Lạc Hi nháy mắt.
Anh quay mặt trắng chiếc bảng lại.
Dưới cây anh đào.
Bốn chữ xuất hiện trên màn hình.
“Hả?!”
Người dẫn chương trình ngạc nhiên trợn tròn mắt, Hạ Mạt cũng kinh ngạc nhìn Lạc Hi chằm chằm.
“Vậy là không khớp nhau rồi! Ha ha, nói xem nào, hai người các bạn ai nhớ sai nào? Sự vụ quan trọng thế này không thể nào nhớ sai được, về nhà nhất định sẽ bị phạt!” Người dẫn chương trình pha trò.
“Không có ai nhớ sai hết.”
Lạc Hi cười dịu dàng, anh ôm lấy bờ vai của Doãn Hạ Mạt.
“Thế sao?”
Người dẫn chương trình không hiểu nổi.
“Đêm hôm đó, tôi và Hạ Mạt đã cùng nhau ăn mừng một sự kiện dưới gốc cây anh đào, cô ấy đã uống say…” Lạc Hi cười, “… và khi tôi trộm hôn cô ấy, cô ấy nào hay biết gì. Đó mới chính là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.”
Doãn Hạ Mạt sửng sốt nhìn Lạc Hi.
Lạc Hi than mật nhẹ nhàng vuốt mái tóc dày như rong biển của cô.
Như kim đâm…
Từng mũi từng mũi lạnh lung đâm vào trái tim Âu Thần…
Dưới cây anh đào…
Đôi môi Âu Thần nhợt nhạt, cơn đau từ tay trái bị thương lại dội lên xoáy vào tim, một luồng sang trắng nổ tung trong đầu như muốn xé nát anh.
Anh luôn cho rằng…
Cây anh đào đó chỉ thuộc về riêng anh.
Cây anh đào trong vườn đó… đã từng mang đến hạnh phúc, rồi lại dìm anh trong đau khổ, cô ấy đã bỏ đi không quay đầu lại, từ đây, anh rơi vào cơn ác mộng ngạt thở giày vò suốt năm năm… những đêm đều là dưới cây anh đào đó…
Thế mà cô ấy và Lạc Hi, dưới cây anh đào ấy cũng lưu giữ một ký ức!
Trước mặt là bóng đen giá lạnh thấu xương!
Lồng иgự¢ Âu Thần dội lên một hơi thở phập phồng, gấp gáp, nỗi đau thống khổ chồng chất trong lòng, đôi môi trắng bệch mím chặt. Rất lâu sau, bóng đen tan dần, tập tài liệu trong tay Âu Thần bị vò nát.
Đôi mắt trầm uất.
Âu Thần nhìn vào người thanh niên đẹp như yêu tinh biến hoá đó trong tấm ảnh.
Lạc Hi…
Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.
***
“Cắt!”
Sau tiếng hô mãn nguyện của đạo diễn Từ, cảnh cuối cùng của bộ phim Bản tình ca trong sáng được hoàn tất. Từ sau sự cố nhà biên kịch Chung Nhã loại bỏ An Bân Ni đóng vai Thái Na ra, quá trình quay phim diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Tỷ lệ theo dõi bộ phim ngày càng tăng nhanh, bộ phim luôn chiếm ví trí quán quân trên bảng xếp hạng.
Qua mấy tháng hợp tác làm việc chung, tình cảm giữa mọi người trong đoàn làm phim đã trở nên thân thiết hơn, lúc chuẩn bị phải chia tay, ai ai cũng đều không tránh khỏi cảm giác lưu luyến. Doãn Hạ Mạt trong lòng vừa nhẹ nhòm vừa tiếc nuối. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô tham gia diễn xuất, cho dù đã xảy ra sự cố trong quá trình làm việc nhưng trong suốt cuộc đời mình, cô sẽ không bao giờ quên quãng thời gian này.
Hạ Mạt cười nói những lời từ biệt với các diễn viên khác trong đoàn, hẹn nhau sẽ thường xuyên gặp mặt và đi uống trà. Chị Tinh cầm đến một xấp tờ rơi quảng cáo bảo Hạ Mạt ký tên, cô vừa ký hết xong chỗ đó thì Lăng Hạo đến trước mặt cô.
“Em diễn tốt lắm, hy vọng sau này sẽ có cơ hội cùng em hợp tác.”
Khuôn mặt Lăng Hạo vẫn còn phảng phất chút tiều tuỵ, anh thiện ý đưa tay về phía Doãn Hạ Mạt. Chuyện của An Bân Ni đã làm anh thay đổi rất nhiều, một người đàn ông hoạt bát vui tính lúc trước dường như chỉ qua một đêm đã trở nên chín chắn.
“Em cũng mong như vậy.”
Hạ Mạt mỉm cười nắm lấy tay Lăng Hạo.
Hồi mới đầu, cô không hề có thiện cảm với anh. Rồi sau vụ báo chí đưa tin về An Bân Ni, tuy anh đã ngầm thừa nhận An Bân Ni không đúng, rồi họ cũng đã chính thức chia tay, nhưng từ đầu tới cuối, anh không hề lên tiếng nói xấu An Bân Ni. Trong một lần trả lời một cuộc phỏng vấn không thể từ chối, anh có nói rằng, anh sẽ mãi mãi ghi ơn sự giúp đỡ của An Bân Ni trong những ngày đầu anh mới bước chân vào nghề, anh sẽ luôn trân trọng tình cảm của hai người trong thời gian còn mặn nồng. Đối với Doãn Hạ Mạt, dù rằng có thể tha thứ cho An Bân Ni hay không, nhưng cô rất tán đồng thái độ ấy của Lăng Hạo.
Hai người bắt tay nhau.
Lăng Hạo nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt mấy giây rồi nhẹ nhàng buông ra, anh quay người bỏ đi, bong dáng cô đơn của anh khuất dần trong trường quay.
Doãn Hạ Mạt thở nhẹ nhõm, trong lòng cô có đôi chút thương cảm, đương lúc chuẩn bị quay ra tiếp tục trò chuyện với các diễn viên khác trong đoàn, đột nhiên cô phát hiện Trân Ân đứng đằng kia vừa kinh hãi gấp điện thoại lại, nét mặt thất thần chạy lại phía cô.
Đợi đến khi Trân Ân đến nơi, Doãn Hạ Mạt sốt ruột hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“…”
Trân Ân bối rối vò đầy bứt tóc, cô đang bán tín bán nghi trước tin tức vừa nghe được. Nhưng tin ấy truyền ra từ giới nghệ sĩ, đã có nhiều phóng viên gọi điện thoại liên tục hỏi dò xem phản ứng của Doãn Hạ Mạt thế nào. Chắc đó là sự thật, có điều tại sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?!
“… Nghe nói… bộ phim Cờ chiến của Lạc Hi đã ngừng quay rồi…”, Trân Ân lo lắng nhìn Doãn Hạ Mạt, “… hình như là phía Công ty Âu Hoa Thịnh, nhà đầu tư lớn nhất tuyên bố rằng không hài lòng với lối diễn xuất của Lạc Hi trong Cờ chiến, nên đã quyết định thay người…”.
Cái gì?!
Doãn Hạ Mạt kinh ngạc đến sững người!
Mất vài giây đầu óc trống rỗng, Doãn Hạ Mạt kinh hãi đứng chôn chân, ngơ ngác nhìn Trân Ân cũng đang rối bời. Rồi, Hạ Mạt cắn chặt môi, vội vàng vơ lấy túi xách, nhanh chóng rời khỏi trường quay trong lúc mọi người trong đoàn làm phim vẫn đang bịn rịn, chia tay nhau.
Trân Ân theo sát cô.
“Có thể tin đó là giả.”
Trân Ân vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình. Chuyện phao tin đồn nhảm, tin giật gân vẫn thường xuyên xảy ra. Làm gì có chuyện bên phía nhà sản xuất lại thay Lạc Hi được. Tiếng tăm của Lạc Hi vang dội là thế, lối diễn cuốn hút ai cũng thấy. Thay Lạc Hi ư?! Trừ khi là phía nhà sản xuất đầu óc có vấn đề!
Á…
Trân Ân tròn xoe mắt.
Nhưng, ông chủ của Âu Hoa Thịnh… chẳng phải là Thiếu gia sao?... Lẽ nào là Thiếu gia, anh ấy… Trân Ân há hốc miệng sợ hãi, không ngăn nổi mối nghi ngờ, cô quay đầu sang nhìn Doãn Hạ Mạt cũng đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
“Này!” Trân Ân ngập ngừng. “Cậu thật sự muốn đến nhà Lạc Hi à? Ở đó lúc này chắc đám nhà báo đang chầu chực bên ngoài, cậu xuất hiện liệu có…”.
“…”
Doãn Hạ Mạt lưỡng lự. Thực ra cô cũng thừa biết bây giờ không phải là lúc thích hợp chạy đến nhà Lạc Hi, chỉ có điều không có cách nào lien lạc được với anh, di động thì tắt, điện thoại nhà và công ty cũng không sao gọi được, không biết như thế nào, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy Lạc Hi ngay lập tức thì mới yên tâm được.
Thấy Doãn Hạ Mạt còn đang đắn đo do dự, Trân Ân cũng mềm lòng, không suy nghĩ nhiều nữa, cô động viên Doãn Hạ Mạt.
“Thôi được, đi thì đi! Dù sao quan hệ của cậu và Lạc Hi mọi người cũng biết cả rồi, xem ra không chừng có khi đây lại là dịp tốt.”
Xe chạy tới gần nhà Lạc Hi, cô không khỏi giật thót mình trước cảnh người xe la liệt bao vây của các phóng viên báp chí và truyền thống. Một phóng viên tinh mắt nhận ngay ra xe của họ, ngay lập tức chiếc xe bị biển người bao vây, muốn rút lui cũng không rút nổi. Trân Ân đành phải để Doãn Hạ Mạt xuống xe, bảo vệ Hạ Mạt trong vòng vây của cánh phóng viên chen vào trong toà nhà rồi lại chặn bọn họ lại đằng sau. Trân Ân vừa thay mặt Doãn Hạ Mạt trả lời qua loa đủ loại câu hỏi của đám nhà báo, vừa tìm lối vào, may mắn nhờ có sự can thiệp của bảo vệ toà nhà, cánh nhà báo mới không còn cách nào đuổi theo Hạ Mạt vào bên trong.
Đứng trước cửa căn hộ của Lạc Hi.
Doãn Hạ Mạt bấm chuông, sau khi người bên trong nhìn ra cô, cửa lập tức mở, Khiết Ni ngạc nhiên nhìn cô. Doãn Hạ Mạt chào hỏi vài câu xã giao, ánh mắt lướt qua vai Khiết Ni tìm Lạc Hi, anh đang mệt mỏi ngồi tựa trên sofa trong phòng khách, quản lý Kiều tức tối sốt ruột đi qua đi lại, báo chí quăng la liệt trên mặt bàn.
Nghe thấy tiếng bên ngoài cửa.
Lạc Hi đưa mắt nhìn ra, thoạt tiên anh hơi ngạc nhiên, sau ánh mắt sáng hẳn lên, Lạc Hi như tỉnh táo hẳn, anh mỉm cười, đưa tay về phía Doãn Hạ Mạt.
Nắng chiều ấm áp long lanh.
Nắng chiếu qua kính cửa sổ trải dài lên ghế sofa màu tím đậm. Lạc Hi kéo Doãn Hạ Mạt ngồi xuống cạnh mình, anh không hỏi tại sao cô lại tới, chỉ dịu dàng nhìn cô, nháy mắt với cô, mỉm cười nắm lấy tay trái cô đặt giữa lòng bàn tay mình.
Anh nói với cô bằng ánh mắt.
Không phải lo lắng đâu…
Là sao nhỉ? Doãn Hạ Mạt sững người nghĩ ngợi. Cho dù lúc trước cô bị người ta bắt cóc hay có phải chịu đựng cái tát cũng như sự hãm hại của An Bân Ni, cô cũng đâu cảm thấy căng thẳng lo nghĩ như lúc này. Cô không giải thích nổi tại sao cô có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những chuyện xảy đến với mình, nhưng lại không thể vô tư dửng dưng đối diện với những khó khăn mà anh đang gặp phải?
Cô cố gắng điều hoà hơi thở, ép mình phải bình tĩnh một chút, đôi bàn tay lạnh ngắt của cô trong đôi bàn tay ấm áp của anh cũng đã dần ấm lên.
Lúc này, Khiết Ni mang đến một tách trà nóng, cô cảm ơn. Quản lý Kiều lúc trước cũng có gặp qua cô vài lần khẽ gật đầu chào rồi lại nói chuyện điện thoại. Hình như trong điện thoại có tin không hay, quản lý Kiều càng lúc càng lớn tiếng, sau đó giận dữ cáu um lên.
Doãn Hạ Mạt lật những tờ báo đặt trước mặt, hầu như tờ nào cũng đều cho đăng tin Công tu Âu Hoa Thịnh tuyên bố dừng quay bộ phim Cờ chiến với lý do thay diễn viên Lạc Hi vì kỹ năng diễn xuất chưa đủ xuất sắc, chưa đạt yêu cầu của bộ phim. Cô kinh ngạc thở dài, đôi bàn tay lúc nãy vừa có được chút ấm áp lại trở về lạnh buốt. Cô biết rất rõ những chuyện kiểu này ảnh hưởng ghê gớm đến sự nghiệp và danh tiếng của một diễn viên như thế nào.
“Diễn xuất xủa A Hi không tốt?! Anh ta đã nhận danh hiệu Cảnh Đế không biết bao nhiêu lần, không lẽ tất cả những đánh giá đó của ban giám khảo trong các liên hoan phim đều có vấn đề à?” Quản lý Kiều đứng gần cửa sổ uất ức phẫn nộ nói chuyện điện thoai. “Hơn nữa, bộ phim đã quay được một thời gian khá lâu, trong quá trình quay, trước sau đạo diễn phim Cờ chiến đã luôn không tiếc lời khen ngợi phong cách diễn xuất của A Hi. Tôi không thể hiểu nổi, cái mà các ông cho là “kỹ năng diễn xuất chưa đủ xuất sắc” là ở đâu nữa?”
Lạc Hi cười.
Lạc Hi thản nhiên ngồi nghịch mấy ngọn tay Doãn Hạ Mạt, dường như không mấy bận tâm trước sự việc đang diễn ra, còn cô thì ngược lại, đang chăm chú dõi theo cuộc nói chuyện điện thoại của quản lý Kiều.
“Được, các anh đã nhất mực khẳng định rằng A Hi đóng Cờ chiến không hay, thế thì các anh thử chiếu mấy tập đã quay xem công chúng đón nhận như thế nào?!... Cái gì? Không thể để lộ nội dung bộ phim ra ngoài sao!” Quản lý Kiểu nổi đoá gào lên. “Tôi nói cho các anh biết, những hành động này của các anh chính là hành vi vu khống Lạc Hi! Là phạm tội bôi nhọ danh dự và uy tín của Lạc Hi! Tôi hoàn toàn có quyền đại diện cho công ty kiện các anh ra toà về hành động này!”
“Bụp!” Quản ly Kiều gập mạnh điện thoại!
A Kiều vẫn còn đang trong cơn xúc động mạnh, anh hầm hầm tức tối đi qua đi lại trong phòng khách.
Doãn Hạ Mạt chau mài trầm ngâm nhìn đủ loại báo chí, tập san đang bày trên bàn, chỗ nào cũng giật tít Cảnh Đế Lạc Hi bị nghi ngờ về tài năng diễn xuất; Lạc Hi đối diện trước với nguy cơ bị thay thế; Thời huy hoàng đã qua, Lạc Hi đang xuống dốc; v.v…. Những hàng tít như xoáy vào tim khiến Hạ Mạt cảm thấy đau đớn, tổn thương. Cô cắn môi, ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Lạc Hi đang ngồi bên. Anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen láy, nụ cười thản nhiên như không có gì.
Khiết Ni lo lắng hỏi nhỏ A Kiều: “Vậy… phải làm sao đây?”.
Hồi lâu, A Kiều dừng chân, ánh mắt vẫn đầy tức tối, ngón tay di di hàng lông mày, anh nhìn thẳng vào Lạc Hi, hoài nghi nói: “Lạc Hi này, Công ty Âu Hoa Thịnh hình như là trái tim sắt muốn đẩy cậu tới đường cùng, nghĩa là sao nhỉ? Trước đây cậu có làm gì đắc tội với họ không?”.
“Âu Hoa Thịnh…” Lạc Hi chậm rãi đọc từng chữ cái tên đó rồi nhếch mép cười. “Đúng rồi, tôi đã lỡ đắc tội với một nhân vật rất quan trọng của công ty họ, đẩy tôi vào bước đường cùng, rất phù hợp với phong cách và thói quen của hắn ta.”
Doãn Hạ Mạt rầu rĩ.
Quả nhiên là tác phong của người đó, sau năm năm vẫn không hề thay đổi.
“Là ai?” A Kiều vội vàng hỏi.
“Là ai thì cũng không liên quan gì.” Nụ cười của Lạc Hi mang chút lạnh lung, yêu ma quỷ quái. “Hắn làm như vậy là để uy Hi*p tôi, tôi mặc kệ, tôi nhất định sẽ không bao giờ giao nộp cho hắn cái mà hắn muốn có.” Nói rồi anh nắm lấy tay Doãn Hạ Mạt.
“Không có liên quan gì?! Nếu bộ phim Cờ chiến được công chiếu thuận lợi sẽ gây được tiếng vang lớn, thậm chí có thể tranh giải Oscar, điều đó sẽ đem lại một bước tiến mới trong sự nghiệp của cậu, câu sẽ đặt chân tới đỉnh cao không mấy ai có được! Lạc Hi, vì tham gia bộ phim Cờ chiến mà gần ba tháng nay cậu đã không có thêm một tác phẩm mới nào khác. Nếu sự thật là do diễn xuất của cậu có vấn đề mà bị thay thế, thì trong giới nghệ sĩ, nơi mà ngày ngày xuất hiện các diễn viên mới, cậu sẽ dễ dàng bị các fan lãng quên nhanh chóng, lại thêm những thông tin không hay như vậy…” Gương mặt A Kiều không giấu được sự lo lắng, anh hiểu rất rõ những tổn thất phải gánh chịu.
“Thì cứ cho là rút khỏi làng giải trí thì đã sao nào?” Lạc Hi giọng điệu dửng dưng. Doãn Hạ Mạt thất kinh, cô ngạc nhiên dán mắt nhìn Lạc Hi. Khiết Ni cũng sợ thót mình, khẽ bật kêu “A” một tiếng.
“Đùa kiểu gì thế?!” A Kiều giận dữ. “Ngày mới từ Anh trở về, cậu đã phải chịu biết bao gian khổ để gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ chịu để kết thúc một cách vớ vẩn thế này sao? Nói cho tôi biết người đo là ai! Tôi sẽ nghĩ cách!”
Lạc Hi lắc đầu qua lắc đầu lại, khẽ cười, nói:
“Vô ích thôi, ngay cả xã hội đen cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa, anh Kiều này, không lẽ chỉ vì Cờ chiến bị ngừng quay mà sự nghiệp của tội sẽ bị sụp đổ? Tôi không phải là ngọn cỏ yếu đuối dễ dàng bị gục ngã trước phong ba bão táp, tôi là cây đại thụ rễ đã ăn sâu vào trong đất đá, gió có lớn, sấm có gào như thế nào cũng không làm gì được tôi. Trừ phi tôi tự ý từ bỏ chứ không ai có thể đánh gục tôi đươc.”
A Kiều sững sờ nhìn Lạc Hi.
“Lạc Hi…”
“Được rồi, mọi người hãy về nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.”
Lạc Hi vẫy tay ra hiệu cho quản lý Kiều và Khiết Ni mau ra về. Đóng cửa căn hộ lại, anh thở phào nhắm mắt, sau đó nở một nụ cười ấm áp tiến về phía Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt trầm ngâm nhìn đống báo bày la liệt trên bàn rất lâu không nói câu nào. Lạc Hi xoay vai Doãn Hạ Mạt lại để cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh khẽ véo mũi cô, mỉm cười nói: