Bóng Sói Hú - Chương 07

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

Ninh Trọng Phảng – danh tiếng lẫy lừng, đại vương cầm quyền giới bất động sản. Đáng tiếc, ngày nay lại trở thành con nợ chồng chất, không còn oai hùng nổi.
“Tiểu Phong, cháu là hiền chất (cháu ngoan?) của ta, ta sẽ không hại cháu, nếu không phải là Ôn Nhu muốn kết hôn, ta lại muốn cùng nó sang Canada sinh sống, ta sẽ không bán đi miếng đất này, đây chính là một miếng đất có phong thủy cực tốt, dùng để xây trụ sở tuyệt đối sẽ kinh doanh phát đạt.”
Phí Như Phong vẫn duy trì nụ cười không mặn không nhạt như cũ, trong lòng mọi người đều biết rõ, cho dù lời nói có khách sáo, tốt đẹp đến đâu thì cũng không che dấu được tình trạng túng quẫn của Ninh thị, Phí Như Phong quét mắt liếc nhẹ tôi một cái rất nhanh, tôi thở dài khe khẽ, trò chơi này căn bản là nằm trong tay Phí Như Phong, giá cả dĩ nhiên là tùy ở hắn, bày mưu tính kế, cũng dễ như trở bàn tay thôi. Nhưng mà Phí gia với Ninh thị cũng có vài phần tình cảm, vì thể diện của thế hệ trước, vở kịch này nhất định phải diễn cho xong!
“Ninh lão, tổng tài của chúng tôi thật sự đối với ngài vô cùng tôn trọng, nếu không thì chúng tôi đã giao dịch với tập đoàn Tùng Nhạc từ lâu rồi, giá của họ rẻ hơn so với Ninh thị tới 30%”
“Liễu Đình.” Phí Như Phong nhíu mày quát bảo ngừng lại, “Ninh lão, cấp dưới không hiểu chuyện, mong ngài đừng trách.”
Ninh Trọng Phảng quét mắt nhìn tôi, giống như tôi chính là cái loại yêu nghiệt quyến rũ quân vương khiến nước mất nhà tan vậy. Tôi gõ gõ chén trà trên mặt bàn một chút.
“Phí tổng, giao dịch bất động sản của ngài là do tôi đảm nhiệm, dựa theo đánh giá thị trường thì giao dịch lần này với Ninh thị công ty chúng ta đã không có lãi rồi, làm ăn không thể dựa vào tình cảm, nếu không muốn dùng cái giá tôi đưa ra, mời Phí tổng ngài cách chức tôi đi!”
“Em.” Phí Như Phong giống như bị đè nén, buồn rầu mà không có cách nào, “Liễu Đình, đừng quá tùy hứng.” Giọng nói của hắn trầm thấp, như mang theo hương vị khẩn cầu.
“Hiền chất, cháu đừng để mình khó xử, thôi thì cứ giao dịch theo giá bên cháu đưa ra đi!” Tuy rằng Ninh Trọng Phảng tuổi tác đã cao nhưng tâm huyết năm đó cũng chưa giảm chút nào. “Ngày mai cháu hãy cử người đến văn phòng của ta ký kết hợp đồng mua bán!” Hắn trừng tôi không chút khách khí “Nhưng mà bây giờ ta muốn ôn chuyện với hiền chất, không cần người không liên quan ngồi ở đây cùng nghe!”
“Liễu Đình, em tới tham gia yến tiệc ở Lang phủ trước đi.” Hắn nhẹ nhàng nháy mắt, “Ngoan nào,” Cố ý hạ thấp giọng càng làm sáng tỏ gian tình giữa chúng tôi! Tôi vô cùng có trách nhiệm đứng dậy trừng mắt, điển hình của loại được sủng ái liền kiêu ngạo.
“Cáo từ.” Phất tay áo rời đi. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài không kiềm chế của Ninh lão phía sau. “Hiền chất à, cái loại không khoe khoang nổi với ai đó cháu muốn chơi cũng được, sao còn mang theo bên người, cháu xem xem còn thể thống gì nữa…” Càng nhiều từ ngữ không chịu nổi đi theo phía sau tôi, đây chính là trò chơi mà Phí Như Phong thích nhất, hắn càng cố ý yêu chiều thì tôi càng gặp nhiều rắc rối hơn, mà đối với rắc rối của tôi thì hắn lại vô cùng thích thú.
Tối nay ở Lang phủ đèn đuốc sáng trưng, người xe như nước, quan lại quyền quý toàn thành phố, đặc biệt là nam nhân hoàng kim đều tới đây, biến yến tiệc tối nay thành loại tiệc kén rể. Lang gia có con gái lớn, mấy ngày trước vừa mới trở về sau thời gian du học ở Paris, yến tiệc loại này tôi đã theo Phí Như Phong tham gia hơn mười lần, trong bữa tiệc hắn luôn ở cùng tôi một bước cũng không rời, hoặc là trêu đùa tôi, hoặc là vuốt nhẹ tóc tôi, chân thành thâm tình tới mức tôi cũng không đếm nổi số tiểu thư danh môn đang nguyền rủa tôi nữa.
“Thiệp mời của cô!” Người gác cổng cao ngạo hất cằm, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn tôi một chút, tôi đã quá quen, chỉ cần một mình tôi tham gia hoặc là ra vào một mình, luôn luôn nhận được thái độ như vậy, cũng khó mà nhận được lời giải thích của chủ nhân bữa tiệc.
“Mắt cẩu của ngươi mù rồi à, Liễu trợ lý nổi danh như cồn, bạn tình được sủng ái nhất hiện nay của Phí thiếu gia mà ngươi cũng không nhận ra ư? Ngươi chưa từng nghe qua chưa từng biết đến hay sao?”
Không cần quay đầu, nghe thấy lời nói chua loét tận trời này tôi cũng đoán được là ai.
“Tôi có thể đi vào chứ?” Tôi không có hứng thú làm khó người dưới. Người gác cổng có chút kích động nhìn sắc mặt tôi không biết làm thế nào, tôi lướt qua hắn, tiêu sái đi thẳng đến đại sảnh.
“Sao mà mới bò lên giường Phí thiếu gia liền quên hết khách cũ vậy, tôi đã từng nhìn cô tới rõ mồn một, trên người cô…” Tôi dừng bước chân, cảm thấy kỳ lạ với những thiếu gia danh môn đã được dạy dỗ bởi hệ thống giáo dục cao cấp nhất này, ngôn ngữ của họ thô bỉ tới mức lưu manh ngoài đường nghe được cũng phải đỏ mặt.
“Giang thiếu gia.” Tôi cười cười nhưng mắt phóng đao “Đừng có nhớ thương tôi mãi, Như Phong coi cậu giống như em ruột mà chăm sóc, còn nói phải giúp cậu tìm một nữ sinh danh giá, hiền thục ôn nhu để chịu đựng tính tình táo bạo của cậu đấy.”
Mặt Giang Nặc nhất thời xanh mét, lời nói của tôi đâm thằng vào mặt hắn, “Tiện nhân, đừng có để rơi vào tay tao!” Hắn đẩy tôi thật mạng, hung tợn đi vào bên trong
Một đứa trẻ to xác! Cấp bậc kém quá xa so với Phí Như Phong, tôi cảm thấy thắng hắn cũng chẳng có gì vui!
“Giang Thiếu gia cũng không phải ai cũng trêu vào được, cô cứ cố ý chọc hắn như vậy làm gì?” Âm thanh nói chuyện phiếm vang bên tai tôi, thế mà có người nói chuyện phiếm với tôi cơ đấy, hôm nay tôi ra đường vào giờ tốt sao?
Tôi giương mắt nhìn, một nam nhân nhìn hơi gầy như thư sinh đứng bên cửa sổ, ánh mắt và ngữ khí nói chuyện của hắn dành cho tôi giống như đang đối với một đứa bé nghịch ngợm.
“Tôi là Liễu Đình!” Tôi hơi khoa trương báo tên của mình, cho tới lúc này cái tên của tôi đều giống như một loạ cực độc, người nghe tên này ai cũng đều xoay người đi chỗ khác, có kẻ là không thể trêu vào, có kẻ lại khinh thường, các loại suy nghĩ khác nhau nhưng đều có điểm giống đó chính là tránh tôi càng xa càng tốt. Kỳ tích là nam nhân này vẫn đứng im không có động tác gì, tôi biết rõ hắn, Ôn Trạch, 28 tuổi, mới trở về từ nước Mỹ, trong thời gian ngắn trở thành một chú ngựa đen nổi bật, có lời đồn hắn là con riêng của Mỗ Hiển Quý, nhưng chưa ai đưa ra được chứng cứ xác thực, dưới sự dạy dỗ của Phí Như Phong, đầu óc tôi đã có thể nhanh chóng đánh giá người khác. Đối với loại mà tôi chưa hoàn toàn biết chi tiết này, không biết là địch hay là bạn, tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều, tôi khẽ gật đầu chuẩn bị rời đi.
“Tuy rằng tôi mới từ Mỹ trở về, không có nghĩa là tôi không biết địa vị của Liễu tiểu thư.”
Tôi âm thầm kinh hãi, “Ôn tiên sinh khen nhầm rồi, Liễu Đình cũng chỉ là một nhân viên bé nhỏ, có địa vị gì đâu chứ. Ôn tiên sinh sao không đi gặp chủ nhân bữa tiệc này, tiên sinh Lang Nhất Phàm chính là một chính khách quan trọng đấy.”
“Làm ăn lúc nào nói chẳng được, trách nhiệm chính của tôi hôm nay chỉ là làm nền*.” Hắn tiêu sái nâng ly rượu, “Thế nào, hai nhân vật làm nền chúng ta có thể có chung suy nghĩ hay không?”
“Thú vị!” Tôi đột nhiên không muốn đi nữa, nếu so sánh với những cậu ấm kia, việc nói chuyện với Ôn tiên sinh này đúng là việc vui vẻ hơn nhiều. “ Ngài có kinh nghiệm làm nền sao?” Ôn Trạch mỉm cười, nụ cười của hắn có một hấp dẫn nhẹ nhàng, ánh mắt hắn quét quanh một vòng: “Kinh nghiệm của tôi cũng không nhiều, ở nước Mỹ một người đàn ông Phương Đông thần bí có thể làm nhòe đi mọi khuyết điểm của mình.” Hắn nghiêm túc nhìn tôi “Tôi chưa bao giờ thử cùng nhiều đàn ông Phương Đông thần bí tham gia yến tiệc như vầy.” Hắn thở dài “Hôm nay quả thật rất khó che đi khuyết điểm của tôi.”
“À, ra vậy,” Tôi phối hợp với trò chơi của hắn, sau đó cũng nhìn quanh một vòng, tôi vô cùng đồng tình gật đầu, “Đây thật sự là một điều đáng tiếc.” Tôi không che dấu được ý cười trong mắt. “Vậy để cho tôi, một người làm nền chuyên nghiệp dẫn đường cho ngài đi” Một loại hứng thú bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.
“ Điều quan trọng nhất khi làm nền đó là tìm hiểu kỹ về hoàn cảnh xung quanh, ngài có thể bắt đầu từ chỗ sở thích của chủ nhân bữa tiệc.”
* Chỗ này nguyên văn là Bích họa: theo ta hiểu là chỉ làm nền cho kẻ khác giống kiểu dệt hoa trên gấm mà không biết nên nói sao cho hay, thôi cứ để là làm nền đi.
Ôn Trạch đảo mắt nhìn bốn phía, “Chủ nhân hình như rất thích đồ làm bằng ngọc.” Đại sảnh Lang phủ treo trang sức bằng ngọc dùng thủ pháp chạm rỗng khắc hình con Lân - đúng là tinh phẩm từ thời Chiến quốc, từ đó có thể thấy được tài lực và sức ảnh hưởng của Lang phủ, Ôn Trạch nhìn vân đạm khinh phong, sắc mặt không chút biến đổi, không ngờ lại là hậu duệ của hoàng tộc.
“Nếu là tôi thì chỉ cần treo một cây đèn Trản Vân Văn ngọc là đủ rồi, ngọc không phải là để khoe ra, nó là một loại duyên phận, trên đời này có thể có hai viên kim cương giống nhau, nhưng căn bản là sẽ không thể có hai viên ngọc giống nhau.” Ôn Trạch nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt sâu thẳm, “Khi người ta lần đầu nhìn thấy một viên ngọc, trái tim sẽ mách bảo cho họ biết nó có phải thứ thuộc về họ hay không, bất kể đắt hay rẻ, xấu hay đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái đó chính là duyên phận.”
“Tìm ôn nhu bên trong sự hào nhoáng, con người không phải cũng thế sao?”
Ánh mắt hắn sáng lên, “Năm đó khi cha tôi đặt tên cho tôi cũng mang theo hàm ý như vậy, không thể ngờ được là Liễu tiểu thư có thể hiểu rõ ràng như vậy.”
Tôi nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng cháy từ cổ họng lan dần xuống, một mùi vị cay nồng xộc lên, “Ôn tiên sinh có thể đi làm nhà văn được đấy, tôi chỉ là phàm phu tục tử, vẫn thích thứ gì có giá trị thực tế hơn. Tôi bị muộn rồi, có lẽ Phí thiếu gia đã tới bữa tiệc, tôi còn phải đi làm tròn trách nhiệm của mình.” Câu nói của tôi hơi vô lễ.
“Trên phương diện đồ ngọc, Liễu tiểu thư chắc là thích Ngọc Hàm Thiền phải không, ngậm ở trong miệng, trắng như đôi cánh thiên thần, giống như tín hiệu tái sinh.” Giọng điệu chắc chắn của Ôn Trạch truyền tới từ phía sau là tôi hơi dừng chân. Hắn đi lên phía trước, “Tôi đã đoán đúng rồi phải không?” Ánh mắt hắn cô đọng thâm trầm, tôi chợt lâm vào tự hỏi nhưng vẫn không tìm ra được từ nào để trả lời. Đứng im nhìn hắn vài giây.
“Khả năng của Ôn tiên sinh thật tốt, trợ lý này của tôi bình thường không thích để ý đến người khác đâu.” Âm thanh chậm rãi của Phí Như Phong truyền đến, tôi lập tức xoay người, động tác nhanh như vậy chính là biểu hiện của việc có tật giật mình, Phí Như Phong cười nửa miệng, ánh mắt tối như đáy vực. Muốn ૮ɦếƭ! Tôi bước lên đón: “Đang nghĩ lão già đáng ૮ɦếƭ kia còn quấn lấy anh thật lâu chứ, thả anh đi nhanh vậy sao?” Tôi vô cùng thân thiết vuốt ve áo hắn.
“Bảo bối như em ở đây sao tôi có thể không tới thật nhanh chứ?” Một cánh tay hắn vòng qua ôm lấy eo tôi, cúi xuống trao một nụ hôn.
Ra đường gặp quỷ! Trong lòng tôi kêu lên sợ hãi, bởi vì không hiểu sao tôi lại hơi cúi mặt để nụ hôn của hắn rơi lên mũi tôi, ánh mắt của tôi và hắn nhìn nhau trong 5 giây, sau đó hắn lập tức trở nên bình thản.
“Từ lâu đã nghe danh Ôn tiên sinh có thể hô mưa gọi gió ở thị trường chính khoán Mỹ, là một nhân vật lớn điển hình, hôm nay vừa gặp quả nhiên là khí độ phi phàm.”
Ôn Trạch cùng hắn bắt tay “Phí tiên sinh nổi tiếng là người kinh doanh giỏi nhất Bản thành, có thể làm quen với ngài chính là vinh hạnh của tôi, nếu có thời gian mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.”
Hai người đối đáp khéo léo, phong độ có thừa, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy hoảng hốt, một kẻ lúc nóng lúc lạnh, một kẻ ôn nhu như ngọc, đứng cùng một chỗ thật sự là không phân cao thấp, vô cùng đáng xem. Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn về đây.
Phí Như Phong nâng tay tôi lên “Xin lỗi không thể bồi tiếp lâu hơn, chúng tôi nên tới chào hỏi chủ nhân bữa tiệc trước.”
“Xin mời tự nhiên.”
Lang Nhất Phàm vừa nhìn thấy Phí Như Phong lập tức nắm lấy vai hắn “Tới tới tới, ta đang tìm cháu đây, Tiểu Nhã vừa từ Paris về, luôn miệng kêu buồn khiến ta nghe muốn to cả đầu luôn, ta nhớ rõ cháu đã từng ở Paris một thời gian mà, hai người nhất định có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau.”
Vẻ đẹp của Lang Nhã như ánh sáng chiếu ra xung quanh. Một bộ váy màu lam đậm, trên cổ tay có mang chiếc lắc hình con bướm tinh xảo hiếm có, xinh đẹp quý phái hơn người!
Phí Như Phong vô cùng phong độ nâng bàn tay nhỏ bé của Lang Nhã khẽ hôn lên, tôi có thể cảm nhận được trái tim Lang Nhã đang kịch liệt nhảy nhót, Phí Như Phong mặc tây trang xanh ngọc thật sự là quá chói mắt! Khi hắn buông tay nàng ra ngẩng đầu lên, ánh mắt của Lang Nhã sáng lóe kinh người, nụ cười càng thêm quyến rũ:
“Tôi nghe cha nói anh cũng từng đi du học ở Paris, tôi có phải nên gọi anh một tiếng học trưởng không?” Ánh mắt liếc về phía Phí Như Phong quyến rũ tới mức có thể làm người ta mềm nhũn, không biết Phí Như Phong có bị tác động hay không, nhưng mà hắn phá lệ bỏ qua tôi, nhanh chóng cùng Lang Nhã khiêu vũ.
Bước nhảy của Phí Như Phong và Lang Nhã đều là hạng nhất,hai người nhẹ nhàng xoay tròn, hợp nhau đến không gì hơn được. Lang Nhất Phàm cười tới mãn nguyện, ở nơi này ai mà không muốn có được con rùa vàng Phí Như Phong, bây giờ nhìn thấy con gái có cơ hội tranh đoạt, đúng là chuyện đáng mừng. Hắn quay đầu nhìn tôi: “Làm người nên tự biết mình là ai, mình hợp với nơi như thế nào phải nhìn cho thật rõ!” Không thẹn là chính khách xuất sắc, nói năng thật hàm súc.
Tôi dùng một ít đồ ăn rồi đi tới sau hoa viên, ánh trăng trên cao tỏa ra những tia sáng xinh đẹp, phong cách hoa viên hé lộ vẻ chói mắt quyền quý của chủ nhân. Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh, những ngôi sao lập lòe làm cho ánh mắt người ta cảm thấy mờ mịt.
“Thật đáng thương, lại trở thành vật hy sinh cho cuộc chiến của hai người.” Khí thế cuồng dã quen thuộc ập đến.
“La Uy.” Từ sau đêm ở câu lạc bộ Duy Khắc Đa, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại hắn, tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không thốt ra được, vô số điều muốn nói ra nhưng khi nhìn đến ánh mắt và giọng nói mỉa mai của hắn, tôi lại không thể nói được điều gì.
“Cô muốn được giúp đỡ sao.” Trên mặt La Uy tràn đầy chán ghét, “Trò mèo vờn chuột của hai người còn muốn kéo theo liên lụy bao nhiêu người vào nữa, hủy hoại mình tôi còn chưa đủ sao?” Hắn hung hăng uống cạn rượn trong chén, sắc mặt trở nên tàn nhẫn. Dạ dày tôi khẽ co rút, tôi há miệng hút vào một hơi.
“La Uy, Phó công tử đang chờ ngươi!” Ánh mắt của Giang Nặc tà ác khác thường, La Uy và hắn cùng nhau rời khỏi.
Vì sao La Uy lại đi chung với Giang Nặc? Vì sao hắn lại dùng XG để phục kích tôi? Ngay từ đầu hắn đã quen biết Giang Nặc? Vậy Phí Như Phong thì sao? Trong việc này La Uy có vai trò gì? Hắn nói tôi đã hủy hoại hắn là sao? Vô số câu hỏi làm đầu óc tôi choáng váng.
“Bất kể tôi để em ở đâu em cũng có khả năng trêu chọc những người không được phép ở cùng.” Thanh âm trầm thấp của Phí Như Phong cắt ngang dòng suy tư của tôi, gương mặt gần như vô tình của hắn dưới ánh trăng làm cho tôi kinh nghi, cuối cùng hắn là loại người gì, trái tim phải lạnh lùng tới cỡ nào mới có thể đem việc giam giữ người khác ra làm trò chơi. Ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên biến mất, tối tăm như muốn cắn nuốt người đối diện, cánh tay hắn bắt đầu siết lại “Tôi rất đáng sợ sao, rất tốt, em tốt nhất là đừng làm cho tôi phải tức giận.”
Chú thích:
Trang sức chạm rỗng ly hổ hợp: Chả hiểu là cái gì dịch thoáng là ngọc chạm hình con Lân
Ngọc hàm thiền: không biết có phải là ngọc hình con cóc ngậm tiền không nữa, thôi cứ hiểu tạm là vậy đi.
Hàm súc: Lời ít ý nhiều
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc