Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen chạy thong dong.
“Trong lễ trao giải ca khúc vàng lần trước, chúng mình cùng đi vào hội trường, sau đó cậu đã đoạt giải gương mặt mới triển vọng nhất, tối hôm nay chắc chắn cậu có thể giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Trong xe, Phan Nam tràn đầy tự tin nói với Doãn Hạ Mạt. Phan Nam đánh giá rất cao diễn xuất của Doãn Hạ Mạt trong Hoạ cảnh, trong mắt Phan Nam, giải thưởng điện ảnh Kim lộc dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay chắc chắn thuộc về Doãn Hạ Mạt.
“Thể hiện của Thẩm Tường rất xuất sắc, mặc dù mình chưa xem phim của ba ứng cử viên khác nhưng ở bên ngoài họ cũng được đánh giá rất cao.” Doãn Hạ Mạt nhìn Phan Nam mỉm cười. Phan Nam mặc đồ hoàng tử màu trắng, trước иgự¢ đeo dải huân chương trang sức màu vàng kim, đôi chân thon thon mang ủng dài màu trắng, đẹp mà khôi ngô tuấn tú, mang nét đẹp trung tính mơ hồ về giới tính.
“Có khi khả năng giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của cậu mới càng chắc. Vài ngày trước mình có mua đĩa bộ phim Hắc bạch đạo về xem rồi, diễn xuất Tiểu Ngư của cậu trong đó khác xa với tính cách của cậu, lại rất sinh động linh hoạt.” Doãn Hạ Mạt có cảm giác tiền đồ của Phan Nam vô cùng xán lạn, Phan Nam lại rất chín chắn, cho dù là ra nghề với tác phong của ca sĩ thần tượng nhưng vẫn luôn nghiêm túc trong nghệ thuật ca hát và sáng tác ca khúc, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi đã ngầm chiếm ngôi Tiểu Thiên hậu của làng ca nhạc, bước đầu đặt chân vào làng điện ảnh cũng đã đạt được những thành tích không phải đùa.
“Phải không đó? Ha ha ha”, Phan Nam bật cười hết cỡ, “thực ra mình rất muốn được đoạt giải, tuy nhiên có thể nghe được lời đánh giá này của cậu thì coi như không được giải cũng đủ mãn nguyện rồi!”.
Chiếc xe Lincoln chậm rãi chạy tới nơi.
Trước mặt là bãi đậu dành riêng cho xe của những minh tinh tới tham dự lễ trao giải Kim lộc, các minh tinh xuống xe ở đây. Sau khi chuẩn bị và trang điểm thêm một chút ít, họ từ một con đường thông với Đại lộ Ánh sao chính thức bước vào hội trường. Theo quy định, chỗ này không cho phép những người hâm mộ điện ảnh và các phóng viên ra vào, ấy vậy mà khi Doãn Hạ Mạt và Phan Nam ra khỏi xe thì lại nghe thấy những đợt sóng âm thanh đang ầm ầm!
Bốn năm phóng viên đang bao vây một bóng người mặc váy dạ hội lụa màu tím, họ lao nhao nêu câu hỏi, trong giọng nói có sự giễu cợt không có ý tốt.
“Cô An, tại sao ban tổ chức lễ trao giải lại cấm cô vào hội trường? Phải chăng là cô quên mang thiệp mời?”
“Có tin nói rằng gần đây cô kinh tế khó khăn nên đã lén đem một số trang sức và quần áo trước kia đi bán, có chuyện này hay không?”
“Nghe nói tư tình giữa cô và ông trùm trong giới bất động sản đã bị vợ ông ta phát hiện, bà ta tát cô giữa đám đông, ông trùm đó cũng đã chia tay cô, điều này có thật không?”
“Tại sao ban tổ chức lễ trao giải Kim lộc không gửi thiệp mời cho cô, tối nay cô vẫn còn muốn tới à?”
“...”
“...”
Những câu hỏi khó xử ném về phía bóng người mặc áo màu tím như nã đạn pháo. Doãn Hạ Mạt và Phan Nam ra khỏi xe nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đã thừa biết người đó là ai. Quả nhiên, sau khi phát hiện thấy Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, các ký giả dồn dập hô to, bỏ rơi người đó mà chen nhau chạy qua, người đó quay người lại, khuôn mặt được dày công trang điểm cũng không che giấu được sự tiều tuỵ và thảm hại, người đó không ai khác, chính là An Bân Ni!
“Cô Doãn, cô không xuất hiện cùng Lạc Hi sao? Sao lại cùng với cô Phan Nam?” Đám phóng viên kinh ngạc hỏi. Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên phát hiện ra trong những ký giả này có Phương Cẩm Hoa - người đã lâu không gặp.
“Cô cảm thấy mình có thể đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hay không?”
“Có tin nói hôn nhân giữa cô và ngài chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi Âu Thần có nguy cơ rạn nứt, rốt cuộc tình hình thế nào?”
“Nghe nói ngài chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi Âu Thần đã chuyển toàn bộ cổ phần ở công ty Lỗi Âu và một vài công ty khác dưới tên mình cho cô, hơn nữa rất nhiều bất động sản cũng được chuyển sang tên cô, cô có nghe nói không?” Phương Cẩm Hoa nghi hoặc nhìn Doãn Hạ Mạt, trong ánh mắt Phưong Cẩm Hoa, có một thứ cảm giác không nói được thành lời, dường như cô ta không phải chỉ đóng vai là một phóng viên đang đưa ra câu hỏi mà còn là muốn thông báo cho Doãn Hạ Mạt biết những chuyện này.
Doãn Hạ Mạt hơi chột dạ!
Nhớ tới những hành vi của Âu Thần trong thời gian gần đây, bất giác Hạ Mạt nắm chặt lấy cái điện thoại di động trong túi xách tay, chiếc điện thoại để chế độ im lặng, nhưng chỉ cần nó rung là cô có thể phát hiện ra ngay lập tức.
Những phóng viên khác nghe được những điều Phương Cẩm Hoa vừa nói, bất giác ngơ ngác nhìn nhau, xưa nay các tin tức mà Phương Cẩm Hoa đưa ra hầu như đều có cơ sở chứng thực, chính vì thế đám phóng viên càng thêm kích động, họ nhanh chóng bủa vây Doãn Hạ Mạt rồi nhao nhao cất tiếng hỏi:
“Những chuyện này có thật không?”
“Có phải hai người đã quyết định ly hôn cho nên mới tiến hành phân chia tài sản không?”
“Hôn nhân trục trặc có liên quan gì tới Lạc Hi không?”
“...”
Vào lúc đám phóng viên đang hưng phấn kích động vây lấy Doãn Hạ Mạt, Phan Nam che Hạ Mạt phía đằng sau mình chuẩn bị lên tiếng la lối đám phóng viên xông vào bãi đậu xe không tuân theo quy định thì An Bân Ni đang bị lãng quên bên ngoại đám đông lại gắng sức gạt đám phóng viên lao vào trong!
“Doãn Hạ Mạt!”
An Bân Ni trừng mắt nhìn Doãn Hạ Mạt, trong ánh mắt lộ ra lòng căm hận đến tận xương tuỷ. Đám phóng viên vội vàng ngậm miệng, yên lặng chờ đợi cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ. Doãn Hạ Mạt nhìn An Bân Ni, trong lòng thầm than, mỗi lần chỉ cần gặp An Bân Ni là y như lại có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy An Bân Ni cắn chặt môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên toàn thân run rẩy, nước mắt đau đớn từ từ chảy ra, An Bân Ni vừa khóc vừa nói:
“Doãn Hạ Mạt, cô tha cho tôi có được không? Cứ coi như là trước đây đều do tôi làm sai rồi, cô tha cho tôi, cho tôi một con đường sống! Cầu xin cô đừng để Âu Thần bức hại ૮ɦếƭ tôi, tôi còn phải nuôi sống gia đình, sức khoẻ của cha mẹ tôi không tốt, đừng cạn tàu ráo máng với tôi, cho tôi một con đường sống có được không?...”
An Bân Ni khóc không thành tiếng.
Tiếng khóc đau buồn đó đã làm cho đám phóng viên ngẩn người ra, sau đó họ tới tấp chụp hình An Bân Ni nước mắt đầy mặt. Đúng là một tin lớn, minh tinh nổi tiếng một thời An Bân Ni khóc xin kẻ thù xưa là Doãn Hạ Mạt tha thứ!
“Cô ồn ào thế đã đủ chưa?”
Phan Nam che cho Doãn Hạ Mạt, cau mày quan sát An Bân Ni, nói:
“Cô đang làm cái gì vậy, định dùng Hạ Mạt để lên mặt báo à? Từ đầu đến cuối đều là cô không ngừng tính toán làm hại cô ấy, kết quả cũng chỉ là tự nâng đá lên đập vào chân mình mà thôi! Hơn nữa kĩ thuật diễn của cô quá tồi đấy, khóc mà cũng giả như vậy!”
“Phì...”
Đám phóng viên không nhịn được phải bật cười.
An Bân Ni vô cùng khó xử, trong một thoáng không biết là có nên khóc tiếp hay không, nét mặt cứng đơ, nước mắt muốn chảy mà không chảy được, trông buồn cười không thể tả.
“Lau nước mắt đi.”
Rút ra một miếng khăn giấy đưa về phía cô ta, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói:
“Nếu cô đem toàn bộ sức lực này đặt vào trong diễn xuất thì không ai có thể bức ૮ɦếƭ cô cả.”
An Bân Ni ngẩn ra nhìn miếng khăn giấy đó.
An Bân Ni run run đưa tay ra, muốn nhận lấy miếng khăn giấy từ tay của Doãn Hạ Mạt nhưng đột nhiên lại gạt mạnh tay của Doãn Hạ Mạt ra, nghiêm giọng thét lên như điên:
“Tôi không còn cơ hội nữa rồi! Tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa! Đều là cô hại tôi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Âu Thần đã huỷ hoại đời tôi! Đến một con đường sống hắn cũng không cho tôi! Doãn Hạ Mạt! Tôi thề nhất định sẽ bảo thủ!”
Trong cảnh tượng hỗn loạn mất khả năng khống chế, nhân viên an ninh của lễ trao giải rốt cuộc cũng từ chốt gác ngoài cổng lớn của bãi đỗ xe chạy lại kéo An Bân Ni đang điên cuồng chẳng còn thư thế gì đi, đồng thời họ cũng mời luôn những phóng viên không biết từ đâu xông vào đó gây hỗn loạn ra ngoài. Khi bị nhân viên an ninh lôi đi, An Bân Ni lớn tiếng gào khóc, bóng dáng An Bân Ni khuất dần mà giọng nói the thé vẫn còn văng vẳng truyền lại...
Màn đêm buông dần.
Sao sáng đầy trời.
Trên Đại lộ Ánh sao màu đỏ, ánh đèn flash nhấp nháy như biển sao, các minh tinh rực rỡ lấp lánh, tiếng hoan hô của những người hâm mộ điện ảnh và các fan đợt này tràn qua đợt khác! Mặc dù các nữ minh tinh đều làm tóc trang điểm và ăn mặc lộng lẫy, nhưng khi Doãn Hạ Mạt và Phan Nam dắt tay nhau xuất hiện trên thảm đỏ, vẫn khiến cho giới báo chí và người hâm mộ điện ảnh đứng ở hai bên Đại lộ Ánh sao đều phải tấm tắc ngạc nhiên!
Doãn Hạ Mạt mặc một chiếc váy lụa dài kiểu Hy Lạp màu xanh nhạt, thắt lưng rất cao tôn lên dáng người dong dỏng. Trên cổ Doãn Hạ Mạt đeo một chuỗi dây chuyền trân châu, mái tóc dài dày như rong biển cong cong xoã trên lưng. Hạ Mạt không đeo nhiều đồ trang sức, cũng không thoa nhiều son phấn như những nữ minh tinh khác, chỉ trang điểm đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại tôn lên làn da mịn màng của cô, ánh mắt Hạ Mạt như ánh sao Mai, giữa những người đẹp như mây trên Đại lộ Ánh sao, cô càng khiến mọi người không nỡ rời ánh mắt.
Hạ Mạt và Phan Nam dắt tay sánh vai đi tới.
Phan Nam giống như công chúa giả làm hoàng tử, đẹp như ánh mặt trời, tuấn tú mê người. Hai người đi cùng nhau như phản chiếu lẫn nhau khiến cả hai như càng đẹp hơn.
“Hạ Mạt! Phan Nam! Nhìn đây!”
“Cười đi!”
“Thân mật hơn một chút, tay của Phan Nam quàng lên vai Hạ Mạt nào! Ok!”
“...”
Đám phóng viên nhà báo hô to yêu cầu Doãn Hạ Mạt và Phan Nam đang từ từ bước lại thể hiện nhiều tư thế "pose hình". Ánh đèn sáng chói mắt, hai người họ mỉm cười thoả mãn yêu cầu của cánh phóng viên nhà báo. Sau khi chụp hình xong, đám phóng viên nhà báo vừa lớn tiếng gọi họ tới để phỏng vấn vừa nhao nhao xôn xao đoán già đoán non việc Doãn Hạ Mạt cùng xuất hiện với Phan Nam thì Lạc Hi nhất định sẽ tới Đại lộ Ánh sao cùng Thẩm Tường!
Đang nghĩ như vậy thì...
“Lạc Hi...”
“Lạc Hi... Chúng tôi yêu anh!”
Những tiếng gào kinh thiên động địa đột ngột như con sóng thần cất lên rầm rầm! Cánh phóng viên tất thảy đều giật mình trước những tiếng hô đó! Doãn Hạ Mạt theo những tiếng kêu nhìn về phía Đại lộ Ánh sao, người đang từ từ bước tới chính là Lạc Hi!
Trên Đại lộ Ánh sao rực sáng.
Thảm đỏ thắm tươi.
Lạc Hi mặc bộ vest màu đen một mình đi tới, nụ cười trên khoé môi. Anh khiêm nhường vẫy tay chào các fan hâm mộ đang hô tên mình, dường như từ nụ cười, từ cái vẫy tay của Lạc Hi toả ra một ma lực đầy sức hấp dẫn làm say đắm lòng người.
Những tiếng hô vang làm núi lay biển động!
Hai bên Đại lộ Ánh sao nhất thời như phát cuồng!
Trật tự tại hiện trường loáng cái trở nên hỗn loạn!
Các nhân viên an ninh ra sức chặn các fan cuồng nhịêt đang muốn xông tới!
“Xuỵt...”
Lạc Hi nhẹ nhàng dùng tay chỉ lên môi thể hiện tư thế giữ im lặng, sau đó đưa bàn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới thể hiện động tác nén nén. Thật kỳ diệu, các fan hâm mộ cuồng nhiệt bỗng yên lặng trở lại, họ không còn muốn liều mình thoát khỏi sự khống chế của nhân viên an ninh nữa, họ chỉ đứng yên hô to:
“Lạc Hi... Chúng tôi yêu anh!!!”
“Chúng tôi mãi mãi cổ vũ cho anh!”
“Lạc Hi... Chúng tôi sẽ theo anh suốt cuộc đời!”
“...”
“...”
Các fan mê hát vẫn rớt nước mắt hô gào tên Lạc Hi như núi lở sóng tràn. Lạc Hi đã đi tới khu vực dành cho các phóng viên báo chí phỏng vấn. Anh nhìn thấy Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, anh vừa cười vừa đi tới chào họ. Đám phóng viên không bỏ lỡ cơ hội tốt này, liên tiếp bấm máy chụp ảnh ba người.
“Có căng thẳng không?”
Lạc Hi thuận theo yêu cầu của các nhà báo đứng bên cạnh khoác vai Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, mặt nhìn thẳng vào ống kính nở nụ cười. Trong thoáng giây thay đổi tư thế chụp ảnh, Lạc Hi đăm đắm nhìn Doãn Hạ Mạt nói nhỏ.
“Đâu có căng thẳng”, Doãn Hạ Mạt vừa nhìn ống kính cười vừa đáp lại lời của Lạc Hi, “nhưng em muốn chúc mừng anh nhận được giải diễn viên nam xuất sắc nhất trước”.
“Chắc gì đã là anh ta!”
Phan Nam cũng vừa ứng phó với các máy chụp hình của đám nhà báo, vừa nói chen vào, “Nói không chừng tên tiểu tử Lạc Hi này bước chân tới cửa đã thua rồi ấy chứ, đến lúc ấy câu chúc mừng của cậu nghĩ mà thấy ngượng, ha ha”.
Ba người khó khăn lắm mới thoát khỏi sự vây bám của đám phóng viên nhà báo, đang chuẩn bị bước vào Đại lễ đường của lễ trao giải thì từ phía Đại lộ Ánh sao lại dấy lên một làn sóng rầm rầm náo nhiệt!
Lần này là Thẩm Tường và ông chủ Hạ.
Thẩm Tường vẫn như mọi khi với bộ váy đen, chiếc hoa cài áo bằng kim cương trước иgự¢ lấp lánh trong ánh đèn, cái gáy thon thon kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chiếc váy dài đung đưa trên thảm đỏ làm say đắm lòng người.
Thẩm Tường không để ý nhiều đến các fan hâm mộ và các phóng viên nhà báo, vừa nói chuyện nho nhỏ với ông chủ Hạ vừa đi thẳng, phút chốc đã bước tới khu vực dành cho các phóng viên báo chí phỏng vấn. Thẩm Tường ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Lạc Hi, Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, thái độ của Thẩm Tường không lộ vẻ gì là ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt Doãn Hạ Mạt, cô chỉ chào hỏi một mình Lạc Hi:
“Anh đến rồi à.”
Lạc Hi cười mỉm nói:
“Ừ, hai người cũng đến rồi à?”
Thẩm Tường không hề để ý đến yêu cầu đề nghị chụp ảnh của bất kỳ phóng viên nhà báo nào đưa ra với cô, cô quay lại chỗ ông chủ Hạ và ba người nhóm Lạc Hi cũng đi về hướng Đại lễ đường của lễ trao giải.
Lạc Hi, Thẩm Tường và Doãn Hạ Mạt cùng xuất hiện!
Các phóng viên nhà báo chen nhau tranh chụp hình ba người mà không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Thẩm Tường!!
Con đường để đi vào Đại lễ đường không đủ để dàn hàng năm.
Doãn Hạ Mạt bước chậm lại.
Thế là Lạc Hi và Thẩm Tường đi lên phía trước.
Lạc Hi quay đầu lại nhìn Doãn Hạ Mạt, Hạ Mạt lại yên lặng bình tĩnh nhìn sang phía những hàng ghế bên cạnh, nơi rất nhiều diễn viên nổi tiếng đang ngồi. Cho đến khi Hạ Mạt nhìn lại, đúng lúc cô bắt gặp ánh mắt ông chủ Hạ đang nhìn mình.
“Cô Doãn, tôi được nghe chuyện về cậu em trai cô và cảm thấy rất tiếc.”
Ông chủ Hạ giọng buồn buồn.
Doãn Hạ Mạt lặng người đi, cô nhìn ông chủ Hạ, trong lòng chợt nhói đau, muôn nghìn mối tơ vò, cô lặng đi ít giây rồi điềm tĩnh nói:
“Cảm ơn vì sự quan tâm của ông.”
“... Có lẽ hỏi như thế này sẽ hơi đường đột”, ông chủ Hạ hơi do dự, “nhưng mà tôi rất muốn biết, lần trước trong bữa tiệc dạ hội ăn mừng 30 năm thành lập Đài RSB cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Khi đọc được tin trên báo, biết việc em trai của Doãn Hạ Mạt là Doãn Trừng làm phẫu thuật thay thận, nhớ tới thời gian đó, trong lòng ông có nhiều băn khoăn, trong đó có cả những hồi ức mấy chục năm về trước, suy nghĩ phán đoán này càng lúc càng mãnh liệt trong ông.
“Tất cả mọi chuyện đều đã qua hết rồi, xin ông hãy quên đi.”
Nói xong Doãn Hạ Mạt quay người hướng về phía Phan Nam gật đầu chào rồi đi về vị trí có ghi tên mình. Bước chân của Hạ Mạt rất nhanh, không ai phát hiện ra những ngón tay của cô nắm chặt lại và đôi môi đang đột nhiên trắng bệch.
Hạ Mạt không muốn Tiểu Trừng trên thiên đường phải thất vọng.
Nhưng.
Cô không thể xoá đi được lòng hận thù trong trái tim mình.
***
Rèm cửa sổ màu xanh lam đậm phất phơ cơn gió đêm nhè nhẹ.
Một va li hành lý đơn giản đặt ở góc tường.
Đây là phòng ngủ của Hạ Mạt.
Ở trong này, anh đã có một đêm tuyệt vời nhất trong đời.
Âu Thần chầm chậm đưa mắt nhìn qua các đồ vật trong phòng, tủ quần áo của Hạ Mạt, kệ giày của cô, đồ dùng trang điểm của cô, lọ hoa bách hợp trên đầu giường của cô, hai khung ảnh bên cạnh lọ hoa bách hợp, ảnh cô với Tiểu Trừng và ảnh chú rể là anh đang ôm cô mặc chiếc áo cưới trắng trong giáo đường.
Ngắm nhìn Hạ Mạt trong tấm hình rất lâu.
Trái tim Âu Thần đau đớn từng cơn, dường như trái tim đang bị vỡ vụn, một dòng máu màu đen u ám tuôn ra không ngừng.
Trên màn hình ti vi trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại xuất hiện khuôn mặt của Hạ Mạt.
Lễ trao giải thưởng đã chính thức bắt đầu.
Từng hạng mục của giải thưởng được công bố. MC, khách mời danh dự trao giải thưởng và những diễn viên nhận giải phát biểu cảm tưởng đều chỉ là những âm thanh vang lên không rõ nét, Âu Thần ngồi bên cạnh giường Hạ Mạt nín thở tập trung tinh thần, cố gắng nắm bắt những cảnh quay lướt rất nhanh qua Hạ Mạt.
Giữa dàn minh tinh đang ngồi dự.
Hạ Mạt xinh đẹp lung linh tĩnh lặng như giọt nước.
Tổng cộng tất thảy chỉ nhìn thấy Hạ Mạt được có ba lần, một lần là Hạ Mạt đang mỉm cười, một lần là Hạ Mạt đang vỗ tay, một lần là Hạ Mạt đang trầm mặc xuất thần, bất luận là ở động tác hay thần thái như thế nào, Hạ Mạt đều rất xinh đẹp. Hay là... Âu Thần hy vọng thời gian có thể mãi mãi dừng lại, để anh quên đi quyết định của mình, quên đi tất cả, cho dù chỉ là được ngắm nhìn cô trên màn hình ti vi như thế này thôi.
Trời tối dần.
Một đoạn quảng cáo xen giữa chương trình lễ trao giải. Sau vài phút nghỉ ngơi, chương trình được tiếp tục với phần công bố giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Chẳng biết lễ trao giải đã tiến hành tới nửa phần sau từ lúc nào.
Tại sao mỗi lúc Âu Thần hy vọng thời gian trôi qua thật chậm thì hình như nó lại vụt lao đi nhanh như tên bay vậy, ngay đến cả cái đồng hồ trên bàn trang điểm của cô cũng đang kêu tích tắc tích tắc quá nhanh nhắc Âu Thần đã tới giờ ra đi.
Giữa lễ đường lễ trao giải thưởng.
Mười mấy chiếc đen chùm chiếu sáng rất đẹp làm cho căn phòng sáng lung linh như cung điện. Cùng với việc công bố giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, không khí trong khu vực những người được để cử dường như căng thẳng hồi hộp hơn. Thẩm Tường mặc dù trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp.
Thẩm Tường cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhìn những người được đề cử khác bên cạnh mình, thấy họ cũng đang cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng cái dáng vẻ cứng ngắc của họ cho thấy rõ ràng họ cũng đang rất căng thẳng.
Ngoại trừ Doãn Hạ Mạt...
Thẩm Tường quan sát Doãn Hạ Mạt đầy nghi ngờ, có vẻ như tâm trí cô ấy đang để đâu mất. Thật là không hiểu nổi người phụ nữ có cái tên Doãn Hạ Mạt này, lẽ nào trong giây phút này mà cô ta lại không hề có chút gì lo lắng căng thẳng hay sao?