Nếu mâu thuẫn giữa tôi và Trần Thuỷ là bề nổi thì mâu thuẫn giữa tôi và Tô Tiêu chính là bề chìm. Hồi năm thứ nhất, hai chúng tôi đã rất ít nói chuyện với nhau. Trong cuộc tranh đấu giữa cô ta và La Nghệ Lâm, tôi là người trung lập tuyệt đối. Tôi không giúp cô ta, cũng không tham dự vào đội ngũ "giậu đổ bìm leo". Tôi bao giờ cũng cố gắng giữ khoảng cách với cô ta, cũng giống như trước kia, dù Chương Hàm Yên nhiệt thành với tôi như vậynhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ấy. Hai người bọn họ đều là những nhân vật quá chói sáng. Ở bên cạnh họ, tôi sẽ không còn tự do tự tại. Tôi không muốn là vật làm nền cho ai ca,rất tôi có cuộc sống lạnh nhạt và trầm lắng của mình. Tôi và bọn họ đều không phải người thuộc cùng một thế giới.
Nói về chuyện gây oán thù, cần phải đi ngược dòng thời gian về năm thứ hai. Sau khi đợt thi cuối kì kết thúc, kết quả thi tiếng Anh được gửi đến mỗi sinh viên bằng một tờ giấy được niêm phong. Khi đó Tô Tiêu là người đi lấy giấy báo điểm. Khi đưa giấy báo điểm cho tôi, cô ta đột nhiên muốn bóc tờ điểm của tôi ra xem. Hoặc là cô ta tò mò hoặc là cô ta không phục tôi. Giống như việc một cô gái không xinh đẹp thích nhìn và miêu tả tỉ mỉ một mĩ nữ khi không trang điểm, hay như việc một cô gái không thông minh thích thấy điểm không thông minh của một cô gái cực thông minh trong truyền thuyết. Trong môn tiếng Anh, khả năng của tôi vốn không tốt nhưng cũng miễn cưỡng qua được cấp bốn, cấp sáu (Tương đương với bằng B, bằng C tiếng Anh). Tôi không biết mình thi được bao nhiêu điểm, điểm số này nếu cùng lúc lộ ra trước mặt hai chúng tôi thì ai sẽ cười vui, còn ai sẽ sầu não đây? Tôi nắm tờ giấy trong lòng bàn tay không cho cô ta xem, cô ta liền giơ tay ra ςướק từ tay tôi. Cô ta càng làm như vậy tôi lại càng cố sống cố ૮ɦếƭ nắm tay lại. Kết quả là cô ta đã giơ tay ra đánh mạnh vào tay tôi một cái.
Người đẹp đã được chiều quá hoá hư như thế. Khóc lóc om sòm trước mặt đàn ông thì được gọi là nũng nịu, còn lu loa trước mặt phụ nữ thì sẽ khó tránh khỏi bị gán một cái tên không mấy đẹp đẽ là chua ngoa đanh đá. Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm. Mặt đỏ gay gắt vì tức giận. Tôi không còn kiểu chán chẳng buồn nói như trước kia nữa, tôi cũng sấn sổ lên: "Cậu muốn làm cái quái gì thế?" Cô ta buông tay. Tôi đoán rằng, bàn tay ấy trong một giây phút nào đó đã từng có ý nghĩ cho tôi một cái bạt tai. Nhưng cô ta không dám, chắc chắn là không dám, càng là người trầm tính thì lại càng có sức mạnh tiềm ẩn trong tinh thần hoặc thể chất.
Về sau, quan hệ của chúng tôi càng thêm xa cách. Có lúc cô ta ức Hi*p những bạn học khác nhưng chưa bao giờ dám mạo phạm đến tôi. Chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, đã không vừa mắt nhau thì cũng chẳng có gì để nói. Khi trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, chúng tôi có thể không nói một câu nào trong vòng bảy mươi hai tiếng, cứ coi như người kia không tồn tại. Đương nhiên cũng không thể đối đầu ra mặt.
Ở các phòng kí túc trong trường đại học, tiêu chí đánh giá quan hệ không tốt giữa hai người chính là đôi bên không thèm ngó ngàng đến nhau. Nếu dùng tiêu chí này để phán đoán mối quan hệ giữa các nữ sinh ở mỗi phòng thì tuyệt đối không thể sai, đó là một công thức vạn năng. Suy cho cùng mọi người đều là người có học, nên việc thấy ai chướng mắt liền đánh, liền mắng, phỉ báng người ta rồi đặt điều công kích người ta là một việc rất mất nhân cách. Cứ coi như muốn công kích, trả thù thì cũng phải làm sao cho không gây ầm ĩ, phải tri thức hoá nó, phải nữ tính hoá nó. Tôi và Trần Thuỷ sau khi đã xung đột xong thì có thể bỏ qua hiềm khích cũ. Nhưng tôi với Tô Tiêu sau khi xung đột xong sẽ giữ chiến tranh lạnh đến cùng. Mỗi sự việc đều có nguyên do của nó, nếu không suy xét kĩ thì không thể hiểu nổi. Quan hệ và tâm tư của nữ sinh mãi mãi là một điều khó hiểu sâu xa. Mối quan hệ giữa người với người sợ nhất là sự xa cách của con tim, chứ không phải là sự khác biệt về tính cách hay hoàn cảnh. Đó là lí do tại sao, ở những phòng kí túc nữ, hai người trong bốn năm đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần nhưng khi tốt nghiệp vẫn ôm nhau khóc, còn có những người không bao giờ xảy ra mâu thuẫn trực tiếp nhưng sau khi tốt nghiệp xong, cả đời cũng không có bất cứ liên lạc gì với nhau.
Thực lòng mà nói, Tô Tiêu thắng tôi một phần dung nhan thì tôi thắng cô ta ba phần tài trí. Về nhan sắc, nếu tôi thua kém cô ta quá xa thì có lẽ đôi bên sẽ không phải ấm ức trong lòng như thế này. Sự khác biệt không lớn lắm lại rất dễ dẫn đến chuyện xét nét nhau từng tí một. Có lẽ là do căn nguyên. Tôi thừa nhận, phần miêu tả bên trên có mang chút sắc thái tình cảm cá nhân. Và ở đây đã có lời giải. Không biết mọi người có vừa ý không. Sự kiện giấy báo điểm là dây dẫn lửa cho mọi oán thù, căn nguyên là ở chỗ hai cô gái không ai nhường ai.
Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình xinh đẹp. Tôi khó có vẻ mặt tươi cười như hoa. Xinh đẹp, đấy là do bọn họ nói thế. Họ nói cô ta có đôi mắt đẹp nhưng tôi có ánh mắt đẹp. Đây là sự khác biệt giữa những người đẹp, bạn cần phải thưởng thức từng chút từng chút một. Chúng tôi đều đã từng gác điện thoại của những nam sinh gọi đến tìm đối phương: chúng tôi đều viết những dòng chửi rủa đối phương trong nhật kí của mình: chúng tôi đã làm những việc vụng trộm như dòm ngó nhãn hiệu đồ dưỡng da và nhãn hiệu quần áo của nhau. Nhưng bề ngoài vẫn gió yên sóng lặng. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện tốt xấu của nhau trước mặt người thứ ba, ngoài sự việc giấy báo điểm ra thì chúng tôi không có bất cứ một mâu thuẫn nào khác. Chỉ rất ít nói chuyện với nhau mà thôi.
Âm thầm lặng lẽ, chúng tôi so bì với nhau rất nhiều thứ. Một hôm, khi tôi bước vào phòng thì Tô Tiêu đang thu quần áo ngoài ban công. Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta liền vội vàng treo quần áo lên. Trong lúc hốt hoảng chiếc gậy phơi quần áo bị lệch đi, phần áo trên móc suýt chút nữa rơi xuống đất. Tôi nhìn thấy chiếc áo lót của mình. Tôi không lên tiếng. Tôi giả vờ như không nhìn gì bởi vì tôi không muốn lại xảy ra xung đột với cô ta. Yên ổn vô sự. Tôi không sợ cô ta nhìn thấy nội y của tôi bởi nó là hiệu Triumph. Thế là đã giống phụ nữ thực thụ chưa! Nếu đó là chiếc áo với nhãn hiệu không tên tuổi mua ở một cửa hàng nhỏ nào đó, thì có lẽ tôi sẽ không thể ung dung như vậy. Quả thực vật chất mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Nội y là do người yêu tôi mua. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, sau chuyện tôi yêu người trên mạng, học kì hai của năm thứ hai cũng là lúc tôi gặp được một người đàn ông rất yêu thương mình. Tôi rất không muốn anh ấy xuất hiện sớm thế này. Hơn nữa tôi cũng không muốn viết về anh. Tôi tự biết ngôn từ của mình khá cay nghiệt và lãnh đạm, tôi không muốn đem tình yêu của mình ra mổ xẻ phanh phui rồi cười đùa một trận. Tôi yêu anh ấy, tôi không muốn làm tổn thương người yêu tôi và người tôi yêu. Cho nên tôi đã thầm hạ quyết tâm, không thể viết về anh. Tình yêu luôn có một mặt rất tàn nhẫn. Viết ra chính là đã làm tổn thương nó. Tôi chỉ nói thế này, tình yêu của chúng tôi rất tuyệt, rất hoàn mĩ. Bởi vì tôi biết, trong tình yêu lúc nào nên tiến lúc nào nên thoái, lúc nào nên trói lúc nào nên thả. Còn anh ấy lại rất đơn giản. Giống như trong tiểu thuyết của Kim Dung vậy, phàm là một mối tình đẹp đều có một người thông minh, một người ngốc. Tôi lấy một ví dụ, tình yêu như chiếc cầu bập bênh, nếu hai người ngang sức trên cầu tình yêu thì cả hai đều sẽ muốn khống chế cục diện, và thường chỉ có thể giữ thế giằng co, không có gì vui đáng nói. Một người lợi hại một chút, một người yếu thế một chút, cục diện phải do một người khống chế, như vậy mới có thể bập bênh vui vẻ, anh vui, tôi cũng vui. Tôi sẽ không viết về bạn trai mình.
Khi mới vào đại học, sau khi trang điểm xong, Tô Tiêu thường ẩn hiện ở những lớp học của các khoa khác. Tại sao lại như vậy? Bắt đầu nói rõ về tình hình của lớp chúng tôi, lớp khoa Văn. Tỉ lệ nam nữ là 1:10. Mà người đẹp cũng nhiều, "ếch xanh" cũng lắm, gần như có thể chiếm 60% đối với mỗi giới tính. Kì thực nếu nam sinh bị gọi là ếch xanh thì đa phần nên xem lại cách ăn mặc của mình. Nữ sinh khen nam sinh đẹp trai thường chỉ vì nam sinh đó có vẻ hào nhoáng mà thôi. Đẹp tựa Phan Nhạc (Phan An còn gọi là Phan Nhạc, người Tây Tấn, là chàng trai đẹp nổi tiếng Trung Quốc cổ đại) từ cổ chí kim có được mấy người? Đàn ông được gọi là đẹp trai phải là người có khí chất, tôi cảm thấy cái phong độ khoáng đạt, lịch sự ưu tú của đàn ông chủ yếu là đẹp ở khí chật. Không nên mặc Âu phục, đặc biệt là loại kém chất lượng, nhăn nhăn nhúm nhúm, bên trong còn mặc bộ đồ thu xanh xanh đỏ đỏ, dưới chân là đôi giày da rởm hoặc giày thể thao. Nếu không bạn sẽ bị các nữ sinh âm thầm hoặc công khai chê cười một cách cay nghiệt. Các nam sinh thực tình là không có tiền, mặc đồng phục hay mặc hãng Lining, Nike giả cũng được. Nhưng đừng có mặc kiểu nửa dơi nửa chuột. Không nên đánh giá thấp mức độ cay nghiệt của nữ sinh khi cười nhạo nam sinh. Nếu một nam sinh chưa cao đến 1m60 thì chúng tôi gọi cậu ta là "bán tàn phế", còn nữ sinh bên cạnh cậu ta, chúng tôi gọi cô ta là "chủ tịch hội tàn phế". Nếu một nam sinh cực kì keo kiệt bủn xỉn, chúng tôi sẽ gọi là "ông gà sắt", còn nữ sinh bên cạnh cậu ta chúng tôi sẽ gọi là "nhân viên dọn chuồng gà". Nếu một nam sinh thường mượn gió bẻ măng, chúng tôi sẽ gọi cậu ta là "thổ phỉ", còn nữ sinh bên cạnh cậu ta chúng tôi gọi là "áp trại phu nhân".
Dưới nghịch cảnh ngang trái như vậy, các người đẹp chỉ còn cách mở cửa ra bên ngoài. Thông thường các nữ sinh khoa Văn không muốn tìm các nam sinh cùng khoa Văn. Họ hiểu mình là mặt hàng gì, nên không muốn tìm hàng cùng loại. Dưới cái nhìn của nữ sinh khoa Văn thì nam sinh khoa Văn đa phần đều có thể dùng hai chữ "chua" và "nghèo" để hình dung. Đó là ý kiến của tập thế, đừng mắng tôi.
Hồi năm thứ nhất, Tô Tiêu đã từng cưa cẩm một anh chàng khoa Toán, anh chàng mắc câu và đã tìm Tô Tiêu hỏi tên, hỏi số điện thoại. Các bạn nam ơi, nếu bạn nhìn thấy một người đẹp trong khuôn viên trường, nếu bạn đã để ý cô ấy thì hãy tiếp tục lân la bắt chuyện làm quen. Nghe tôi đi, không sai đâu. Hãy coi như phải đấu tranh không mệt mỏi để tìm ra chân lí, muốn có một số điện thoại quả thực là cực kì đơn giản. Nhưng có được số điện thoại không có nghĩa là cô ấy có ý với bạn, mà nghĩa là bạn sẽ phải tham gia vào một trận đấu võ tàn khốc, trong giây phút có được số điện thoại, người ngoài đều có thể nghe thấy tiếng súng vang lên sắc gọn như nói rằng: "Trận đấu bắt đầu!"
Cái để so sánh trong cuộc thi theo đuổi người đẹp này là tinh lực, tài lực, nghị lực, tâm lực và sự kiên trì. Cuối cùng, rất nhiều những chàng trai trẻ đều sức tàn lực kiệt, hao tổn tâm trí và tiền bạc, mệt mỏi về thể xác và tâm hồn. Theo đuổi người đẹp phải biết lượng sức mà làm, không thể phô tài được. Cứ coi như thắng lợi thì nhất thời cũng phải củng cố thành quả, phải "đấu tranh không biết mệt mỏi để tìm ra chân lí" như trước.
Anh chàng khoa toán ấy không hiểu những đạo lí này. Cho nên anh ta toàn giở những chiêu cũ rích như gọi điện thoại, hẹn đi ăn, viết thư tình, tặng hoa hồng, mua quà. Để lên kế sách với những nữ sinh có ý nghĩa với bạn, bạn chỉ cần giở một đến hai chiêu là có thể thấy hiệu nghiệm ngay, nhưng nếu bạn đều đã dùng hết mười tám chiêu võ nghệ mà cô ấy vẫn mặt lạnh, vậy thì hỡi người anh em, tôi có câu này "quay đầu là bờ", chúng ta tìm một người đẹp khác vậy. Trong trường đại học, không có một nữ sinh nào là khó theo đuổi, hễ gặp được ý trung nhân của mình thì chỉ cần một vài chiêu, tất cả sự đẹp đẽ và cao ngạo của nữ sinh ngay lập tức sẽ vỡ vụn. Con tim trẻ trung và nhạy cảm luôn sợ lạnh lẽo, sợ cô đơn. Có linh hồn nào muốn đơn độc nhảy nhót từng đêm đâu!
Nói rộng ra, theo đuổi bất kì một cô gái nào trong bất cứ hoàn cảnh nào, kiểu chai lì, trơ mặt thớt đều là hạ sách. Từ trước tới nay, theo đuổi nữ sinh luôn là một việc rất đơn giản. Nếu bạn phải hao tâm tổn sức mới theo đuổi được một nữ sinh, vậy cũng còn hơn là hao tâm tổn sức mà không theo đuổi được cô ấy. Bởi vì phải gian khổ như vậy mới có được bạn gái, tình yêu của các bạn ngay từ đầu đã không bình đẳng cho nên cô ấy do dự không quyết, lần lữa không chấp nhận bạn, ngay từ đầu trong ý thức của mình cô ấy đã cảm thấy bạn không hợp với cô ấy. Rất hiển nhiên, anh chàng khoa Toán ấy không phù hợp với yêu cầu khắt khe của Tô Tiêu và cũng không xứng với Tô Tiêu. Anh ta rất thấp còn Tô Tiêu lại khá cao. Anh ta cũng không có ông bố lái xe BMW. Chẳng qua anh ta cũng chỉ là một nam sinh rất bình thường, dáng vóc, tướng mạo, học thức và gia cảnh đều bình thường, vậy thì tốt nhất là nên tìm một nữ sinh bình thường. Nhưng hầu hết những nam sinh lại không hiểu được hiện thực này, những chàng trai trẻ hễ nhìn thấy người đẹp là cứ làm như lùa vịt không bằng, làm như vậy chỉ có trăm cái hại mà không được một cái lợi. Hãy nghe tôi phân tích. Đầu tiên, bạn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, vì là đàn ông thì đều thích gái đẹp. Thứ hai, làm như vậy sẽ càng khuyến khích sự cao ngạo của người đẹp, cơ hội lựa chọn của cô ấy nhiều nhan nhản thì khả năng cô ấy ngó ngàng đến bạn lại càng ít đi. Thứ ba, bạn có thể bỏ qua rất nhiều nữ sinh nhan sắc bình thường nhưng phù hợp với bạn. Phù hợp mới là điều đẹp nhất, tuyệt nhất.
Có khá nhiều người theo đuổi mĩ nữ trong phòng chúng tôi, vậy tại sao tôi lại phải nhắc đến mỗi anh chàng khoa Toán đó? Bởi vì anh ta là một người dai dẳng nhất. Cho đến khi tốt nghiệp anh ta vẫn dứt khoát không từ bỏ. Khi anh chàng tốt nghiệp đã làm tặng Tô Tiêu một bản Flash khiến cả phòng chúng tôi đều cảm động. Cảm động, à cảm động, nhưng cảm động không phải là cảm tình, lại càng không phải là cảm giác, trong lĩnh vực tình yêu, hai chữ "cảm động" là một từ không có công dụng gì lớn lắm.
Một hôm trăng thanh gió mát, anh chàng khoa Toán hẹn người đẹp ra ngoài nói chuyện lần nữa, anh ta nói muốn bày tỏ một lần cuối cùng, dù cho có bị cự tuyệt cũng muốn cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình và nói không! Thật là dũng cảm! Dám đối mặt với cuộc đời ảm đạm, dám nhìn thẳng vào thất bại. Người đẹp Tô Tiêu đến chỗ hẹn. Trước lúc đi, cô ấy dặn chúng tôi không được nói cho người yêu cô ấy biết cô ấy đi đâu, làm gì. Nhưng cô ấy đã đi một tiếng mà vẫn chưa thấy quay về, nói thật chúng tôi hơi sợ. Con người trong lúc tuyệt vọng rất dễ làm những chuyện liều lĩnh. Đúng lúc đó bạn trai của người đẹp gọi điện thoại đến hỏi người đẹp đã đi đâu. Trong lúc phân vân do dự, Trần Thuỷ đã nói ra nơi Tô Tiêu đến.
Câu chuyện tiếp theo chúng tôi được nghe từ chính miệng Tô Tiêu kể lại, có bổ sung thêm một vài chi tiết. Cô nói anh chàng khoa Toán ấy rốt cuộc cũng không phải là "dũng sĩ" thật sự, anh ta đã quỳ xuống ngay sau khi thấy cô nói ba chữ "không thể được". Hóa ra, vàng dưới gối nam nhi cũng chỉ đáng giá vậy thôi à. Đối với một cô gái không yêu bạn thì việc quỳ gối của bạn chỉ khiến cô ấy càng thêm coi thường bạn mà thôi. Anh chàng kia càng làm như vậy người đẹp Tô Tiêu càng thấy phản cảm, khẩu khí lại càng cứng cỏi. Đôi bên giằng co rất lâu, anh chàng khoa Toán ấy trông nho nhã vậy mà đã chạy tới ôm hôn người đẹp. Người đẹp liều mình phản kháng, nghiêm giọng quát. Trời, có thể gọi là rung động lòng người! Một buổi tối trăng không thanh gió mạnh trên tầng 19 của khu nhà học có một chàng trai cầu xin tình yêu không thành, vì tình yêu có thể làm liều. Bạn trai của người đẹp sau khi nghe được tin tình báo từ chúng tôi liền ba chân bốn cẳng chạy đến chế ngự anh chàng khoa Toán. Anh hùng cứu mĩ nhân, thật khiến người người cảm động rơi nước mắt.
Nói thực, những việc đã qua này không có gì đặc biệt. Có một người con trai đánh nhau vì mình thì con gái lúc nào cũng cảm thấy tự hào. Tôi cảm thấy chuyện này bốc đồng quá, nó đã thoát ly khỏi hiện thực cuộc sống. Hiện nay vào được đại học không phải là dễ dàng, chẳng nhẽ anh chàng khoa Toán đó không có lí trí như vậy sao? Sự ầm ĩ từ một chuyện nhỏ nhặt học đường làm thành chuyện đại sự của đời người. Nhưng anh chàng khoa Toán đeo kính ấy cũng không còn tìm Tô Tiêu nữa, cũng không hề gọi điện thoại. Tô Tiêu đã mất đi một trận địa, đó là do chính miệng cô ấy thừa nhận Khi anh chàng đó tìm gặp Tô Tiêu lần cuối cùng là khi anh ta sắp tốt nghiệp, anh ta tặng Tô Tiêu một cái đĩa mềm. Chúng tôi cùng nhau xem chiếc đĩa mềm đó. Đó là một bản Flash mà anh chàng tự tay làm cho cô ấy, bài Có em trọn đời của ban nhạc Thuỷ mộc niên hoa. Cả Flash đều bao trùm một màu xanh. Một bầu trời sao xanh thẫm, trên nóc của một toà nhà cao tầng không có ánh đèn, một chàng trai có mái tóc hơi dài đã đứng đó rất lâu, rồi hình ảnh dần hiện lên rõ ràng từng chút một, vẻ mặt u buồn của anh chàng khiến toàn bộ hình ảnh thương cảm vô cùng. Cuối cùng, trái tim của chàng trai vỡ tan ra từng mảnh từng mảnh thành những cánh hoa chầm chậm chầm chậm bay ra từ thân thể, rơi rụng, lụi tàn, khô héo, tất cả những cánh hoa từ những mảnh vỡ trái tim ấy tập hợp thành một bông hoa hồng màu đỏ. Màu đỏ của câu chuyện tình thê lương, màu đỏ của những giọt máu khiến ai xem cũng phải xót thương.
Bao nhiêu người từng ái mộ nhan sắc thời trẻ của em.
Nhưng ai có thể chấp nhận sự đổi dời vô tình của tháng năm.
Vài người đã từng đến rồi đi trong cuộc đời em.
Nhưng anh sẽ ở bên em trọn đời, chỉ có mình em thôi
Câu ca ấy được tua đi tua lại. Ngày hôm đó, bản Flash ấy đã làm cảm động tất cả chúng tôi. Tô Tiêu đã khóc. Tôi nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mắt cô. Cô dùng những ngón tay mềm mại của mình cố ngăn những giọt nước mắt nhưng dường như nó lại càng rơi mãnh liệt hơn. Cho nên tôi luôn nhớ tới cậu nam sinh này. Tô Tiêu không yêu anh ta, nhưng Tô Tiêu đã rơi lệ vì anh ta. Trong ấn tượng của tôi, đó là một nam sinh nghiêm túc nhất đối với Tô Tiêu.