Giữa trưa, cô vẫn đang còn ngồi làm việc thì điện thoại liền rung ở bàn.
Là Lâm An gọi điện đến, cô bắt đầu nghe máy.
" Alo Lâm An cậu có chuyện gì sao?" cô bạn này của cô đúng là lâu lắm rồi không gặp.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói có chút mệt mỏi kể lể từng chi tiết.
" Tớ bị sốt cao, hiện giờ đang ở bệnh viện. Chán quá, Hiểu Trình cậu đến đây được không?"
" À À, được được. Chờ mình nhé!" cô hứa hẹn xong ngắt điện thoại, dọn dẹp một số giấy tờ trên bàn cho gọn gàng rồi chạy tới gõ cửa phòng chủ tịch.
Tiếng gõ cửa phát ra, Dạ ở bên trong đang phê duyệt tài liệu nên chỉ lãnh đạm nói một tiếng " Vào đi."
Hiểu Trình mở cửa bước vào, anh ngước lên nhìn thấy cô thì liền thay đổi sắc mặt nhăn nhó khó chịu sang tươi cười như chưa có chuyện gì.
Cô đứng trước bàn làm việc của anh nghiêm túc xin phép " Em ra ngoài một chút được không, Lâm An bị ốm vào bệnh viện rồi. Em muốn chăm sóc cô ấy, em đi có được không."
Khuôn mặt như nảy ra ý kiến mới liền biến thành khuôn mặt thích trêu đùa cô. Anh giương một bên má lên, tay phải đang cầm 乃út chợt thả ra rồi ra hiệu chọt chọt nhẹ vào má mình.
" Đây..." anh cười nói.
Cô ngượng ngùng nhìn anh ra hiệu trên má. Liền từ từ bước lại gần.... chụt cô hôn lên má rồi thụt lại thật nhanh trở về chỗ cũ đứng.
" Tốt lắm, anh đi cùng em. " anh thoả mãn cười sau đó gấp tập tài liệu trên bàn rồi đứng dậy vừa đi vừa gài lại cúc áo vest.
Ể! Thế là thành ra cô lỗ à, cô vừa đi phía sau anh với vẻ mặt không cam tâm một chút nào.
Dạ biết cô đang ấm ức, anh liền dừng lại rồi nghoảnh đầu nhìn lại. Anh ôn nhu ấm áp như thiên sứ đưa bàn tay ra trước mặt cô " Đi thôi."
Ấm ức liền biến mất, cô vui vẻ bước tới nắm chặt lấy bàn tay anh hạnh phúc mà bước theo vào thang máy.
............
Cửa phòng bệnh của Lâm An đột nhiên mở, người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Hắn ta vén rèm lên bước sát vào gần giường của cô nàng đang nghỉ ngơi.
Hắn rút ống nghe đưa lên tai rồi bắt đầu lắng nghe nhịp tim của cô nàng, cái thứ lành lạnh áp иgự¢ mình làm cô nàng hoảng hồn liền bật
dậy.
Hắn cũng hoảng hốt theo liền ngã xuống đất, vẻ mặt hắn tức giận liền nói lớn " Cô làm cái quái gì vậy."
Lâm An càng tức giận hơn, cô nàng cũng nói lớn " Thế anh làm gì ở đây." cô nàng chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận " Anh chính là bác sĩ biến thái. "
Hắn nhăn mày lại, hai từ Biến thái này làm hắn tức bùng lửa.
" Này, tôi là bác sĩ giỏi nhất cái bệnh viện này. Là đại thiếu gia của Tiêu gia Tiêu Dực....haha biến thái. Đã vậy thì tôi sợ gì, làm mà chịu trách nhiệm luôn chứ. " mặt Tiêu Dực như khác hẳn, hắn cứ như thú dữ mất kiểm soát từng bước từng bước lại gần cô nàng Lâm An.
Lâm An sợ hãi, cô ở trên giường cứ dần lùi về phía trên đầu giường, sẵn cái gối phía sau, cô nàng cầm ném thẳng vào mặt hắn.
Tiêu Dực né được, hắn cứ đi sát lại đè cô nàng vào tường.
" Anh....anh muốn làm gì. Mau tránh ra khỏi người tôi." cô nàng sợ hãi lắp bắp nói.
" Cô muốn ϲởí áօ trước hay quần trước. Tôi sẽ chiều theo ý cô..." hắn trầm giọng nói, hơi thở lạnh phả vào mặt cô muốn lạnh cả xương sống.
Tiếng cửa mở, Thượng Quan Dạ và Hiểu Trình bước vào, anh và cô còn đang nói chuyện say sưa thì bắt gặp cảnh náo nhiệt trước mặt.
Cô trố mắt lên nhìn cô bạn của mình đang nằm trong thế bị động. Bình thường Lâm An chẳng phải cứng rắn lắm sao, tự dưng lại để cho cái tên khốn kia dâng trào chiếm đoạt thế kia.
Anh không bất ngờ mấy, nhìn bóng lưng là anh đã nhận ra, nhưng trong đầu lại có suy nghĩ khác.
Cái tên Tiêu Dực bình thường dở hơi lắm mà đến lúc là quân tử thì lại bá đạo như vậy. Cái chiêu đè tường này hoàn hảo như thế sẽ làm cho cô gái sợ hãi, sao mình lại không thử với A Trình xem sao nhỉ? anh thầm nghĩ.
Cô nàng đánh mắt qua nhìn thấy Hiểu Trình thì liền xô hắn ra vội vàng xuống giường chạy qua núp sau lưng cô.
" Trình, hắn bắt nạt tớ. Giở trò biến thái...cứu mạng." cô nàng run run chỉ tay vế phía hắn.
Tiêu Dực chỉ nhích môi cười rồi hắn thoải mái ngồi trên giường.
Thượng Quan Dạ bước tới bỏ túi hoa quả trên bàn rồi nhàn nhã bước tới vỗ vai Tiêu Dực. Anh nói nhỏ " Cậu làm tốt đấy. Để người ta sợ hãi rồi kìa. "
" Xì, ai bảo cô ta gọi tôi là biến thái. " hắn hất hàm nói.
Câu nói của hắn để Lâm An nghe được, cô nàng vội vàng phản bác.
" Thế ai bảo anh sờ soạng lung tung. "
Hắn nhăn mặt nói " Để tôi làm bác sĩ chỉ để chưng cất chắc. "
Cả Dạ và Hiểu Trình đều lắc đầu bó tay, cuối cùng cô cũng đứng ra can ngăn hoà giải " Yên tâm đi Lâm An, Tiêu Dực là người quen. Cậu ấy không phải như vậy đâu."
Lâm An không thích cãi vã nữa, cô im lặng không nói gì nữa. Nhưng đánh mắt sang chỗ Dạ, nhìn cái mặt này khá quen quen.
Cô nàng bước lại nhìn nhìn anh chăm chú, cô nàng lại nghoảnh nhìn Hiểu Trình.
Cả Dạ và cô đều toát mồ hôi, cố gắng im lặng.
" Đây là...là cái cô Bích Dạ mà, rốt cuộc đây là ai thế Hiểu Trình. "
Hiểu Trình cứng miệng không nói được gì, ngược lại là anh vẫn thoải mái trả lời " Cái đó gọi là tùy cơ ứng biến, tôi là nam chứ không phải thứ kinh dị đấy. "
" Hả!" Lâm An bất ngờ xong liền liếc một cái thật lạnh qua chỗ Hiểu Trình làm cô chột dạ.
Dạ bước lại phía Hiểu Trình, anh cầm lấy tay cô rồi tự hào giới thiệu " Tôi là Thượng Quan Dạ, chủ tịch của tập đoàn Quan thị. Cũng là bạn trai của A Trình. "
Lâm An bất ngờ đến choáng váng. Cô nàng thật khó lường trước năng lực thật của cô bạn mình. Người đàn ông này khó đắc tội, chuyện hắn giả gái nên cố gắng mà quên đi thì hơn.
Anh quay sang nhìn Tiêu Dực, rồi đứng ra giải thích cho hắn trước mặt Lâm An.
" Tiêu Dực là bạn tôi, cậu ta bình thường vui tính nhưng ghét bị xúc phạm. Con người cậu ta dễ gần, không hiền lành lắm nhưng là người tốt. Cậu ta là bác sĩ giỏi còn là người thừa kế tương lai của Tiêu thị. " anh là đang làm mai hay sao.
.............
Gọi Hiểu Trình là cô.
Còn Lâm An là cô nàng nhé.
Tiêu Dực gọi là hắn.
Thượng Quan Dạ gọi là anh.
Các độc giả đỡ phải thắc mắc hay thấy loạn nhé.