Bà chủ đưa cô lên nhận phòng xong rồi rời khỏi đó. Cô vẫn sụt sịt nước mắt vì đau đớn trong lòng, quả là chẳng còn ai để thực sự đặt được niềm tin.
Cô thở dài gạt đi nước mắt cố mỉm cười trước gương. Bây giờ cô mới sực nhận ra sự tê buốt ở dưới đôi bàn chân, vết thương bị bám bẩn còn rỉ máu.
Vì hắn mà cô tự ђàภђ ђạ bản thân mình như vậy à. Có đáng không?
Nhìn xung quanh căn phòng, nước mắt cô không ngừng rơi. Ngày xưa ở trong cô nhi viện, hắn đã bảo vệ chăm sóc làm cô hạnh phúc đến nhường nào. Có lẽ không thấy được bộ mặt thật của hắn, cô vẫn mù quáng lao đầu vào.
Không nghĩ tới nữa, cô mang đồ đạc ra xắp xếp gọn gàng trong tủ sau đó vội vàng đi tắm rồi xử lý vết thương ở chân.
..........
Hai ngày sau, cô tới Công ty của Thiệu Triết Vũ. Ban đầu hắn đưa cô vào làm việc được hơn 3 năm, mới đó mà phải cách xa. Đã đường ai nấy đi thì cô hà tất phải ở lại đây để chiêm ngưỡng tình cảm.
Hiểu Trình tìm tới quản lý nhân sự nộp đơn thôi việc. Ban đầu họ có chút bất ngờ, vì cô rất có năng lực làm việc. Nhưng rồi cũng thành toàn cho cô nghỉ việc.
...........
Trời tối, sau khi xin thôi việc cô tới chỗ Lâm An tâm sự xong rồi trở về nhà.
Trời đen thui làm cô không nhìn thấy đường, điện thoại thì hết pin. Có điều Nhan Hiểu Trình cô không sợ ma một tí nào. Đi tới trước cửa nhà, không khí có chút lạnh gáy, chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác ai đó đang đứng sau lưng mình. Gió thổi qua làm cô lạnh cả tai, hai tay bắt đầu run cập lên cố gắng lục chìa khóa.
Bỗng từ đâu ra một cánh tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ chân làm cô giật mình hét toáng lên ngã ra sàn nhà. Bóng tối mờ ảo khiến cho cô không tài nào thấy được người đang nắm giữ lấy chân mình.
" Là ai.....?" Cô run rẩy hỏi
Trong bóng tối, một âm thanh trầm thấp chứa đầy sự mệt mỏi, đau đớn thốt lên.
" Cứu....tôi!"
Cô dần hô hấp nhẹ nhàng lại một chút vội ngồi thẳng dậy bình tĩnh lục kiếm chìa khóa. Tìm được, cô liền đứng dậy mở cửa nhanh chóng.
Mở cửa phòng, cô bật đèn lên sáng rực cả căn phòng. Người kia ngồi gục ngoài cửa làm cô dần có chút hiếu kỳ.
Dần lê bước đến trước mặt hắn, cô cố lấy hết bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt lấm lem máu. Là....là máu, anh ta bị thương.
Hiểu Trình cầm tay anh, gồng hết sức đưa anh vào trong giường. Người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen làm cô có chút nghi hoặc.
Phòng cô không có hộp cứu thương nên đành chạy đi mượn bà chủ vậy.
..........
Hiểu Trình vừa xử lý vết thương cho anh, vừa nhìn vào khuôn mặt đang nhìn chằm chằm mình.
Anh ta quen cô sao? Cô dán lên người anh một ánh mắt nghi hoặc.
Còn về phía anh, nhìn những hành động khi cô gặp anh thì cũng đủ thấy được là cô đã quên chuyện 3 năm trước. Điều này làm anh có chút hụt hẫng, nhưng một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu anh.
Anh vì điều nhỏ nhoi 3 năm trước mà tiếp cận cô có phải là vô vị quá rồi không? Nhưng anh muốn thử!
" Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây. Anh...bao nhiêu tuổi. " Cô nói
Anh chỉ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời " cô cứ gọi tôi là Dạ, tôi 28 tuổi. Còn cô?"
" À tên tôi là Nhan Hiểu Trình, 24 tuổi " cô nói tiếp " Anh vì sao mà bị thương vậy, những vết thương này là do dao gây ra phải không?"
" Ừ......nguyên nhân thì tôi không thể nói được." Anh nghiêm túc nói......
Chẳng lẽ anh nói cho cô, anh cố tình làm mình bị thương để tiếp cận cô sao.
" Trông anh có chút quen quen, nhưng mà tôi..... không nhớ ra được." Cô tựa lưng vào tường thoải mái tâm sự
Anh chỉ cười nhẹ, trong lòng chợt vui vẻ.
" Hừ!....Chân cô làm sao vậy?" Anh nhìn xuống chân cô không khỏi đau xót.
Hiểu Trình chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói qua loa, vì cô không muốn nhắc tới chuyện đau khổ đó.
" Tôi bị đàn ông phản bội."
" Vậy sao?" lại thêm một kẻ nằm vào tầm ngắm của anh.
" Dạ, anh khoẻ rồi hay sao nói nhiều thế." Cô hỏi
Anh chột dạ bắt đầu vờ ngáp ngủ rồi nằm xuống giường. Mém chút anh bị lộ tẩy rồi.
Cô ngồi ở bên cạnh nhìn người đàn ông lạ mặt, sao cô cứ cảm thấy người này rất lạ thường.