Trở về căn biệt thự lạnh lẽo, Diệp Tử Ái như người mất hồn không còn sức sống, đi từng bước chân nặng nhọc vào trong nhà. Lúc này Bạch Tử Ngôn đang ngồi yên vị trên ghế sofa cả người anh toát lên một sát khí đầy nguy hiểm, gương mặt như tảng băng ngàn năm không chút biểu cảm, trong con mắt sâu hun hút là một nỗi tức giận đang kìm nén.
Vừa nhìn thấy cô trở về anh như mất khống chế chạy đến nắm lấy hai bả vai cô hung hăng nói
"Em đã đi đâu? Tại sao lại không nghe lời tôi?
Nhớ lại cảnh hồi chiều anh đến đón cô ở trường lại không thấy cô đâu hỏi bạn học Nhã Tịnh thì cô ấy bảo cô đã ra ngoài từ giờ ăn trưa rồi, tâm tình anh lập tức trùng xuống một nỗi bất an lo lắng lại dấy lên trong lòng liền nhanh chóng lái xe đi tìm cô nhưng cho dù tìm cỡ nào vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Sự bức bối làm anh không thể nào tập trung cho việc gì liền sai Cẩn Phong đi điều tra xem rằng cô đang ở đâu và ở cùng ai! Rốt cuộc tin tức anh nhận được lại là Vu Dịch...cô và hắn đã ở bên cạnh nhau suốt một ngày trong khu vui chơi.
Cho đến tận bây giờ cô mới chịu đi về lại còn thần sắc trắng bệch không chút biểu hiện gì cứ như một người khác. Hai mắt lại có chút sưng đỏ hình như là mới vừa khóc xong. Cơn phẫn nộ không thể áp chế anh lạnh lùng lớn tiếng
"Mau trả lời tôi"
"Anh thôi ngay đi! Tôi đi đâu là quyền tự do của tôi anh có quyền gì cấm cản?" Diệp Tử bị anh làm cho phát điên không do dự đáp lại
Hai bàn tay đang nắm lấy vai cô siết chặt, lực đạo mạnh đến nỗi cô tưởng chừng như xương mình sắp vỡ vụn ra đau đến khóc không thành tiếng.
"Em tưởng rằng tôi không biết em đang giấu tôi chuyện gì sao? Vu Dịch! Có phải hôm nay em đã lén sau lưng tôi ở cùng một chỗ với hắn không?
Trong đôi mắt trong trẻo ánh lên tia ngạc nhiên, anh lại biết chuyện cô và Vu Dịch?
Bạch Tử Ngôn không khó nhận ra sự thay đổi của cô, gương mặt lạnh đến mức không thể nào lạnh hơn. Cả người anh giờ đây ngập tràn sát khí như muốn Gi*t người lập tức. Hai chân Diệp Tử Ái run rẩy muốn lùi về sau mấy bước nhưng vai lại bị anh nắm chặt không buông. Cơ thể vùng vẫy cố gắng né tránh.
"Anh nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu...mau buông tôi ra! Đau"
Đến tận giờ phút này cô vẫn lừa dối anh sao? Từ trước đến nay chưa một ai dám qua mặt Bạch Tử Ngôn anh vậy mà cô lại dám cả gan sau lưng anh lén lúc với tình cũ? Cô xem anh là cái gì trong trái tim cô.
Ngọn lửa cháy hừng hực như muốn thiêu sống Diệp Tử Ái, anh đùng đùng nắm chặt cổ tay cô kéo đi một mạch.
"Anh tính làm gì? Mau thả tôi ra" Diệp Tử Ái như cảm nhận được sự nguy hiểm sắp tới liền ra sức chống cự
Không hiểu vì sao giờ đây Bạch Tử Ngôn lại như một con sói hoang hung ác đang nổi điên bộc phát thú tính của mình, con ngươi cũng hằn lên từng tia máu đầy đáng sợ.
"Em dám lừa dối tôi sao?"
Lôi cô đi một cách đau đớn, Hà quản gia nghe tiếng ồn ào liền đi ra xem thử lại thấy thiếu gia hung hăng kéo Diệp tiểu thư vào trong phòng ngủ, cả khuôn mặt ông hiện lên một sự kinh ngạc không tưởng tượng đến sợ hãi tới mức run tay chân liền đi đến toan ngăn cản lại.
"Thiếu gia...cậu đang làm Diệp tiểu thư đau đó, có gì từ từ giải quyết"
"Câm miệng cho tôi...mau cút xuống" Bạch Tử Ngôn gào lên
Chưa bao giờ ông thấy thiếu gia tức giận như vậy, mặc dù rất muốn giải vây cho Diệp Tử Ái nhưng lực bất tòng tâm đành trơ mắt nhìn cậu kéo cô đi.
Đẩy cô vào phòng ngủ sau đó đóng sầm cửa lại, tiếng động lớn vang dội khắp nhà làm tim cô như xém chút nữa ngừng đập, đôi mắt mở to đầy sợ hãi nhìn anh, âm thanh giờ đây cũng run rẩy theo
"Anh...anh đừng qua đây" Đôi chân đứng không vững theo bản năng lùi về phía sau.
Bạch Tử Ngôn tựa như một kẻ máu lạnh nhìn cô không chút biểu cảm, còn cố ý cười đầy châm chọc
"Sao? Em sợ tôi vậy à? Còn hắn em lại bày vẻ mặt vui vẻ ra chào đón sao?"
Đầu Diệp Tử Ái vang lên hồi chuông báo động khẩn cấp đầy bất an nhìn người đàn ông phía trước, anh cứ như một tên ma quỷ đang dần tiến đến chỗ cô.
Hàng mi cong vuốt chớp chớp liên tục, anh lại nói cô như vậy? Việc này thì có liên quan gì? Ngón tay thon dài cũng vô thức chỉ vào anh
"Anh đừng có mà quá đáng! Không liên quan gì đến anh ấy"
Hai tay của Bạch Tử Ngôn không biết đã nắm chặt từ lúc nào hận đến mức nổi cả gân xanh. Anh chậm rãi tiến sát lại cô còn cô thì cứ lùi về phía sau đến khi lưng ᴆụng vào bức tường cứng rắn đầy lạnh lẽo thì cũng là lúc cô nín thở nhìn anh.
"Em vẫn còn ở trước mặt tôi bảo vệ cho tên đó sao? Em tưởng mình là ai mà dám lừa dối tôi như vậy? Từ trước đến nay là tôi quá nuông chiều em rồi nên thành ra em chẳng xem tôi ra gì đúng không? Nói đi...em và hắn ở khu vui chơi đã làm nhưng gì?"
Mặc dù cô rất muốn chạy chốn nhưng chân cứ như bị chôn tại chỗ cứng đờ chỉ trơ cặp mắt to tròn nhìn anh đầy uất hận. Tại sao anh lại dồn cô vào bước đường cùng thì mới cam tâm chứ? Sau khi biết được sự thật về Vu Dịch cô đã đau lòng không thôi rồi về đến nơi này lại bị anh chọc cho phát điên tâm tình vốn rất sợ hãi nhưng lại không kìm nỗi sự tức giận ở trong lòng liền không nghĩ ngợi gì nâng giọng nói
"Tôi và anh ấy thì có thể làm những chuyện gì? Anh thử đoán xem, anh cũng thừa biết giữa tôi và Vu Dịch trước kia là quan hệ như thế nào! Còn anh không có quyền bắt ép tôi phải nghe theo anh...kể cả việc tôi đi với ai làm gì anh cũng không có quyền ngăn cấm. Anh hiểu không? Chúng ta chẳng là gì của nhau cả"
Những lời cô vừa nói đều khiến máu huyết trong cơ thể anh dâng trào bàn tay siết chặt thành đấm liền giơ lên vung thẳng về phía trước. Diệp Tử Ái kinh hồn vội lấy tay ôm lấy đầu tưởng chừng như cú đấm đấy sẽ váng xuống gương mặt cô. Nhưng không! Cô lại chẳng có cảm giác gì cả, hai mắt đang nhắm chặt lại bất giác mở ra đầy bất ngờ, cả bàn tay anh đều nhắm về phía bên cạnh đầu cô.
Bạch Tử Ngôn vốn không thể hạ hỏa tưởng rằng mất khống chế sẽ đánh cô nhưng lại không đành lòng chỉ hận đến mức phải đấm vào tường để giảm bớt lại tâm trạng của mình.
Máu đỏ dần chảy ra từ tay anh, đôi mắt thất thần không hiểu chuyện gì xảy ra cô nhìn anh chằm chằm đầy suy nghĩ. Anh lại chẳng ra tay với cô?
"Sức chịu đựng của tôi có giới hạn...em đừng bao giờ thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Em tưởng rằng em và hắn có thể quay lại như trước kia sao? Hắn có thể cùng em cao chạy xa bay à? Tôi cho em biết tuần sau là lễ kết hôn của hắn và Khiết Tần Lam rồi đừng có mơ mộng nữa"
Câu nói của anh như làm thức tỉnh bản thân cô, sao? Tuần sau là hôn lễ của Vu Dịch và Khiết Tần Lam mà cô lại chẳng hề hay biết gì. Nhớ lại câu nói hồi chiều rằng anh muốn cùng cô bỏ trốn! Chuyện này là sao?.
Diệp Tử Ái như người mất hồn, cố gắng phủ nhận mọi thứ lắc đầu đầy tuyệt vọng.
"Đủ rồi! Để tôi yên...mau cút ra ngoài"
Hừ!
Cô dám đuổi anh đi? Tay anh vẫn còn chảy máu nhưng anh lại chẳng hề quan tâm đến liền hung hăng bế cô lên ném thẳng lên giường đầy тһô Ьạᴏ
"Đây là nhà tôi...em không có quyền bảo tôi ra ngoài! Còn nữa sự bướng bỉnh này của em hôm nay tôi sẽ đích thân dạy dỗ lại. Em đừng tưởng lừa dối tôi sẽ có kết cục tốt đẹp. Tôi nói em biết đây chỉ mới là bắt đầu thôi! Tử Ái đêm còn dài nếu như em đã không nghe lời tôi như vậy thì tôi sẽ từ từ bắt em phải ngoan ngoãn cầu xin tôi"
Cô thừa biết rằng bản thân mình sắp sửa xảy ra chuyện gì nên liền liều mạnh lắc đầu giãy giụa đẩy anh ra. Nhưng sức lực của cô so với anh quả thực là cách nhau một trời một vực không thể sánh nổi. Cơ miệng mất tự chủ đến mức co giật lên. Không dám thở mạnh.
Bạch Tử Ngôn từ tốn chậm rãi mở tủ đồ ra sau đó lấy ra một sợi dây cà vạt màu tối rồi không nhanh không chậm tiến tới chiếc giường trắng tựa như một con thú dữ sắp tấn công con mồi.
Nắm lấy hai bàn tay đang chống cự kia buộc dây cà vạt vào kế tiếp đó anh gian ác cột nó trên đầu giường. Diệp Tử Ái hoảng loạn đến không biết phải làm gì chỉ sợ hãi gào thét trong vô vọng
"Anh muốn làm gì? Nếu anh ᴆụng đến tôi thì tôi nhất định... ưm" Lời còn chưa nói xong đã bị anh ngang nhiên ςướק mất, áp sát vào miệng cô điên cuồng dày xéo
Đầu lưỡi trơn mướt nhanh chóng cậy hàm răng đang nghiến chặt ra sau đó không ngần ngại tiến thẳng vào khuôn miệng nhỏ nhắn của cô thô lỗ quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho ngọt ngào. Do hai tay đã bị anh cố định trên đầu giường nên cô chỉ còn cách vặn vẹo thân thể mềm mại để né tránh
Âm thanh từ địa ngục bắt đầu vang lên "Đừng cố gắng chống cự làm gì...em nên biết tình thế của bản thân mình bây giờ, tôi đã cảnh báo em trước rồi chọc giận đến tôi thì sẽ thê thảm như thế nào!"
Diệp Tử Ái liều mạng giãy giụa, sao anh lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy? Cô đã làm gì anh? không lẽ ngay cả gặp mặt người khác đều phải xin phép anh sao? Cô không chấp nhận được! Người đàn ông này quá ngang ngược rồi.
"Anh tưởng làm như vậy là tôi sẽ sợ anh sao? Đừng có mơ cho dù anh làm bất cứ điều gì với tôi thì cũng không thể ngăn tôi gặp mặt Vu Dịch..."
Một câu nói như càng châm dầu vào lửa, Bạch Tử Ngôn từ trên nhìn xuống gương mặt cô rồi nhếch mép cười đầy châm chọc sau đó bàn tay thô lỗ xé nát chiếc áo mỏng manh đang mặc trên người cô rồi tàn ác chiếm lấy đồi tuyết trắng.
Diệp Tử Ái trợn trừng mắt khó nhọc thở gấp, nụ hôn của anh không hề dịu dàng một chút nào nó mang theo sự tức giận ђàภђ ђạ cơ thể cô, nụ hoa hồng sớm dựng đứng vì sự kích tình điên loạn của anh, cơ thể cũng dần bị anh làm cho mềm nhũn. Còn chưa hết bàng hoàng thì động tác tiếp theo làm cô như sụp đổ hoàn toàn anh lại thản nhiên vuốt ve đôi chân thon dài trắng ngần của cô nhẹ nhàng chậm rãi như một loại thuốc kích thích mọi tế bào trong cơ thể Diệp Tử Ái, chỗ che đậy cuối cùng cũng bị anh cởi ra rồi quăng đi không thương tiếc.
Giờ đây cả cơ thể Diệp Tử Ái đều được phơi bày trong mắt anh, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống đầy quyến rũ. Cặp mắt thâm trầm nhìn ngắm thân thể tuyệt mĩ của cô sau đó không nhịn được liền cúi xuống nhanh chóng chiếm lấy mọi tất da thịt thơm ngát trên đó, giọng nói khàn đặc đầy nam tính quấn lấy cô dụ dỗ
"Không phải em rất cứng miệng sao? Nhìn đi giờ đây cơ thể em lại phản ứng với tôi rồi...Tôi lại phải cảm ơn hắn ta vì suốt mấy năm qua không ᴆụng đến em để giờ đây em dâng nó hết cho tôi hưởng thụ. Nếu như hắn ta biết được em ở dưới thân tôi ՐêՈ Րỉ như thế này thì liệu hắn còn để yêu em nữa không?"
"Bỉ ổi...Vô liêm sỉ, anh là người mất hết nhân tính" Sự tức giận đến tột độ khiến cô bật ra tiếng mắng chửi
Bạch Tử Ngôn không giận ngược lại còn vuốt ve gương mặt cô đầy dịu dàng, ngón tay lướt qua cánh môi đang run rẩy kia mà nói
"Chậc chậc...Cái miệng này của em thật khiến người khác đau lòng nha!" Nói rồi anh lại hung hăng hôn xuống không để cô trở tay kịp
Cơ thể vốn mất hết sức lực chỉ yếu ớt giãy dụa nhưng đều vô ích, lúc này đây cô lại nhớ đến Vu Dịch tâm tình như bị ai đó Ϧóþ chặt đến không thở được chỉ vô lực nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp lại. Cô thừa biết rằng bản thân mình giờ đây không thể nào chống đỡ được người đàn ông này nên chấp nhận sự đau đớn xen lẫn tê dại trên cơ thể cô.
Tay anh không yên phận bắt đầu di chuyển loạn xạ trên người cô rồi lần mò xuống nơi tư mật đầy mê người, Diệp Tử Ái giật mình đến kinh ngạc vội ngăn cản
"Đừng!"
Bạch Tử Ngôn vẫn ung dung tự tại xâm chiếm vùng đất cấm, một chút thương tiếc cũng không! Ngón tay ranh mãnh len lỏi vào sâu bên trong cô kịch liệt ra vào. Diệp Tử Ái như không thể nào chịu đựng được sự тһô Ьạᴏ nào, bên môi mấp máy không tự chủ được mà bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ mê người
"A...ưm..ư"
Âm thanh dễ nghe của cô lọt vào tai anh, môi cũng nhếch lên mỉm cười đầy xấu xa sau đó còn mặt dày đến mức nói qua vành tai mẫn cảm
"Em xem...cơ thể em còn ướƭ áƭ hơn tôi nghĩ"
Đầu cô choáng váng, hai tay bị trói chặt ở đầu giường cũng vô lực siết chặt lấy, trên trán cô giờ đây đã lấm tấm mồ hôi, cơ thể cô quá yếu đuối không thể chịu nổi sự dày vò này chỉ hận anh đến mức cắn chặt môi mỏng
"Đừng nói nữa...Tôi không muốn nghe"
"Vậy được! Chúng ta chỉ làm thôi không nói nữa" Bạch Tử Ngôn xấu xa bật cười
"Anh..." Diệp Tử Ái bị anh chọc cho mặt đỏ bừng lên tựa như hai bên tai dấy lên một tầng khói
Màn đêm đầy ma mị buông xuống kéo theo đó là sự lạnh lẽo đáng sợ ở bên trong phòng, nhìn cô đầy tà mị, bàn tay vươn dài cởi cà vạt đang buộc chặt ở đầu giường rồi тһô Ьạᴏ lật cả người cô lại để tấm lưng trắng nhẵn nhụi hướng về phía mình sau đó lạnh lùng đưa vật ¢ươиg ¢ứиg vào trong người cô không hề báo trước, chiếm đoạt cô ở lại tư thế hạ đẳng nhất
Mỗi lần chuyển động anh đều đâm sâu vào tận bên trong tựa như muốn đem cô nuốt hết vào người, giọng nói khàn đặc nhuốm Dụς ∀ọηg vang lên bên tai Diệp Tử Ái
"Hãy nhớ lấy lúc tôi ở trong người em...đừng hòng mơ tưởng đến người đàn ông nào khác."
"Ưm...không...buông" Từng tiếng ngắt quãng đầy khó nhọc của cô
Diệp Tử Ái gần như sắp ngất cô bị anh тһô Ьạᴏ tấn công, cơ thể theo sức lực của anh dao động không ngừng chỉ hận không thể băm anh ra thành trăm mảnh. khóe mắt cay nồng không giữ được nước mắt đau đến cắn chặt răng.
Con ngươi lạnh lẽo không chút biểu cảm nhìn người con gái dưới thân, cô thật sự vẫn còn yêu hắn sao? Ngay cả khi ở bên cạnh anh vẫn còn lén lúc gặp gỡ người đàn ông khác, không lẽ sự quan tâm của anh cho cô là không đủ?
Một nỗi ghen tỵ xâm chiếm đầu óc Bạch Tử Ngôn, không hề có chút để ý đến cảm nhận của cô chỉ cố gắng trút hết sự tức giận của mình bên dưới.