Bổn Vương Ở Đây - Chương 80

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

NGOẠI TRUYỆN HÔN LỄ
Buổi trưa, Hành Chỉ ở trong bếp nấu thức ăn, Thẩm Ly múa thương ở ngoài sân, khi Hành Chỉ vừa mới bày thức ăn ra, không đợi hắn gọi Thẩm Ly đã cất thương chạy đến ngồi bên bàn, vừa thấy có thịt nàng liền chọc đũa vào.
Hành Chỉ cầm chén cơm đặt trên bàn, quan sát bộ dạng của Thẩm Ly ngồi đối diện, đột nhiên nói: “Thẩm Ly, nàng cảm thấy chúng ta có chút không hài hòa không?”
Thẩm Ly nuốt đống thức ăn trong miệng, chớp mắt nhìn hắn: “Đâu có, âm dương hòa hợp, hài hòa lắm mà.”
“Không đúng.” Hành Chỉ nghiêm mặt phản bác, “Nàng có chút âm nhu nào đâu?”
Thẩm Ly buông chén đũa, cũng nghiêm túc đáp lại: “Ý của ta là, chàng là âm, ta là dương. Âm dương hòa hợp, hài hòa lắm.”
Hành Chỉ đâu giả vờ được nữa, cười phá lên: “Âm dương thế này đúng là hòa hợp lắm.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Thẩm Ly chớp mắt nhìn Hành Chỉ: “Người của Thiên giới lại đến tìm chàng à?” Hành Chỉ chẳng đáp đúng sau, vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hét giòn giã của một cô bé: “Có phải là nhà của Bích Thương vương và Hành Chỉ thần quân không? Tôi là nô bộc của Kim nương tử ở Tuyết sơn cực Bắc.”
“Kim nương tử ư?” Thẩm Ly khẽ ngẩn ra, thời gian ở Hạ giới trôi qua nhất nhanh, họ đến đây cũng đã hai mươi năm rồi, hai mươi năm nay gần như không có liên hệ gì với Kim nương tử, chỉ nghe được một số tin tức ít ỏi từ người khác.
Nghe nói, năm đó sau khi Kim nương tử từ biệt họ thì liền đến Nhân giới truy tìm nội đan bị đánh cắp, ở Nhân giới đến tận hai mươi năm, trong hai mươi năm này, nàng ấy có tìm được nội đan hay không thì không ai biết được, chỉ biết là, nàng ấy đã tìm được một nam nhân mà nàng ấy yêu. Nam nhân này là một người tu tiên, đầu óc bị xơ cứng bởi những lý lẽ vớ vẩn của các môn phái tu tiên ở Nhân giới hun đúc, nên khá bảo thủ, rất cố chấp với chuyện người yêu khác biệt, tiên yêu khác biệt, có thể nào cũng không chấp nhận Kim nương tử. Kim nương tử cũng là người rất đỗi cố chấp, ở bên cạnh nam nhân này hai mươi năm nay, khiến người của tất cả các môn phái tu tiên đều biết chuyện này, Thẩm Ly biết được khi nghe các Địa tiên ở ngoại thành buôn chuyện với nhau.
Nhưng mà, Kim nương tử truy cầu tình yêu đến nay vẫn chưa có kết quả, sao đột nhiên phái người tìm đến đây, lẽ nào muốn nàng và Hành Chỉ đến giúp một tay sao?
Trong lòng Thẩm Ly tràn đầy nghi hoặc, nàng buông chén xuống, đi mở cửa.
Ngoài cửa có một cô bé mười mấy tuổi đang dứng đó, nó ngẩng đầu nhìn Thẩm Ly, khom người hành lễ: “Chào Vương gia, tôi đến để đưa thi*p mời thay chủ nhân nhà tôi.”
“Thi*p mời?” Đầu Thẩm Ly mờ mịt sương mù. “Nàng ấy cũng tổ chức thọ thần sao?” Vậy phải là đại thọ mấy vạn năm tuổi rồi nhỉ… Thẩm Ly đón lấy phong thư màu đỏ trong tay cô bé, vừa mở ra bỗng ngây ngốc cả người.
“Nàng ấy… nàng ấy sắp thành thân rồi sao?”
“Dạ phải.”
“Thành thân với đạo sĩ trong truyền thuyết kia đó ư?” Thẩm Ly nhìn thi*p mời, “Tháng sau à?”
“Dạ phải.”
Thẩm Ly im lặng, hai người này có tiến triển lớn như vậy nhưng lại không nghe thấy mấy Địa tiên nhàn rỗi kia đem ra buôn chuyện, cho thấy rằng chuyện này rất đột ngột, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài. Cô bé lại hành lễ với Thẩm Ly nói: “Chủ nhân còn có điều dặn dò, sai tôi chuyển lời với Vương gia và Thần quân, bảo hai vị nhớ mang tinh tú của Thiên ngoại thiên đến, thiếu nợ chủ nhân hết mấy chục năm rồi.” Nói xong cô bé cung kính thoải mái lui.
Thẩm Ly đóng cửa, cầm thi*p mời bước vào nhà đặt trên bàn: “Thiên ngoại thiên đã sập rồi, tìm đâu ra tinh tú cho nàng ấy đây?”
Sắc mặt Hành Chỉ chẳng chút thay đổi, vừa ăn cơm vừa nói: “Nhặt bừa một hòn đá cho nàng ta là xong chuyện.”
“Như vậy không hay lắm đâu… Có thế nào đi nữa cũng là đại hôn của Kim nương tử, mấy vạn năm mới có một lần thôi.”
“Thẩm Ly, nàng có biết tinh tú của Thiên ngoại thiên cầm trong tay trông thế nào không?” Thẩm Ly lắc đầu, Hành Chỉ bật cười, “Vậy thì đúng rồi, cứ cho nàng ta một hòn đá, nói với nàng ta đây chính là tinh tú của Thiên ngoại thiên, dù sao bây giờ cũng đâu còn tinh tú để nàng ta so thật hay giả. Nàng ta nhận được sẽ vui lắm đó.
“Không phải…” Thẩm Ly vỗ trán, “Vấn đề không phải nằm ở chỗ nàng ấy có vui không, mà là chàng làm vậy không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao…” Đối diện với ánh mắt thản nhiên của Hành Chỉ, Thẩm Ly im lặng một lúc, “Thôi đi, ta hỏi sai rồi.” Nàng lại lật thi*p mời ra xem lần nữa, “Lúc nào chúng ta khởi hành đến đó đây? Sức khỏa hiện giờ của chàng có chịu được lạnh giá của Tuyết sơn không?”
“Thần lực tuy ít đi nhiều, nhưng dù sao đây cũng là cơ thể của thân mình…” Hắn nhìn Thẩm Ly cười, “Nàng phải biết sức khỏe ta tốt dường nào mà.” Hai má Thẩm Ly đỏ bừng, nàng ho húng hắng, “Có tốt đến đâu cũng không thể cưỡi mây nhanh như trước nữa, chúng ta xuất phát sớm chút đi, nhiều năm rồi không gặp Kim nương tử, ta cũng nhớ nàng ấy lắm.”
Nhưng mà, nàng ta thành thân à?
Thẩm Ly nhìn thi*p mời, nhíu chặt mày, thật sự không thể tưởng tượng nổi Kim nương tử trong trí nhớ mình khi thành thân sẽ trông như thế nào nữa. Trong lý ức nàng, Thẩm Ly bao giờ cũng cảm thấy Kim nương tử là một nữ nhân mãi luôn phóng khoáng chẳng vướng bụi trần, sao có thể dính vào những chuyện trần tục như thế này được. Hơn nữa… Ở một khía cạnh khác của cuộc sống mà nói, Kim nương tử phải can đảm biết bao mới có thể vứt bỏ cuộc sống phóng khoáng từ lâu nay, thậm chí thay đổi toàn bộ cách sống của nàng ấy, để đón nhận một người khác biệt hoàn toàn bước vào cuộc đời mình.
Gió lạnh mang theo pháp lực vẫn rít gào trên Tuyết sơn, Hành Chỉ chẳng thèm để tâm đến thể diện gì nữa, cảm thấy lạnh liền khoác thêm áo vào. Từ chân núi đi lên lưng núi Hành Chỉ đã mặc vào ít nhất năm chiếc áo cả trong lẫn ngoài, ngoài cùng còn khoác một chiếc áo lông Hồ, nhìn từ xa cứ như một ụ tuyết. Nhưng Thẩm Ly thì chỉ một chiếc áo là đủ, nàng nhìn phía trước thì vẫn là đường núi chẳng thấy đíchm quay đầu nhìn lại thì thấy Hành Chỉ lạnh đến mức sắc môi tái xanh, nàng đau lòng trách cứ: “Chẳng phải chàng nói sức khỏe tốt lắm sao!”
Hành Chỉ nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài: “Ta tưởng ta khoắt thêm nhiều áo như vậy nàng sẽ hiểu chứ…” Hắn ai oán nhìn Thẩm Ly rồi cởi chiếc áo lông, mở áo lót ôm Thẩm Ly vào lòng, “Ta lạnh mà nàng không biết chủ động ân cần sao?” Hắn siết chặt Thẩm Ly vào trong tấm áo lót rộng rồi lại nhẹ giọng oán thán, “Nàng thật chẳng hiểu phong tình gì cả.”
Độ ấm trên người Thẩm Ly khiến y phục Hành Chỉ nhanh chóng ấm lên, cho dù đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng mỗi lần nghe thấy Hành Chỉ nói những lời như vậy, có những hành động như vậy, Thẩm Ly vẫn không kìm được, mặt nóng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Như vậy không tiện đi lại đâu.” Thẩm Ly khẽ cựa quậy.
Hành Chỉ còn chưa cất lời thì ở mấy bậc thang phía trước bỗng nhiên nổi gió, Kim nương tử mặc áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, nhưng khi nhìn thấy tư thế của Thẩm Ly và Hành Chỉ, nàng ta giả vờ xấu hổ che mặt cười nói: “Ai ôi, nhiều năm không gặp, muội muội vừa đến đã khiến nô gia ngưỡng mộ rồi.”
Thẩm Ly khẽ đẩy Hành Chỉ, Hành Chỉ thở dài, đành miễn cưỡng buông nàng ra, hơi thất vọng nói: “Áo ta hết ấm rồi.” Nhìn ai đó bày ra vẻ mặt nũng nịu, khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Kim nương tử che miệng cười nói: ‘Nô gia sai rồi, khiến cho Thần quân bị lạnh, nhưng cũng do nô gia nóng lòng quá mức, bao nhiêu năm nay nô gia nhớ muội muội lắm.” Nói xong nàng ta bước xuống bậc thang, kéo tay Thẩm Ly xoa nhè nhẹ, “Xoa tay nữ nhân vẫn ấm áp hơn, nghe nói bao nhiêu năm nay muội ở Nhân giới, sống có tốt không?”
Kim nương tử tiếp tục huyên thuyên, nhưng Thẩm Ly nhạy bén phát giác rằng khí tức trong người nàng ta rất yếu ớt, nàng xoay ngược tay lại, bắt lấy cổ tay Kim nương tử.
Sức khỏe Hành Chỉ vẫn không được tốt, thời gian ở Nhân giới Thẩm Ly cũng học được chút ý thuật. Vừa bắt mạch Thẩm Ly lập tức nhíu mày: “Khí tức trong người nương tử sao yếu như vậy?”
Kim nương tử vẫn cười cười, nhưng lại âm thầm đẩy tay Thẩm Ly ra: “Chẳng qua do gần đây nô gia khá bận, không có gì đáng ngại đâu.” Không chờ Thẩm Ly lên tiếng, nàng ta lại nhìn Hành Chỉ nói, “Xem ra Thần quân không được như trước kia đâu nhỉ, đừng nên ở lâu trong gió tuyết này thì hơn, ta đưa các vị vào sơn trang ngay đây.”
Chỗ này của Kim nương tử vẫn y như trước kia, mỗi ngày đều đến đúng giờ mới mở cửa cho người ta vào đây buôn bán, Kim nương tử sử dụng pháp thuật đưa Hành Chỉ và Thẩm Ly đến đại điện. Bên trong điện nguy nga lộng lẫy vượt xa lúc trước, hơn nữa nô bộc đứng đầu trong điện cũng nhiều hơn.
Lúc này ở đây đang diễn ra giao dịch, nhưng thấy chủ nhà cùng với hai người đột nhiên xuất hiện, mọi người đều dừng việc lại ngước lên nhìn họ, Kim nương tử bật cười: “Ai ôi, nô gia là người sắp xuất giá, đâu thể để các vị khách quan nhìn như thế này được, tướng công ta sẽ ghen đó.”
Không khí trong điện lập tức trở nên sôi nổi, có người cất tiếng trêu chọc: “Kim nương tử, cô thật sự sắp xuất giá à? Ba ngày nay ta liên tục đến đây mua bán nhưng chưa từng thấy tướng công của cô, không phải hắn ta vốn không để tâm đến phu nhân mình đấy chứ!”
“Đương nhiên là nô gia giấu chàng đi rồi, đâu thể để cho hạng người như ngươi nhìn thấy dược.” Nàng ta nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt khẽ lạnh. “Hôm nay có khách quý đến, không muốn bán nữa, giải tán hết đi.”
Người đó ngẩn người, biết vừa rồi mình lỡ lời, đang muốn xin lỗi, nhưng nhìn thần sắc Kim nương tử thì cảm thấy lạnh người, vội vã vứt đồ trong tay chạy mất, người trong đại điện huyên náo một hồi rồi cũng tự giác giải tán. Thẩm Ly lén nhìn thần sắc của Kim nương tử hỏi: “Nương tử ςướק nam nhân về làm phu quân sao?”
Sắc mặt Kim nương tử hơi lạnh lẽo, nàng ta nhìn Thẩm Ly rồi thở dài đáp: “Chỉ là uy Hi*p rồi dụ dỗ một chút thôi, chàng và mấy người trong phái bị thương, nô gia đồng ý cứu người, luôn tiện bảo chàng lấy ta, thế đâu có coi là ςướק chứ. Hơn nữa… nô gia cảm thấy chàng cũng thích ta mà.”
Trước đó Thẩm Ly từng nghe các Địa tiên nói, nam nhân ấy bị Kim nương tử theo đuổi hơn hai mươi năm cũng chưa chịu chấp nhận, chắc hẳn người này là một người vô cùng cố chấp, cũng vô cùng kiêu ngạo và có lòng tự tôn rất cao, nay bị Kim nương tử uy Hi*p như vậy, chắc trong lòng hắn ta nhất định không ưa già Kim nương tử. “Cảm giác” này của Kim nương tử rốt cuộc chính xác được mấy phần đây…
Thẩm Ly vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại nghe Hành Chỉ nói: “Chắc đúng là vậy đấy.” Hắn nghiêm túc nói tiếp, “Người đó nhất định thích Kim nương tử, nếu không có thế nào đi nữa cũng không đồng ý lấy Kim nương tử đâu, đừng quan tâm gì hết, Kim nương tử cứ gạo nấu thành cơm trước, khỏi phải lần lữa.”
Kim nương tử vô cùng vui mừng khi nghe được những lời này, tức thì chọn một chiếc áo lông Hồ trên quầy hàng bên cạnh đưa cho Hành Chỉ: “Thần quân nói có lý, áo lông tuyết Hồ ngàn năm này ngài cầm đi, có ích hơn mấy chiếc áo lót của ngài đó.” Hành Chỉ không khách sáo liền nhận lấy, Kim nương tử cười híp mắt nói, “Nô gia đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, hai người đi trước đi, chờ nô gia thu xếp ở đây xong sẽ đi tìm muội muội kể rõ tiền nhân hậu quả.”
Ra khỏi đại điện nguy nga lộng lấy, Thẩm Ly khẽ nhíu mày nhìn Hành Chỉ: “Sao chàng biết nam nhân đó thích Kim nương tử chứ?”
“Ta đâu có biết.” Hành Chỉ đáp, “Nhưng để cô ta đi đeo bán nam nhân còn hơn để cô ta đeo bám nàng.” Hành Chỉ cười híp mắt, “Nàng là của ta mà.”
Thẩm Ly bình luận, “Ích kỷ, vô sỉ.”
Sai bảo người hầu dọn dẹp xong, Kim nương tử vừa ra khỏi đại điện chợt thấy một tì nữ vội vã bước đến: “Nương tử.” Vừa đến trước mặt, còn chưa kịp hành lễ đã nói, “Mộ tiên sinh lại ho rồi.”
Lòng Kim nương tử thắt lại, lập tức đi theo nô tỳ kia, khi bước vào Hồng mai tiểu viện, bước chân của Kim nương tử không ngừng mà đi thẳng vài trong, nhìn thấy Mộ Tử Thuần gục trên đầu giường ho ra một bãi máu tươi, Kim nương tử không nói lời nào bước tới phía trước nắm cổ tay hắn, truyền pháp lực của mình vào người Mộ Tử Thuần không chút tiếc rẻ, mãi đến khi hắn ngừng ho, yên ổn nằm xuống, lúc này Kim nương tử mới hơi yên lòng.
Ngón tay Kim nương tử run run quệt mồ hôi trên trán, nhắm mắt điều dưỡng nội tức.
“Cô không khỏe sao?”
Nghe giọng nói khàn đặc hỏi mình, Kim nương tử mở mắt, nụ cười vẫn nở rộ trên gương mặt như thường: “Ai da, tướng công xót nô gia đó sao? Nô gia thật vui quá.”
Ánh mắt người nằm trên giường lặng lẽ dừng trên mặt nàng ta một lúc, nhưng rồi lập tức dời đi ngay: “Đừng tỠmình đa tình.” Hắn khựng lại chốc lát rồi nói, “Trước đó cô đã nói trị khỏi ọi người trong phái rồi, bởi vậy mà đã đuổi họ xuống núi, nay họ có bị như ta không?”
Lời hắn không che giấu sự nghi ngờ, ánh mắt Kim nương tử khẽ tối lại khi nghe hắn ta nói như vậy, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ như ban nãy: “Tử Thuần, ta không thèm gạt người đâu.” Kim nương tử độc lai độc vãng đã quen, cũng không phải là người thích giải thích, nhưng đối diện với Mộ Tử Thuần, nàng ta cứ luôn phá lệ, “Vết thương của người trong phái chàng đối với người thường có lẽ khá gay go, nhưng đối với ta thì trị khỏi cũng không phiền phức lắm, ta đã nói trị khỏi tất không gạt chàng. Còn hôm nay chàng vẫn ho ra máu vì vết thương của chàng khác với họ.”
Mộ Tử Thuần ngoảnh qua, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Bất kể nàng nói gì hăn cũng nghi ngờ sao…
Lòng Kim nương tử chua xót, nhưng nụ cười trên mặt lại sáng chói hơn, “Lời đã nói hết, tướng công không tin thì nô gia cũng hết cách.” Nàng đứng dậy rời đi, “Ở mãi trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe của chàng, hôm nay nắng đẹp, nghỉ một chút rồi ra ngoài đi dạo đi.”
Ánh mắt Mộ Tử Thuần dõi theo bóng nàng bước, ngoài những câu nghi ngờ ban nãy hắn không còn lời nào khác cả.
Cửa phòng ngăn cách kẻ trong người ngoài. Kim nương tử đứng không vững nữa, vịn vào khung cửa.
“Nương tử?” Người hầu thấy vậy lo lắng bước tới, Kim nương tử lắc đầu, nghỉ một lúc rồi mới lấy sức bước đi.
Đêm tối, trên nền tuyết trắng óng ánh sắc mai đỏ. Mộ Tử Thuần khoác áo tuyết Hồ lặng lẽ đi vào sân, sao trên trời sáng như vừa được gột rửa, bầu trời đêm đẹp như đêm nay thật hiếm thấy ở Nhân giới, Mộ Tử Thuần bất giác ngắm đến nhập thần, bỗng nghe ngoài sân có tiếng trẻ con tán gẫu: “Hôm nay có khách đến, nương tử đích thân đi đón đó.”
“Có thể khiến nương tử chúng ta coi trọng như vậy, thật hiếm thấy nha.”
“Ta may mắn được nhìn thấy từ xa, nam nhân đó trông đẹp lắm đấy, so với người trong kia còn đẹp hơn cả trăm lần nữa… Khí chất ấy à, chậc chậc… Nghe nói giao tình giữa người này và Kim nương tử không bạc đâu nhé…”
“Thật sao! Hôm nay hình như người trong kia lại khiến nương tử của chúng ta không vui rồi, ngày nào mà cũng vậy thì dù nương tử có kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ sụp đổ, nay có vị khách ấy đến… Ngươi nói xem, rốt cuộc hôn lễ lần này có được tổ chức hay không hả?”
“Nương tư nghĩ thế nào há để chúng ta đoán được sao?”
Tiếng nói xa dần, cành hồng mai vươn cao trong tuyết, Mộ Tử Thuần đứng bên gốc mai đưa tay hái một bông mai đỏ, cầm trong tay nhìn rồi vứt xuống nền tuyết, rồi lại đạp chân lên, quay người trở vào phòng, độ cong của vạt áo như bộc lộ hết tâm trạng bất an của chủ nhân.
Còn vào lúc này, trong căn phòng mà Kim nương tử sắp xếp cho Thẩm Ly, Kim nương tử cúi đầu uống một ngụm rượu, thở dài kể: “Năm đó, khi ta truy đuổi theo luồng tà khí để tìm nội đan thì bị thương, hiện nguyên hình rồi được chàng cứu… Chỉ trong thoáng chốc đó thôi! Thoáng chốc chết tiệt đó! Thoáng chốc đó đã khiến nô gia tốn hết hai mươi năm vì chàng!”
Thẩm Ly ngồi ăn ặng lẽ, Hành Chỉ lại vừa uống trà vừa thích thú nghe kể chuyện.
Đây vốn là một bữa tiệc tiếp đón, nhưng không biết bắt đầu từ câu nào thì bỗng trở thành Kim nương tử kể khổ, nàng ta vừa uống rượu vừa kể chuyện của mình và Mộ Tử Thuần, lúc này lại bắt đàu oán than: “Hai mươi năm! Đá cũng phải nóng rồi, phàm nhân này thật sự là băng đá ngàn năm mà, cho dù ta có dùng Chân muội tam hỏa cũng không khiến tim chàng tan chảy được. Sư môn chàng gặp chuyện, không dễ gì ta mới tóm được điểm yếu của chàng, cuối cùng thừa cơ hội uy hiếp, dụ dỗ được chàng lấy ta.” Nàng ta thở dài, ngả mình về phía Thẩm Ly, ôm cánh tay Thẩm Ly uất ức nói: “Muội nói xem nô gia sống đã bao nhiêu năm, không dễ gì mới vừa mắt một người, nhưng lại bắt nô gia hao phí tâm tư nhứ vậy, lòng nô gia khổ quá!”
Kim nương tử cọ đầu vào vai Thẩm Ly, bộ dạng nũng nịu, Thẩm Ly buông đũa liếc nhìn nàng ta, lúc này Kim nương tử thôi không cọ đầu vào vai nàng nữa, chỉ buông tiếng thở dài bất lực não nề, Thẩm Ly nghĩ thầm nàng ta thật sự đã mệt mỏi lắm rồi.
“Hắn có ý trung nhân chưa?” Thẩm Ly hỏi tiếp: “Hay hắn ta có nỗi khổ gì nên không thể ở bên cạnh nương tử?” Nghĩ đến đoạn đường chua xót của mình và Hành Chỉ, Thẩm Ly có chút đồng cảm, “Hắn có từng nói rõ với nương tử chưa?”
“Muội tưởng ai cũng thân mang trọng trách, không thể động tình như Thần quân trước kia sao!”
Hành Chỉ được khen liền gật đầu đồng ý, “Không sai, không phải ai cũng giỏi nhẫn nại như ta đâu.”
Thẩm Ly bĩu môi, gần đây Hành Chỉ ngày càng không biết liêm sỉ là gì nữa…
Kim nương tử thở dài, “Mộ Tử Thuần chính là một khúc gỗ mục khó đeo! Đầu óc bị mấy môn phái tu tiên của Nhân giới làm xơ cứng hết rồi, cứ tin cái gì mà khác loài tất khác lòng, cứ cảm thấy ta tiếp cận chàng là có mục đích không thể nói cho ai biết, ngay cả trước lúc ta ép chàng thành thân, chàng vẫn bày bộ dạng nghiêm túc hỏi ta…” Kim nương tử bắt chước bộ dạng nhíu mày nghiêm nghị của Mộ Tử Thuần, “Rốt cuộc cô muốn gì đây?”
Nhắc đến chuyện này dường như Kim nương tử rất giận, nàng ta đạp bàn nói: “Không thấy đám kỳ trân dị bảo trong đại điện của nô gia sao? Một phàm nhân như chàng hỏi nô gia muốn gì mà không biết ngượng à! Nhưng lúc đó ta không giận.” Kim nương tử bày ra bộ dạng của mình khi đó, sắc mặt dịu lại, cười nhạt nói, “Lúc đấy ta đáp là, ta muốn chàng đó, thật ngọt ngào mà, đúng không!” Nàng ta khựng lại, thay đổi vẻ mặt, học bộ dạng nghiêm nghị của Mộ Tử Thuần, “Thật chẳng ra gì! Nói năm bậy bạ! Muội nghe đi, nghe thử đi, chàng nói như vậy đấy, nói xong còn xoay người đi mất.”
Thẩm Ly bị biểu hiện phong phú của nàng ta chọc cười, Kim nương tử lại uất ức nói tiếp: “Muội có biết lúc đó ta đau lòng đến dường nào không!”
“Ồ, sao nương tử không nghĩ là hắn đang xấu hổ nên mới e dè như vậy?” Hành Chỉ đột nhiên lên tiếng, “Ta cũng có giao tình với nhiều tiên nhân, thường thì đa phần những phàm nhân tu tiên đều hiền lành ít nói, luôn kìm nén cảm xúc của mình, có khi hắn cảm thấy nương tử đang trêu chọc hắn, nhưng lại không biết làm thế nào trêu chọc lại, nên hoảng hốt, chỉ đành trốn chạy thôi.
Kim nương tử trợn mắt nhìn Hành Chỉ. Thẩm Ly cũng bị phân tích của hắn làm giật mình: “Theo chàng thấy thái độ của phàm nhân này rốt cuộc là thế nào hả?”
Hành Chỉ xoay xoay ly trà trong tay bật cười: “Đã không có ý trung nhân, cũng không thật sự ghét nương tử, thứ hắn không buông được chẳng qua chỉ là chấp niệm, vậy thì chúng ta thử một chút đi, xem xem phàm nhân này rốt cuộc cố chấp đến đau, hay phải nói là xem xem phàm nhân này rốt cuộc có thái độ thế nào với Kim nương tử.”
Kim nương tử tràn đầy hy vọng nhìn Hành Chỉ: “Thử thế nào đây?”
Hành Chỉ lại bật cưười đáp: “Hai mươi năm nay nương tử ở bên cạnh hắn một bước không rời, hắn không hề động lòng cũng tức là hắn đã quen đón nhận những gì nương tử trao. Vậy nương tử hãy lấy lại tất cả những thứ đã trao gửi cho hắn, được không?” Hành Chỉ uống hết ly trà rồi đặt xuống bàn, “Khiến hắn không còn gì cả. Nào, nghĩ xem nương tử đã cho hắn những gì, chúng ta lấy về từng thứ một.”
Nhìn ý cười trong mắt hắn, khóe miện Thẩm Ly giật giật, bất chợt nàng cảm thấy thật ra người này không phải đang giúp Kim nương tử, hắn… rành rành là đang cảm thấy hứng thú trêu chọc người khác mà thôi…
Một bụng chứa đầy ý đồ xấu xa.
Kim nương tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng thần sắc khẽ ngẩn ra: “Hình như ta không cho chàng gì cả.” Nàng ta nói: “Nhưng hình như ta đã trao cho chàng hết tất cả mọi thứ của mình rồi…”
Lời này không chỉ khiến Thẩm Ly ngây ra mà cũng khiến Hành Chỉ sửng sốt, Kim nương tử là người thế nào Hành Chỉ rõ hơn ai hết, có thể khiến nàng ta thất thần nói ra những lời này, thiết nghĩ gốc tình đã bén rễ sâu lắm rồi. Hành Chỉ thôi ngây người, mỉm cười nói: “Vậy thì thu lại hết đi. Ồ… Thời gian này cô cứ yêu người khác, không sao cả.”
Kim nương tử hỏi: “Ai?”
Ba người bỗng thoáng im lặng, Hành Chỉ khẽ thở dài: “Không còn cách nào khác, vậy chỉ đành để ta…”
“Để ta.” Thẩm Ly bỗng ngắt lời Hành Chỉ. Nàng liếc hắn, “Nhìn cái gì, chàng là của ta mà!” Nói xong, nàng niệm quyết biến thân, trong phút chốc đã hóa thành một nam nhân anh tuấn. Thẩm Ly chộp tay Kim nương tử bên cạnh nói, “Nương tử, thời gian này cứ yêu ta đi!”
Kim nương tử nghiêng đầu nhìn biểu hiện cao tham của Hành Chỉ, che miệng cười nói: “Nô gia đã yêu Vương gia từ lâu rồi mà.”
Hành Chỉ thở dài, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành để mặc Thẩm Ly hành động.
Thương lượng chi tiết với Kim nương tử một hồi, Kim nương tử cũng hơi tỉnh rượu, bỗng nàng như nhớ ra điều gì, đập bàn đứng dậy: “Bây giờ là lúc nào rồi! Tối nay ta còn chưa đi thăm Tử Thuần nữa!”
Thẩm Ly và Hành Chỉ nhìn nhau, nàn nghi hoặc hỏi: “Tối nào nương tử cũng đi thăm hắn sao?”
“Chàng đang bị thương.”
Hành Chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Có chết không?”
“Vậy thì không…”
“Vậy đừng đi nữa.” Hành Chỉ khẽ cười, “Quên là vừa rồi chúng ta nói gì rồi sao, bắt đầu từ hôm nay phải thu lại hết, khiến hắn không còn gì cả. Tốiay không đi, đây coi như trận mở màn đi.”
Mãi đến khuya Kim nương tử mới rời phòng Thẩm Ly, Hành Chỉ thở dài: “Trò giúp người ta dạy dỗ tướng công này không ngờ lại đẩy phu nhân mình vào, thật chẳng có lợi lộc gì hết.”
Thẩm Ly nhướn mày: “Rõ ràng chàng đang trêu chọc người ta!” Nàng khựng lại, “Sao ta có thể đứng nhìn chàng trêu đùa một mình được, chẳng vui chút nào.”
“Vậy sao được chứ.” Hành Chỉ đứng dậy, ôm lấy Thẩm Ly đang ngồi xếp chăn bên giường, “Bích Thương Vương chính trực của chúng ta trở nên xấu xa rồi.”
“Kể từ ngày gặp chàng ta đã bắt đầu xấu xa rồi.” Thẩm Ly để mặc hắn ôm một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Nhưng mà cách này của chàng thật sự có tác dụng sao?”
“Đương nhiên là có.” Hành Chỉ khẽ đáp: “Ta là người lĩnh hội sâu sắc hơn ai hết mùi vị mất mát mà.”
Cảnh tuyết trong sân rất đẹp, không khí vô cùng yên tĩnh, Mộ Tử Thuần đứng giữa sân vườn, hương hồng mai ngào ngạt lan tỏa khiến hắn khẽ thất thần.
Tối qua… yên ổn hiếm thấy, từ khi được Kim nương tử đưa về đây, không lúc nào nàng ta không bám lấy hắn, đột nhiên có một ngày yên ổn như vậy, hắn bỗng cảm thấy xung quanh tịch mịch lạ thường, khiến lòng hắn cũng trống rỗng theo. Hắn nhớ lại hôm qua có nghe mấy người hầu nhắc đến vị khách mà Kim nương tử đích thân đi đón, bất giác ánh mắt hắn tối sầm.
Là bằng hữu cũ của cô ấy sao? Có quan hệ gì với cô ấy? Rốt cuộc là người thế nào…
“Vườn hồng mai này của nương tử thật khiến người ta yêu thich.” Bên kia khu vườn truyền đến giọng nói sang sảng của một nam nhân, “Lần trước đến không thấy cảnh này thật là đáng tiếc.”
“Nô gia đã dùng pháp khí bày Huyễn thuật ở đây, luân chuyển bốn mùa, trưng bày những cảnh tượng đẹp nhất trong khắp thiên hạ. Lần trước, khi chàng đén vừa hay gặp cảnh cuối Xuân đầu Hạ, lầ này là cảnh mùa Đông, còn nhiều cảnh đẹp chàng chưa thấy đâu.” Giọng Kim nương tử dịu dàng, dường như hòa quyện vào trong dư âm của nam nhân kia, hắn lại nghe được tiếng nàng ta cười khe khẽ, “Nếu A Ly thích, thì ở luôn chỗ nô gia nhé?”
Mộ Tử Thuần nhìn đăm đăm con đường nhỏ, nơi truyền đến giọng nói của ai kia, hai bóng người chậm rãi đi tới, thong dong nắm tay nhau nhẹ bước giữa rừng tuyết, Kim nương tử tựa người gần kề nam nhân đó, tư thế vô cùng thân mật.
“Ai da, Tử Thuần.” Kim nương tử nhìn thấy hắn liền thốt lên gọi, giọng điệu nàng không khác gì ngày thường, nhưng lại không vội vã chạy đến ôm tay hắn như trước, chỉ đứng bên cạnh nam nhân đó giới thiệu: “A Ly, đây là tướng công sắp thành thân của ta, Mộ Tử Thuần.”
Nam nhân đó rướn mày, ánh mắt thâm sâu quan sát hắn từ trên xuống dươi, Mộ Tử Thuần nhíu mày, hắn không thích người khác nhìn mình như vậy, lòng thầm nghĩ người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào đối với Kim nương tử, đột nhiên nam nhân A Ly đó kéo tay Kim nương tử, cười khổ nói: “Kim nương tử à Kim nương tử, nàng có từng trách năm xưa ta nhẫn tâm rời nàng không? Cách biệt nhiều năm, đến khi tái ngộ… mà giờ nàng sắp thành thân rồi… Ha… nàng muốn ta phải đau lòng đến mức nào đây?”
Sao hả…
Gì chứ?
Đối phương đột nhiên thốt lên một câu trắng trợn như vậy khiến không chỉ Mộ Tử Thuần ngạc nhiên, mà ngay cả Kim nương tử cũng ngây ngốc cứng đờ. Nàng ta nhìn Thẩm Ly thật sâu, mãi đến khi Thẩm Ly dùng ngón tay chọc sau lưng nàng ta một cái khi ấy nàng ta mới sực tỉnh: “Ồ…” Kim nương tử dù sao cũng đã sống biết bao nhiêu năm rồi, lập tức tiếp lời, xoa xoa mi tâm, ánh mắt chứa đầy sắc xuân, xấu hổi cười nói: “A Ly nói gì vậy chứ, sao lại nói trước mặt Tử Thuần như vậy.”
Thẩm Ly nghiêng đầu,= ánh mắt nàng và Mộ Tử Thuần gia nhau, sự lạnh lẽo trầm trầm trong ánh mắt nam nhân này khiến Thẩm Ly vô cùng hài lòng, nếu trước đó nàng còn phân vân thì giờ đây đã yên tâm rồi, tập trung diễn tuồng này thật hay vậy. Nàng thôi không nhìn Mộ Tử Thuần nữa, coi như hắn không tồn tại mà nói với Kim nương tử: ‘Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì ta đành chịu, nhưng trước đây ta từng nghe nói hắn không để tâm đến nàng, nàng hà tất phải cưỡng cầu chứ?”
Kim nương tử im lặng, nàn đang chờ Mộ Tử Thuần phản bác, nhưng nằm trong dự liệu, hắn không hề lên tiếng, Kim nương tử cúi đầu bật cười, biết rành là vậy rồi, nhưng sao… Nàng ta vẫn không thể nào kìm được thất vọng…
“Nàng ấy có cưỡng cầu hay không liên quan gì đến ngươi?” Mộ Tử Thuần bỗng nhiên nói, “Lời này của các hạ vượt quá giới hạn rồi.”
Ánh mắt Kim nương tử sáng lên, môi Thẩm Ly cong hé nở nụ cười, “Ồ?” Nàng vô tình lươt qua bàn tay đang siết chặt của Mộ Tử Thuần, “Nói vậy thì lời đồn của các hạ nhân ở đây không đáng tin sao? Thật ra ngươi để tâm đến Kim nương tử à?”
Mộ Tử Thuần lạnh lùng đáp lại: “Không liên quan đến ngươi.”
“Đương nhiên là có.” Thẩm Ly ôm vai Kim nương tử hếch mày mỉm cười, vui vẻ tiếp tục làm bừa, “Nữ nhân ta yêu sao có thể để nàng ấy chịu uất ức được.”
Hai người có mặt lại đờ ra tại chỗ, sau đó ánh mắt Kim nương tử bừng sáng, có chút kinh ngạc nhìn sang Thẩm Ly: Bích thương vương thật khí phách nha!
“Nếu ngươi không thật lòng thật dạ với nàng, vậy thứ ch Thẩm Ly đắc tội, cho dù có cướp ta cũng sẽ cướp nàng khỏi tay ngươi.”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần càng lạnh hơn, hắn nhìn Kim nương tử, nhưng lại thấy Kim nương tử đang chăm chú nhìn Thẩm Ly, ánh sáng trong mắt nàng ta như đang nói: được đó được đó, ta đi cùng chàng. Mộ Tử Thuần chợt cảm thấy ánh mắt ấy thật sự khiến người ta bức bối, năm tay hắn càng siết chặt hơn, một lúc sau bỗng bật cười lạnh lẽo: “Năm xưa các hạ đã đi đâu vậy?” Thẩm Ly còn đang nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì đã thấy Mộ Tử Thuần xoay người rời đi, “Muốn thế nào thì tùy ngươi, dù sao… Nay ta cũng chỉ như một tù nhân mà thôi.” Lời nói lạnh lùng này của hắn lại khiến sắc mặt Kim nương tử khẽ tối lại.
Thẩm Ly nhướn mày, ánh mắt dõi theo Mộ Tử Thuần. Nhìn thấy bóng hắn mất hút ở một ngã rẽ, Kim nương tử thở dài: “A Ly, thôi đi vậy, thế này khiến ta càng khó chịu hơn…”
“Vậy sao?” Thẩm Ly nói, “Ta lại cảm thấy có tác dụng lắm đó.” Nàng bỗng bật cười. “Nương tử, chi bằng chúng ta cược một ván nhé.”
“Cược cái gì?”
“Trước khi các người thành thân Mộ Tử Thuần nhất định buông vũ khí đầu hàng, nương tử có tin không?”
Kim nương tử khẽ ngây người, sau đó bật cười: “Ta chờ hai mươi năm rồi cũng chưa thấy chàng đầu hàng… Nhưng nếu thật sự cược ván này, ta hi vọng ta có thể thua hết sạch.”
“Ván này nhất định được như ý nương tử.” Cành hồng mai bên cạnh bỗng rung rung, rũ hết cụm tuyết mới, hồng mai trên cành lóe sáng biến thành Hành Chỉ, hắn khoác chiếc áo lông Kim nương tử tặng hôm qua, phả vào không trung một luồng khí trắng,”Nếu nương tử thua thì cho Thẩm Ly nhà ta thứ gì làm vật đặt cược đây?”
Thẩm Ly nhìn hắn hỏi: “Sao chàng lại biến thành hoa mai trong Huyễn cảnh này vậy?”
“Nếu không làm vậy sao xem được tuồng hay?” Hành Chỉ cười nhạt đáp lời, lại quay sang nhìn Kim nương tử.
Kim nương tử chợt cười: “Thần quân vẫn như trước kia, chẳng bao giờ để mình chịu chút thiệt thòi nào cả.” Nàng ta khựng lại rồi nói tiếp, “Nô gia đang nghĩ là có kỳ trân dị bảo gì mà Thần quân chưa thấy qua đâu, nhất định là ngài không thèm, nhưng nay chỗ nô gia có một vật, là vật từ thời Thượng cổ, đeo bên người có thể giúp thần minh bị thương điều khí dưỡng sinh. Trước đây thì Thần quân chưa chắc đã để mắt đến vật này, nhưng nay đối với Thần quân lại là một bảo vật, nếu có được vật này, ngày ngày đeo bên mình, sau này khôi phục lại thần lực như xưa cũng không phải không thể.”
Thẩm Ly cả mừng: “Thật sao? Kim nương tử không sớm nói cho ta biết?”
Kim nương tử che miệng cười: “Đương nhiên là nô gia không phòng muội muội, người nô gia phòng chẳng phải là Thần quân của hôm nay đó sao.”
Hành Chỉ cũng cười nhạt: “Có bảo bối như vậy, ta đương nhiên sẽ tận lực, để ván này sớm rõ thắng thua ngày mai ta cũng chen ngang một chân vậy.”
Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Thẩm Ly thở dài: “Vừa cho chàng xem được tuồng hay, lại vừa để chàng được lợi, Kim nương tử lỗ không ít đâu.”
Ngón tay thon thon của thiếu nữ áo trắng đương độ xuân thì nâng ly trà bạch ngọc hớp một ngụm, nàng ta khẽ cong ngón trỏ nhẹ nhàng hất lọn tóc bị gió thổi ra phía sau, cười nhạt nói: “Ta lại cảm thấy Kim nương tử rất vui lòng để chúng ta kiếm lợi, dù sao thì người cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng ta mà.”
Thẩm Ly quan sát khuôn mặt Hành Chỉ một hồi rồi nói: “Hôm nay chàng âm ta dương như vậy, thật giống cảm giác chúng ta sống chung thường ngày.”
Hành Chỉ vô cùng phối hợp, tựa mình vào Thẩm Ly, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đó: “A Ly có thích ứng không?”
Thẩm Ly cười híp mắt: “Thích ứng.”
“A Ly có thích không?”
Thẩm Ly cúi đầu, khẽ khàng ngậm cánh môi Hành Chỉ: “Thích.”
Hành Chỉ cũng không khách sáo ôm lấy nàng, quấn quýt triền miên như trong tiểu viện nhỏ thường ngày. Bỗng nhiên một luồng sát khí ập đến, Thẩm Ly không hề nhíu mày nâng tay lên đỡ, một đạo pháp lực phát ra tạo thành một b飠màn ngăn lại kiếm khí sắc nhọn cuồn cuộn ập tới.
Nàng khẽ dùng lực, chỉ nghe một tiếng “hự”, kẻ tấn công bị đẩy văng ra mấy trượng đứng vững ngoài đình.
Thẩm Ly buông Hành Chỉ ra đứng dậy, hai người cùng nhìn kẻ đang đứng ngoài đình, nom thấy sắc mặt Mộ Tử Thuần đanh thép như Tu La: “Ngươi tốt với Kim nương tử như thế này đây sao?”
Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ sau lưng, Hành Chỉ cũng nhìn nàng, bỗng nhiên Hành Chỉ ôm lấy cổ tay nàng, se sẽ khóc như một con chim nhỏ: “A Ly, người này là ai mà hung ác quá vậy?”
Mấy khi nhìn thấy động tác này của Hành Chỉ đâu, Thẩm Ly rùng mình, khoé miệng hơi co giật, thì thầm nói: “Chàng đừng diễn quá, ta chịu không nổi đâu…”
Hành Chỉ cũng thì thầm đáp: “Ta tin nàng.”
Chàng đừng tin tưởng ta như vậy chứ…
Thấy hai người vẫn thân mật thầm thì trước mặt mình, Mộ Tử Thuần nghiêm giọng nói: “Kẻ lăng nhăng như ngươi mà dám vọng ngôn nói rằng không để cô ấy chịu thòi nào sao, ngươi có biết hành vi của ngươi hôm nay mới khiến cô ấy chịu uất ức tột cùng không!”
“Vậy cứ tạm để nàng ta uất ức đi.”
Mộ Tử Thuần nghiến răng: “Ngươi đang gạt cô ấy.”
Thẩm Ly nhướng mày nhìn hắn: “Gạt đó, vậy thì sao? Liên quan gì đến ngươi hả?”
Cổ họng Mộ Tử Thuần nghẹn lại, Thẩm Ly điềm nhiên nói: “Ta lăng nhăng thì đã làm sao, liên quan gì đến ngươi? Ta chỉ cần gia tài đồ sộ của Kim nương tử, chỉ cần gạt được nàng ta, sau khi có được kỳ trân dị bảo này rồi ta sẽ bỏ nàng ta…”
“Còn phải dùng tài sản của nàng ta nuôi tiểu thi*p nữa.” Hành Chỉ bổ sung thêm.
Thẩm Lnói với hắn: “Không sai, còn phải dùng tiền của nàng ta nuôi tiểu thi*p nữa, những chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Chẳng phải ngươi không thích Kim nương tử sao, khéo quá, đến lúc ta và Kim nương tử thành thân thì sẽ thả ngươi đi, chẳng phải đúng ý ngươi sao, ngươi tức giận như vậy làm gì chứ?”
“Đồ khốn kiếp.” Mộ Tử Thuần hận đến nghiến răng, lúc định vung kiếm tấn công bỗng liếc thấy một bóng người, Kim nương tử đang đứng trên con đường nhỏ bên cạnh, ngơ ngác nhìn hắn, lòng Mộ Tử Thuần bỗng hoang mang, dường như sợ nàng ta bị tổn thương: “Người như vậy đừng nhớ đến nữa.”
“Vậy ta nên nhớ ai đây?” Giọng Kim nương tử lại bình tĩnh lạ thường, “Nhớ chàng sao?”
Mộ Tử Thuần ngẩn ra, Kim nương tử nói tiếp: “Có ý đồ với ta cũng được nhưng ít ra có thể cho ta cơ hội, còn hơn không có ý gì cả nhưng cũng chẳng cho ta điều gì.” Nàng ta chậm rãi đi về phía Thẩm Ly, ánh mắt Mộ Tử Thuần như kết thành băng: “Nàng có biết bây giờ nàng đang làm gì không?”
“Làm gì?” Kim nương tử cười đáp, “Lựa chọn một người không có khả năng ư? Đây chẳng phải là chuyện ta từng làm với chàng sao? Thế nào, lẽ nào chỉ có nô gia chọn lấy chàng mà không cho nô gia chọn lấy người khác sao?”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần tái nhợt.
“Trước đó chàng không bằng lòng, nay viết thương của chàng cũng gần khỏi thì hãy đi đi, nô gia cuốn lấy chàng bao nhiêu năm nay cũng mệt rồi, nay coi như đã tìm được đường đi khác ình… Ta thả chàng đi, chàng sớm về thu xếp trở lại tiên môn của chàng đi, đừng để bị yêu nữ này giày vò nữa.”
Nói xong nàng ta bước đi, Thẩm Ly hiểu ý ôm eo nàng ta cười nói: “Không ngờ nương tử đối với ta cũng thâm tình như vậy.” Kim nương tử không đáp lời Thẩm Ly, liếc nhìn Mộ Tử Thuần, chỉ thấy trong mắt hắn như đang tức giận như đang đau đớn, nhưng lại không nói thêm câu nào để ngăn cản nàng nữa.
Ba người để mặc Mộ Tử Thuần rời khỏi, Kim nương tử cười khổ “Hai người nhìn thấy đó, ta nói đến nước này rồi mà chàng vẫn như vậy, có thể thấy ván này ta thắng rồi, Hành Chỉ thần quân à, ngài không lấy được đồ đâu.”=
“Vậy thì chưa chắc.” Hành Chỉ nói, “Chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi, nói với hắn nương tử sắp sửa thành thân với Thẩm Ly, không giữ người ngoài như hắn ở lại đây nữa, xem thử hắn có chịu không.”
Thẩm Ly vội nói: “Vậy không được đâu, Kim nương tử không dễ dàng gì mới trói được Mộ Tử Thuần bên mình, việc cho hắn đi chỉ có thể nói chứ quyết không thể làm, nếu không chẳng phải Kim nương tử uổng công sao…”
Hành Chỉ chỉ nhìn Kim nương tử: “Nương tử thấy sao?”
Kim nương tử im lặng một lúc: “Ban nãy nô gia đã nói rồi, chàng muốn đi thì ta sẽ để chàng đi, ta thật sự mệt mỏi…” Nàng ta nói tiếp, “Vốn dĩ chuyện thành thân cũng do ta ép chàng, ta vốn nghĩ cứ ςướק chàng về sống bên cạnh mình là xong chuyện, nhưng các người thử như vậy lại khiến lòng ta không còn kiên định nữa, nếu ngàn vạn năm sau này phải chung sống với một người không quan tâm đến mình, vậy thì vẫn nên… một mình tiêu sái như trước đây thì hơn.”
Thẩm Ly khẽ ngẩn ra.
“Nếu vậy chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi đi.”
Thẩm Ly mấp máy môi định nói lại thấy Kim nương tử gật đầu đồng ý, tuy trên miệng nàng ta vẫn treo nụ cười nhưng đáy mắt đã ngã lòng nản chí.
“Này!” Thẩm Ly tiếc nuối, “Ta cảm thấy hai người họ đều có tình với đối phương, chỉ là kẻ tu tiên đó quá cổ hủ thôi mà… Thật sự để họ bỏ lỡ nhau như vậy sao?”
“Vương gia cảm thấy Hành Chỉ thật sự để sự tình phát triển như vậy à?”
Mắt Thẩm Ly sáng lên: “Chàng lại có chủ ý quái quỷ gì nữa hả?”
Hành Chỉ cười nhàn nhạt: “Chỉ cần chút nữa nàng đánh ngất Kim nương tử là mọi chuyện sẽ xong xuôi.”
“Tại sao?”
“Chẳng phải hiện giờ ta không ra tay được đó sao, hơn nữa Kim nương tử không đề phòng nàng.”
Buổi chiều, Kim nương tử sai người hầu thu dọn đồ của Mộ Tử Thuần đưa hắn xuống núi, nàng ta không đi tiễn, chỉ ngồi thơ thẩn trong phòng mình, nghe thấy người hầu nói Bích Thương vương cầu kiến, Kim nương tử không nghi ngờ gì ra gặp Thẩm Ly trong đại sảnh, nào ngờ vừa gặp, Thẩm Ly nhanh như chớp vung tay thành đao chém vào cổ nàng ta, Kim nương tử chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, bất ngờ ngất đi.
Hành Chỉ ở sau lưng Thẩm Ly, vô cùng điềm nhiên quay sang nói với người hầu đang nghệch mặt ra: “Bích Thương vương Gi*t chủ nhân của ngươi rồi, từ nay về sau, Tuyết vực cực Bắc này chính là của Bích Thương vương, các người cũng là thuộc hạ của cô ấy.”
Người hầu nghe vậy thì cứng đờ, Thẩm Ly cũng ngây người.
Các nô bộc kêu la ầm ĩ trốn ra khỏi phòng, Thẩm Ly kéo Hành Chỉ lại hỏi: “Chàng nói vậy để làm gì?”
Hành Chỉ khẽ cười an ủi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông đinh tai, vang khắp vạn dặm Tuyết vực.
“Nàng mau Ϧóþ cổ “thi thể” Kim nương tử đi, chút nữa có người đến ςướק, nàng cứ đánh đại với hắn vài chiêu, sau đó để hắn ςướק Kim nương tử đi, sau đó nữa chúng ta chỉ cần chờ lấy đồ thắng cược để đi về là xong hết chuyện.”
Thẩm Ly nghi hoặc, vừa làm theo lời Hành Chỉ vừa hỏi: “Sao chàng biết sự tình phát triển theo chàng nghĩ?”
Hành Chỉ bật cười: “Ai cũng sẽ làm vậy thôi.”
Như lời Hành Chỉ nói, một lát sau, Mộ Tử Thuần chạy vào, vừa thấy Thẩm Ly đang dùng một tay Ϧóþ cổ Kim nương tử thì hắn tấn công tới tấp như phát điên, nhất thời ép Thẩm Ly nhiêm túc đỡ vài chiêu mới không bị hắn đả thương, một phàm nhân tu tiên mà có thể làm được như vậy thì quả là liều ૮ɦếƭ không thôi mà…=
Để Mộ Tử Thuần ôm Kim nương tử đi, Thẩm Ly lắng nghe tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài: “Chàng có từng nghĩ… chúng ta phải giải quyết hậu quả thế nào không?”
“Giải quyết hậu quả?” Hành Chỉ ngáp dài, “Chúng ta phải lo việc đó sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc