Bóng Sói Hú - Chương 04

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

“Anh không có scandal tình ái gì cả, tin tức trên báo chỉ để che mắt người khác.” Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình.
“Lần này khá hơn nhiều.” Phí Như Phong khẽ cười, “Chính xác mà nói là để che mắt em. Tiểu Đình, vì sao tôi lại phải che mắt em nhỉ?” Hắn chậm rãi vuốt ve các khớp ngón tay của tôi.
Tôi nhìn chăm chăm vào mắt hắn, tơ máu trong mắt hắn đã dần biến mất, hiển nhiên là phép thôi miên đã bị phá giải.
“Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi mà, Như Phong.” Tôi lẩm bẩm cái tên chưa bao giờ xuất hiện trên môi mình, “Tôi cũng không bỏ nhiều thuốc cho lắm, ngay cả vật dẫn tôi cũng chỉ dùng rượu Margaux. Nếu như tôi thực sự muốn làm hại anh, thì trong vòng ba ngày anh đã sớm mất ý thức.” Tôi lẳng lặng nhìn hắn, “Đến con chuột bị dồn vào đường cùng cũng biết quay lại cắn người, tôi chỉ muốn được tự do thôi.”
Bàn tay vuốt ve của hắn từ từ chậm lại, ánh mắt của tôi và hắn giao nhau, “Như Phong, tôi đau.” Tôi đau đến mức hai mắt như có sương mù giăng qua. Trong nháy mắt tròng mắt của hắn tối sầm lại, một loại Dụς ∀ọηg ςướק đoạt và chiếm hữu đặc trưng của đàn ông dâng lên trong mắt hắn.
“A Phong, cậu tính cho qua như thế sao, hãy nhớ cậu đã bị thuật thôi miên kia ђàภђ ђạ thê thảm tới mức nào!” Tôi thầm kinh hãi, phá giải thuật thôi miên đâu có dễ dàng gì, trong cả quá trình chỉ cần tôi cảnh giác nặng tay đẩy một phát hắn sẽ mất hơn một nửa ký ức. Chưa kể trừ phi người bị thôi miên có ý chí và sức chịu đựng phi thường, bằng không trong quá trình phá giải rất có khả năng hắn sẽ rơi vào trạng thái ảo giác mãi mãi không thể tỉnh lại. Tôi chỉ thiếu ba ngày, chỉ cần vẻn vẹn ba ngày nữa là có thể xóa bỏ ký ức của hắn về tôi mãi mãi.
“Người cũng tìm đến đủ, dụng cụ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù anh có muốn dừng tay cũng nên nể mặt chúng tôi chứ.” Gã mặc đồ đen nói dồn dập như mưa đá không ngừng bắn phá.
Gió táp mưa sa tràn ngập trong đôi mắt của Phí Như Phong, “Tôi không có đổi ý, chỉ thay đổi cách chơi thôi.”
“Thay đổi thế nào?” Gã đàn ông mặc đồ đen dường như rất hận tôi, ánh mắt gã nhìn tôi đầy căm ghét.
“Trên giường Phí Như Phong này chưa bao giờ xảy ra tình huống miễn ૮ưỡɳɠ éρ buộc ai cả, cô ta chơi tôi một vố như vậy nếu còn khiến cô ta thành trường hợp ngoại lệ thì… Tôi không có tâm tình chơi trong cái vòng tròn luẩn quẩn này. Tôi muốn cô ta can tâm tình nguyện cầu xin tôi.” Giọng nói của anh ta lạnh lẽo khủng khi*p.
“Lão Phí, hay là anh không nỡ đấy.” Một gã đàn ông đứng cạnh lên giọng trêu tức, “Đúng rồi, mọi người cùng nhau chơi đùa cũng là chuyện thường tình thôi! Cùng lắm thì anh lên trước, chúng tôi đợi anh. Ha ha.” Nụ cười của bọn chúng tục tĩu hạ lưu đến buồn nôn. Ánh mắt tàn ác như muốn băm vằm tôi, mỗi một ánh nhìn đều khiến lòng tôi băng giá. Tôi nằm cứng ngắc, giống như một con cá đã lột da chờ bọn chúng xuống tay.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Ánh mắt chim ưng của Phí Như Phong sượt qua bọn họ, lặng im như tờ.
