“Phong, anh sẽ khỏe lên rất nhanh, anh đừng cử động, van xin anh đừng cử động, xin anh… đừng làm như vậy!”
Hắn giãy dụa dã man, hắn không cần, mặc kệ hắn mù hay bỏng thành than, dù bị hủy hắn cũng không để ý, chỉ cần tìm cô ấy đến đây, cô ấy ở đâu? Tìm cô ấy đến!
“Cô ta đã ૮ɦếƭ!” Phí Thanh Xa nói không chút khách khí “Vì một người đàn bà mà biến mình thành bộ dáng này, con cón còn là con cháu Phí gia hay không!” Ông hiểu quá rõ đứa cháu của mình đang muốn cái gì, đau dài không bằng đau ngắn, dù sao đây cũng là sự thật mà hắn phải đối diện dù sớm hay muộn.
Phí Như Phong như một con rối bị cắt dây, mỗi động tác đều khựng lại, La Rochelle hoảng sợ phát hiện, mỗi phần thân thể hắn như đang chậm rãi ૮ɦếƭ đi, không còn nhúc nhích nữa.
“Bác sĩ, bác sĩ!” La Rochelle tông cửa xông ra điên cuồng gọi lớn.
Nhóm bác sĩ chạy như điên tràn vào phòng bệnh Phí Như Phong.
“Tim bệnh nhân đập nhanh, não thiếu khí nghiêm trọng!” Y tá vội vàng nói.
“Lập tức làm hắn bình tĩnh xuống, tiêm cho hắn thuốc an thần gấp ba lần!” Bác sĩ đè lại thân mình Phí Như Phong, toàn thân hắn đang run rẩy.
“Miệng viết thương của hắn toàn bộ đã nứt ra! Hơi thở của hắn… hắn đã ngừng thở!”
“Lắp máy hô hấp nhân tạo, lập tức cấp cứu!”
“Mời hai vị ra ngoài, bệnh nhân cần được cấp cứu ngay lập tức!” Phí Thanh Xa, La Rochelle bị mời ra khỏi phòng.
Phí Thanh Xa chống quải trượng mà đứng, mái tóc điểm bạc chớp động, hắn đã đứng hơn 5 tiếng.
“Ông, ông ngồi một chút đi, Phong sẽ không sao!” La Rochelle đỡ ông, nhẹ giọng an ủi.
“Nó là con cháu Phí gia ta, nó đương nhiên sẽ không sao!” Phí Thanh Xa dùng quải trượng đập xuống sàn, “Rốt cuộc cô ta là cái gì chứ? Sao có thể làm cho A Phong mê muội tới mức này?”
“Ông.” La Rochelle cố gắng bỏ qua cảm xúc của mình, không để lời nói của Phí Thanh Xa làm bảm thân thấy tổn thương “Phong sẽ tỉnh lại, ông đừng làm bản thân mệt đến bệnh mất~!”
Phí Thanh Xa nhìn cô, cô tiều tụy gầy yếu, ánh mắt vì khóc mà sưng mọng lên “Con là một cô gái tốt, Lộ Tây, đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho các con, con nhất định là cháu dâu của Phí gia ta!” Lời nói của Phí Thanh Xa bù đắp sự lỡ lời vừa rồi.
“Phẫu thuật rất thành công!” Bác sĩ bình tĩnh nói “Nhưng hắn bị chấn động mạnh về tinh thần, loại thương tổn này còn nghiêm trọng hơn so với vết thương trên người hắn, tuy rằng chúng tôi đã tận lực xử lý ngoại thương nhưng tình hình thật sự không khả quan, vết thương ban đầu của hắn có xu hướng chuyển biến theo hướng xấu đi, hơn nữa cảm xúc của hắn quá mãnh liệt, vì phòng ngừa não bộ của hắn sẽ tổn hại hơn chúng tôi không thể không dùng một lượng thuốc lớn để làm hắn hôn mê, các vị phải chuẩn bị tâm lý! Đêm nay có thể hắn sẽ phát sốt, có thể chuyện này sẽ gây ra viến chứng, có vượt qua nguy hiểm hay không hoàn toàn dựa vào ý chí sống sót của hắn!” Bác sĩ vô cùng ngưng trọng nói.
Phí Thanh Xa ngã ngồi trên ghế, bàn tay La Rochelle nắm chặt tới mức móng tay bấm chặt vào thịt, cái ૮ɦếƭ, nó đang dần dần tiến tới!
La Rochelle bôi nước dính ướt bờ môi hắn, cô biết như vậy căn bản không thể thay đổi chuyện gì, toàn thân hắn đều là băng vải, nhiệt độ nén chặt trong cơ thể hắn, hắn căn bản đang tràn ngập nguy hiểm, “Phong, anh có nhớ rõ khi em sinh nhật 9 tuổi, anh đưa tặng em con cún nhỏ kia không? Anh nói nó thật giống em, mềm mại giống nhau, cùng có cuốn tóc như nhau, anh có biết em thích nó thế nào không, Phong, em cùng nó tắm rửa, cùng ăn cơm, cùng ngủ, nhưng em vẫn không dám nói với anh, kỳ thật người giống nó là anh, giống nhau cần có người bên cạnh, không thích bóng tối như nhau, đều phải có người làm bạn mới có thể đi vào giấc ngủ.” La Rochelle đưa tay lau nước mắt trên mặt, “Phong, anh khẳng định rất không vui đúng không? Anh là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, sao có thể giống một con cún nhỏ chứ?” Cô vuốt ve cánh tay hắn “Phong, anh không thích bóng tối, cho nên anh hãy rời khỏi đó đi,” Cô nhỏ giọng, nước mắt rơi đầy hai má cô, “Xin anh đứng lên.” Ngón tay run run của cô lướt qua bờ môi hắn, nhiệt độ nơi đó như muốn đốt cháy ngón tay cô, Thượng Đế, cô còn có thể làm sao đây, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi và bất lực như vậy.
Hắn chấn động, lời nói như nén chặt ở yết hầu hắn, sự đau đớn trong đó làm lòng cô muốn tan nát “Phong, Phong,” cô hôn lên môi hắn, nó khô nứt như giấy ráp. “Phong, em nhớ rõ, anh thích nghe em hát dân ca nhất, mỗi lần chỉ cần em hát, anh đều cười ha hả, nói em giống như một con dê kêu be be, “ Cô cúi đầu hát lên.
Vẻ mặt Phí Thanh Xa càng hõm sâu, ông đứng đầu một cõi nhưng giờ đây cũng biểu hiện ra toàn bộ sự già nua của mình, ông yên lặng đứng lên đi ra ngoài cửa. “Toàn lực tìm nơi cô ta rơi xuống, toàn bộ công tác trục vớt lại tiếp tục, cho dù chỉ là một chút dấu vết cũng không được buông tha! Để các tạp chí lớn đăng ảnh chụp của cô ta, treo giải thưởng… một trăm ngàn.” Hắn mệt mỏi phất tay
Người ngoài cửa nhanh chóng nhận lệnh mà đi
Phí Thanh Xa quay lại phòng bệnh, hắn áy náy nhìn La Rochelle “Con hiểu mà,” La Rochelle chớp chớp, giọt nước mắt lăn khỏi mi “Không sao cả, chỉ cần anh ấy có thể sống, mọi chuyện đều không phải là vấn đề!”
Cuối cùng trời cũng sáng, La Rochelle đã sắp kiệt sức, yết hầu cô nghẹn đặc, cả một đêm cô không ngừng cùng hắn trò chuyện, không ngừng hát, dường như giọng nói của cô chính là cái cầu nối tiếp sinh mệnh của hắn, tay hắn co rúm một chút, động tác này kinh động đến họ, họ ngừng thở nhìn hắn, động tác này quá nhỏ, có lẽ chỉ là thân thể run rẩy bình thường mà thôi. Bọn họ không thể khẳng định, ánh mắt dính chặt vào mặt, hắn hít vào một hơi, иgự¢ hơi hơi phập phồng chấn động.
La Rochelle dùng tay che kín miệng, cô bối rối không biết làm sao cho phải, Phí Thanh Xa ấn chuông báo động.
“Phí tiên sinh” Bác sĩ tới gần lỗ tai đang bọc lớp lớp băng gạc của hắn, cho y tá kiểm tra toàn thân hắn, y tá kiểm tra xong hơi giật mình nhìn bác sĩ, sốt cao đã lui, cảm xúc của hắn ổn định đến quỷ dị.
Phí Như Phong động đầu lưỡi, tạo ra một khẩu hình không tiếng động.
“Thương? Cậu muốn biết tình hình thương tổn của mình sao? Phí Tiên sinh,” Bác sĩ cười hiền lành “Toàn thân cậu lọt vào thương tổn cấp hai, tổn thương nghiêm trọng nhất là cánh tay và bàn tay, nhưng cậu vô cùng may mắn, không tổn thương toàn bộ cho nên không cần phải cấy ghép da. Một bên phổi của cậu bị vỡ, иgự¢ bị đâm một cọc gỗ, cho nên cậu không thể xoay người; đầu cậu bị một số mảnh vụn va chạm nên não hơi chấn động, yết hầu cậu có một ống thông khí vì cậu đang khó thở; còn có ánh mắt cậu phải làm chút tiểu phẫu, nhưng tôi có thể đảm bảo nó vẫn sẽ nhìn được. Phí tiên sinh, chỉ cần cậu phối hợp điều trị, cậu sẽ hồi phục rất nhanh thôi!” Bác sĩ nhẹ nhàng nói, trấn an cảm xúc hắn, hơi thở của Phí Như Phong rất ổn định, La Rochelle không hiểu sao lại rùng mình một cái.
“Tình trạng của cậu ấy khá tốt!” Bác sĩ hơi bất ngờ nói với Phí Thanh Xa “Cứ như vậy, chỉ vài ngày là có thể mổ mắt, ý chí của cậu ấy thật sự quá kinh người!”
Phí Thanh Xa và La Rochelle trầm mặc, bọn họ ngẩn ngơ, không khí bị đè nén đến không thở nổi vây quanh họ, “Ít nhất nó sẽ sống! Bây giờ điều này quan trọng hơn tất cả!” Phí Thanh Xa dù sao cũng là người kinh nghiệm đầy mình, hắn khôi phục rất nhanh, bình tĩnh nói. La Rochelle mỉm cười, nụ cười này chưa vào tận đáy mắt đã ૮ɦếƭ non.
Từ sau khi Phí Như Phong tỉnh lại lập tức hiện ra ý chí bất khất cứng như sắt thép, La Rochelle đứng ở bên giường chua xót nhìn hắn, cả người hắn tỏa ra sự sắc bén, người đàn ông lãng tử mê người mang theo chút nguy hiểm đã biến mất, bây giờ hắn như một toàn núi lửa bị đè ném, hắn khiến người khác phải co rúm lại.
La Rochelle bất lực muốn khóc, cô là một người phụ nữ kiên cường, nhưng giờ đây cô cũng không ngửngowi lên vì hắn. Cô không thể tiếp tục nhìn, Phí Như Phong, người đàn ông cao cao tại thượng, tao nhã làm cho người ta khó mà cự tuyệt nhưng lại khó mà tiếp cận nổi, người đàn ông mà mỗi nụ cười mỗi ánh mắt, đều làm cho người ta choáng váng! Hắn bây giờ… hắn bây giờ… La Rochelle cảm thấy cô đang bị người ta đâᗰ ᗰạᑎᕼ, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, vừa đến cửa, cô dùng hết sức bỏ chạy, cô bổ nhào lên tườngđá, “Phong, Phong, Phong” Cô lăn lộn kêu la.
“Hắn sao rồi?” Giọng nói vô hồn vang lên.
La Rochelle ngẩng đầu nhìn hắn, mỗi đêm hắn đều đến, nhưng trong lúc Phong hôn mê, cô không có chút tâm tư nào mà nói chuyện với hắn, cô muốn mắng hắn, muốn cắn xé hắn, nhưng cô có tư cách gì đâu, cô và hắn đều là tội phạm, cô biết rõ hắn đi Đan Mạch, cô cũng biết rõ hắn đi Đan Mạch làm gì.
“Anh ấy đang tốt lên, về sau anh đừng đến nữa, như vậy không tốt cho cả hai người!” La Rochelle uyển chuyển nói.
Giang Nặc nắm mạnh một túm tóc, hắn đã rất nhiều ngày không tắm rửa, mùi vị trên người hắn hoàn toàn giống ăn mày ngoài đường “Tôi không muốn, Lộ Tây, cho tới giờ tôi cũng không nghĩ sẽ Gi*t cô ta, là tên Ôn Trạch ૮ɦếƭ tiệt kia, tôi bị hắn…”
“Đủ, đừng lặp lại nữa, tôi đã nghe anh nói mấy trăm lần, nếu tôi là anh bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm hắn, có lẽ sẽ còn một đường sống.”
La Rochelle thương hại nhìn hắn “Anh biết không, không ai tin lời anh, vì mỗi người đều thấy rõ ràng, là anh dùng súng bắn nổ du thuyền.”
Giang Nặc kinh hãi nhảy dựng lên, hắn hoảng sợ nhìn La Rochelle.
“Đúng vậy, mọi chứng cứ đều hướng về anh, là anh Gi*t Liễu Đình, Giang Nặc, anh phải làm sao bây giờ? Các anh sẽ làm sao?” La Rochelle không thể kìm lòng mà rùng mình, bọn họ là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng mà, nếu thật sự đến ngày đó, chính cô… phải làm sao bây giờ…?
Ánh mắt Giang Nặc đăm đăm “Hắn lừa tôi, con mẹ nó, hắn lừa tôi,” Giang Nặc như phát điên. “Tôi sẽ tìm được hắn, tôi con mẹ nó sẽ xé hắn ra làm tám mảnh, tôi muốn hắn sống không bằng ૮ɦếƭ!!” Hắn biến mất trong vòng một phút.
La Rochelle dùng tay che đi ánh mắt mình, cô không thể khóc nữa, cô phải kiên cường, không cần biết giữa họ xảy ra chuyện gì, lập trường của cô đã sớm rõ, bây giờ cô chỉ cần chuyên tâm chăm sóc Phong, cô dâng lên dao động tình cảm mãnh liệt, cô cần ở bên cạnh Phong, cô khẩn cấp trở về phòng bệnh. Trong phòng truyền đến tiếng kêu thống khổ, sợ hãi lạnh như băng trùm lấy cô, cô liều lĩnh muốn vọt vào trong.
“Họ đang giữ yết hầu cho nó, còn có Thực quản” Phí Thanh Xa giữ chặt cô, mệt mỏi nói.
La Rochelle run run, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng Phong sau khi gặp nạn, thế mà lại là tiếng kêu đau đớn, lòng cô co rút đau nhức khiến cô hô hấp dồn dập. Bác sĩ đi ra, thấy vẻ mặt cô thì hiện lên nụ cười thấu hiểu “Cậu ấy vẫn thở, hơn nữa còn có thể nói chuyện, các vị vào đi!”
La Rochelle, Phí Thanh Xa vào phòng bênh, “Phong.” La Rochelle nuốt nuốt làm trơn yết hầu, giọng cô hơi nghèn nghẹn.
“Tôi muốn uống nước,” Giọng hắn sàn sạt, Phí Thanh Xa buông thong hai vai, La Rochelle vội vàng rót một chén nước, đặt ống hút lên miệng hắn, hắn từ từ nuốt vào, sau đó hắn không nói thêm một câu nào.
Hắn nhanh chóng bình phục, mỗi người trong viện đều sợ hãi than thở, đây chính là kỳ tích! Nhưng hắn càng tốt lên thì La Rochelle lại càng tiều tụy, đến cuối cùng trừ lúc thật cần thiết cô mới rời khỏi phòng bệnh, cô thầm nghĩ nhìn hắn, cô không biết cơ hội nhìn hắn như vậy còn bao nhiêu nữa. Mỗi đêm nhìn dung nhan khi ngủ của hắn, cô đều dùng ngón tay tinh tế miêu tả lại dung nhan của hắn, nàng hướng về Thượng Đế cầu nguyện “Thượng Đế nhân từ, xin hãy để hắn thuộc về con đi, cô ấy đã ૮ɦếƭ, nếu ngài đã làm cô ấy ૮ɦếƭ đi, vậy thì hãy làm người còn sống như con được hạnh phúc đi, để con làm bạn với hắn khi còn sống, Thượng Đế, xin để con dùng cả đời chữa trị cho nỗi đau của hắn đi!” Mỗi đêm cô đều quỳ gối bên giường hắn, vóc dáng tiều tụy cầu nguyện.