Tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, có mùi thơm nhẹ của thảo dược. Tôi nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, bàn tay và khuỷu tay bất chợt đau nhói. Tôi sờ lên người, quần áo đã được thay thành một chiếc váy sạch sẽ, chân và một số vị trí trên người đã được băng lại, cả trên mặt cũng có một vài vết xước.
Tôi sờ sờ mặt, vuốt vuốt tóc, sau đó trườn người đến mép giường. Lòng bàn chân vừa chạm đến mặt đất đã đau rát, cơn đau truyền đến đỉnh đầu khiến não tôi tê dại. Tôi lùi lại, ngồi co ro trên giường.
Tôi đã không còn nhớ được sức mạnh nào đã giúp tôi có thể rời khỏi đó với một tấm thân tàn tạ như thế này.
Tôi kéo chăn lên quấn quanh người, cuộn tròn lại, bắt đầu cố gắng sắp xếp mọi chuyện đã xảy ra một cách mạch lạc nhất.
Tôi không thể nào quên đi khuôn mặt của kẻ đó.
Hữu Dực - kẻ đã lừa gạt tôi, lợi dụng lúc tôi rơi vào tuyệt vọng để chiếm lấy lòng tin của tôi.
Hắn ta kéo tôi khỏi địa ngục, sau đó đạp tôi xuống lần nữa.
Có tiếng cửa bật mở, tiếng bước chân lộp cộp. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, quay mặt về hướng phát ra âm thanh. Tiếng bước chân dừng lại ở cạnh giường.
" Tỉnh rồi à?"
Tôi lắng tai nghe và cố nhớ lại, giọng nói này gần giống như giọng của người đã đưa tôi về lúc đó.
“ Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đầu tôi nặng nề, miệng khô khốc, ngay cả mở miệng cũng không muốn. Tôi hơi gục đầu xuống, đột nhiên người đó tiến lại gần, lấy tay Ϧóþ chặt lấy vai tôi, kéo người tôi về phía trước. Tôi hơi giật mình ngẩng đầu lên, hơi thở ấm ấm phả lại gần mặt tôi, anh ta giữ chặt mặt tôi suốt vài phút, tôi cảm giác như anh ta đã nhìn tôi thật lâu, đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân đã bị ánh mắt đó xuyên thủng.
Nhưng tôi vẫn không thể nói ra được lời nào.
Cho đến khi người đó buông tay, tôi vẫn im lặng. Trong đầu tôi lại tiếp tục xuất hiện những đoạn ký ức chồng chéo nhau. Sự đau đớn khiến cơ thế tôi dại đi, tôi chẳng còn cảm thấy gì xung quanh mình nữa.
Tiếng bước chân xa dần, tiếng mở cửa, tôi nghe thấy người đó lặng lẽ lẩm bẩm.
“ Trông cô ta như một kẻ đã ૮ɦếƭ rồi vậy!”
Nghe nói rằng con người thì chỉ thường nhìn thấy những đau khổ của mình, chứ không biết đến những tổn thương của người khác.
Tôi nằm xuống, lại chui vào trong chăn, cố gắng ép bản thân thi*p đi, hy vọng sẽ không còn nhớ đến thứ gì nữa.
Chỉ là... tôi lại mơ thấy rồi...
Lại mơ thấy rồi. Lại mơ thấy rồi...
Những kẻ đó dùng đôi tay dơ bẩn nắm chặt lấy cánh tay tôi, nhe nhởn cười. Tiếng gào thét, tiếng ՐêՈ Րỉ ái muội, tiếng cười bẩn thỉu, từng chút từng chút một hiện ra, dày xéo, chà đạp tâm trí tôi.
Hữu Dực đứng ở phía trước. Nhưng mặc cho tôi kêu gào đến khản cả họng, anh ấy vẫn không hề quay đầu lại.
Chưa từng quay đầu.
Vậy nên, cũng chưa bao giờ thấy.
Chưa bao giờ hiểu được những tổn thương của tôi, càng không hiểu được tôi cảm thấy tuyệt vọng thế nào.
Hoặc, có lẽ anh ấy không muốn hiểu, không cần hiểu.
Người xuất hiện trước là anh, người buông tay cũng là anh. Chỉ có tôi vẫn đắm chìm trong thứ tình yêu giả tạo đó.
Những giấc mơ đó khiến tôi mệt mỏi và suy sụp trong một thời gian dài. Mỗi khi tỉnh đầu lại đau đớn dữ dội, thức ăn cũng không thể nuốt nổi.
Tôi không thể ngăn việc bản thân mình cứ liên tục nghĩ đến cái ૮ɦếƭ.
Nhưng bù lại, những người trong căn nhà này rất tốt với tôi. Ngày nào cũng có người đưa đồ ăn tới. Giúp tôi ăn, mặc dù sau đó tôi không ăn được bao nhiêu, đôi lúc còn nôn ra gần hết, họ vẫn không từ bỏ.
Họ không từ bỏ, nhưng tôi thì lại dần dần từ bỏ.
Việc ăn uống không đầy đủ trong một thời gian dài khiến cơ thể tôi suy kiệt. Những ý nghĩ về cái ૮ɦếƭ trong đầu tôi xuất hiện ngày càng nhiều.
Khi tôi bắt đầu suy nghĩ xem mình nên chờ ૮ɦếƭ hay là tự tìm đến nó, người đàn ông đó lại quay lại một lần nữa.
Cánh cửa bị mở tung, anh ta bước đến sát lại gần giường, lại dùng tay Ϧóþ chặt lấy gương mặt tôi, ép tôi ngẩng đầu lên.
" Có vẻ em rất biết cách chối bỏ lòng tốt của người khác nhỉ?"
" Nếu em còn tiếp tục sống như một kẻ đã ૮ɦếƭ, tôi sẽ vứt em ra ngoài đường!"