uyển Nhi, nhẹ vỗ về khẽ thở dài…
- Chuyện gì vậy Thiên Băng? - Hắn hỏi.
- Anh có thể gặp em một chút không?
Hàn Phong nhìn cô gái đang mê man rồi đáp:
- Không thể. Anh bận rồi.
Thiên Băng nghe vậy thì nổi lên sự tức giận, cô hét lên:
- Có phải là vì Trần Uyển Nhi hay không?
Hàn Phong nhướng mày.
- Từ khi nào chuyện của anh em xen vào thế hả?
Thiên Băng biết mình không nên nói vậy, dịu dàng trở lại, cất giọng nhẹ như tiếng than thở:
- Phong, là em nhớ anh. Gặp em đi.
Hàn Phong đi đến xoa đầu Uyển Nhi một cách cẩn thận, mỉm cười nói:
- Thôi được rồi. Em đến Hoàng Nhật đi, anh sẽ đến.
Hàn Phong cúp điện thoại nhưng vận không đi ra, hắn ngồi xuống nhìn cô như cũ, động tác vẫn là rất say mê.
Bầu không khí vô danh từ từ lưu chuyển, Hàn Phong đột nhiên ngẩn người khi nhớ về ngày hôm đó, nỗi bi thương tràn ngập vào trong mắt hắn, nhẹ nhàng lan tỏa ra khuôn mặt lạnh như băng...
- Cô ấy thể nào rồi? - Hàn Phong đứng trước cửa phòng Uyển Nhi cất tiếng hỏi hai người vệ sĩ.
- Vẫn không chịu ăn chút gì thưa ngài. - Họ kính cẩn đáp.
- Được rồi cứ đứng trông chừng cô ấy cho tôi, có bất kì động tĩnh nào lập tức báo.
- Vâng.
Hàn Phong mở cửa bước vào, không khí bên trong tràn ngập một sự ảm đạm khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Bước lại gần vách tường ngăn cách gian phòng của cô, hắn định bước vào nhưng nghe thấy có tiếng hát nên sững người lại, ý định đó cũng không biết tại làm sao mà tiêu tan, chỉ im lặng đứng nghe.
Tiếng hát vang lên, thanh âm lẳng lặng, thanh cao mà trong trẻo, như nước suối trong vắt trong khe, rung động lòng người; Giờ khắc này, tâm Hàn Phong chưa bao giờ yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh như khi chỉ có một người, trong bóng tối lại thấy được ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếng hát của cô hòa với tiếng gió lao xao vang lên...
Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em
Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau
Đừng để câu xin lỗi trở thành một thói quen
Vết thương chưa lành mãi không thể lành
Đừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười em
Em sẽ bước để anh tìm hạnh phúc
Dù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lại
Giữa cơn mưa lạnh chỉ có mình em
Làm sao anh cảm thấy nỗi xót xa của một trái tim
Đã yêu hết lòng đã từng tin hết lòng
Làm sao anh trông thấy khóe môi kìm chặt tiếng khóc
Nếu như anh không phải là chính anh
Làm sao anh xóa hết được nhớ thương từng ngày đã qua
Mỗi khi nghĩ về chỉ thêm đau nhói lòng
Làm sao anh hay biết khoảng trống của những ngày xa nhau
Nếu như anh không phải là chính em.
Tiếng hát lúc cao trào lúc bi thương như cơn sóng tràn vào lòng Hàn Phong. Nhất là giọng hát này như cào xé tim gan hắn. Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại.
Lòng hắn không thể nào đối mặt được với bóng dáng như không còn một chút sự sống nào kia.
Là hắn sai lầm rồi sao?
Không, cho tới bây giờ, hắn, không bao giờ phạm sai lầm.
Tiếng ca dần dần dừng lại, trong một nốt trầm thấp tựa như nỗi lòng ai oán của cô. Hàn Phong dường như vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát mềm mại của Uyển Nhi, cho đến khi mở mắt ra, hắn mới ý thức được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị!
Khác với sự yên tĩnh của lúc nãy là bầu không khí là sự im lặng ૮ɦếƭ chóc, xuyên qua từng tế bào của Hàn Phong. Hắn nhìn về phía gương mặt xanh xao của cô tâm co thắt lại...
Cô…thế nhưng lại là tự mình giày vò đến như thế sao?
Chẳng lẽ...cô tình nguyện lựa chọn cách thức này mà rời xa hắn sao?
Hãy Thả Tôi Ra
Hoàng Nhật....
- Giờ đã gặp được rồi, anh có việc bận phải đi - Hàn Phong đi đến chiếc ghế đối diện với Thiên Băng, hắn tháo chiếc kính râm ra nhếch một bên môi lạnh lùng hỏi.
- Ngồi xuống đi đã, dù sao cũng đã mười năm rồi.- Thiên Băng mỉm cười, bàn tay thon dài cẩn thận khuấy ly nước cam ép trên mặt bàn.
- Được rồi, chỉ một chút thôi đấy.
Hàn Phong ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn thủy tinh mìm cười lạnh lùng, nụ cười đó lúc nào cũng xuất hiện trên gương mặt của hắn.
- Anh có muốn uống cafe không? - Thiên Băng nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Hàn Phong thì mỉm cười, ánh nắng soi vào gương mặt dịu dàng của cô càng khiến cho nụ cười thêm rạng rỡ.
- Không cần đâu, anh đã tìm ra bí mật về chiếc chìa khóa ấy chưa? - Thiên Băng thôi cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn xoáy vào Hàn Phong.
- Anh đã xem xét rất kĩ về chiếc chìa khóa ấy, hình điêu khắc trên con rồng thiếu mất một con mắt được làm bằng kim cương đỏ. - Hàn Phong bình thản nói, trên gương mặt cương nghị có chút bất an.
- Vậy sao? Em nghĩ rằng viên kim cương đó là mấu chốt của việc giải quyết vấn đề này đấy! - Thiên Băng uống một ngụm nước cam, bàn tay xoay xoay chiếc cốc thủy tinh.
Hàn Phong nhíu đôi mày.
- PHải. Anh đã nói bọn họ đi điều tra rồi nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng tìm được như thế.
- Em cũng nghĩ vậy. Sao Vũ không đến đây? - Thiên Băng nhìn quanh rồi cất tiếng hỏi
- Anh nhốt cậu ta lại rồi. - Hàn Phong bình thản trả lời tựa như chuyện này vốn không có gì là nghiêm trọng.
- Sao? Chẳng phải anh ta là cận thần bên cạnh anh sao? - Thiên Băng ngạc nhiên cất tiếng hỏi, từ năm cô mười sáu tuổi đã nghe nói về Vũ qua lời kể của Hàn Phong và cũng gặp được vài lần nên hỏi vậy.
- Cậu ta dám cãi lại mệnh lệnh của anh, bị như thế là còn nhẹ. Em đừng xen vào chuyện của anh. - Hàn Phong nhíu mày, hắn không thích hỏi quá nhiều về cuộc sống của hắn.
- Được rồi. - Thiên Băng biết rõ tính cách của Hàn Phong, cho dù ngày xưa họ là một cặp nhưng hắn không bao giờ nói bất cứ chuyện gì về tổ chức cho cô nghe.
Hàn Phong nhìn đồng hồ trên tay, cất giọng:
- Anh về đây.
- Khoan đã, Anh hãy về thăm cha nuôi đi, ông ấy rất nhớ anh.
Hàn Phong cười to thành tiếng như nghe được truyện tiếu lâm, lạnh lùng nói:
- Nhớ anh? Căn bản ông ấy không xem anh là con của ông ta.
Nói rồi Hàn Phong sãi bước bỏ đi để lại Thiên Băng ngồi đó với nụ cười khinh khỉnh.
Cô sớm biết hắn sẽ nói vậy chỉ là...Không ngờ Hàn Phong còn giận nhiều đến thế.
Cô mở chiếc điện thoại ra, liên lạc với một người lạ mặt.
- Tôi đây. Tôi quyết định sẽ hợp tác cùng với cậu có gì tôi sẽ gọi lại cho cậu.
-....
- Ok. Tôi biết rồi nhưng...cậu không được gây trở ngại cho Hàn Phong.
-....
- Tạm biệt.
Thiên Băng ngồi một chút rồi đứng dậy rời khỏi Hoàng Nhật, nụ cười lạnh lùng vương trên gương mặt của cô.
_________________________________________________________________
Sắc trời dần dần trở nên tối lại, cả thủ đô Hà Nội chìm trong một màu ráng vàng đầy mờ ảo. Tiết trời mùa đông vốn rất lạnh nhưng trong tâm của Hàn Phong còn lạnh hơn gấp nhiều lận, cứ mỗi lần nghĩ đến cô hắn đều cảm thấy đau.
Có lẽ giờ này Uyển Nhi cũng đã tỉnh rồi. Hàn Phong nghĩ vậy liền lái xe thẳng đến bệnh viện, vào phòng thăm cô.
Cô gái nằm trên chiếc giường trắng tinh với đôi mắt nhắm nghiền lười biếng mở ra.
Hàn Phong chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, vương một tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, từ tốn mà gạt nhẹ những sợi tóc đang bết trên mặt.
- Sao còn không mau mở mắt ra, em định ngủ đến khi nào?
Không có tiếng trả lời, cả căn phòng đều chìm vào một không khí nặng nề, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của cô. Hắn xoa mái tóc mượt mà thầm thở dài.
Đúng lúc đó Anh Luân bước vào.
- Sao cô ấy còn chưa tỉnh vậy?
- Vậy à, để tôi xem, đáng ra lúc này phải tỉnh rồi chứ. - Anh Luân thấy lạ, vội đi đến xem thử.
Sau một lượt khám xét tổng quát, Anh Luân kết luận,
- Yên tâm đi cô ấy không sao đâu, chỉ mệt quá thôi ngày mai sẽ tỉnh lại.
- Cậu chắc không?- Hàn Phong ngờ vực.
- Chắc chắn. - Anh Luân khẳng định, giọng nói chắc nịch.
- Tôi tin cậu.
________________________________________________________________
Ánh nắng ban mai tràn ngập khắp căn phòng, hương thơm của cỏ xen lẫn hoa tươi đánh thức tôi khỏi giấc ngủ dài.
- Tỉnh rồi à?- Hàn Phong đi đến chổ tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tôi, sao lại ở đây? Đây không phải là bệnh viện sao? - Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, bất chợt cơn đau đầu kéo đến khiến tôi trở nên mệt mỏi mà ôm lấy đầu.
Hàn Phong vội vàng chạy đến , ôm tôi vào lòng, bàn tay to lớn đặt trên lưng tôi nhẹ nhàng vuốt ve trấn an trạng thái tinh thần của tôi.
- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, chợt nhớ lại hành động mà hắn đối xử với Vũ tôi lập tức trở nên tức giận xô hắn ra khỏi.
- Tránh ra.
Hàn Phong bất ngờ trước hành động của tôi, mất thăng bằng nhưng không ngã, hơi chấn động trên gương mặt nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng như thường lệ, hắn nhíu mày tỏ ý không hài lòng.
- Tôi cho em 10 phút để giải thích, mau nói rõ sự việc ra cho tôi.
- Giải thích, tôi không có bất cứ lí do gì để giải thích với loại người như anh.
Đôi mắt tôi ngước nhìn bàn tay lớn của người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Chống lại cặp mắt sắc bén lãnh khốc của Hàn Phong, giọng nói yếu ớt, nhưng hận ý lại để lộ ra hết sức rõ ràng.
- Nếu như không phải em đang bị bệnh, em cho rằng tôi có thể nhẫn nại như vậy sao? - Hàn Phong hừ lạnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vì sự giận dữ mà bàn tay bị hắn nắm chặt đến mức nỗi toàn gân xanh.
- Anh có thể làm gì tôi hả? - Tôi hét lên, ánh mắt tỏ vẻ thách thức.
Nhưng… người đàn ông trước mắt này đang từng bước một tới gần tôi, Đôi môi mỏng lạnh băng mím lại, hình thành một độ cong tàn khốc. Tôi hoảng sợ lui về phía sau…
Hắn từng bước tiến lên phía trước…
Như một con sói mạnh mẽ nhưng cũng đầy tao nhã, không nhanh cũng không chậm nhìn chăm chú vào cô gái phía trước đang hoảng loạn muốn chạy trốn. Hắn vẫn không hề nóng lòng bước nhanh đến, bước đi thong thả thản nhiên, âm thanh từng bước chân không dồn dập chỉ nghe như sự nghuy hiểm đang cận kề…
Rốt cuộc, tôi cố gắng nỗ lực tự mình đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn thì đã thấy thân mình nhanh nhẹn của người đang ông. Bàn tay lớn của hắn vươn lên tựa như đang bắt một mèo nhỏ không thể phản kháng, kéo lấy tôi đem tôi ôm trọn vào lòng.
- Buông ra, đồ xấu xa.
- Em nghĩ tôi có buông em ra hay không?
Ngữ khí Hàn Phong rất nhẹ, rất nhẹ, tràn đầy cảm giác mềm mại nhu hòa nhưng lại lộ ra hơi thở quỷ dị đáng sợ, một cảm giác đẩy con người ta vào chỗ ૮ɦếƭ. Hắn siết chặt tôi vào lòng, mỗi lần siết đều khiến thần kinh cô trở nên đau đớn.
- Tôi bảo anh buông tôi ra, có nghe không hả?
Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay hắn nhưng hình như càng cố lại càng bị hắn siết chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc vờn quanh tai tôi.
- Thả em ra để em thoát khỏi tôi à?
Tôi rùng mình, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại:
- Hãy thả tôi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc