Bỗng Dưng Muốn Khóc - Chương 05

Tác giả: Nhung Phạm

Tôi tắt điện thoại, giường ở ngay cạnh cửa sổ, tôi cuốn chăn quanh người, dựa vào tấm kính, bên ngoài trời mưa rất to. Anh ấy từ ngoài bước vào phòng, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo khoác.
Tôi vẫn đang nhắm mắt, có lẽ anh ấy tưởng tôi đang ngủ. Chầm chậm tiến lại gần, vuốt mai tóc trên trán tôi, khẽ hôn lên đó. Hơi thở ấm áp phả lên mái tóc mỏng, xoa dịu trái tim tôi.
- Anh ra ngoài một lát!
Anh ấy đóng cửa, ra ngoài lái xe đi. Tôi thì vẫn nằm trên giường, cuộn tròn trong lớp chăn nệm.
Ở đây ấm áp lắm, tôi chẳng muốn chạy đi đâu cả. Bên ngoài kia có ra sao cũng mặc kệ.
Tôi ở lỳ trong phòng hai ngày liền, không ra ngoài cũng không nghe điện thoại. Đến ngày thứ ba, chị tôi lại gọi điện cho tôi, giọng hằn học:
- Đến bệnh viện chút đi, ba muốn gặp mày!
- Bệnh viện...?
- Bệnh tim tái phát, nhanh chút đi!
Tôi vơ lấy chiếc áo phao của anh ấy để trên ghế, chạy ra bên ngoài, bắt taxi đến bệnh viện. Bệnh tim của ba đã rất lâu không có vấn đề gì, bây giờ lại đột nhiên tái phát. Chị và mẹ đang ở bên ngoài phòng bệnh, họ không nhìn tôi, tôi lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Ba đang nằm trên giường, xung quanh toàn là máy móc và dây truyền.
- Ba có sao không?
Ông ấy khẽ khàng nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt, đôi mắt ông chớp chớp, nhìn tôi, miệng khẽ mấp máy:
- Xin lỗi...
- Chỉ vậy thôi à?
Tôi không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn hiểu bất cứ điều gì đang diễn ra trong gia đình này nữa, tôi sợ mình sẽ mềm yếu, sẽ động lòng mà tha thứ cho họ.
Lúc tôi rời đi, ông ấy lén lút nắm lấy cánh tay tôi, đưa cho tôi một con gấu bông nhỏ.
Một con gấu màu hồng phấn rất đáng yêu...
Đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, tôi mệt mỏi dựa lưng vào bức tường bên cạnh.
Bên ngoài trời càng lúc càng lạnh, bầu trời âm u xám xịt, gió thổi vù vù.
Không biết từ bao giờ, tôi lại cảm thấy trái tim trống rỗng như vậy.
Tôi đứng ngay phía ngoài cửa, mặc cho gió buốt quất vào mặt, thổi tung mái tóc đen dài.
Tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Có phải đang chờ đợi bà tiên xuất hiện không?
Trời càng ngày càng lạnh, tôi chỉ mặc váy ngủ và chiếc áo khoác của anh ấy.
Nếu bây giờ không trở về, anh ấy có phải sẽ rất lo lắng không?
Tôi mượn cô y tá chiếc điện thoại, sau đó liền gọi vào số máy của anh ấy.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
- Ai vậy?
- Anh...
- Em đi đâu vậy hả, không phải anh đã nói là ở nhà sao!!??
- Xin lỗi....
- Trời mưa to như vậy còn chạy ra ngoài, em nghĩ cái gì thế hả???
- ...
- Em đang ở đâu??
- Bệnh viện...
- Đợi một lát, anh tới đó ngay, em đừng có chạy đi đâu đấy!!
Anh ấy sau đó lập tức tắt máy, tôi đem điện thoại trả lại cho cô y tá. Sau đó ngồi xuống chờ đợi.
Một lúc lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, mọi thứ bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Chiếc xe ô tô xuất hiện trước mắt, anh ấy từ trong xe bước ra, lao đến chỗ tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy nhìn về phía ấy, anh ấy chạy đến ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp, khẽ nói:
- Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?
Anh ấy dụi đầu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu. Sau đó ôm tôi nhấc bổng lên, đưa vào trong xe.
- Về nhà thôi!
Tôi dụi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn, đưa tay vòng ra sau ôm chặt lấy anh ấy, hơi ấm dần lan ra khắp cơ thể, xoa dịu trái tim lạnh lẽo của tôi.
Đừng sợ nữa, về nhà là tốt rồi.
Sau khi về nhà, anh ấy thả tôi ngồi xuống ghế sofa, đưa cho tôi một đống quần áo, bảo tôi đi tắm, anh ấy sẽ nấu cơm. Tôi tắm rửa rồi thay một chiếc váy trắng, trèo lên ghế sofa cuộn tròn người lại, ngắm nhìn anh ấy nấu cơm.
Cảm giác giống hệt như hồi nhỏ, khi chờ mẹ và chị đi chợ về.
Chỉ là lần này cảm thấy hạnh phúc ở gần hơn rất nhiều.
Thời gian tưởng chừng như đang trôi chậm lại, giúp tôi nắm lấy vài mảnh vỡ của hạnh phúc, chắp ghép nó lại, cất vào sâu trong trái tim.
Anh ấy mang ra một tô cháo, nóng hổi, bảo tôi ăn đi cho ấm.
- Anh không ăn sao?
Tôi hỏi, anh ấy lắc đầu, sau đó mang máy tính ra một cái bàn gần đó, ngồi xuống lặng lẽ làm việc. Tôi cầm lấy bát cháo, khe khẽ thổi một chút, sau đó xúc từng thìa cho vào miệng. Lại nhớ đến hồi nhỏ, thường nhìn mẹ đút cho chị từng thìa cháo, lúc đó còn nhỏ căn bản không hiểu, cử chỉ ấm áp đó đến cuối cùng cũng sẽ không đến lượt mình có được, nhưng vẫn ngu ngốc chờ đợi. Sau này lớn rồi mới nhận ra, tuổi thơ của mình hóa ra thua kém người khác đến mức nào.
Sau khi tôi ăn xong, liền bê bát lên mang đến bồn rửa, anh ấy đứng dậy đóng máy tính, bước đến bế tôi ngồi lại vào ghế, sau đó cầm bát đi rửa.
Từ đầu đến cuối một lời cũng không nói, rửa bát xong lặng lẽ chui vào lòng tôi, gối đầu lên đùi tôi mà ngủ.
Nếu nói cảm giác ấm áp này là một giấc mơ, có lẽ tôi chỉ sợ mình phải thức giấc mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc