“Đã bảo đừng lo, việc gì mà em cứ phải đeo cái bộ mặt nghiêm trọng đến vậy?”
Cô nhìn anh chằm chằm.
“Nếu là do anh ta, vậy mọi chuyện đều bắt nguồn từ em. Em sẽ tìm cách giải quyết, không thể để anh ta hại anh được.”
Ngón tay Lạc Hi cứng lại.
Anh nhìn Hạ Mạt.
Khuôn mặt đang tươi tỉnh từ từ biến sắc.
“Em muốn giải quyết thế nào? Đáp ứng tất cả những điều kiện hắn ta sẽ đưa ra, quay về với hắn ta, sau đó cầu xin hắn ta từ bi độ lượng buông tha cho anh? Doãn Hạ Mạt, vậy rốt cuộc trong lòng em, hắn mãi mãi là Thiếu gia nắm trong tay quyền sinh quyền sát, còn anh mãi mãi chỉ là kẻ thấp kém thôi phải không?”
“Xoẹt!” Lạc Hi giật dữ gạt tay hất tung chồng báo xuống sàn nhà, rồi bật dậy, đi ra chỗ cửa sổ đứng quay lưng về phía cô, hơi run người.
“Lạc Hi…”
Doãn Hạ Mạt sửng sốt không nói nên lời. Cô đâu có ý nghĩ như vậy, chẳng qua cô muốn nghĩ xem sự việc còn có thể xoay chuyển được sang hướng khác hay không. Cô không cam tâm để Lạc Hi vì mình mà bị hại.
Nhìn Lạc Hi đang tức giận quay lưng lại với mình, lòng cô đau thắt, đột nhiên cô nhận ra hình ảnh năm năm trước, cô để cho anh phải rời xa gia đình bố mẹ Doãn thân thương vẫn cứ luôn ám ảnh anh cho đến tận bây giờ.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy từ sofa bước lại gần Lạc Hi.
Chân cô vướng phải tờ báo nằm trên thảm, cô quỳ xuống nhặt lên lật ra xem. Tờ báo có đăng một bức ảnh cũ, rất giống với hình ảnh một cậu bé đang được cấp cứu trong bệnh viện. Cô ngạc nhiên đọc chú thích bên dưới bức ảnh Lạc Hi hoàng tử bị bỏ rơi.
Rèm cửa sổ ren trắng bị gió thổi tung.
Ánh nắng ngày xuân rực rỡ, nhưng hình như nó chẳng đem lại chút ấm áp nào. Đau đớn, giận dữ và hận thù trong lòng Lạc Hi trong những giây phút chờ đợi chuyển dần sang kinh hoàng, sợ hãi. Anh cứ đinh ninh rằng, Hạ Mạt sẽ ngay lập tức lên tiếng giải thích cho anh nghe mọi chuyện không phải như anh nghĩ, cô không hề có ý đó, là do anh hiểu lầm thôi, thậm chí cô sẽ chạy đến ôm anh từ phía sau, thủ thỉ với anh rằng cô sẽ không rời xa anh, bất luận có chuyện gì đi nữa cô sẽ luôn ở bên anh.
Vậy mà…
Im lặng thế…
Trong giây phút chờ đợi, môi anh trắng bệch ra, hai tay chắp sau lưng lạnh buốt, sống lưng tê cứng, lạnh giá run lên bần bật.
Vậy thì…
Lẽ nào Hạ Mạt thật sự muốn rời xa anh? Muốn từ bỏ anh để trở về bên Âu Thần, phải chăng đây la cơ hội tốt để cô ấy lấy cớ chia tay…
Là như vậy sao?!
Một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng tê tái ập tới khiến Ⱡồ₦g иgự¢ Lạc Hi đau tức, anh hoảng loạn quay người lại tìm cô!
Phòng khách lặng yên như tờ.
Cô đang ngây người ngồi nhìn vào một tờ báo…
Trái tim đang lo sợ đau khổ có đôi chút ấm lại, Lạc Hi tiếp tục quay lưng đi chờ đợi. Cũng chính vào lúc này, linh tính mách bảo anh phải ngó xem tờ báo mà Doãn Hạ Mạt đang cầm trên tay. Qua khe hở giữa các ngón tay Hạ Mạt, anh nhận ra tấm ảnh từ lâu lắm rồi rất quen, rất quen.
Lạc Hi kinh hãi!
“Không được xem…”
Anh sợ hãi nhảy tới giật lấy tờ báo trong tay Doãn Hạ Mạt, ánh mắt lướt nhanh một lượt, ký ức đau khổ ngày xưa như một cơn ác mộng, giây phút như ngoạm lấy anh, Lạc Hi run rẩy vội vàng xé vụn tờ báo vứt vào sọt rác!
“Lạc Hi…”
Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên, cô vẫn đờ đẫn kinh ngạc trước sự việc trên tờ báo trần thuật lại. Cô vẫn biết Lạc Hi xuất thân từ cô nhi viên, nhưng cô đâu có biết anh là đứa trẻ bị người ta vứt bỏ như vậy.
“Em xem được nhiều chưa?!” Lạc Hi gặng hỏi cô, thần sắc của Hạ Mạt khiến Lạc Hi bắt đầu hoang mang sợ hãi không thể không ôm chặt lấy vai cô, Lạc Hi đau đớn hét to: “Em hãy quên hết những gì em vừa đọc đi! Đó là những điều giả dối! Đều là sự bịa đặt! Em hãy quên hết đi! Có nghe thấy anh nói không hả?!”.
“Em có thể quên hết!” Lòng cô quặn đau, Hạ Mạt khẽ nói. “Nhưng anh cũng phải quên hết! Chính vì lý do này mà anh luôn có cảm giác bất an đến như vậy sao? Người phải quên chính là anh mới đúng, không phải em!”
“…”, đôi mắt đen ngân ngấn lệ, anh cười nhạt, “… Quên à… đó là số mệnh của anh, phải quên như thế nào đây?”.
“Sao cơ?”
“… Anh là người được ấn định phải bị vứt bỏ… là số mệnh của anh… hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng bị vứt bỏ… bị vứt bỏ hệt như những thứ rác rưởi…”, khuôn mặt Lạc Hi vô hồn, đôi môi lộ một nụ cười đẹp như làn sương đêm, “…Em cũng sẽ lại vứt bỏ anh lần nữa phải không?... A… cứ cho là em không biết đến những chuyện đó, em cũng sẽ vứt bỏ anh… một người là Thiếu gia thân thế cao quý, còn một người chỉ là cô nhi thân phận thấp hèn…”.
“Hoá ra anh tự ti đến thế sao?” Những lời nói của Lạc Hi như muối xát vào vết thương, cô đau đớn, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô nhi thì có làm sao, tuổi thơ bị bỏ rơi thì có làm sao?! Chúng ta đều đi bằng đôi chân của chính mình, đều dựa vào bản thân, mỗi thành quả đạt được đều là do nỗ lực mới có! Như vậy mất mặt lắm sao? Dù có bị vứt bỏ đi chăng nữa, thì người ta cũng có nỗi khổ riêng! Hơn nữa, chuyện đó đã trải qua lâu lắm rồi, tại sao anh lại thốt ra những lời khiến người khác đau lòng như vậy. Hay là anh muốn em vì thương xót anh mà phải thề rằng không bao giờ rời xa anh sao?”.
“Em?!”
Đôi môi Lạc Hi thất sắc, anh phẫn nộ nhìn cô chằm chằm, Ⱡồ₦g иgự¢ như có 乃úa gõ rầm rầm, mùi máu tanh dâng lên cổ họng.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận và phẫn nộ của anh, Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt màu hồ phách sáng tựa pha lê, cô nhẹ nhàng nói:
“Những chuyện đã qua đều đã qua rồi. Cũng giống như anh vừa mới nói, Lạc Hi bây giờ là cây đại thụ, rễ đã ăn sâu trong đất đá, dù phong ba bão táp cũng không thể đánh gục được. Anh không cần phải bận tâm nhiều, trên thế gian này có rất nhiều phải ganh tị với thành công của anh.”
Cô ân cần nắm lấy đôi bàn tay cứng cáp của Lạc Hi, nói tiếp:
“Có lúc em nghĩ rằng số mệnh thật lỳ lạ, nó đem đến cho người ta một vài thứ gì dó thì chắc chắn cũng sẽ lấy đi của họ một vài thứ mà chẳng thèm quan tâm cái họ cần là cái gì. Lạc Hi, bản thân anh chính là món quà số mệnh tặng cho anh…”
Cô chăm chú nhìn vào gương mặt vẫn còn vẻ đau khổ của Lạc Hi.
“Ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy anh, em đã không thể tin rằng trên thế gian này lại có một chàng trai đẹp đến nhường ấy, cái đẹp ấy dường như không phải là một điều tốt lành. Ông trời ban cho anh dung mạo tuấn tú, nhưng lại chọn cách lấy đi hạnh phúc tuổi thơ của anh.”
“Anh không cần…” Lạc Hi mím chặt môi.
“Đúng, nếu tất cả chúng ta có thể tự mình lựa chọn”, cô khẽ mỉm cười, “nhưng nếu đã không thể lựa chọn thì chúng ta hãy cố gắng chấp nhận vậy. Xem như số phận có lẽ cũng rất công bằng. Vì vậy số phận đâu có vứt bỏ anh mà nó chỉ mang đến cho anh một khoảng thời gian không giống như mọi người mà thôi.”
“…”
Lạc Hi ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh, “… Sau này… đừng nói những lời điều khiến bản thân anh cũng như người khác phải đau lòng như vậy nữa nhé…”
Cô tựa đầu vào иgự¢ Lạc Hi.
Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, thân người cô ấm áp, mềm mại sưởi ấm trái tim giá lạnh của anh. Lạc Hi nín thở ôm chặt Hạ Mạt vào lòng, dường như chỉ cần có cô ở bên là những kí ức đau buồn, tăm tối một thời sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng ở đâu đó trong lòng anh vẫn tồn tại một nỗi đau đớn, chua xót, mãi mãi không thể nào xoá nhoà.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên hai cái bóng đang tựa vào nhau…
Màn đêm buôn xuống.
Doãn Hạ Mạt không về. Cô ở lại và vào bếp nấu vài món ăn nhẹ, Lạc Hi ở bên phụ giúp, hai người luôn chân luôn tay, không ai nhắc lại câu chuyện hồi chiều. Lúc ăn cơm, nhìn thấy nụ cười lại nở trên môi Lạc Hi, anh kể những chuyện rất thú vị trong làng giải trí, cô cũng vui lây, chăm chú lắng nghe anh nói chuyện.
Là cần có thời gian thôi…
Vết thương trong lòng anh chỉ có thời gian mới từ từ chữa lành. Cô cẩn thận lọc xương cá, gắp phần thịt vào bát cho anh. Lạc Hi hơi ngạc nhiên nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ. Thái độ ấy của anh càng làm cho Doãn Hạ Mạt thấy thương anh hơn. Có lẽ những ký ức đau buồn ngày xưa không dễ gì xoá bỏ, cô chưa từng trải qua chuyện đó thì có có tư cách nào khuyên nhủ, an ủi anh?
Thu dọn bát đũa xong, cũng đến lúc cô phải về.
“Em đừng đi.”
Lạc Hi kéo tay Hạ Mạt lại.
Cuối cùng Hạ Mạt đã ở lại với Lạc Hi đến tận khuya. Hai người ngồi trên ghế tựa vào nhau cùng xem đĩa phim Ngày hè ở Roma. Nhạc nền và lời thoại của nhân vật vang lên trong căn phòng yên ắng.
Lạc Hi đã ngủ từ khi nào không biết.
Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn gương mặt khoan thai của Lạc Hi đang chìm trong giấc ngủ, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt đầu Lạc Hi gối lên vai mình để anh ngủ thoải mái hơn một chút. Cô nhìn lên màn hình, trong phim đang là cảnh một khu vui chơi giải trí náo nhiệt, cô thừ người ra, đột nhiên đầu óc cô lại chợt nhớ tới nội dung bài báo đó.
Cũng là khu vui chơi…
Có lẽ tại những cảm xúc của cô truyền qua anh, Lạc Hi trong cơn mơ toàn thân lại cứng đờ. Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng khách, trên chiếc sofa màu tím, Lạc Hi ú ớ nói mơ không yên, mồ hôi trên trán túa ra.
“Mẹ ơi…”
“Mẹ ơi…”
Khuôm mặt Lạc Hi biến sắc trắng bệch, hàng lông mi ươn ướt.
Ánh sang lờ mờ không rõ…
Lạc Hi ngày bé lại tới khu vui chơi đó…
…
Nào là đu quay cao chót vót, nào là xe leo núi, nào là ngựa gỗ, thuyền đạp nước, thảm bay Ý, chuột khổng lồ… Hôm ấy là mùa đông, trời rét căm căm, tuyết bay đầy trời, người đến khu vui chơi rất ít, hầu như không có ai xếp hàng chơi trò chơi. Mẹ mặc chiếc áo khoác màu trắng, đẹp tựa như tiên nữ giáng trần đang dẫn Lạc Hi chơi tất cả các trò chơi mà trước đây dù rất muốn nhưng cậu không dám chơi…
Lúc đu quay lên cao, Lạc Hi thích thú gào hét thật to! Lúc chơi đu ngựa gỗ, tiếng nhạc vui nhộn bên tai, Lạc Hi thích thú vẫy tay liên tục với mẹ đang đứng bên ngoài chăm chú nhìn mình.
Cái ngày tuyết rơi đó…
Là ngày hạnh phúc nhất trong ký ức của Lạc Hi…
Mẹ còn mua cho Lạc Hi một ly kem thật lớn, thật ngọt! Lạc Hi sướng rơn, đưa cao ly kem lên cho mẹ cắn miếng đầu tiên.
Cho nên…
Mẹ vẫn cần đến con, mẹ vẫn yêu thương con, vì thế mẹ sẽ không đành lòng vứt bỏ con, đúng không? Vài ngày trước, Lạc Hi nghe lỏm được cú điện thoại giữa mẹ và cô nhi viên, nghe thấy mẹ van nài họ nhận nuôi Lạc Hi, Lạc Hi sợ hãi cực độ khóc lóc van xin mẹ, con hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi, sẽ cố gắng đồ đầu trong các kỳ thi, sẽ đi giao sữa kiếm tiền…
Lạc Hi chỉ cần sống cùng mẹ…
Cậu không muốn bị đem đến cô nhi viên. Cậu không muốn trở thành cô nhi!
Mẹ cuối cùng cũng đã đồng ý không đưa cậu đi.
Và cậu cũng phải giữ lời đã hứa với mẹ. Lạc Hi đã trở thành một đứa trẻ rất ngoan. Trời vừa sáng, Lạc Hi đã mò dậy đi giao sữa cho mọi người trong khu phố, tối tối mang sữa nóng cho mẹ, nửa đêm mới về nhà. Lạc Hi học cách giặt giũ. Lau chùi cẩn thận những đôi dép đẹp của mẹ… Mọi người trong khu phố đều tấm tắc không ngớt lời khen cậu… nhưng hằng đêm, Lạc Hi chẳng bao giờ có được giấc ngủ ngon, trong phòng chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là cậu giật mình bật dậy, lo sợ mẹ lén ra đi bỏ cậu ở lại một mình…
Tuyết trắng nhè nhẹ rơi…
Lạc Hi nhỏ bé đã thật sự cảm thấy hạnh phúc, chẳng thấy lạnh chút nào…
Mẹ bảo cậu ngồi ở chiếc ghế dài trong khu vui chơi đợi mẹ đi mua bánh bao về. Mẹ nói, ngoan, ngoan, mẹ sẽ về ngay, con cứ ngồi ở đây không được đi đâu. Nhưng không hiểu tại sao, Lạc Hi tự dưng cảm thấy rất sợ nên nói con không đói, con muốn đi cùng với mẹ.
Con không nghe lời à? Mẹ chau mày nói.
Mẹ đi rồi.
Bóng dáng mẹ dần dần chìm trong màn tuyết trắng xóa.
Lạc Hi bé nhỏ tay cầm ly kem ngồi trên chiếc ghế dài.
Một tiếng đồng hồ trôi qua…
Ba tiếng đồng hồ trôi qua…
Mẹ vẫn chưa quay lại…
Ly kem làm cho những ngón tay Lạc Hi như đông cứng lại.
Tuyết, rơi càng lúc càng dày, trong khu vui chơi mọi người đã ra về hết, tất cả các loại trò chơi đều đã dừng hoạt động…
Năm tiếng đồng hồ đã qua…
Trên chiếc ghế dài, giữa những bông tuyết dày đặc, Lạc Hi run lẩy bẩy, càng lúc càng hoảng sợ…
Mẹ ơi…
Mẹ ơi…
Màn đêm kéo đến.
Đèn trong khu vui chơi đã được bật lên.
Tuyết rơi đầy mặt đất, một thế giới trắng xoá. Nhét ly kem vào giữa khe hở trên chiếc ghê, Lạc Hi bé nhỏ co rúm người trên chiếc ghế dài đã bị tuyết phủ đầy, vừa lạnh vừa đói. Lạc Hi ôm chặt lấy mình, tự trấn an bản thân, mẹ sẽ quay lại thôi, chắc là mẹ đang bị lạc, mẹ sẽ quay lại tìm mình…
Đêm giá lạnh.
Chú bảo vệ khu vui chơi đi tuần phát hiện ra cậu bé đang co ro ngồi giữa trời giá rét định thần dẫn vào ban quản lý. Lạc Hi giãy giụa kiên quyết từ chối, cậu phải ở đây chờ mẹ! Nếu mẹ quay lại không tìm thấy cậu, mẹ sẽ rất lo lắng! Chú bảo vệ mất hết kiên nhẫn bỏ đi. Lạc Hi xoa xoa hai bàn tay đang sắp đông cứng của mình, tiếp tục ngồi đợi mẹ trên chiếc ghế dài.
Trời càng lúc càng khuya.
Tuyết rơi càng lúc càng dày.
Lạc Hi bé nhỏ và cô độc ngồi trên chiếc ghế dài kiên trì đợi mẹ. Cậu bé mở to đôi mắt nhìn về hướng mẹ đã ra đi, lưng thẳng đứng, đầu ngẩng cao để nước mắt không thể chảy xuống được…
Mẹ đã mua cho cậu ly kem…
Mẹ…
Sẽ không bỏ rơi cậu…
Mẹ có lẽ đang trốn ở một nơi nào đó nhìn cậu, xem cậu có ngoan không, xem cậu có ngồi ngoan ngoãn đợi mẹ quay lại hay không…
…
“Mẹ ơi…”
“Mẹ ơi…”
Hàng lông mi đen ướt đẫm, người Lạc Hi run rẩy lạnh giá như đông cứng lại. Lạc Hi co giật từng cơn nhưng không sao tỉnh dậy được, anh co quắp trên chiếc sofa màu tím.
“Lạc Hi, tỉnh lại nào…”
Doãn Hạ Mạt khẽ lay vai Lạc Hi, trong lòng cô vừa thấy anh thương vừa nhói đau.
Bài báo đó đã đào bới câu chuyện thuở ấu thơ của Lạc Hi, hoá ra ngay từ hồi chín tuổi anh đã bị đăng trên báo. Đích thân mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trong khu vui chơi, cậu bé chín tuổi ngồi trên chiếc ghế dài giữa trời tuyết đợi mẹ từ sang đến tối, đến sáng hôm sau, người ta đã phát hiện toàn thân cậu đông cứng như đang rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau ba ngày ba đêm cấp cứu trong bệnh viện, các bác sĩ đã giành giật mạng sống của cậu từ tay thần ૮ɦếƭ. Tin tức này lúc đó được đăng tải trên phương tiện truyền thông đã gây sự phẫn nộ của công chúng. Người ta cũng đã lần theo dấu vết để tìm mẹ cho cậu và phát hiện ra người đàn bà đó trong đếm ấy đã lặn mât tăm, bặt vô âm tín. Không còn cách nào khác, sau khi hồi phục cậu bé đã được đưa đến cô nhi viện.
“Anh chỉ nằm mơ thôi…”, Lạc Hi vẫn ngủ say không tỉnh lại được, Doãn Hạ Mạt để đầu anh trên đùi mình, vỗ về, vuốt mái tóc anh, cúi xuống khẽ thì thầm, “đó chỉ là mơ thôi… chuyện đã qua hãy cố quên đi… chỉ là mơ thôi…”.
Trong cơn ác mộng, Lạc Hi lạnh buốt sống lưng.
Dần dần, dần dần…
Giọng nói ấm áp đi vào giấc mơ của anh…
Giống như là…
Lạc Hi bé nhỏ ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi giải trí, giữa tuyết rơi, cuối cùng sau khi chờ đợi rất lâu, rất lâu, rất lâu cũng đã đợi được người trong số mệnh…