Bóng Sói Hú - Chương 44

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

Tòa nhà Giang gia tiêu điều, ngay cả tiếng nước chảy cũng biến mất, hai người Giang Nặc đi vào phòng. Trong phòng chỉ có một cô gái đang nâng một đóa hoa hồng đỏ, cắm vào bình hoa, cô ấy mỏng manh như sương nhẹ, vừa quay đầu, đóa hoa trong tay liền ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt cô lạnh lẽo xẹt qua Phạm Nhất Minh, Phạm Nhất Minh chỉ cảm thấy trời long đất lở, “Giang Nghi” hắn hoảng sợ kêu to.
“Ôn Nguyệt.” So với Phạm Nhất Minh đang khủng hoảng, Giang Nặc trấn định hơn một chút.”
Khóe miệng Liễu Đình gợi lên một tia trào phúng, “Các người đều gọi sai tên của tôi.”
“cô và Ôn Trạch làm gì vậy, vì sao phải hại tôi nhà tan cửa nát?” trên mặt Giang Nặc hiện lên một cỗ sát khí làm người ta khủng hoảng sợ hãi.
“Chúng tôi làm gì, anh chưa đọc báo sao? Ép mẹ anh tự tay Gi*t người mà bà ta yêu nhất đời, làm bà ta điên cuồng; bố trí để bác anh vận chuyển hàng hóa của Đan tướng quân rồi làm mất nó, để hắn vào ngục sâu Mã Lạc, sống ૮ɦếƭ đều không xong, trừ bỏ nhảy lầu, ông ta chẳng còn đường nào khác để đi!”
không chỉ không biện hộ đùn đẩy trách nhiệm mà thẳng thắn thừa nhận làm cho người ta hận nghiến răng.
Trước mắt Giang Nặc là màu đen che kín toàn bộ trời đất, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, “Vì sao?” Đây không phải chất vấn, mà đây là bản năng, bản năng phản ứng của con người!
“Nếu muốn biết vì sao, vậy trước hết nên biết cô ấy là ai?”
Máu toàn thân Liễu Đình như ngừng chảy, cánh hoa hồng trong tay tuôn rơi bay xuống.
Người đàn ông một thân tây trang vàng nhạt, ghim cài màu bạc, lưng vai thẳng tắp cao lớn đi tới, chỉ cần có chút hiểu biết liền nhận ra sự cao quý và tính nết quật cường, ngũ quan hắn tuấn mỹ mà tà ác, khí chất cao quý, hắn bước từng bước đến gần Liễu Đình, nụ cười lạnh lùng trên khóe môi nhạt dần, như một làn gió căm căm sắc bén, con ngươi đen sâu hút không thấy đáy, hắn thản nhiên nhìn Liễu Đình, lại giống như muốn điên cuồng mãnh liệt ôm cô vào lòng, dùng gió lốc tàn phá cảnh vật.
Trái tim đã bị chiếm đoạt, linh hồn đã bị tàn phá.
Thân đứng giữa gió lốc, cuối cùng cũng chẳng thể trốn.
“A Phong!” Giang Nặc kinh hoảng hô lên.
không khí vô cùng loãng, như trong lòng biển sâu, áp lực mãnh liệt đè ép thần kinh, Liễu Đình chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình điên cuồng đập, kinh tâm động phách, thế gian yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập điên cuồng không thôi! trên thế gian này, chỉ có hắn, chỉ có một cái tên – Phí Như Phong, chỉ cần nghe được cũng làm cô mất đi phong độ đến vậy.
hắn, đứng ở đó.
Chăm chú nhìn nhau, chỉ vài giây mà ngỡ đã ngàn năm.
Trước mắt Liễu Đình là một vầng sáng nổ tung, nơi cổ tay áo hắn, lộ ra một vết thương cực đen sâu đậm, một viên đạn kia, tiếng động đinh tai nhức óc phía sau ấy, đúng là vẫn làm hắn bị thương! Trước đó là bỏng sau đó lại tiếp tục bị thương, cho dù dùng kỹ thuật cao siêu hơn nữa, chỉ sợ vết thương này cũng vẫn là vĩnh viễn!
Dùng một phần tình, thương tổn mười phần. Phí Như Phong, cuối cùng em cũng đã làm anh tổn thương thật sâu.
Ánh mắt đau đến sắp mù, mà chỉ có thể cắn chặt răng!
Ánh mắt vô tình lạnh lẽo của hắn bao phủ cô, hắn chậm rãi cười lộ ra răng nanh tà ác: “đã lâu không gặp, Liễu Đình.”
“không thể nào, không thể là cô ấy!” Giang Nặc sợ hãi ngây người, hắn tận mắt chứng kiến du thuyền kia nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong biển lửa.
“một người, bề ngoài có thể thay đổi, thân hình có thể ngụy trang, ngay cả linh hồn cũng có thể biến dạng, nhưng có một thứ, bất kể ra sao cũng không thay đổi được,” Bàn tay Phí Như Phong lộ ra một sợi tóc, “DNA” hắn chậm rãi nhìn Liễu Đình, ánh mắt bùng cháy như lăng trì cô, hắn phất tay, sợi tóc nhẹ nhàng bay ra.
Giang Nặc trống rỗng, hắn khó mà chấp nhận sự thật “thì ra cô ta cùng Ôn Trạch là một, từ đầu đến cuối, mọi việc đều là âm mưu!” Toàn thân hắn lạnh lẽo cứng ngắc, cái gì gọi là đối phó Phí Như Phong, thì ra đều là biểu hiện giả dối, âm mưu chân chính, đối tượng thật sự… cho tới giờ đều là nhà hắn. hắn gào to, giống như dã thú “Vì sao, cuối cùng là vì sao mà muốn đuổi tận Gi*t tuyệt nhà tôi?”
Toàn bộ gian phòng đột nhiên trống vắng yên lặng đến đáng sợ, Liễu Đình từ từ nâng ta, sương lạnh làm cho toàn thân cô ngập trong lạnh lẽo, cô chỉ vào hoa viên đã trống rỗng, không còn bức tượng trong dòng suối, “Pho tượng kia là em gái Giang Bách Vinh – Giang Nghi, bà ấy vốn là một cô gái hạnh phúc tới mức toàn thế giới đều phải hâm mộ, bà có một vị hôn phu yêu bà sâu đậm – Lam Khải Văn; bà có một người anh trai thương bà tận xương – Giang Bách Vinh; Bà có một người bạn tốt giống như chị em ruột – Đường Bảo Như; còn có một người mà bà cực kỳ tôn trọng kính mến anh Phạm – Phạm Nhất Minh; Nhưng mà chỉ trong một đêm, tất cả đều bị hủy diệt, anh trai cưỡng Hi*p rồi giam giữ bà, bởi vì ông ta nói ông ta yêu bà… Vị hôn phu vì cứu bà, dùng hết năng lực, thậm chí ký tên lên giấy chuyển nhượng tài sản cho Đường Hằng Xa, chỉ cầu xin Đường gia có thể đưa tay giúp đỡ! Quả nhiên Đường Bảo Như đưa bà dẫn ra…”
Liễu Đình đau đến không buồn xoa mắt, bức tường phía sau hiện lên khuôn mặt như yêu ma của Đường Bảo Như, “Ông còn nhớ rõ chứ, cô ta vẫn sốt cao, là Phạm Nhất Minh khám bệnh cho cô ta, hắn nói cô ta phải nằm viện, phải lập tức đưa đi chữa trị, kỳ thật dĩ nhiên là tôi mang cô ta đi, cô ta là ngốc cỡ nào, cô ta nghĩ tôi sẽ cứu cô ta, tôi sao có thể thả cô ta đi? cô ta đi, có một ngày sẽ trở về, ông vẫn sẽ lên trời xuống đất tìm cô ta, tôi đưa nàng đến sân trượt tuyết, cô ta xinh đẹp động lòng người như vậy, cô ta cầu xin tôi đừng làm như vậy, cô ta cầu xin tôi...” Đại sảnh vang vọng tiếng kể đầy máu tanh của Đường Bảo Như “Tôi đẩy cô ta vào! Tôi đứng ngoài cửa nghe khóc thét, tôi chưa bao giờ biết một người có thể phát ra tiếng thét thảm thiết mang theo thống khổ tuyệt vọng đến vậy. cô ta nằm trên giường lạnh như băng, đùi đọng đầy máu, như một con 乃úp bê rách nát, cuối cùng cô ta cũng không bao giờ có thể là Tiểu Nghi xinh đẹp thuần khiết của ông nữa!”
Phạm Nhất Minh ngã ngồi trên mặt đất, “Tôi không biết, tôi thật sự nghĩ rằng Bảo Như muốn cứu cô ấy ra, mới để cô ấy dùng thuốc, khi tôi tới thì sai lầm lớn đã xong!”
Mái tóc đen của Liễu Đình không có gió mà cũng tự hay động.
Giang Nặc mồ hôi đầm đài.
Liễu Đình nhìn ra không gian vắng lặng xa xa, “Ba ngày sau, bà bò từ dưới vực lên, mới biết vị hôn phu đã nhảy xuống từ tòa nhà 36 tầng, xương cốt cũng chẳng còn! Đời người đau khổ đến như vậy, chỉ có thể ૮ɦếƭ đi, nhưng vận mệnh chẳng muốn tha cho bà, chuyện bi thảm nhất, buồn cười nhất , vớ vẩn nhất trên thế giới chắc cũng chỉ đến như thế này thôi!” Cánh hoa trong tay Liễu Đình từng cánh, từng cánh vỡ vụn, “Tôi nói rồi, tôi là đứa trẻ ma quỷ bị vứt bỏ.” cô nhìn Phí Như Phong, nhìn rõ ràng cái chớp mắt ám trầm kinh hãi và đau đớn trong đáy mắt hắn.
“Tôi đeo tội lỗi trên lưng mà sinh, mà người mẹ ngốc nghếch nhất trên đời kia của tôi lại nói, tôi mang hy vọng của bà mà sinh ra, từ khi bà cảm nhận được tôi mấp máy trong máu thịt của bà, bà mới có dũng khí để sống sót, tôi chính là người thân duy nhất của bà trên đời, bà nói, sinh mệnh là tôn quý, không ai có thể tổn hại nó! Mẹ đưa tôi đến Tất thành xa xôi, sau đó kết bạn với chú Long, cuộc sống càng thêm bình an, bà sợ người ta lại tìm ra bà, vì bảo vệ tôi, bà cho tôi chỉnh lại dung nhan dưới sự trợ giúp của chú Long. Bà không hề tính sai, kẻ phát rồ Đường Hằng Xa kia, đã tìm được bà, tôi trơ mắt nhìn bà bị xe ᴆụng bay lên giữa không trung!”
Bên tai Phí Như Phong vang lên tiếng hét của cô “Tôi muốn họ ૮ɦếƭ, tôi muốn họ từng bước từng bước ૮ɦếƭ không tử tế!” Đột nhiên kinh hãi.
“Vì bề ngoài của tôi, Đường Hằng Xa nghĩ rằng tôi là đứa bé được mẹ nhận nuôi, đây là sơ sẩy trí mạng nhất đời của ông ta! Mà trước khi ông ta còn chưa kịp phản ứng, Đệ Nhất đã mang tôi biến mất khỏi Tất thành.” Kể rõ chuyện cũ tàn khốc nhất, giọng nói Liễu Đình lại mỏng manh không chút gợn sóng “Lúc mẹ tôi sắp ૮ɦếƭ, bà nói với tôi, đừng hận, bà muốn tôi hạnh phúc!”
Liễu Đình chăm chú nhìn vào Phí Như Phong, ánh mắt đau đớn trầm thấp đến mức cả trái đất rộng lớn cũng không chịu nổi, “Tôi biết tôi muốn báo thù, chẳng khác gì tự tay chấm dứt hạnh phúc kiếp này của tôi, nhưng tôi thật sự hận, hận đến ngũ tạng đều nát, tim gan không còn, không thể không báo!”
“cô đã báo được thù, Tiểu Nặc là vô tội, nói sao thì hắn cũng là người thân duy nhất còn trên đời của cô!” Phạm Nhất Minh đau khổ cầu xin.
“Đúng là tôi còn muốn cảm ơn hắn, nếu không phải hắn phong tỏa cuộc họp của hắn với người Hưu Sĩ Đốn vài ngày, để Đường Bảo Như không liên hệ được với hắn, bà ta cũng sẽ không hỏa bốc lên tim, điên nhanh như vậy!” Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của Liễu Đình tăng thêm một tầng tái nhợt, bên môi cô không nâng nổi nụ cười lạnh lùng, làm khí lạnh xâm nhập vào tận tim phổi người ta. “Chỉ tiếc, Giang Bách Vinh ở thời điểm 25 tuổi đã làm thủ thuật cắt ống dẫn tinh.”
“Câm mồm.” Sắc mặt Phạm Nhất Minh trở nên cực kỳ tái nhợt, vẻ mặt hồi hộp muốn ૮ɦếƭ, đột nhiên hắn nâng lên một khẩu súng, cuộc đời là vậy, sai một lần sẽ sai thêm lần thứ hai, “Tôi không muốn Gi*t cô, nhưng tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương Tiểu Nặc!”
Tình thế chuyển biến kịch liệt.
“Đương nhiên, bởi vì Giang Nặc là đứa con mà ông và Đường Bảo Như quan hệ với nhau mà sinh ra!” tiếng Liễu Đình lanh lảnh, mang theo khí phách. Như tia chớp như xé toạc không khí, sấm sét đánh thẳng vào đất.
một tiếng súng vang, tiếng xé gió bén nhọn bay thẳng đến, Liễu Đình thản nhiên đón nó, trên người lẳng lặng dang ra mũi nhọn lạnh lẽo.
Phí Như Phong mất hết suy nghĩ, máu toàn thân nghịch đảo trong một giây, giống như bàn năng hắn xông đến phía cô.
hắn chậm một bước.
Giang Nặc đã chắn trước mặt Liễu Đình.
Máu trên người hắn chảy xuống. Màu đỏ nhuộm dần, hắn đứng thẳng tắp, giống như máu là từ người khác chảy ra. trên mặt hắn không có đau, không có khổ, chỉ có Phí Như Phong trước mắt, “A Phong, tôi đem hạnh phúc của cậu trả cho cậu,” hắn nói “Đừng tiếp tục hận tôi nữa.”
Phạm Nhất Minh đứng như thằng ngốc, từ khi Đường Bảo Như mang thai Giang Nặc ông đã chuẩn bị khẩu súng này, ngày đêm phòng bị, chỉ chờ Giang Bách Vinh gây chuyện là sẽ cá ૮ɦếƭ lưới rách, nhưng Giang Bách Vinh căn bản chẳng quan tâm, kẻ điên kia, trừ Giang Nghi thì mọi chuyện trên đời với hắn đều chẳng quan trọng. Nhưng mà hôm nay, khẩu súng này, lại bắn vào người con ông, là đứa con mà ông một lòng bảo vệ! Mọi suy nghĩ đều biến mất, Phạm Nhất Minh chuyển nòng súng, nhắm ngay đầu mình.
Cạch, kéo cò súng.
Giang Nặc nghe tiếng súng vang, thân thể hắn chấn dộng, miệng chảy ra máu tươi, Phí Như Phong ôm lấy hắn.
“Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Phí Như Phong”
“Tôi là Giang Nặc, tôi nhất định sẽ kéo cậu xuống núi, chúng ta sẽ là anh em cả đời!”
Phí Như Phong chỉ cảm thấy cả ngàn cây kim đang đâm vào cổ họng, hắn nắm chặt tay Giang Nặc “Chúng ta là anh em cả đời!”
Giang Nặc nhìn hắn, dùng thời gian cả đời nhìn hắn “Tôi xin cậu…” dùng thời gian cả đời cần xin hắn
“Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa xin cậu điều gì, đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi xin cậu!” Tiếng kêu gào hai năm trước quang quẩn bên tai. Lần đó hắn không đồng ý, đây là lần thứ hai hơn nữa cũng là lần cuối cùng cầu xin hắn.
“Tôi xin cậu làm mẹ tôi được sống!”
“Toàn cảnh nơi này đều được chiếu vào phòng bệnh Đường Bảo Như, giờ phút này, chắc hẳn bà ta đã cắt đứt mạch máu mà ૮ɦếƭ!” không chờ Phí Như Phong trả lời, tiếng Liễu Đình vang lên vừa nhanh vừa ngoan độc.
Tay Giang Nặc nắm chặt vạt áo Phí Như Phong, “A… Phong” La lên như thở dài, chưa thành câu đã đoạn tuyệt, thân thể lạnh dần nhưng ánh mắt vẫn mở to như cũ.
Phí Như Phong cảm thấy sâu trong não bộ tràn ra một vùng trắng xóa, hắn nhìn Liễu Đình chằm chằm “đã đến mức này rồi, em cũng không thể để cậu ấy ૮ɦếƭ nhắm mắt được sao?” hắn đột nhiên gào lên.
“Tôi không chịu nổi anh sẽ đồng ý với hắn ,tôi sẽ không dễ dàng tha thứ ột chút khả năng anh sẽ giúp đỡ Đường gia!”
Trong căn phòng, hơi thở dồn dập của hai người dây dưa trong không khí.
иgự¢ Phí Như Phong kịch liệt nảy lên, ánh mắt hắn là sóng gió cuộn trào, “em trái tim độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, em tính toán hoàn hảo, em thế mà còn nói như đúng tình hợp lý trước mặt tôi!”
Thân thể Liễu Đình hơi lung lay một chút.
Phí Như Phong nhìn người con gái trước mặt.
Thống khổ cả đời hắn là do cô mang đến.
Tình cảm chân thànhcar đời hắn là cô cho.
cô, là ái mộ duy nhất giữa ngàn vạn phồn hoa của hắn, cô là người duy nhất hắn yêu giữa trời đất này, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một mình cô, nhưng người này, từ đầu đến cuối không chút do dự lợi dụng hắn, phản bội hắn, tính kế hắn thậm chí Gi*t hắn!
“Liễu Đình, từ giây phút quen biết em tới giờ, em hầu như đã ςướק hết mọi tốt đẹp mà tôi có được trong cuộc đời.” Đôi mắt Phí Như Phong mang theo ánh sáng sâu thẳm, giống như cát bụi ngưng tụ, đau đến cực hạn, yêu đến cực hạn, chỉ có một câu này “Liễu Đình, cả đời này em làm tôi mất đi nhiều lắm.” một tia sáng trôi ra từ иgự¢ hắn, nhưng hắn giữ lại “Tình yêu cho tới giờ đều là thứ nực cười, tình yêu của tôi cũng vậy!”
Vì làm trái tim một phụ nữ cảm động!
Nghĩ rằng chiếm được, có thể giành là có thể chiếm được, nhiều nhất là
một giọt lệ của em
một sự chua xót trong lòng em,
Nhưng lại là một nụ cười lạnh hờ hững, một lời hứa nửa vời;
Nhưng tôi cũng cam nguyện, cho dù
Tin tức tôi nhận được
Lòng em giống như đã vào tay
một khối đá độc ác, em nhìn tôi chỉ như
một phép thử, một con sâu
Tôi vẫn cam nguyện.
Si mê đến vậy, là vô điều kiện,
Ông trời cũng không có cách đòi về
Trái tim si mê giống như một tướng quân
Có khi gọi về binh lính đã ૮ɦếƭ trên chiến trường
Uổng công, tất cả đều uổng công,
Em không đến là không phủ nhận sự tồn tại,
Nếu lòng tôi không có lửa đỏ thiêu đốt,
Đói khát tất cả của em,
Tóc em, nụ cười em, tay em, chân em,
Si mê lưu luyến và nguyện cầu cỡ nào
không thể ngắn đi dù một chút
Khoảng cách giữa hai ta!
Hoàng hôn bên ngoài
Ngưng tụ thành đêm đen sâu thẳm,
Băng tuyết tràn ngập nhánh cây khô,
Chim nhỏ đã về nơi ở mới,
Tĩnh lặng bao trùm toàn vũ trụ.
Cây kim tốt nhất chẳng sánh được với
Bàn tay kỳ diệu, ngón tay như vậy,
Như đồng tình, cũng như trào phúng,
một lần một lần ᴆụng đến, tôi chỉ nghe đến được
Tiếng trái tim của mình
Chuông tang chôn sống
Kim cương chói mắt chiết xạ ngàn vạn tia sáng giữa không trung, mỗi tia sáng đều như đao băng sắc bén cắt qua mặt nạ bình tĩnh mỏng manh của Liễu Đình, nó dừng trên tay Liễu Đình, một chiếc nhẫn, chỉ là một chiếc nhẫn, vì sao, nó làm cô đau không thể tả như vậy. Ánh sáng chớp lên giữa hai hàng lông mày Liễu Đình, âm u lạnh lẽo, vẫn lạnh. Nắm chặt bàn tay, vật cứng bên trong đâm sâu vào máu thịt, từng bộ phận dù nhỏ bé nhất trong người đều vặn vẹo đau đớn.
Đình Đình, đời người luôn có nhiều đau thương ít vui vẻ, mẹ không nên sinh con ra để chịu dày vò. Nếu năm đó mẹ không sinh ra con, con sẽ không cần chịu đựng những đau khổ sau này.
Ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, cảm giác được ánh sáng như nước chảy dần mất đi, thì ra, vẫn sợ hãi, thì ra, không dám thừa nhận, hy vọng gầy còm nhất.
hắn quyết tuyệt xoay người bước đi, bóng dáng mơ hồ kéo dài khoảng cách.
Liễu Đình đứng giữa đại sảnh rộng rãi trống rỗng, quần áo bay bay giữa gió nhẹ, cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, các loại hoa giống như gấm, cuối cùng tì… cuối cùng thì cũng chẳng thể thành.
trên thế giới này có rất nhiều người, mày nhất định sẽ phải phụ lòng một ít, cũng sẽ bị phụ một ít, là người mày yêu hay là người yêu mày, là thề non hẹn biển, là vĩnh viễn sánh ngang trời đất, là sông cạn đá mòn, là mày đã phản bội tất cả của hắn, là mày đã tính toán với mọi thứ của hứn, là mày đã tự buông tha cho tất cả, đều là đau nhưng mày chẳng hề cho hắn điều gì.
Cuộc đời này, phóng mắt ra đều là vực sâu, không còn tư cách để quay đầu. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc