Học Sinh Mới- Ông làm rất tốt. - Người măc áo choàng đen mịt, trên khuôn mặt được che kín bởi chiếc mặt nạ ác quỷ nói với người đàn ông
- Vâng, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa - ông già to béo thấy được khen thì mỉm cười đắc ý.
Người thần bí chỉ buông ra một câu lạnh lùng:
- Không được lơ là nếu hắn ta không có năng lực thì cũng không thể trụ vững được như ngày hôm nay, ông làm cách gì thì tôi không quan tâm nhưng nhất định phải hạ gục hắn tá, ông biết chưa?
- Dạ dạ.- Ông béo cung kính nói
- Cổ phiếu của tập đoàn Hàn Gia như thế nào rồi?
- Dạ nhất định sẽ tuột xuống thê thảm ạ! - Ông béo cười to cung kính nói
Người thần bí khẽ nhếch môi mỉm cười đầy giễu cợt.
- Vậy thì được tôi nhất định phải làm Hàn Phong thua đau đớn, tôi phải làm cho hắn như một con súc vật mà quỳ rạp dưới chân tôi, phải cho hắn biết dám động đến tôi thì sẽ có kết quả như thế nào.
O6ng ta thoáng rùng mình khi nhìn thấy bộ dạng người thần bí đó trông dễ sợ như thế nào. Ông ta không có ý định phục vụ cho hắn nhưng vì vài ngày trước....
- Sơn, cậu đưa tôi đến công ty, có việc gấp - Triệu Tử Hào nói
- Vâng thưa ông chủ - cậu thanh niên có tên Sơn đáp.
Anh ta mở cửa xe cho ông , nhưng bị một đám người mặc đồ đen vây quanh bắt lấy đem đến một nơi nào đó, còn Triệu Tử Hào thì bị ném trong phòng khách, họ kề họng súng vào đầu ông. Ông ta hoảng sợ vì bên ông ta không có lấy một tên thuộc hạ, người mạnh nhất là Sơn cũng đã bị đưa đi. Ông ta lắp bắp nói:
- Các người...các người là ai?
Một người mặt áo choàng đen mịt, khuôn mặt được che giấu sau chiếc mặt nạ quỷ, dáng người to cao chững chạc toát ra một vẻ quyển lực khiến người mọi người đều kính sợ. Hắn vừa bước vào, bọn người áo đen đã lập tức cúi chào. Hắn ta đi đến chiếc ghế sofa, dáng vẻ uy quyền tỏa ra xung quanh, nói lạnh:
- Ông Triệu Tử Hào , Xin kính chào, hôm nay tôi thất lễ tới đây là nhờ ông giúp đỡ một việc...
- Việc gì? Đây là cung cách tiếp đãi của các người sao? - Ông ta vùng vằn ra khỏi bọn vệ sĩ.
Người thần bí cười ha hả rồi nói với thuộc hạ:
- Các người không nghe thấy ông Triệu đây nói gì sao? Còn không mau thả!
Bọn thuộc hạ vâng một tiếng rồi bỏ ông ta ra. Chỉnh lại âu phục , Triệu Tử Hào nói:
- Như thế thì còn được, ông muốn gì?
Người thần bí khoang hai tay trên đuồi, người hơi nghiêng về phia 1tru7o7c1. O6ng ta nói:
- Tôi muốn ông làm tay sai cho tôi, thế nào?
Triệu Tử Hào nói gì thì cũng là người của xã hội đen mấy chục năm nay, bây giờ lại bắt ông làm tay sai cho kẻ khác ư? không đời nào!
- Không bao giờ
Người thần bí cười to xem ra đã sờm đóan được vui vẻ nói;
- Rượu mời không uống ma2 muốn uống rượi phạt à?
Triệu Tử Hào thoáng sợ nhưng đã lấy lại được bình tĩnh, ông hô to:
- Người đâu, mau ra đây.
Người thần bí như được xem kịch hài, cười to:
- Không có ai cho ông kêu đâu. Một là đầu hàng còn hai là... phải ૮ɦếƭ. Một trong hai ông chọn đi.
-Tôi..tôi đầu hàng.
Đến bây giờ khi nhớ lại ông cảm thấy nhục nhã vô cùng, nói gì thì ông cũng chẳng ưa gì Hàn Phong có hại hắn thì cũng chẳng sao. Nhưng điều ông lo sợ là tổ chức D.A - tên tổ chức của người thần bí, bất chấp tất cả để đạt được múc đích chỉ e rằng ông cũng là một con cờ trong tay hắn.
******************************************************************************************
Vài ngày sau, sự việc cuối cùng cũng đã được Hàn Phong đính chính lại. Hắn ta có đầy đủ chứng cớ ngoại phạm và nếu như còn truy tố hắn thì hắn sẽ kiện tội phỉ báng. Quả không hổ danh là Hàn Phong, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển được nhưng điều tôi khâm phục nhất ở hắn là lợi dụng được tình huống này mà nâng cao thêm giá cổ phiếu. Hiện giờ có lẽ lợi nhuận của hắn đạt được cũng phải đến mấy trăm triệu đô la. Có lẽ đố với Hàn Phong không gì có thể khiến hắn gục ngã.
- Chào bác Lương Điền, cháu đi học đây ạ! - Tôi mỉm cười chào bác Lương điền
- Thiếu gia đang ở ngoài xe đợi cô chủ, cô mau ra đi. - Bác Lương Điền mỉm cười nói.
- Vâng, vậy cháu đi nhé.
Nói rồi tôi bước ra ngoài, quả thật xe Hàn Phong đang ở ngoài ấy. Tiến lại gần tôi gõ gõ cửa kính:
- Chuyện gì?
Cửa từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt đẹp như tượng, Hàn Phong nói lạnh lùng:
- Lên xe đi học.
- Không cần , tôi có thể đi bộ.
Hàn Phong quay sang nhìn tôi, mỉm cười gian xảo rồi nói:
- Được thôi, chỉ cần đi 3 tiếng là đến trường cô đang học
Cái gì? 3 tiếng ấy à, vừa trễ lại phải mỏi cả chân. Đi xe thì khỏi phải mỏi với lại hìhì xe đẹp cho chúng nó ganh tị chơi.. haha. Tôi mở cửa xe và ngồi cạnh Vũ.
- Cô xuống đây ngồi cạnh tôi.
- Ngồi cạnh anh? Không tôi thích ngồi cạnh Vũ hơn. - Tôi lè lưỡi trêu hắn.
Hắn lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi lại một lần nữa, có xuống không?
- Không. Tôi nghênh mặt nói.
- Vũ dừng xe. Cô mau xuống xe đi bộ cho tôi.
Tôi bực tức hét vào mặt hắn:
- Tôi không ngồi cạnh anh thì anh cho tôi đi bộ à? Được lắm Hàn Phong tôi đây không cần đi cùng anh nữa. Cái đồ trẻ con nhỏ mọn. Hứ
Nói rồi tôi vùng vằn rồi mở cửa bước xuống xe, không cho đi thì thôi, tôi đây không thèm. Cái tên xấu xí, xấu xa, nhỏ mọn, keo kiệt. Tôi cầu trời cho xe anh bị bể bánh.
Xì ì ì. Một tiếng xì khá to vang lên. Ở đâu vậy nhỉ? Tôi quay lại.
- Ha ha Hàn Phong anh...đáng đời haha cái đồ keo kiệt.
Hàn Phong mặt mày xám xịt nói:
- Vũ cậu đem sửa chiếc xe này đi.
- Vâng.
Hàn Phong bước xuống xe cốc vào đầu tôi một cái lúc này đang ôm bụng cười như dại. Hắn ta nói:
- Cô cười cái gì hả?
Tôi cười chảy cả nước mắt nói:
- Hahahaha ai bảo anh nhỏ mọn chứ a hahaha.
Hàn Phong mặt nhăn lại, chưa lúc nào hắn ta xấu hổ như thế này lại còn bị một con nhóc như tôi chọc quê nữa chứ, xem anh còn nói được gì. Hàn Phong tức giận gọi một chiếc taxi rồi bỏ đi, đó là hắn thông minh đấy, chứ còn ở lại đây nữa thì tôi chọc cho anh quê ૮ɦếƭ luôn. Nói gì thì mắc cười quá hahaha. Tôi cứ đứng đấy cười như lên cơn điên dại rồi cũng đã 7h....thế là ...
- Ra ngoài ngay
- Vâng - tôi lại vác cái thân ra ngoài sau khi bị mắng một trận té tát.
Từ lúc gắp Hàn Phong tới giờ thì hầu như tôi không học được một tiết anh nào cả nhưng may mắn là tôi đã ở Anh một thời gian nên tiếng anh là môn tôi khá nhất. Nhắc đến Anh bỗng nhiên tôi nhớ về cậu bạn lúc nhỏ tôi đã từng quen. Cậu ấy rất dễ thương lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ tôi không cho những đứa khác bắt nạt tôi, tôi còn nhớ lúc nhỏ đã hứa sau này sẽ làm vợ cậu ấy không biệt bây giờ cậu ấy ra sao? còn nhớ tôi, nhớ lời hứa ấy không nữa.
Giờ ra chơi, Gia Khang đưa một cô bạn đến trước mặt tôi, cậu ấy bảo:
- Đây là học sinh mới lớp mình nè.
Tôi ngước lên nhìn, cô ấy trông hệt như một thiên thần với nụ cười hồn nhiên và mái tóc dài thẳng. Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh cô ấy nói với tôi:
- Chào bạn, mình là Bùi Bảo Hà rất vui được làm quen với bạn.
Tôi đứng lên, đơ mất vài giây rồi mỉm cười nheo mắt với Gia Khang:
- À À Bảo Hà mình là Trần Uyển Nhi rất vui được biết bạn.
Gia Khang lạnh lùng nói:
- Đừng hiểu lầm Bảo Hà là em họ tôi.
What? em họ à. Thế mà tôi còn định làm bà mai ấy, mỉm cười vui vẻ tôi cùng hai người họ xuống căn tin ăn trưa, vừa đi vừa cười thật tươi.
Nỗi Đau Khó Hiểu !!!- Tựa vào tường …
- Tôi tìm chút yêu thương …
- Nhìn vào gương …
- Tôi tìm Tôi của ngày trước...
..........................*****************************.........................
- Gia Khang 3h tôi chờ cậu ở quán Hoàng Nhật, nhớ đến đúng hẹn nha.
- Có chuyện gì? - Gia Khang nhìn tôi thắc mắc.
- Hihi đến đó thì khắc biết. Thôi tôi về đây.
Nói rồi tôi nhanh chóng chạy ra cổng trường nơi có chiếc xe của Hàn Phong đang chờ ở đó. Mở cửa xe, tôi ngồi cạnh Hàn Phong không thì hắn lại nhỏ mọn mà không chở tôi về mất. Sở dĩ tôi nhịn hắn chẳng qua là vì buổi sinh nhật đáng nhớ dành tặng Gia Khang thôi.
- Tôi đã bảo là không được gặp tên Gia Khang đó mà. - Hàn Phong nhíu mày nói.
- Tôi gặp ai là chuyện của tôi không cần anh quản. - Tôi khoanh hai tay lên trước, mắt hướng ra phía cửa sổ.
Hàn PHong lạnh giọng nói:
- Cô là của tôi.
Của anh? Cái tên điên tính tình củng khùng, ai là của hắn chứ! Tôi tức gjận nói:
-Của anh cái con khỉ á!
Hàn Phong cười lạnh bảo:
- Cô đi lên kia ngồi đi.
- Được thôi anh tưởng tôi muốn ngồi cạnh anh à, hứ! Vũ anh dừng xe lại gjúp tôi nhé.
Kịch. Chiếc xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống. Đột nhiên chiếc xe được chia thành hai khoang riêng biệt. Tôi hốt hoảng nhưng vẫn bước xuống xe, bỗng dưng Hàn Phong kéo tôi lại hôn nhẹ lên cánh môi tôi rồi hắn ta buông tôi ra ôm tôi vào lòng rồi thì thầm:
- Tôi thật sự rất yêu em , tôi không muốn em gặp người khác ngoài tôi. Đừng để tôi phải lo lắng được không Uyển Nhi?
Tôi ngỡ ngàng, tim đập liên hồi, máu nóng như dồn lại trên mặt tôi khjến nó đỏ bừng. Tôi lắp bắp nói:
- tôi... Tôi... Thôi được rồi.
Hàn Phong mỉm cười vui vẻ bảo Vũ lái xe về Thiên Băng thành. Tôi đi lên phòng nằm nghỉ rồi một chút xuống phòng ăn theo yêu cầu của Hàn Phong. Tôi thay ra một chiếc đầm voan đơn gjản màu trắng sáng rồi lên gjường nằm nghỉ .Tôi bất gjác sờ nhẹ lên cánh môi, nụ hôn lúc nãy như còn đang hjện hữu trong tôi khiến tôi mỉm cười rồi từ từ chìm vào gjấc ngủ.
...****...
Cạch. Hàn Phong mở cửa bước vào với ý định đánh thức Uyển Nhi dậy. Hắn tiến đến gần, ngồi lên trên ckiếc gjường nkìn cô đang say gjấc. Mái tóc mượt mà xõa dài dọc theo chiều dài của ckiếc gjường, đôi mi cong dài che phủ đôi đồng tử đen láy, Cái môi nhỏ xinh đang chụm lại ánh lên một thứ ánh sáng kì lạ chói vào mắt của hắn khiến hắn mất đi tự chủ mà từ từ mà áp vào.
,,,****...
Tôi đang ngủ thì bừng tỉnh, mở to đôi mắt tôi nkìn thấy Hàn Phong đang chăm chú thực hiện nụ hôn đối với tôi. Tôi đẩy hắn ra, nhìn xuống pkía dưới, chiếc áo đầm đã bị tuột mất một bên vai để lộ làn da trắng ngần. Tôi nhanh kéo lên rồi chỉ vào mặt hắn :
- Á Hàn Phong sao anh lại vào phòng mà chưa có sự cho phép của tôi, còn hôn trộm tôi nữa, á á á đồ dê xồm.
Hàn Phong ckỉ nhếch môi tạo thành một nụ cười nữa miệng, hắn nói:
- Ai bảo cô câu dẫn tôi.
- Cái gì? Tôi câu dẫn anh? Anh vào phòng con gái mà không gõ cửa lại bảo là tôi câu dẫn anh? Anh đi ra ngoài cho tôi, đi ngay...!!!
Tôi hét lớn hết mức có thể, tay ckỉ ra phía cửa không ngừng thở dốc vì mệt. Cái tên này lại bảo tôi câu dẫn hắn cơ chư, cái tên biến thái mà! Tôi trừng to mắt nhìn hắn nhưng hắn đáp lại cơn tức gjận của tôi bằng lời nói:
- Ai bảo cô mặc đồ thoáng thế chứ. Áo thì mỏng không đủ dài còn là loại dây nữa chứ, cô đang thử sức ckịu đựng của tôi à?
- Cái gì? Tôi ở một mình thì mặc đồ cho thoải mái chút hay anh bắt tôi phải mặc quần dài áo tkì kéo sát cổ mà áo đầm tôi mặc là bằng voan lụa dài ngang gôí ngắn cái gì mà ngắn. Anh cũng lạ lùng thật anh vào phòng tôi làm gì?
- Đi xuống ăn. Từ nay cấm tuyệt đối trước mặt tôi mà mặt mấy loại đồ này ngke rõ ckưa.
- Xì. Mặc cho anh ngắm à? Anh có xin tkì tôi cũng chả thèm mặc. Tôi cũng cấm anh vào phòng tôi khi tôi chưa cho phép.
- Tôi thích vào lúc nào thì cũng không cần có sự cho phép của cô.
Nói rồi Hàn Phong lạnh lùng quay đi để lại cho tôi một cơn tức to thật là to. Cái tên ૮ɦếƭ bầm này, tôi là bà tiên thì không mún cứ mún biến tôi thành bà điên là cái quái nào! Hừ hừ anh ăn một mình luôn đi tên khốn. Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi thay một chiếc áo đầm maxi đi kèm theo một chiếc túi hộp màu đen hiệu channel, vui vẻ bước ra ngoài cầm theo hộp quà đã chuẩn bị từ trước.
Tôi có dám đi ngang trước mặt Hàn Phong đâu. Hắn mà biết tôi đi gặp Gia Khang thì thế nào cũng bắt tôi ở nhà vậy là bao tâm huyết của tôi coi như đi tong rồi, tốt nhất nên đi mà không báo cho hắn biết. Xin lỗi anh nha Hàn Phong, tôi ckỉ có người bạn thân là Gia Khang thôi, tôi không mún mất cậu ấy! Thế là ngồi trên taxi mà tôi cứ nơm nớp lo sợ, không biết hắn có gjận tôi không nửa?
- Gia khang, ông đến rồi à? - tôi vẫy tay với Gja Khang mỉm cười nói.
- Bà kêu tôi tới đây làm gì thế? -Gia Khang ngồi xuống nhìn tôi mỉm cười
- Mau đi cùng tôi đến đây đi - Tôi đứng dậy kéo Gia Khang đi.
- Bà muốn dẫn tôi đi đâu? - Gia Khang hỏi
- Chú ơi đi theo địa ckỉ này nha! - tôi đưa mảnh giấy cho bác tài xế rồi nói với Gia Khang.
- Sẽ có bất ngờ dành cho ông. Mà hôm nay là sinh nhật ông phải không?
Gia Khang ngạc nhiên rồi nói:
- Phải
Chiếc xe dừng lại trước cánh đồng hoa hướng dương to lớn, nơi này đã từng có tôi và Hàn Phong ở cùng nhau nó khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối Hàn Phong nhưng tôi nghĩ rằng Hàn Phong sẽ không biết tôi đến đây đâu. Tôi lập tức thay đổi vẻ mặt, lấy lại nụ cười tươi tắn nói với Gia Khang:
- THấy sao? Có đẹp không?
Gia Khang nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc:
- Đẹp lắm, mà sao bà biết chỗ này vậy?
- À hôm trước Hàn Phong dẫn tôi đến đây chơi đó.
- Hàn Phong sao?- Gia Khang nhìn tôi ngờ vực
- Phải. Thôi tôi dẫn ông đi dạo xung quanh nha, ở đây đẹp tuyệt, Chúng tôi cùng nhau chạy vòng vòng trên cánh đồng hướng dương cười nói vui vẻ, tiếng nói giòn tan được cuốn đi theo chiều của gió. Ánh dương của buổi chiều tà sắp tắt liệm, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt nên tôi kéo Gia Khang ngồi xuống bãi cỏ bảo cậu ta nhắm mắt lại. Sau khi thực hiện theo lời nói của tôi thì tay tôi cầm một hôp bánh sinh nhật và một chiếc hộp quà chìa ra phía cậu ta, vui vẻ nói:
- Happy birthday Gia Khang thân yêu.
Gia Khang mở mắt ra nhìn tôi đang mỉm cười thì cậu ta nói:
- Cảm ơn, từng tuổi này rồi mới có người nhớ đến ngày sinh nhật của tôi. Uyển Nhi tôi vui lắm.
Tôi cười hì hì bảo cậu ấy mở bánh kem ra xem tôi trang trí có đẹp không. Gia Khang vui vẻ mở chiếc hộp đựng bánh kem ra, rồi hét lên:
- Uyển Nhi, đẹp lắm!
-Hì hì. Thôi đốt nến đi rồi còn hát mừng sinh nhật nhật nữa chứ.
Gia Khang thắp nến lên, dưới ánh nến lung linh huyền ảo có hai người đang vui vẻ cùng nhau đón sinh nhật hát vang bài hát chào mừng. Gia Khang mở hộp quà mà tôi tặng thì thấy một chiếc áo sơ mi và kèm theo một sợi dây chuyền thánh giá, cậu ta đưa sợi dây chuyền lên trước mặt tôi, vui vẻ bảo:
- Uyển Nhi bà đeo cho tôi đi
Tôi nhích người sát lại gần cậu ta và đeo sợi dây chuyền vào cổ. Tôi không biết có người đã vất vả chạy đi tìm khi không thấy tôi ở nhà và ở góc độ này người đó có thể nhìn thấy cảnh tượng hai người đang hôn nhau ngay trong ánh nến. Hàn Phong tức giận chạy đến kéo tôi ra khỏi người Gia Khang. Hắn vung nắm đấm khiến Gia Khang ngã nhào, tôi hốt hoảng chạy đến nhưng không thể hắn đã giữ chặt lấy tay tôi.
- Uyển Nhi em mau đi về cho tôi.
Tôi vùng vằn giật thật mạnh cuối cùng cũng đã giật được ra, tôi chạy đến bên Gia Khang đỡ cậu ấy lên rồi nức nở trong dòng nước mắt:
- Anh đi đi đồ xấu. Sao anh lại đánh cậu ấy, là tôi sai là tôi không đúng anh cứ đánh tôi đi cái tên đáng ghét này. Gia Khang cậu không sao chứ?
Gia Khang lau vệt máu trên môi, cười nói:
- Không sao có câu nói này của bà thì tôi không đau nữa.
-Gia Khang à, tôi xin lỗi tất cả là tại tôi - Tôi khóc nấc lên, nước mắt thẫm đẫm chiếc sơ mi màu trắng.
Hàn Phong khẽ nhếch môi, cười lạnh:
- Cảm động quá, cậu đừng để tôi trông thấy cậu gặp Uyển Nhi nếu còn lần nào nữa thì không đơn giản là đánh một đấm như hôm nay không đâu.
Gia Khang nhếch môi nói:
- Tôi vẫn gặp.
Hàn Phong nhăn mi tâm, hàng mày nhíu chặt lại, hắn ta lôi tôi ra rồi đấm mạnh vào người Gia Khang. Cú nào cú nấy đều dùng lực rất mạnh, gia Khang phun ra một dòng máu đỏ rồi nói:
- Anh cứ đánh tôi đi nhưng tôi vẫn sẽ gặp Uyển Nhi.
Đến lúc này, tôi không còn biết gì nữa, lao đến đỡ cho Gia Khang. Bốp, một cú đấm thẳng vào mặt tôi khiến nó sưng tấy lên, tôi chẳng còn biết có đau hay không nhưng có lẽ đã mất đi cảm giác. Hàn Phong nhìn tôi lạnh lùng nói, đôi mắt ᴆục lại vô hồn:
- Được lắm Trần Uyển Nhi em dám đở cho nó. Tôi cất công đi tìm em để đổi lại được cảnh này, em khá lắm. Tôi chán rồi chơi đùa kiểu này thật vô vị, tôi sẽ không quản em nữa.
Hàn Phong đứng lên bước đi lạnh lùng như chính con người của hắn, khuất dần trong đêm tôi thanh tĩnh.Đau, lòng tôi quặn lên tim thắt lại vì Gia Khang hay là vì chính Hàn Phong? Đắng, nước mắt đắng hay là lòng tôi cũng đã đắng ngắt theo từng câu từng chữ lạnh lùng của Hàn Phong? Lạnh , tôi lạnh do gió trời đang không ngừng cào xe hay là lòng tôi đã lạnh đi sau khi Hàn Phong cất bước. Tôi không phân biệt được đau , đắng , lạnh là do thứ gì đã làm tôi thành ra như thế.
- Gia Khang à, mình về thôi. - Tôi quệt đi một dòng nước mắt, kéo Gia Khang đứng lền rồi dìu cậu ta về nhà.
- Ông còn đau không? - Tôi lấy hộp y tế rồi bôi thuốc lên vết thương của Gia Khang.
- Không
- Ờ bôi xong rồi, tôi về đây
- Khoan tôi muốn hỏi cái này.- Gia Khang kéo tay tôi lại rồi nói
- Chuyện gì thế?
- Bà thích Hàn Phong phải không?
- Ơ ...Tôi không biết mà không có chuyện đó đâu. - tôi cười hì hì nói với cậu ta.
- Ừm. Thôi bà về đi cũng trễ rồi.
Tôi đóng cửa cho Gia Khang rồi lang thang trên con phố, đột nhiên tôi không muốn trở về nhà, tôi muốn dùng cái sự ồn ào để che lấp đi nổi cô đơn trong lòng. Tôi không biết là tôi có yêu hắn không nữa, tôi đau khi hắn quay đi mà không ngoảnh lại. Tôi bỗng dưng thấy sợ, tôi sợ trở về một căn phòng lạnh lẽo không người quan tâm, tôi sợ hắn sẽ lạnh lùng với tôi sẽ không quan tâm như lời hắn nói và càng sợ đến một ngày nào đó hắn sẽ bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Tại sao tôi lại sợ đến vậy? Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao. Ngước mặt lên trời, tôi kiềm chế để nước mắt đừng rơi, sao nhiều sao sáng vậy sao có soi rõ lòng tôi. Người hứa người quan tâm vậy người có bỏ rơi tôi giữa dòng đờ vội vả?
Tách. Tiếng máy ánh lóe sáng, tôi quay lại, một người đàn ông trung niên tiến về phía tôi, ông ta mỉm cười nói:
- Chào cô, tôi đang tìm một diễn viên thích hợp để quay một MV ca nhạc tôi thấy biểu lộ cảm xúc của cô rất thích hợp vậy cô có đồng ý làm diễn viên cho tôi không. Đây là danh thi*p của tôi.
Tôi nhìn danh thi*p, người đàn ông này tên là Đông Âu năm nay 40 tuổi làm việc tại công ty giải trí Sun. Có lẽ tôi cũng cần bận rộn để quên đi cái cảm giác lạ đang hiện lên trong lòng tôi. tôi mỉm cười rồi nói:
- Tội sẽ liên lạc với ông sau.
Ông ta mỉm cười vui vẻ:
- Vậy được. Cảm ơn cô