Cảnh sát điều tra đã đến trước cửa văn phòng chủ tịch, bọn họ đến vì muốn đưa cô đi điều tra.
Hiểu Trình vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu hoảng. Thượng Quan Dạ nhìn thấy đám cảnh sát, mặt anh liền nhíu mày khó chịu.
Quả nhiên nhìn thấy người đáng sợ như anh, bọn họ đều hoảng sợ.
Một người bước tới bàn làm việc đối chất với anh.
" Chủ tịch, chúng tôi cần bắt giữ người làm lộ thông tin của công ty ngài lần này. "
Thái độ của anh dù tức giận nhưng vẫn bình tĩnh, anh đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc rồi tiến tới sô pha ngồi bên cạnh cô. Trông anh ngồi vắt chéo chân rất thoải mái nói.
" Chúng tôi chưa hề báo tin cho cảnh sát, tại sao các người biết mà đến đây bắt người." nói xong anh nhấp một ngụm trà.
Một người trong số đám cảnh sát kia mạnh dạng bước tới nói chuyện với anh " Có một số điện thoại nặc danh gọi đến báo cho chúng tôi."
Dạ khó chịu đặt chén trà xuống bàn, cả người như muốn nổi giận lên thì bị cô nắm chặt lấy bàn tay thô xương.
Nhìn Dạ bảo vệ mình làm cô bình tĩnh hơn, cô muốn một lần tự tìm ra sự thật để rửa sạch oan ức cho bản thân mình.
" Anh đừng lo, em muốn tự mình giải quyết. Anh ủng hộ em nhé!"
" Em..." anh muốn nói gì đó nhưng miệng lại bị cô chạm nhẹ tay lên chặn lại.
Anh chỉ có thể nhìn cô đứng dậy đồng ý đi cùng bọn họ, cảnh sát bắt đầu bước tới còng tay cô thì bị anh liếc lạnh một cái ngay lập tức ông ta tháo còng.
Hiểu Trình nhìn anh một chút rồi cô lê chân bước đi khỏi văn phòng. Bóng lưng nhỏ bé của cô dần bị che khuất khỏi tầm mắt anh.
Anh nhanh chóng phân công Lạc Thất Đường đi theo bảo vệ cô.Rồi ngay lập tức anh liên lạc ngay với Hạ Kỳ cùng mau chóng giải quyết.
Đội thám tử mà Hạ Kỳ nhờ giúp đã điều tra được vị trí của tài khoản bí mật đó, nó nằm ở một căn nhà nhỏ trong khu vực bỏ hoang ở Hải Thành.
Cả hai đều chuẩn bị xong kế hoạch, xe của Hạ Kỳ ở ngay dưới cửa chính công ty đợi anh. Cả hai người bây giờ sẽ đến vị trí đó điều tra.
.............
Một đám người áo đen của Thượng Quan Dạ bao vây chặt lấy căn nhà nhỏ kia. Bên trong là một thân hình nhỏ có phần yếu ớt, cơ thể được mặc một chiếc áo khoác màu đen trùm kín đầu.
Cô ta đang cố gắng chặn sự xâm nhập của đội thám tử nhưng không thành.
Cửa phòng bị đạp văng, cả hai người đàn ông cao lớn đứng trước cửa. Trước mặt là một người phụ nữ khá bí ẩn, dù biết đã bị phát hiện nhưng vẫn không chịu quay lại nhìn mà vẫn tiếp tục đánh máy.
Thượng Quan Dạ tức giận liền bước vào cầm chặt lấy bàn tay đang loạng choạng kia. Lực mạnh mẽ làm cô ta đau đớn mà ngước lên nhìn anh.
Hạ Kỳ bình tĩnh bước vào, hắn cầm điện thoại chụp lại những thứ hiện trên máy tính kia để nhằm làm bằng chứng.
Dạ chất vấn " Vị hôn thê của Thiệu Triết Vũ."
Nhã Lam Lam bắt đầu dãy dụa cố thoát khỏi bàn tay vừa mắng chửi " Các người mau thả tôi ra! Thả ra!"
Hạ Kỳ bước lại nhìn ả, khuôn mặt lấm lem bẩn, tóc tai bù xù, chiếc áo ả khoác trên người có vẻ khá lâu rồi.
" Tại sao cô lại nhắm vào Hiểu Trình." hắn hỏi.
Nhã Lam nhìn Thượng Quan Dạ và Hạ Kỳ rồi tự cười chế giễu nói " Thiệu Triết Vũ bỏ rơi cô ta cuối cùng cũng vì cô ta mà phá sản, hại tôi phải thành thứ lừa đảo. Vậy mà mấy người đàn ông các người cũng vì cô ta mà làm biết bao nhiêu chuyện, đáng sao?"
Ánh mắt ả chứa đầy gân đỏ, nỗi căm hận khó có thể tả được hết từ ngữ. Cuối cùng cô ta lại cười lớn, tiếng cười vang vọng hết cả căn phòng. ( Ma nữ đầu thai.)
" Haha. Tôi còn nhiều chuyện muốn làm cho cô ta vậy mà lại bị các người phát hiện sớm như vậy. Ha...ý trời! Là do mắt của các người mù rồi mới đi yêu nó! Đáng ra cô ta phải bị trừng phạt chứ không phải tôi."
Thượng Quan Dạ nhìn ả lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp chứa nhiều căm phẫn nói " Cho cô thoát thì cô lại quay về, tôi càng không cho phép ai dám ᴆụng vào cô ấy. Nếu cô đã muốn ૮ɦếƭ, tôi sẽ thành toàn."
Ánh mắt anh loé sáng như ác ma trong huyền thoại làm ả lạnh sống lưng theo. Lần này ả bắt đầu cảm thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy theo.
Nhận được ám chỉ của anh, một người đàn ông khác mặc áo đen bước tới đưa ngay một khẩu súng lục được lắp thêm nòng giảm thanh.
Khuôn mặt đầy hắc tuyến của anh cùng bàn tay thô xương cầm lấy khẩu súng chỉ thẳng vào mặt Nhã Lam Lam. Ngay bây giờ ả có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào, cả người ả không dần dần không trụ vững nữa.
Hạ Kỳ hoảng lên vội chạy tới ngăn cản Thượng Quan Dạ, hắn vội kéo bàn tay cầm khẩu súng xuống đất của Dạ.
" Cậu điên sao? Gi*t người ở đây à, nghĩ đến Hiểu Trình đi. Cô ấy có còn chấp nhận một người có bàn tay đã nhuốm máu không?" mặc dù những lời hắn nói đều là dối lòng nhưng nhìn cô hạnh phúc vẫn là điều lớn lao trong lòng hắn.
Nghe xong, Dạ từ từ bừng tỉnh, khuôn mặt tối sầm cũng sáng dần hẳn.
Những lời Hạ Kỳ nói rất đúng.
" Là tôi quá nóng giận rồi, cậu xử lý đi."
Anh chỉ nhìn Hạ Kỳ một chút rồi ςướק lấy điện thoại trong tay hắn sau đó đi thẳng ra ngoài.
Dạ một mình lên xe rồi hướng bánh lái đi khỏi khu nhà hoang. Cảnh sát cũng tới đủ rồi còng lấy tay Nhã Lam Lam đi.
Cô ta lại nhìn Hạ Kỳ với ánh mắt khá kỳ lạ rồi bắt đầu đi lê bước đi theo cảnh sát.
..............
Thượng Quan Dạ bước vào trong đồn cảnh sát, anh đánh mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm cô. Cuối cùng cũng nhìn thấy Hiểu Trình ngồi một mình ở phòng tạm giam.
Anh cầm chiếc điện thoại của Hạ Kỳ đi đối chất với cảnh sát, mọi chuyện cũng đều được giải quyết xong chỉ cần chờ xử Nhã Lam Lam.
Họ mở cửa sắt cho anh đi vào trong, Hiểu Trình nhìn thấy Dạ liền chạy tới ôm chặt lấy anh sụt sịt.
" Anh tới rồi, thật tốt!"
" Ừ, anh tới đón em về nhà đây. Chúng ta đi về thôi!" anh buông cô ra liền bế cô đi ra khỏi phòng tạm giam.
Bao nhiêu ánh mắt của những người cảnh sát nữ bị ế đều ngưỡng mộ nhìn cô.
Dạ đặt cô vào trong xe rồi tự mình thắt dây an toàn cho cô. Dạ cùng ngồi vào trong buồng lái, anh bắt đầu nổ máy, bánh xe dần dần chạy khỏi đồn cảnh sát.