Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 24

Tác giả: JenRee Nguyễn

Lạnh Lùng Đến Tàn Nhẫn
Tôi cảm thấy thật hoảng sợ vội vã nhìn quanh khắp phòng nhưng tất cả chỉ còn lại tiếng cười ma mị đầy ghê rợn phát ra. Tôi xoay khắp nơi cho đến khi đầu óc trở nên đau muốn nổ tung, hai tay vội vàng che lấy đôi tai, mắt nhắm chặt, lảo đảo ngã trên chiếc giường. Đột nhiên trong đầu tôi ong lên tiếng kê u của một ai đó đầy thê thảm, chớp một cái hình ảnh ba tôi người đầy máu xuất hiện trước mắt tôi rồi đột nhiên biến mất, quanh tai tôi cứ văng vẳng một tiếng nói kích động của một người lạ mặt; hắn nói tôi phải Gi*t ૮ɦếƭ Hàn phong , Gi*t ૮ɦếƭ hắn để trả thù cho ba tôi. Tôi, tôi phải làm sao...
- Á Á Á. - Tôi hoảng sợ đến cùng cực, hai tay không ngừng vò lấy mái tóc khiến nó trở nên rối dữ dội, khuôn mặt trắng đến mức khiến người khác phải hoảng sợ. Tôi chỉ còn biết ôm lấy thân mình nép vào một góc. Cứ mỗi lần kích động tiếng nói của người lạ mặt lại vang vào tai tôi khiến tôi vô cùng hoang mang.
- Sao vậy?
Cánh cửa mở tung ra. Vũ chạy ngay đến ôm lấy tôi vào lòng vỗ về nhẹ nhàng trấn an tôi.
- Không sao không sao có tôi rồi.
Tôi thấy được bảo vệ thì sự mạnh mẽ cuối cùng cũng tan biến tựa như bọt xà phòng vội ôm lấy người đó khóc nấc lên. Từng giọt nước mắt rơi xuống cánh tay màu đồng săn chắc, nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ...sẽ không thể đứng yên được đều là khiến lòng người nhói đau.
Giọt nước mắt trong suốt lại một lần nữa chảy từ khóe mắt xuống. Uyển Nhi vùi đầu vào vòm иgự¢ của Vũ, tiếng khóc của cô không lớn, chỉ khẽ như một giai điệu tan thương được cất lên, không khỏi khiến người khác đau lòng
Vũ luôn tự hào là người rất cứng rắn nhưng nay mỗi lần nhìn thấy cô rơi lệ rốt cục lòng cũng như bức tường thành được công phá, cuối cùng tấm lòng được phủ nhiều lớp băng từ từ tan chảy...
Anh vẫn là không thể kiềm chế, nâng tay lên, ngón tay thô khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nóng tựa lửa thì Ⱡồ₦g иgự¢ đau như bị người nào đó đâm cho một dao.
- Đừng khóc nữa.
Tôi lúc này đã trấn tĩnh được tâm tư vội vàng buông Vũ ra, ngước đôi mắt còn đẫm lệ về phía gương mặt của anh nghẹn ngào nói.
- Cảm ơn.
Vũ nhíu mày buông cánh tay ra khỏi người tôi nhẹ nhàng nói:
- Không cần khách sáo thế. Lúc nãy cô ...là làm sao vậy?
Tôi nhăn mày cái cảm giác hoảng sợ đó có lẽ tôi sẽ không thể quên, cảm giác lúc ấy thật sự hoang man nỗi đau đớn lẫn sự mất mát khiến toàn thân tôi một lần nữa run lên kịch liệt im lặng không trả lời câu hỏi của Vũ.
Thấy người tôi đang phát run Vũ vội vàng ôm tôi vào lòng thấp giọng hỏi;
- Không sao chứ?
Tôi nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh cảm thấy rất an toàn. Bờ иgự¢ của vũ hoàn toàn không cho tôi cảm nhận như khi dựa vào bờ иgự¢ của Hàn Phong có một sự khác biệt rõ rệt. Vũ cho tôi cảm nhận được một cảm giác của gia đình tựa như tình cảm của anh trai đối với em gái còn bên cạnh Hàn phong tôi cảm thấy rất dễ chịu rất vui vẻ có cảm giác rất yên tâm.
- Hai người đang làm trò gì vậy? - Hàn Phong dựa người vào cửa nhếch một bên môi cười khinh bỉ,
Nghe thấy tiếng nói của hắn Vũ vội vàng buông tôi ra chỉnh lại chiếc áo sơ mi đứng lên giải thích:
- Anh đừng hiểu lầm , không có gì đâu.
Tôi cảm thấy trong lòng dâng trào con tức giận, khuôn mặt nóng lên. Tại sao hắn có thể đi cùng người khác còn tôi thì không chứ? Với ý nghĩ đó tôi kéo lấy tay Vũ lay mạnh:
- Anh không cần giải thích với hắn.
Hàn Phong nghe thấy vậy thì nhíu đi đôi mày, gương mặt đã có nét chuyển hóa rõ rệt.
- Em hừ đồ đê tiện.
Gương mặt chuyển từ màu đó sang màu tím tái, tôi nắm chặt hai tay tức giận nói:
- Đê tiện? Từ này vốn dĩ thích hợp hơn cho anh đấy đồ khốn.
Hàn Phong tức giận vung tay tát lên mặt tôi một cái, gương mặt trắng trẻo giờ đây đã hằn lên năm ngón tay rõ rệt đủ thấy cái tát này mạnh đến mức độ nào. Hàn Phong nhếch môi nói:
- Tôi nói cho em biết tôi vốn không thích đánh phụ nữ nhưng em nên biết rằng....Sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Hàn Phong quay sang Vũ lạnh lùng đe dọa.
- Cậu mà thả cô ấy ra thì đem xác đến gặp tôi. Nghe rõ chưa?
- Tôi biết. - Vũ nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.
- Em đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát căn bản là không thể đừng mơ mộng. - Trước khi đóng cửa Hàn Phong còn ném cho tôi một nụ cười khinh khỉnh.
- Tôi sẽ trốn thoát tôi nhất định sẽ thoát khỏi anh đồ khốn. - Tôi còn hét với theo sau hắn tâm trạng trở nên rối bời những giọt nước mắt vô thức tuôn rơi lã chã.
Vũ nhìn gương mặt sưng đỏ của cô thì lòng đau thắt lại , sao Hàn Phong lại có thể ra tay mà không một chút lưu tình như thế chứ? Cách yêu của hắn cũng thật là, càng yêu lại càng giày vò tâm tư đối phương. Vũ nhìn cô chăm chăm, nâng tay chạm vào bên má sưng đỏ lập tức nghe tiếng kêu nho nhỏ vang lên.
- Không sao chứ?
Đau, là đau lắm nhưng tôi vẫn chỉ lắc nhẹ đầu không nói gì cắn răng nuốt nước mắt vào trong đưa tay quệt đi những dòng nước mắt quyết định sẽ không rơi nước mắt vì hắn nữa chỉ lần này, lần này thôi.
- Để tôi xoa thuốc cho cô. - Vũ nhẹ nhàng xoa lên má tôi, mỉm cười dịu dàng.
- Không cần đâu, đau thế này sẽ giúp lí trí của tôi được thức tỉnh. - Tôi gạt bàn tay Vũ ra nhắm mắt cười khổ. Đúng thể, đau ở đây để tôi cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn đừng ngu ngốc mà đi trao tình yêu thương
- Vây... Thôi được. Cô đừng buồn nửa Hàn Phong là vậy cô đừng giận anh ấy. - Bàn tay của Vũ bị gạt ra trong nhất thời còn đặt ở giữa không trung chưa kịp thu về.
- Tôi tại vì sao lại phải buồn hắn, người không tim không phổi như hắn không đáng để tôi đặt hết tâm tư. - Tôi nhếch môi mỉm cười khinh bỉ, trên má còn vương lại nổi đau, tôi nâng tay lên nhẹ nhàng xoa xoa quả thật là đau thật đấy.
- Cô đừng nói vậy Hàn Phong không phải là loại người đó đâu.
- Vậy sao? Anh không cần phải giải thích hộ hắn, trong mắt tôi hắn là người như vậy. - Tôi chỉ mỉm cười.
- Vậy tôi không làm phiền cô nữa nghỉ ngơi cho tốt nhé. - Vũ mỉm cười cất bước ra ngoài.
__________________________________________________________________
Trong thư phòng....
- Vũ , cậu đã điều tra được chiếc chìa khóa vàng chưa? - Hàn Phong ngồi cạnh cửa sổ, rít lấy một hơi thuốc.
- Tôi đã nhìn rất rõ trên chiếc chìa khóa đó không có điểm gì đặc biệt để gợi ý nơi mà chúng ta cần tìm. - Vũ đứng cạnh Hàn Phong nghiêm nghị nói.
Hắn lấy ra chiếc chìa khóa trên bàn đưa lên ngắm nghía xem có gì khác thường hay là không. Đôi mắt ưng tỉ mỉ quan sát từng chi tiết đến hoa văn của chiếc chìa khóa này, nhíu mày khi nhìn thấy một chi tiết lạ.
- Vũ cậu qua đây xem cái này.
- Sao anh Phong? - Vũ vội vàng đi đến
Hàn Phong chỉ vào hình điêu khắc của con rồng, một bên mắt đã bị mất liền cảm thấy lạ.
- Cậu nhìn xem con rồng này sao lại thiếu đi một con mắt? Con mắt được làm bằng kim cương màu đỏ hiện giờ đang ở đâu? Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn đây là mấu chốt để tìm ra sự việc.
-Chắc là vậy rồi. Nhưng một viên kim cương nhỏ như thế này thì có thể đặt ở đâu? - Vũ cảm thấy thắc mắc liền nhíu mày đưa ra lời nghi vấn.
Thay vì trả lời câu hỏi của Vũ Hàn Phong lại hỏi ngược lại anh. Trên tay xoay xoay chiếc chìa khóa bằng vàng.
- Vậy nếu như một món đồ nhỏ thật nhỏ và rất quan trọng thì cậu sẽ có thể giấu được ở đâu?
Vũ tỏ ra khó hiểu nhưng lập tức hiểu ra vấn đề.
- Tôi nhất định sẽ cất kĩ trong một ngăn tủ bí mật hay đại loại là một nơi nào chỉ có tôi biết.
Hàn Phong vắt chéo chân nhướng người vỗ vào vai Vũ.
- Rất tốt tìm đi.
- Được rồi, tôi lập tức đi ngay. - Vũ cúi đầu cung kính rời khỏi phòng
Chỉ Là Một Món Đồ Chơi Thú Vị
Bóng tối phủ đầy, những chấm nhỏ trên bầu trời tỏa ánh sáng lấp lánh. Ánh trăng dịu nhẹ lặng lẽ rót xuống, xuyên thấu qua từng dãi mây mỏng manh, chầm chậm phảng phất qua đường cửa sổ vào trong phòng ngủ, một màu bàng bạc thoắt ẩn thoắt hiện, nhẹ nhàng phủ lấy cô gái nhỏ đang ngủ say…
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, trên đôi mày đậm như tranh vẽ, mũi nhỏ đang thở nhẹ nhàng, hàng mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng…
- Nếu như hôm nay em không làm tôi tức giận thì sự thật đã chẳng phải chịu lấy cái tát tai này. - Giọng nói thì thầm vang lên rất nhỏ, tuy thế vẫn thể hiện được sự lạnh lùng uy nghiêm của Hàn Phong.
Trả lời hắn chỉ là tiếng gió nhè nhẹ thổi vi vu trong màn đêm tĩnh mịch. Hàn Phong đã sớm biết cô không thể nói được gì và đây cũng là điều mà hắn muốn. Ngón tay dài vẽ một đường trên gương mặt non nớt, từ vầng trán cao tiến thẳng đến xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt thăng trầm phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn tiện tay gạt nhẹ mấy sợi tóc trên gò má sưng tấy lên.
- Tôi biết là mình đã sai nhưng em... sao em có thể cư xử với tôi như thế? Tôi và cô ấy vốn dĩ không có gì chỉ tại em muốn rời khỏi tôi nên tôi càng muốn giữ em lại. - Hàn Phong xoa lên một bên má đang ửng đó, ngữ điệu lúc trầm lúc bổng tạo cho người khác một sự thoải mái nhưng vẫn rất lạnh cảm giác vừa uống một cốc nước nóng thật nóng rồi lại chạm phải hương vị của kem là rất lạnh khiến toàn thân phải ê buốt.
Giờ khắc này, dáng vẻ ngủ say của cô đẹp đến không thể tưởng tượng được. Ánh trăng thanh khiết khiến khuôn mặt nhỏ nhắn mịn như ngọc được mài dũa kĩ càng của cô càng thêm đạp mê hồn. Dạ thịt trắng hồng, hai hàng lông mày không quá dày như hình lá liễu tinh tế , toàn bộ khuôn mặt đều diễm lệ, yêu kiều thật khiến hắn càng ngắm lại càng thêm yêu.
Ly sữa và bữa ăn vẫn còn trên bàn đã đủ để hiểu ra lời tuyên chiến ngầm cô dành cho hắn, trong lúc ngủ say như thế này lại thiếu vẻ lạnh lẽo trong đôi đồng tử xinh đẹp, cơn tức giận như sáng hôm nay thật khiến cho hắn thư thả tâm tình. Nhìn cô như con mèo nhỏ xù lông giận dữ mà muốn thoát khỏi hắn làm Hàn Phong không kìm được cái nhíu mày. Giờ khắc này cô là đẹp đến như vậy, an phận như vậy thật là khiến hắn an tâm , không nở mà đánh thức hỏi tôi.
Nhìn cô chằm chằm một lát chợt đôi mắt ưng khẽ nheo lại, những ngón tay thon dài chạm vào vết sưng trong lòng hắn phiếm đau. Không vội vàng mà từ tốn đứng dậy đi đến mở ngăn tủ lấy ra một tuýt thuốc mỡ.
- Nha đầu này thật là khiến người khác phải lo lắng.
Hàn Phong lấy một ít thuốc xoa nhè nhẹ lên bên má mềm mại, bàn tay thô ráp của hắn khi chạm vào má cô đã khiến cô thức giấc mà hắn không hề hay biết
Tôi không mở mắt giả vờ vẫn trong cơn ngủ say hai mắt vẫn nhắm im lìm chỉ có lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lại. Mỗi một động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến tôi có cảm giác như có lại như không. Một nỗi đau sâu thẳm trong tim của tôi lại được sự dịu dàng này của hắn làm cho thức tỉnh không ngừng hoành hành trong cơ thể tôi khiến cho mỗi một nơi đều đau quặng, cả người bất giác co rút lại.
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng mờ ảo, hết thảy đều thật yên tĩnh đến lạ lùng. Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tràn xuống, hòa hợp cùng với bóng đêm hoàn mỹ. Vạn vật chợt hóa thành hư hư ảo ảo.
Trên chiếc giường rộng lớn như vậy cô nằm co ro lại, màu bàng bạc của ánh trăng phủ một lớp lên thân người của cô, lan tràn, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc dài óng mượt. Da thịt cô như tỏa ra một hương thơm không khỏi khiến Hàn Phong như say mê chìm đắm. Cái mũi nhỏ nhắn khẽ đưa ra những hơi thở ấm áp, bao quanh cả bầu không khí tĩnh lặng.
- Uyển Nhi, em có biết không tôi không hề muốn làm em tổn thương chỉ muốn toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho em, nhưng em đã không hiểu được tôi.
Tôi cắn chặt môi, tay nắm lại giả vờ xoay mặt vào tường hòng che đi những giọt nước mắt còn xót lại trên gương mặt thanh tú.
- Em tỉnh rồi sao?
Tôi không đáp giả vờ im lặng nhưng không hiểu tại vì sao nước mắt cứ như cơn bão lớn muốn ngừng mà chỉ còn sự bất lực. Tôi cắn răng, tay kéo chiếc chăn đắp đến ngang иgự¢ nắm chặt lại trước sau vẫn không hề thoát ra một tếng kêu.
- Tỉnh rồi thì không cần giả vở như thế! - Hàn Phong bước đến kéo chiếc chăn ra khỏi người tôi chỉ bằng một động tác đều đã khiến nó rơi xuống dưới chân hắn. Tôi cắn môi , nước mắt tuôn rơi lã chã thét lên.
- Để tôi yên, anh ra ngoài đi.
Hàn Phong không nói năng gì chỉ ôm tôi vào lòng, lòng bàn tay to lớn đặt lên lưng tôi vuốt ve an ủi. Tôi không hiểu thực không hiểu hắn làm như thế có lợi ích gì. Vừa đấm vừa xoa sao? Tôi vốn dĩ không cần hắn, có hay không cũng được, tôi lập tức đẩy Hàn Phong ra, lực rất lớn khiến hắn hơi mất đà nhưng không ngã được. Hàn Phong nhếch môi đưng nguyên vị trí trí đó.
- Trò chơi này không vui nữa rồi, dù sao thì anh cũng đã có người mới anh buông tha cho tôi đi. - Tôi quệt đi dòng nước mắt đang chảy dài trên gương mặt, bất lực nói.
Hàn Phong mỉm cười đi đến cạnh chỗ tôi quệt dòng nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn. Gương mặt tôi rất nhỏ chỉ cần một cái quệt của hắn đã lau đi một nửa gương mặt đang chìm trong nước mắt, mỉm cười đắc ý.
- Em nhìn xem đây là gì? Đây là nước mắt của em, là do em khóc vì tôi.
Tôi câm lặng, trong nhất thời không biết nên nói gì. Phải là nước mắt tôi rơi vì hắn nhưng nó không đáng, hắn không xứng để tôi phải làm như vậy.
- Tôi nói cho anh biết, đó là do tôi ngu ngốc còn giờ đây thì không còn nữa đâu. Tôi sẽ quên đi anh, anh hãy xóa hết kí ức đó đi. Kể cả chuyện tôi đã từng yêu anh hãy xóa hết mọi thứ đi.
Hàn Phong nghe tôi nói thể thì mi tâm nhíu lại, hai tay nắm chặt lấy vai tôi như muốn khiến chúng nát vun. Gằn từng chữ.
- Quên à? Không bao giờ, em nói cái đó là ngu ngốc sao, em muốn quên sao? Nhưng không thể tôi không cho phép em quên tôi, không cho phép.
- Anh lấy quyền gì để cấm cản tôi, đây là con người của tôi anh đừng hòng mà điều khiến. Anh có thể giữ lấy thế xác tôi nhưng trái tim tôi mãi mãi anh cũng đừng mơ mộng mà có được nó. Giờ đây nơi này sẽ không còn đập vì anh nữa, anh hãy mau chóng biến khỏi cuộc sống của tôi. - Tôi giằng tay hắn ra nhưng với sức tôi thì không đủ chì còn biết cào vào nó khiến máu rướm ra, hét lên trong đau đớn.
- Không sao cả, chỉ cần giữ được thể xác của em thôi là được. Em muốn xem như hai ta là người lạ, cũng được thôi rất đơn giản nhưng em hãy chờ xem tôi sẽ giày vò em, tôi phải khiến em sỡ hãi run rẫy dưới chân mà cầu xin tôi tha thứ. - Hàn Phong hét lên, ánh mắt màu đen đậm đã chuyển thành màu đỏ, đỏ ngầu thể hiện sự tức giận đến cùng cực.
- Giày vò tôi, anh nghĩ anh có thể làm được sao? Muốn tôi van xin anh, trừ phi tôi ૮ɦếƭ. - Tôi không hét lên, ngữ khí trầm thấp nhưng đủ lạnh lẽo để hắn hiểu sự tức giận của tôi, ánh mắt chứa đầy những tia oán hận nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
- Em nghĩ tôi không thể hay sao?
Hàn Phong thì thầm vào tai khiến tôi đột nhiên ớn lạnh. Hắn cúi đầu hôn lên môi tôi, không, đây vốn không phải là hôn mà là một sự giày vò đích xác là vậy. Hắn kiêu ngào mà cắn lấy môi tôi, từng chút một xông vào khoang miệng nhưng dù có thế nào đi nữa tôi cũng không hé răng nhất quyết cắn chặt lại. Tôi trông thấy cái nhếch môi của hắn, lập tức một bàn tay to lớn vuốt ve cái cổ trắng nõn của tôi khiến toàn thân cảm thấy nhột nhạt, một luồng không khí nóng ẩm bao quanh gương mặt. Trong tôi đột nhiên khó chịu cảm giác này như là thiếu đi không khí nhưng nhất quyết không hé răng. Lại một nụ cười nhếch mép, bàn tay thô ráp từ từ di chuyển xuống phía dưới, ngay lập tức tôi biết hắn muốn làm gì, tôi đưa tay nắm cố tay hắn lại hét lên đẩy hắn ra. Nhưng quên mất một điều... hắn chỉ lạ dụ hoặc tôi khiến tôi hé răng và hắn đã thành công xâm nhập.
Hàn phong sau khi đưa chiếc lưỡi ma mãnh vào khoang miệng tôi thì không ngừng hoành hành ngang dọc. KHắp khoang miệng không có nơi nào là không có chiếc lưỡi của hắn không dây vào kiểu như... từng chút một thiêu đốt lí trí tôi....
Hai cánh tay to lớn vòng ra phái sau ép sát người tôi vào hắn. Có cảm giác không an toàn tôi lập tức đẩy hắn ra nhưng vẫn là không được gì, ý thức được hắn đang muốn gì thì tôi nhanh chóng cắn vào môi hắn. Cảm giác mùi máu đang thấm vào vào từng ngóc ngách, xộc thẳng lên mũi khiến tôi ho sặc sụa dùng hết sức đẩy Hàn Phong ra.
- Khụ khụ Khụ khụ.
Hàn Phong lau vệt máu ở trên môi mỉm cười lạnh lùng, tuyên bố.
- Em muốn ૮ɦếƭ nhưng không được đâu, tôi sẽ từ từ mà giày vò em. Tôi phải cho em cảm thấy sống không bằng ૮ɦếƭ.
- Hàn Phong tôi không hiểu tại vì sao anh phải làm thế đối với tôi. Tôi căn bản là không muốn hận anh nhưng có lẽ... càng ngày anh càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm con người của anh. - Tôi trợn to mắt nhìn Hàn Phong
Hắn chỉ cười nhếch một bên môi.
- Ghê tởm? Nếu đã là vậy thì không cần đối xử tốt với em.
- Tại sao lại không buông tha cho tôi chứ?
Hàn Phong cười lớn thành tiếng, tiếng cười ma quỷ vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
- Bởi vì tôi phát hiện ra chơi đùa em rất thú vị. Cảm giác thấy em sợ hãi thật khiến tôi dễ chịu, thõa mãn. Một món đồ chơi thú vị như thế không nở nào tôi lại đem vứt.
Tôi như không tin vào chính tai mình. Thì ra dối với hắn tôi chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Vậy ra tôi đã ảo tưởng, ảo tưởng sẽ thay đổi hắn bằng chính sự thành tâm của mình như quến mất rằng " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ". Thì ra bấy lâu nay đều là do tôi tự chìm đắm trong cái lối tư duy xuẩn ngốc của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay