Đại sảnh Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên.
Đèn chùm thủy tinh sang trọng.
Từng hàng, từng hàng ghế bọc nhung đỏ, những ngôi sao nổi tiếng mỉm cười thư thái, lộng lẫy quý phái, phong cách mê hồn. Chỗ ngồi được chia thành các khu vực cách biệt được quy định theo đề cử các hạng mục của giải bao gồm: Nam ca sĩ được yêu thích nhất của năm;Nữ ca sĩ được yêu thích nhất của năm;Bài hát hay nhất của năm; vân vân… Tuy xung quanh đều là những đối thủ cạnh tranh trong từng hạng mục, song trước ống kính, các sao đều thể hiện nét mặt, thái độ ưu nhã, thân thiện và khiêm tốn.
Doãn Hạ Mạt ngồi trong khu vực đề cử Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, bên trái cô là Phan Nam, bên phải cô là Bạch Âm, gương mặt mới của Công ty Thời Đại Huy Hoàng.
Bạch Âm mặc chiếc váy dài bằng vải sợi thô, nửa giống đầm dạ hội nửa lại giống áo bào dài, cô ta không trang điểm, xem ra chẳng ăn nhập với hạng mục được đề cử, rất lạc lõng. So với Phan Nam, Bạch Âm phát hành album sớm trước một tháng. Bạch Âm đi theo dòng nhạc Soul, tự mình sáng tác ca khúc, phong cách nhạc điệu ca từ rất khác lạ, được mệnh danh là “Tài nữ thời đại mới”. Giới báo chí đều bình luận, nhận định giải thưởng lần này sẽ thuộc về Bạch Âm hoặc Phan Nam. Hạ Mạt vào tới nơi thì Bạch Âm đã có mặt ở chỗ ngồi, hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó Bạch Âm nghe nhạc MP3, Hạ Mạt cũng không bắt chuyện.
Phan Nam cắt tóc ngắn thêm một chút, nhìn càng giống con trai – rất điển trai. Đôi chân dài, thắt lưng đen, đôi mắt sang như sao, khi Phan Nam đi trên thảm đỏ, không biết bao nhiêu thiếu nữ phải bật lên tiếng hò reo sung sướng.
“Sao thế?”
Phan Nam nói nhỏ, cô thấy Hạ Mạt tự dưng chỉ chăm chăm nhìn về một hướng, im lặng, thoáng một nụ cười dịu dàng trên môi, nụ cười mềm mại, đẹp mê hồn.
Phan Nam nhìn theo ánh mắt của Hạ Mạt.
Chỉ thấy phía trước, bên phải là hai hàng ghế dành cho đề cử Nam ca sĩ được yêu thích nhất của năm, Lạc Hi đang nhìn qua, ánh mắt Lạc Hi và ánh mắt Hạ Mạt ᴆụng nhau như tóe lửa, nụ cười trên hai gương mặt hình như rất giống nhau.
Cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phan Nam, ánh mắt Lạc Hi nhanh chóng rời Hạ Mạt chuyển qua nhìn Phan Nam, anh vẫy tay chào, mỉm cười với cô. Phan Nam cũng vẫy tay chào lại. Khi quay nhìn lại Hạ Mạt, cô đã trở về nét mặt thản nhiên như ngày thường.
“Yêu rồi sao?”
Nghe Phan Nam ghé tai hỏi nhỏ, Hạ Mạt giật thót tim, cảm giác bên tai nóng bừng như lửa đốt. Đáng lý ra phải phủ nhận mới đúng, nhưng, không hiểu sao, mồm miệng cứng đờ không sao nói ra được.
Phan Nam cười.
“Cha cha, bộ dạng cậu lúc này chả khác gì bọn con gái tầm thường”. Phan Nam cắn một cái vào tai Hạ Mạt làm trò. “Mình cứ nghĩ cậu là yêu tinh tu luyện thành, mọi thái độ hỉ nộ đều vô hình vô sắc chứ”.
Hạ Mạt cũng nói lại rất khẽ, nửa để trả đũa Phan Nam chọc ghẹo, nửa như muốn hỏi:
“Đã nghĩ kỹ lời cảm ơn chưa?”
Album của Phan Nam thực hiện theo thể loại nhạc Rock nhẹ, thêm vào đó là cái đẹp trung tính hút hồn, điệu nhảy vừa đẹp vừa hấp dẫn, album của Phan Nam tung ra như đặt bom trên thị trường âm nhạc, gây cơn sốt cực lớn. Siêu phẩm cực đỉnh này đã giúp Phan Nam nhảy luôn lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng các nữ ca sĩ suốt một thời gian dài dài, đẩy Thẩm Tường xuống vị trí thứ hai. Trong thế Thẩm Tường là mặt trời giữa ban ngày, thì những thể hiện của Phan Nam được coi là một chú hắc mã. Nếu như trước đó, album của Bạch Âm được đánh giá có khuynh hướng nghệ thuật cao, thì album của Phan Nam trên thị trường sau này còn được tung lên cao gấp bội.
Hạ Mạt biết, giải thưởng gương mặt mới lần này có lẽ sẽ thuộc về Phan Nam nên cô cũng chẳng có gì phải thấp thỏm lắm. Tuy nhiên Hạ Mạt cũng không hề có ý tự ti mà chê bai đánh giá thấp về mình, chỉ tiếc là thời gian cô vào nghề quá ngắn, tuy tiến bộ rất nhanh, vẫn có tố chất có thể khai thác, nhưng so với Phan Nam và Bạch Âm đã từng trải qua bảy, tám năm luyện tập, khoảng cách tương giao đâu có cách biệt là mấy.
“Nghĩ rồi”. Phan Nam chắp tay trước иgự¢, đằng hắng ho nhẹ một tiếng, vừa cười vừa nói nhỏ: “Cảm ơn đài HBS, cảm ơn MTV, cảm ơn công ty Sun, cảm ơn Thái Ni, cảm ơn bầu show, cảm ơn người quản lý, cảm ơn cha, cảm ơn mẹ, cảm ơn Hạ Mạt…”
Hạ Mạt phì cười: “Danh sách được đấy chứ”.
“Chứ còn, đây vốn chính là nơi nhàm chán”, Phan Nam dài mồm nói, “Tác phẩm hay và không hay, trong lòng mỗi người tự có cách đánh giá, đâu thể lấy giải thưởng của bọn họ ra mà nhận định. Chỉ có điều nếu như không đến dự, tất nhiên sẽ bị chỉ trích mới vào nghề mà đã lên mặt, lắm điều muốn ૮ɦếƭ đi được”.
Lúc này, Bạch Âm bỏ tai nghe MP3 ra, làm như hơi liếc qua Phan Nam và Hạ Mạt, hai cô cùng bật cười, ánh mắt như ngầm thỏa thuận cùng chuyển qua đề tài khác.
***
Tòa nhà Tập đoàn Âu Thị.
Qua màn hình tinh thể lỏng Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên đang được tiến hành rầm rộ, âm thanh ồn ào trái ngước với cảnh trống trải yên tĩnh dị thường trong phòng làm việc. Âu Thần ngồi đó, sống lưng cứng đờ. Người bên văn phòng thám tử đã ra về được hai mươi phút, nhưng trong đầu anh vẫn là sự chấn động, kinh hoàng và đờ đẫn. Anh chưa lấy lại được cái trầm tĩnh lạnh lùng như thường có.
Những tấm ảnh, có tấm đã cũ vàng.
Hình như chúng đã được thu nhặt từ nhiều chỗ khác nhau, tấm thì được giữ gìn rất sạch sẽ, tấm thì trông bẩn bẩn cũ nát, có cái bị xé rách, lại cả dấu tay, có cái được cắt từ tờ báo riêng của trường Thánh Huy đã quá cũ, hình ảnh mờ mờ không rõ nét.
Nhưng…
Những tấm ảnh đó đều chụp hai người.
Cảnh trong trường Thánh Huy, thời niên thiếu lạnh lùng kiêu ngạo của anh, nhưng không giống như bây giờ, hồi đó đôi mắt anh rực sáng, đặc biệt nhất là chụp lúc anh đang chăm chú nhìn cô. Dung mạo cô nhìn trẻ con ấu trĩ hơn rất nhiều, gương mặt trong sáng thuần khiết, đôi mắt pha lê màu hổ phách, vẫn thản nhiên xa lạ như vậy, nhưng khi nhìn vào anh, đôi môi cô lúc nào cũng có một nụ cười dịu dàng thân thương.
Nhìn nụ cười này trong những tấm ảnh.
Trái tim Âu Thần như bị kìm kẹp chặt!
Anh đã nhớ ra gương mặt có nụ cười dịu dàng này.
…
Nhà kho chứa đồ phế thải.
Doãn Hạ Mạt nói nhỏ, giọng mềm mại. Âu Thần ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô gái ôm trong lòng, đôi mắt cô như đong đầy nước mắt, làn môi trắng bệch như hoa bách hợp, gương mặt với nụ cười dịu dàng.
Trái tim Âu Thần đột nhiên tĩnh lặng.
Tự dưng anh muốn đưa ngón tay ᴆụng vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng ᴆụng lên làn da cô, tại sao cô ấy lúc nào cũng dễ dàng đến vậy, dễ dàng tới mức khiến anh đau lòng.
…
Thì ra, cô ấy vẫn thường mỉm cười với anh như vậy sao? Ở bên, lặng yên nhìn anh, mỉm cười với anh, như mãi mãi không bao giờ rời xa anh. Âu Thần hít một hơi, ngón tay hơi cứng lại, cố gắng khống chế cái đau trong Ⱡồ₦g иgự¢, chăm chú nhìn vào những bức ảnh.
Tấm ảnh này chụp trong khuôn viên trường Thánh Huy.
Sân trường học sinh đông như kiến, như trước biển người phân đôi nhường đường cho anh, anh thời niên thiếu đứng trước mặt cô, ngạo mạn, nhẹ nhàng cúi người, đặt một nụ hôn lên bàn tay cô. Cô nhìn anh đăm dắm, ánh mắt tĩnh lặng, lại lo lắng, thể hiện cái yêu kiều xấu hổ của những thiếu nữ đang lớn.
Một tấm ảnh chụp bên bể bơi.
Mặt hồ vẫn còn làn sương mỏng, hình như anh vừa chạy thể dục sáng về, trán lấm tấm mồ hôi. Cô đứng dựa lưng vào chiếc Lincoln đen thân dài, tay cầm chiếc khăn bông dịu dàng lau mồ hôi cho anh.
Những lời nói của người phụ trách văn phòng thám tử vẫn còn như bên tai Âu Thần…
…
“Theo điều tra của chúng tôi, năm năm trước tại trường Thánh Huy, Doãn Hạ Mạt và Âu Thần là một cặp đôi cực kỳ nổi tiếng…
Năm Âu Thần mười bốn tuổi đã tuyên bố công khai Doãn Hạ Mạt là bạn gái của mình, chuyện hai người hẹn hò nhau hồi đó ở trường Thánh Huy không ai là không biết…
Cặp này ở trường thu hút mọi sự chú ý, một số học sinh trong trường, đặc biệt là phóng viên báo trường thường chụp ảnh lén hai người khi họ bên nhau giữ làm tư liệu riêng. Số ảnh chúng tôi có trong tay chỉ là một phần nhỏ, nếu cần thiết, chúng tôi có thể tiếp tục thu thập thêm…
Nhưng năm năm trước, bố mẹ nuôi của Doãn Hạ Mạt gặp tai nạn qua đời, Âu Thần tự dưng lại biến mất chẳng có lấy một hồi âm, hai người từ đó cũng cắt đứt luôn quan hệ…
Nếu ngài cần điều tra thêm Doãn Hạ Mạt trong năm năm vừa qua sống ra sao, chúng tôi rất sẵn sàng phục vụ…”
…
Ngón tay cứng ngắc run run, Âu Thần nắm chặt tay lại, gió đêm thổi tung rèm cửa, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần cùng bay theo. Gương mặt anh tú không một cảm xúc, chỉ có đôi mắt màu xanh âm u như màu cây rừng trong đêm gió lớn cuộn trào.
Do luôn hoài nghi.
Cảm giác số mệnh mãnh liệt.
Rốt cuộc Âu Thần đã mời thám tử nhảy vào điều tra quá khứ của anh bắt nguồn từ Doãn Hạ Mạt. Nhưng giờ đây, khi có trong tay những bức ảnh này, khi mà kết quả điều tra đang bày ra trước mắt, máu trong người anh như đang gào thét phẫn nộ, lại như đang âm ỉ lưu chuyển một hạnh phúc cay đắng không rõ tên.
…
Trông cô rất bình tĩnh. Ráng chiều từ từ biến mất nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, bóng đêm buông dần, hàng lông mày cô giãn ra, chỉ còn đôi môi vẫn trắng nhợt.
“Tôi không quen anh”.
Tiếng nói rất khẽ, chuyện xưa như làn khói mỏng tan trong phòng bệnh.
…
Cô nhìn anh chằm chằm, như hạt sương đọng trên cánh hoa đêm, đôi mắt màu hổ phách thản nhiên lặng lẽ nhìn anh.
“Sao lại phải lừa anh?”
Cô mỉm cười, nụ cười thản nhiên như không.
“Nếu như muốn lừa Thiếu gia của Tập đoàn Âu Thị, có lẽ phải nên lừa rằng năm năm trước tôi quen anh, anh đã yêu tôi, tôi đã yêu anh… đáng tiếc, tôi không quen anh”.
…
Cô đã lừa anh.
Trái tim đau dữ dội, đau như muốn ૮ɦếƭ ngay đi cho rồi, nỗi đau đạt tới cực điểm, máu trong người từ nỗi đau tê liệt đỉnh điểm ấy chợt thức tỉnh bật trào trở lại từ từ đóng băng, lạnh đến thấu xương. Cô đã lừa anh. Đôi mắt Âu Thần kết băng, cô biết anh đã quên, nên…
Cô đã dối lừa anh.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn những hình ảnh trên màn hình ti vi.
…
MC lễ trao giải công bố giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, màn hình ti vi chia năm, bốn cô gái và một chàng trai, gương mặt Hạ Mạt bình tĩnh thản nhiên, vẻ như không đang phải có mặt tại lễ trao giải thưởng mà là đang dạo chơi ngoài phố.
Tên người nhận giải được MC xúc động tuyên bố:
“Doãn Hạ Mạt!”
Trên màn hình, bốn gương mặt còn lại biến mất, chỉ còn lại hình ảnh đặc tả rất rõ nét một gương mặt Doãn Hạ Mạt. Gương mặt cô ngạc nhiên, hơi nhíu mày, trong đôi mắt thoáng qua như thể không tin nổi, cô nhìn sang cô gái đứng bên phải, cô gái kia cười ôm chầm lấy cô, hôn lên má cô.
…
Trong phòng khách trống vắng.
Ánh mắt Âu Thần âm u sắc lạnh.
Không thể chịu đựng nổi, ai đó gần gũi đã ôm hôn cô.
…
Cảnh tiếp theo.
Cô bước lên bục nhận giải thưởng, tay cầm biểu tượng phần thưởng bằng thủy tinh, dưới ánh đèn tụ quang, tượng thủy tinh lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Bộ đầm dạ hội trắng, da trắng như ngà, mái tóc dài dày như rong biển, đôi mắt đẹp long lanh như biển sâu, sáng như trăng đêm rằm, nụ cười của cô thản nhiên tĩnh lặng, pha chút trầm ưu giống như mặt biển khiến người ta khó mà rời mắt.
Micro trước mặt cô.
“Có thể nhận được phần thưởng này là nằm ngoài dự đoán của tôi”, cô mỉm cười, nhìn hàng ghế các ngôi sao dưới bục sân khấu, ánh mắt khiêm tốn chân thành, “bởi vì những người cùng có mặt trong đề cử giải thưởng này như Phan Nam, Bạch Âm, Vi An, tài năng của họ đều rất lớn. Cảm ơn…”
…
Nghe tới những tiếng “Cảm ơn”.
Trong đầu Âu Thần đột ngột như trúng một quai 乃úa.
Anh đau đớn hét lên một tiếng.
Những tiếng trong ti vi giờ đây biến thành âm thanh “xào, xào” không còn nghe thấy rõ nữa. Đầu anh đau buốt, ánh sáng hình ảnh từng màn từng màn thay đổi liên tục nhảy múa trên ti vi, kéo toạc, nhức mắt, loằng nhoằng, trong đầu Âu Thần chớp giựt liên hồi.
…
Bể bơi trong nhà gợn sóng lóng lánh.
…
Cô bé lau tóc Âu Thần rất mạnh như đang lau con chó con.
“Lại dỗi em gì vậy, mặt xấu hoắc, nếu anh không thích nhìn em, sau này em cũng sẽ không tới tìm anh nữa!”
Âu Thần giựt mạnh chiếc khăn.
Quăng nó sang bên, nheo mắt, ánh mắt xanh thẫm, anh nhìn cô bé chằm chằm, hàm dưới thít chặt.
…
Cô bé lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc Âu Thần. Cô bật cười, nói:
“Lại ghen rồi chứ gì?”
…
Cô ôm chặt cánh tay anh, kéo anh quay lại, lườm yêu một cái, nói: “Xin anh giúp cho sau này có giận thì giận có lý một chút, được không? Bằng không một ngày nào đó em nổi cáu thật, em sẽ không thèm để ý anh nữa đâu, thật đấy!”
“Vậy sao?”
“Chứ còn”. Cô ôm cánh tay anh đung đưa, nũng nịu: “Được rồi, nói nhanh đi, cuối cùng thì anh có giúp không?”
…
Cô bé cười tươi như bông hoa đang nở rộ. “Biết làm sao được, nhưng em chắc chắn anh sẽ giúp em!”
Anh lườm cô.
“Cảm ơn anh!” Cô sung sướng lắc cánh tay anh.
…
Mặt nước gợn sóng lăn tăn lóng lánh lên tường và trên trần nhà.
“Hạ Mạt, em là của anh”.
Anh hôn lên trán cô, đôi môi lạnh giá”.
…
Mỗi lần cố gắng tìm lại những kỷ niệm, đầu anh lại đau muốn vỡ ra. Âu Thần Ϧóþ mạnh huyệt thái dương, khí huyết trong Ⱡồ₦g иgự¢ cuồn cuộn quay cuồng, khó chịu muồn nôn mửa, hơi thở đứt quãng đau khổ. Nhưng, dù anh cố hết sức chịu đựng cái đau giằng co xé ruột xé gan, những ký ức ấy kéo về chỉ có thể là những đoạn đứt quãng, không sao liền mạch được.
Anh rủa một tiếng, không thể chịu đựng nổi cái đau trong Ⱡồ₦g иgự¢, Âu Thần đứng bật dậy khỏi sofa, vơ lấy chìa khóa xe đua, bước vội ra ngoài cửa phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc bị đóng sập lại!
Năm năm trước, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao…
Cô ấy lại dối lừa anh?!
Tất cả, tất cả, anh cần phải biết câu trả lời ngay lập tức!
***
Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên đã kết thúc.
Tiệc chiêu đãi báo chí được mở ngay sau đó tại đại sảnh Đài Truyền hình HSB. Ban tổ chức đã bố trí nhiều khu vực thuận tiện phục vụ cho phóng viên báo chí phỏng vấn, chụp ảnh quay phim các ngôi sao. Chính vào giờ này là lúc có thể thấy rõ ngôi sao nào được mến mộ nhất.
Hầu như tất cả phóng viên đều bu quanh Lạc Hi, năm nay anh không chỉ đứng hạng tư trong top 10 ca khúc vàng mà còn giành được giải Nghệ sĩ tài năng nhất của năm;Album hay nhất của năm;Nam nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm, giải thưởng ôm đầy người, giống như năm ngoái, anh trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất.
Đông đảo phóng viên đang vây quanh Lạc Hi, micro, máy quay chĩa thẳng vào anh, hình như tất cả ánh sáng hào quang trên thế gian này đều tập trung trên người Lạc Hi, những nơi khác đều mờ nhạt.
Một số phóng viên không chen chân kịp vào chỗ Lạc Hi đành phải tản ra phỏng vấn các ngôi sao khác. Bốn, năm phóng viên đang phỏng vấn Thẩm Tường, tuy năm nay Thẩm Tường không thu được kết quả như năm ngoái, song cô cũng vẫn tiếp tục giữ được giải Nữ ca sĩ được yêu thích nhất của năm. Trước đây có tin Thẩm Tường lo nghĩ liên quan đến Lạc Hi đến nỗi ốm phải nhập viện, lần này có mặt ở đây xem ra dung mạo cũng có phần sa sút, mấy phóng viên dồn dập hỏi về vấn đền tình cảm của cô và Lạc Hi thế nào, song Thẩm Tường đã từ chối, chỉ tập trung trả lời những câu hỏi liên quan đến lễ trao giải lần này.
Vi An và Đào Thục Nhi đều có tên trong danh sách top 10 bài hát hay nhất, họ cũng có một vài phóng viên vây quanh phỏng vấn. Vi An gần như đã thoát được tai tiếng vụ xì căng đan, cô mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ rực rỡ, trang sức kim cương lấp lánh, cười tươi như hoa. Đào Thục Nhi mặc bộ dạ hội màu trắng, yểu điệu thanh khiết như bông hoa nhài, e thẹn trước máy chụp hình của các phóng viên. Trong lúc vô tình ngước lên, ánh mắt cô ᴆụng phải ánh mắt Hạ Mạt, hơi sững người, cô lập tức tránh ngay bằng cách nhìn qua chỗ khác. Từ Tịnh Nghi và Quan Dĩnh cũng nhận được giải thưởng có tính chất an ủi, hai người họ cầm cốc rượu trong tay trông trang nhã và bình thản, bạn bè đang vây lấy họ chúc mừng.
“Chúc mừng cậu!”
Lúc này Phan Nam đã thoát được vòng vây của đám phóng viên để nhảy tới chỗ Hạ Mạt, cô cụng nhẹ vào cốc rượu trên tay Hạ Mạt, mỉm cười khoái chí, hình như cô không mấy bận tâm, làm như chuyện Hạ Mạt lãnh được giải là chuyện đương nhiên. Hạ Mạt trong lòng vui buồn lẫn lộn, bảo vui không đúng là giả dối, có thể rinh được giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm này đều là ước mơ của tất cả các nghệ sĩ, xa hơn nữa đó chính là dấu hiệu báo trước có thể còn giành được nhiều cơ hội lớn hơn sau này.
Nhưng…
Giải thưởng này đúng ra không thuộc về cô.
So về tài năng hay là được công chúng mến mộ, Bạch Âm và Phan Nam đều vượt cô một bậc, nếu album của Bạch Âm như mặt trời mùa xuân thì tính nghệ thuật và tính thịnh hành trong album của Phan Nam được kết hợp cực kỳ hoàn mỹ.
“Xin lỗi”.
Hạ Mạt ngửa đầu uống hết cốc rượu, có lẽ vội nên sặc một chút. Cô muốn có được sự công nhận mình xứng đáng với giải thưởng. Điều cô muốn đạt được đó là sự thừa nhận của mọi người sánh ngang ngửa với thành tích của bản thân, chứ không phải tự dưng lại có được trong tay thứ lẽ ra thuộc về người khác như kiểu đi chôm được.
“Cái gì thế!”, Phan Nam đập nhẹ vào lưng Hạ Mạt, cười hì hì, nói, “Nếu giải thưởng bị Bạch Âm cuỗm đi mất, có lẽ mình cũng sẽ chỉ buồn vài phút, đằng này lại rơi vào tay cậu, đâu khác gì mình được giữ. Hạ Mạt, hãy tin vào chính bản thân, cậu mới là người xuất sắc, tuy cậu vào nghề tương đối muộn, nhưng một ngày nào đó, cậu có khi còn sáng giá hơn cả thằng nhóc Lạc Hi ấy chứ!”
“A Nam…”
Hạ Mạt trong lòng ấm áp, cô nhìn Phan Nam thân thương, giây phút này, cô không nói được thành lời.
“Tuyệt đối không được nói những lời thần kinh đó nhé”, Phan Nam nháy mắt, ôm lấy vai Hạ Mạt như hai chị em, “Mình sẽ lạnh, sẽ lạnh lắm đó”.
Hạ Mạt cúi đầu cười.
Sau Trân Ân, Phan Nam là người bạn thứ hai có thể đi được vào trái tim cô.
Đột nhiên.
Khu vực đãi tiệc rượu bị khuấy động, một nhóm có đến trên trăm người yêu nhạc la hét đầy kích động xông vào. Bọn họ trên tay cầm cây phát sáng, người cầm hoa, người cầm quà, nhiều người cầm những bảng ngữ ghi những dòng chứ tôn vinh thần tượng mình yêu thích.
Các ngôi sao kinh ngạc.
Ở những chỗ như thế này đâu cho phép các fan vào.
“Lạc Hi…”
“A Hi…”
“Hi Hi! Hi Hi! Chúng tôi yêu anh!”
Người yêu nhạc phấn khích gào thét xông tới bên Lạc Hi, quây chặt anh trong vòng tròn, người người đưa tay ra, gào tên anh, ai cũng muốn ᴆụng vào anh, tặng cho anh những món quà trên tay mình!
Không khí khu vực đãi tiệc phút chốc ồn ào náo nhiệt!
Đội an ninh làm nhiệm vụ bảo vệ tại lễ trao giải cũng xông vào tính kéo đám người ra, nhưng những người hâm mộ một khi đã chen được đâu dễ gì bị đuổi ra? Trong khi nhân viên an ninh xô đẩy nhau với nhóm này thì những nhóm khác lại tiếp tục xông vào ào ào như ong vỡ tổ, tất cả các ngôi sao người nào người nấy đều bị bủa vây khó mà thoát ra được.