“Được, người của anh dĩ nhiên là tùy anh xử lý, nhưng chúng tôi có thể ở lại xem chứ.” Gã đàn ông mặc áo đen cười lạnh, “Coi như chúng tôi đến không uổng công.”
“Một mình cậu ở lại, những người khác đi ra, tôi không có thói quen diễn cảnh nóng trực tiếp.” Cơ mặt của gã đàn ông mặc áo đen rúm lại nhưng vẫn ẩn nhẫn không bùng phát.
“Được rồi, nếu lão Phí đã kiên trì như vậy thì ai nấy trở về nhà tự chơi đi.” Những gã khác bất lực nói. Có gã nào đó lén véo tôi một cái thật mạnh, thật là mềm. Bọn chúng tiếc nuối nhìn chằm chằm vào tôi mấy lần, ánh mắt tà dâm khiến tôi muốn nôn mửa ngay lập tức.
Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, tay níu chặt lấy ống tay áo của Phí Như Phong. Tuy rằng tôi biết vấn đề khó khăn này vẫn còn chưa kết thúc, nhưng so với việc rơi vào tay bọn chúng thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Những dụng cụ, máy móc ở xung quanh khiến lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là “Không rét mà run”
“Sớm biết sẽ có ngày phải sợ hãi như thế thì lúc trước đừng mạo hiểm gây sự.” Phí Như Phong cũng tức giận đến cực điểm, răng rắc, cánh tay của tôi trở về vị trí cũ. Ánh mắt của hắn giăng đầy mây đen, hắn có thể tùy tiện buông tay tôi ra để cho bọn nhà giàu kia chơi đùa, nhưng có trời mới biết vì sao hắn ta lại bảo vệ tôi. Có lẽ hơn một nửa lửa giận của hắn là nhằm vào chính mình, vì tôi khiến cho hắn hoàn toàn biến thành trò hề.
Gã đàn ông mặc áo đen cầm lấy một ống tiêm, “Có đồ tốt cho cô hưởng thụ đây,” Giọng nói của gã vô cùng nham hiểm, “Đã xem phim điện ảnh bao giờ chưa, có vài thứ khiến cho con người ta sung sướng đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cô vẫn chưa thử sao?” Gã thuần thục kéo áo tôi lên đâm mũi kim vào tĩnh mạch của tôi, dòng thuốc lạnh buốt không có cách nào ức chế tiến thẳng vào cơ thể tôi.
Con ngươi của tôi mở lớn, lời hắn nói đủ để toàn thân tôi run lẩy bẩy, thế nhưng tôi vẫn còn muốn đánh cuộc một phen, tôi nhìn Phí Như Phong đang thờ ơ lạnh nhạt cách đó không xa, “Tôi không tin anh.” Ánh mắt gã đàn ông lộ rõ vẻ thù hằn. “Dùng thuốc không phải là cách mà Như Phong muốn, anh ta muốn người khác can tâm tình nguyện, con rối bị thuốc điều khiển là cam tâm tình nguyện ư?” Tôi cười mỉa.
“Tốt lắm, rất thông minh.” Phí Như Phong vỗ tay, “Vậy hẳn cô cũng biết tiếp theo người thông minh nên làm gì?”
Tôi khẽ cựa thân mình, may mà không phán đoán sai, thuốc này đúng là thuốc giải giúp tôi khôi phục lại sức lực.
“Cô có thể thử chạy trốn, đánh ngã hai người chúng tôi, tông cửa xông ra ngoài, anh dũng biết bao.” Tôi cũng rất muốn làm vậy, thế nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ, tôi không phải là Rambo. Hơn nữa cho dù có may mắn đánh ngã được hai người này, bên ngoài còn có bao nhiêu người, tôi không thể chống lại hết.
“Có mánh khóe nào của phụ nữ mà tôi chưa từng gặp, cô sẽ làm thế nào để có thể khiến tôi khao khát cô đây?” Phí Như Phong kiêu căng giễu cợt.
“Vậy anh hãy cho tôi chút thời gian để học tập, khả năng nhận thức của tôi rất tốt, tuyệt đối không tốn nhiều thời gian đâu.” Hai mắt tôi sáng lên, mong đợi nhìn hắn.
“A Phong, người phụ nữ này thật thông minh, tôi thấy cứ dứt khoát cho cô ta thời gian một năm đi, anh em chúng tôi hoàn toàn có thể dạy dỗ cô ta thật tốt.” Cái gã mặc áo đen ở đằng sau nói không ít lời châm chọc. Ánh mắt băng giá của Phí Như Phong lóe lên vẻ cảnh cáo.
“Được, được.” Tôi cười đầu hàng, khi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi rất thoải mái nhanh chóng nhận thua, không cần thiết phải lãng phí thời gian của mọi người.
Ánh mắt tôi quét qua gã đàn ông mặc áo đen, rất đáng thương, gã này rõ ràng là vật hi sinh dưới sức quyến rũ của Phí Như Phong, đứng đây nhìn người mình thương yêu diễn cảnh nóng trực tiệp, chỉ sợ còn gian khổ hơn cả tôi.
Phí Như Phong thật tàn nhẫn! Lần đầu tiên tôi quan sát Phí Như Phong thật kỹ càng, hắn có thân hình rắn chắc tràn đầy nam tính, khí phách đàn ông kết hợp một cách hoàn hảo với ngũ quan tuấn tú. Hắn giống như một con báo, nguy hiểm mà tao nhã, ở cùng với người đàn ông hấp dẫn này chẳng phải cũng là một loại hưởng thụ đấy sao.
“Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi.” Phí Như Phong gầm nhẹ, ánh mắt tối đen bắn ra tia lửa.
Tôi thu hồi ánh mắt, “Những người muốn leo lên giường của anh chắc nhiều lắm nhỉ?” Tôi càng cười rạng rỡ, “Có lẽ tôi thực sự rất may mắn.” Gương mặt của tôi cọ cọ vào hắn, đầu lưỡi cố gắng lướt qua vành tai hắn dùng sức khẽ ʍúŧ, tôi nghe thấy tiếng hắn hít sâu một hơi. Rất tốt, loại ngựa đực chỉ dùng nửa thân dưới này cũng cố sống cố ૮ɦếƭ chống đỡ à?
Thân thể của tôi bắt đầu dụ dỗ cọ sát, làn môi tôi vỗ về chơi đùa trên cơ thể hắn, khiêu khích hắn, cổ họng hắn vang lên tiếng thở gấp khe khẽ. Tôi dính sát vào người Phí Như Phong, hai tay trượt từ cổ cho bả vai hắn tìm tòi lục lọi. Một tay tôi kéo khóa quần hắn, một tay chần chờ di chuyển trên иgự¢, du di quanh phần bụng dưới, lòng bàn tay khẽ lướt qua.
Hắn không kềm nổi bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ, “Cầm nó.” Hắn hung hăng cầm lấy bàn tay tôi đặt lại chỗ cũ, nó nhanh chóng cứng rắn khi tiếp xúc với bàn tay tôi. Tôi ra sức xoa nắn, vuốt ve, ma sát. “ Thứ đó” càng phình lên, lớn đến mức một bàn tay cầm không trọn. Cơ thể hắn khẽ run lên, cơ bụng thít chặt.
Tay tôi đi đến đầu liền châm lên ngọn lửa hừng hực đến đấy. Tôi cắn mạnh vào đầu v* đã cứng ngắc của hắn….
Hắn túm lấy tóc tôi lôi lên, “Em thích… Như vậy ư…” Hắn thở dốc ồ ồ, tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy lưng dán chặt trên giường, “Em muốn nó phải không?” Hắn tách hai chân của tôi ra, “Tôi sẽ cho em tất cả”
Đầu của tôi ngửa ra đằng sau theo một góc độ bất khả thi, cảm giác đau đớn như có ngàn con dao đâm vào иộι тạиg, hắn xuyên vào cơ thể tôi thật sâu.
“Còn tưởng rằng anh có thể chống đỡ thêm chút nữa, hưởng qua vô số người cũng chỉ tới mức đó thôi!” Tôi mỉa mai cười to, đắc ý nhìn Dụς ∀ọηg mãnh liệt trong mắt hắn dần biến thành ánh lửa tàn bạo! Hắn rút ra thật nhanh rồi lại thẳng tiến vào nơi sâu nhất.
“Cô rất đắc ý.” Hắn gằn từng chữ bên tai tôi, “ Đúng là nên đắc ý, vì có rất ít người phụ nữ khi bị ђàภђ ђạ trên giường lại có anh trai mình chứng kiến. Cậu ta gọi là Giang Nặc.” Hắn độc ác kéo chân tôi ra thật rộng, giống như có dòng điện đốt cháy cơ thể tôi, hắn điên cuồng chiếm giữ, không ngừng đi vào không ngừng xâm nhập như thể chẳng cần ngơi nghỉ một giây nào, hắn dùng đủ mọi loại tư thế để tiến vào.
“Đời này em vĩnh viễn đừng mơ rời xa tôi!” Lời nguyền rủa của ác ma theo dòng nước nóng bỏng rót vào cơ thể tôi, xung quanh chỉ còn lại màn đêm u tối.
Theo thuyết thần kinh học: khi con người phải đối mặt với những điều mình không muốn thừa nhận hoặc không có cách nào để thừa nhận, thần kinh của người đó sẽ tự động khép lại, tạm thời mất đi ký ức. Đó là một chuyện thực sự hạnh phúc! Mà tôi lại không được diễm phúc như vậy, những chuyện không thể đối mặt càng phát sinh, thần kinh của tôi càng minh mẫn. Nó có thể không ngừng hoạt động liên tục, hoàn toàn mặc kệ cả thời gian nghỉ ngơi thông thường.
Tôi biết rõ cơ thể mình đang bị người khác tắm rửa bôi thuốc, tôi đủ tỉnh táo để biết rằng mình đã về đến biệt thự, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ, ngay cả chuyện Phí Như Phong dùng ánh mắt như thế nào để nhìn tôi, tôi cũng có thể cảm nhận được. Nhưng tôi vẫn luôn im lặng nằm trong bóng tối.
Người đến rồi lại đi.
“Cô ấy chỉ tạm thời mất ý thức, hẳn là sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Thật buồn cười, đám bác sĩ ngốc nghếch nói mò này khiến tôi chỉ muốn đạp cho một cước. Ý thức của tôi khá là tỉnh táo, chẳng qua tôi không muốn mở mắt ra mà thôi. Tôi cần phải nghỉ ngơi, bị người ta ђàภђ ђạ liên tục hai giờ đồng hồ liền, nếu không ngủ đủ giấc làm sao có thể đối mặt với những chuyện phát sinh sau này? Tôi thoải mái ngủ tiếp.
“Nếu hôm nay cô ấy còn không tỉnh, các người cũng có thể yên nghỉ được rồi đó.” Giọng nói của Phí Như Phong như gió lạnh vù vù thổi qua.
“Chúng tôi... chúng tôi... đã cố gắng..... hết sức...”
Cánh tay lại bị kim tiêm đâm vào, lần thứ một trăm linh một, tay của tôi chắc bị đâm thành tổ ong rồi. Tại sao bọn họ không tiêm cho tôi một liều thuốc ngủ, hiện giờ tôi vô cùng tỉnh táo.
Con bà nó tôi càng ngủ càng thấy mệt, càng mệt càng không muốn tỉnh, nếu như có thể để tôi ngủ một giấc thật ngon, thần kinh trung ương của tôi được nghỉ ngơi, tôi có thể ngay lập tức khỏe như vâm ngồi bật dậy. Cái bọn lang băm ngu xuẩn này, tôi vui vẻ tiếp tục nằm, chờ Phí Như Phong dọa cho bọn họ mất nửa cái mạng
. “Không hề có phản ứng, vẫn không có chút phản ứng nào cả !” Là tiếng gầm gừ của Phí Như Phong, kèm theo một loạt tiếng đồ đạc bị đập vỡ, liên tục quấy nhiễu tôi, “Cút hết ra ngoài cho tôi, đóng cửa bệnh viện đi, tất cả các người đi ăn xin hết đi!”
Đột nhiên tôi hơi tò mò, Phí Như Phong luôn tao nhã thong dong hiện tại có bộ dạng như thế nào nhỉ, hắn gào thét đến khàn cả giọng như thế chắc chắn không thể giữ nổi vẻ phong độ nho nhã thường ngày rồi, tôi muốn lén nhìn một tí? Ý tưởng vừa mới hình thành trong đầu, còn chưa kịp biến thành hành động, thân thể của tôi đã bị người ta túm lên như cái bao cát.
“Em tỉnh lại cho tôi ! Liễu Đình, em đừng có ngủ nữa, Liễu Đình, em không thể không tỉnh, Liễu Đình, nếu em còn không tỉnh tôi đảm bảo em sẽ phải hối hận cả đời!” Cay độc vậy? Tôi cứ khăng khăng không tỉnh đấy, anh có bản lĩnh thì tự thiêu thành tro đút tôi ăn đi, tôi ăn xong tiêu chảy có khi sẽ hối hận cả đời không biết chừng!
Phí Như Phong ôm tôi băng qua hành lang, hướng về phía thư phòng của hắn. Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, ngón tay dịu dàng gạt những sợi tóc bên mặt tôi, “Liễu Đình,” hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi, “Liễu Đình, em không muốn biết tôi làm thế nào để điều tra ra thân thế của em ư? Mẹ của em che giấu em kỹ như vậy, Giang gia tìm kiếm mười tám năm nay cũng không thể tìm ra tung tích bà ấy. Làm sao tôi lại biết được?”
Tách, không biết hắn mở cái gì lên. Tôi có cảm giác trước mắt sáng ngời. Hắn càng ôm chặt lấy tôi, cơ thể hắn khó chịu hơn cái giường nhiều, khiến cho cả người tôi đau ê ẩm. “Tôi đã phục hồi hài cốt của mẹ em.” Tôi mở bừng mắt ra, có một đôi mắt dịu dàng long lanh đang nhìn tôi, “Đình Đình, Đình…”
“Mẹ, mẹ…” Tôi kêu lên thất thanh.
“Là máy tính.” Phí Như Phong xoay mặt tôi qua, “Thế nào, đã chịu tỉnh lại.”
“Anh dùng máy tính phục dựng* hài cốt của mẹ tôi? Anh, anh đào mộ mẹ tôi?” Giọng nói của tôi tuy kịch liệt vẫn không giấu nổi sự run rẩy sợ hãi.
(*Phục dựng hài cốt: Một kỹ thuật dùng máy tính tái tạo khuôn mặt dựa trên hài cốt của người ૮ɦếƭ.)
“Một nhân viên văn phòng bình thường, một bartender bé nhỏ, một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, lại có thể sử dụng thuật thôi miên, hơn nữa lại là “Túy mộng thôi miên” khiến cho người ta sinh ra ảo giác đến mức độ nhất định nào đó sẽ hoàn toàn xóa đi ký ức về người thôi miên. Em là ai, một người bình thường không thể có khả năng như vậy?” Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, “Nơi này đã phẫu thuật chỉnh hình à? Tôi không thể tra ra được bất cứ dấu vết gì về em, hồ sơ ở trường ghi chép đầy đủ, giấy khai sinh, quá trình trưởng thành không có điểm nào khác thường, tôi không thể tìm thấy chút bất thường nào. Chỉ còn lại một biện pháp, đó chính là đào mộ mẹ em lên, dùng phương pháp tối tân nhất để phục dựng.”
Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, những giọt mồ hôi lạnh lẽo ứa ra.
“Bây giờ, tôi đã biết em là ai,” hắn thân mật xoa Ϧóþ vùng cổ cứng ngắc của tôi, “Mẹ em thực sự rất đẹp, tôi phát hiện ra bà ấy lại là…” Hàm răng của tôi ghim thật sâu vào cánh tay hắn, trong miệng toàn là mùi máu, hắn mặc kệ để tôi cắn, một lúc lâu sau tôi mới ngẩng đầu.
“Không được nói, không được….” Máu của tôi bắt đầu chảy ngược trở lại, một loạt âm thanh quanh quẩn bên tai.
“Có thể.” Phí Như Phong dùng ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, “Tôi có thể không nói với bất cứ ai, thậm chí có thể vĩnh viễn không nói.”
Tôi tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn lại có thể cho tôi cảm giác ấm áp, “Anh muốn tôi là của mình anh,” tôi cười lạnh, “Anh nghĩ mình có khả năng sao? Anh không sợ lần này sẽ vĩnh viễn mất luôn ý thức!”
Phí Như Phong thản nhiên cười, “Liễu Đình, em căn bản không có lợi thế để đấu với tôi, mọi bí mật của em đều nằm trên tay tôi. Chỉ cần tôi nhẹ buông tay, em sẽ như con châu chấu trên sợi dây, em tưởng rằng mình có thể sống sót sao?”
“Có một câu truyện kể về con hổ và con cừu, con hổ nói với con cừu: nếu như mỗi đêm mày đều lén lút mở hàng rào để ta vào ăn no, ta sẽ bỏ qua cho mày, con cừu nghe xong con hổ nói vậy cho rằng bản thân mình sẽ an toàn, thế là cứ mỗi đêm nó lại mở hàng rào, cho đến khi những con cừu khác đều bị ăn thịt.” Tôi nhìn Phí Như Phong châm biếm, “Ăn hết cừu rồi con hổ sẽ bỏ qua con cừu cuối cùng sao? Một con cừu không thể cho con hổ ăn no nữa thì còn có tác dụng gì?”
“Liễu Đình, em không phải là cừu.” Phí Như Phong rõ ràng rất kiên nhẫn, cằm của hắn nhẹ nhàng ma sát trên đỉnh đầu tôi, “Chuyện đã không thể lựa chọn cần gì phải cố chấp, có tác dụng hay không còn phải dựa vào chính bản thân em.” Hắn trêu đùa, “Chỉ cần em có thể khiến tôi hưng phấn giống như ngày đó, tôi còn có thể giữ em lại bên mình lâu hơn.” Hơi thở nóng rực của hắn phả quanh tai tôi, tôi ghê tởm đến buồn nôn.
Tôi dùng hết sức lực đánh hắn một cú, hắn đau đớn lui người ra sau, tôi nhân cơ hội giãy ra khỏi vòng ôm của hắn. “Phí Như Phong anh cho rằng anh có thể uy Hi*p tôi.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn đã nắm chắc phần thắng, không để ý đến lời tôi nói, “Tiểu Đình, em cho rằng em có thể đi được sao, với thân thể hiện tại của em?” Phí Như Phong lười biếng đưa tay ra, “Quay lại đây.”
“Dĩ nhiên là muốn đi, không đi được cũng phải đi.” Tôi xoay người bước ra ngoài, sắc mặt của hắn trầm xuống, đưa tay ra bắt lấy tay tôi, “Chỉ sợ em không đi được thôi!”
Xương cốt tôi như muốn vỡ ra, tôi vô lực ngã vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, “Em xem cơ thể của em đã thành ra thế này, còn không ngoan ngoãn…” Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, kim tiêm truyền dịch trong tay tôi gần như đâm vào cổ họng hắn.
“Cần gì phải như vậy?” tôi bắt chước giọng điệu của hắn, “Người cũng đã bắt tới rồi, những chuyện nhục nhã cũng đã làm rồi, còn muốn ép chó cùng rứt dậu sao ? – Đưa tôi ra ngoài!” Tôi buộc hắn phải đi ra ngoài, tôi nhất định phải đi khỏi đây ngay lập tức, trước khi mọi chuyện hoàn toàn mất khống chế.
Hắn rất hợp tác, đám người hầu chưa từng thấy tình cảnh này, tất cả đều há mồm trợn mắt đứng nguyên tại chỗ, “Đem xe tới đây!” Tôi chỉ huy tài xế, tài xế do dự nhìn Phí Như Phong, không dám đứng yên cũng không dám hành động, “Nhanh lên, Liễu tiều thư đang cần còn không lái xe lại đây .”
Xe dừng bên cạnh, người lái xe run rẩy đưa chìa khóa cho tôi, tôi đẩy Phí Như Phong ra, khởi động xe. “Em đi hít thở không khí rồi quay lại,” hắn nhìn đồng hồ, “Một giờ là được, nếu không cơ thể em không chịu nổi đâu.”
Cách cửa sổ bằng kính, hắn cao ngạo dặn dò tôi. Tôi dứt khoát đạp chân ga, xe kêu uỳnh một tiếng rồi lướt qua người hắn, nếu như có thể tôi rất muốn chèn qua người hắn ta rồi dông thẳng.
Nhưng mà tôi biết ý đồ của hắn, trò chơi mèo đuổi chuột mới chỉ bắt đầu mà thôi. Hắn chỉ cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi có thể lái xe đi đâu? Bản thân chiếc xe của tổng giám đốc Phí thị đã rất là bắt mắt, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể chặn đường tôi rồi, hơn nữa tôi cũng không thể ra khỏi khu vực này. Phí Như Phong chỉ để cho tôi hóng gió ở lưng chừng núi.
Gió từ từ thổi tới, bây giờ đã là buổi chiều tà, tôi dừng xe trước vách núi, phía dưới kia là vách đá dựng đứng, đừng nói là không có công cụ để trèo, cho dù có thì cũng là chín phần ૮ɦếƭ một phần sống. Bên vách núi có một con đường nhỏ rất kín đáo, tôi đã từng đến đó thăm dò, nó nối thẳng ra bên ngoài.
Chẳng cần biết Phí Như Phong có biết đến con đường mòn này không. Hắn chỉ cần bố trí một người ở trên đường, ngay cả cơ hội lẩn tránh tôi cũng không có. Tôi nhấn ga, đi về phía con đường nhỏ, con đường chật hẹp, chiếc xe nhanh chóng nghiêng ngả, tôi mở cửa xe lăn ra ngoài, chiếc xe mất không chế, rơi thẳng xuống vách núi, ầm! Chỉ nghe thấy tiếng va chạm cực lớn, kinh động đến những con chim tước trên núi khiến chúng hoảng hốt kêu to.
Vài phút sau tôi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, tin chắc là Phí Như Phong sẽ lập tức chạy tới. Chẳng qua không biết hắn nhìn thấy chiếc xe cưng của mình rơi xuống vách núi, hoàn toàn biến dạng rồi có cau mày hay không. Có người nói chiếc xe này do một người rất quan trọng tặng cho hắn, đừng nói đến giá cả, chỉ riêng ý nghĩa này cũng đủ chọc hắn giận dữ.
Tôi đi dọc theo một con đường khác lẻn về nhà kính, chưa chắc Phí Như Phong sẽ tin tôi tự sát, nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn xác định. Tôi bị vũ nhục hơn nữa lại có anh trai mình đứng ngoài quan sát thúc giục, tỉnh lại thì biết hài cốt của mẹ bị xới lên, muốn chạy trốn mà không còn lối thoát. Huống hồ trong mắt hắn tôi vừa mới hôn mê bất tỉnh một thời gian dài, thần kinh bị kích động nên lái xe rơi xuống vực cũng là chuyện rất có khả năng. Huống chi bên cạnh còn có con đường nhỏ khó bị người khác phát hiện, nói không chừng vì muốn xuống núi nên tôi bí quá làm liều lao luôn xuống vực. Dù sao đi nữa, chắc chắn hắn sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào vùng lân cận quanh vách núi, mà muốn thăm dò khu vực vách núi thì phải điều động cần cẩu tới, nhiều người nhiều xe nhất định sẽ hỗn loạn. Tôi nằm trong nhà kính ngủ bù, nghe thấy những âm thanh ồn ào quanh mình dần dần đi xa, hẳn là Phí Như Phong đang lục soát cả núi, xem ra sở hữu cả một vùng rộng lớn cũng không hoàn toàn là chuyện tốt!
Tôi thay trang phục của người làm vườn, cầm theo túi phấn gây mê đã chuẩn bị trước đó, xuống núi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc