Một tháng trước, Triệu Ngọc đã cho người báo tin tức, chuyện nghị hòa này, Bắc Yến sẽ đơn độc phái sứ đoàn đến.
Tuy rằng Triệu Ngọc và Tần Thư Hoài đã sớm lén ký hiệp nghị, nhưng mà công việc trọng đại như vậy, mặt bên ngoài vẫn phải đi ngang qua sân khấu, để cho bá tính và quan viên phía dưới biết được.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong lòng Tần Thư Hoài biết được, Tần Bồng ở chỗ này, tất nhiên Triệu Ngọc sẽ còn muốn lại đến.
Hành trình một đường của sứ đoàn Bắc Yến đều là báo cáo theo cấp lên, nhưng khó tránh khỏi có chậm trễ, chỉ là ví như một lần báo lên gần đây nhất, mà đã tới nhanh như vậy, khiến cho Tần Thư Hoài có chút bất ngờ.
Hiện giờ toàn thành giới nghiêm, sứ đoàn Bắc Yến bị ngăn ở bên ngoài, phải có được thủ lệnh của Tần Thư Hoài mới có thể mở cửa thành.
Chuyện giữa hai nước, không thể mất lễ nghĩa và mặt mũi, Tần Thư Hoài chỉ có thể nói: “Cho Lễ Bộ chuẩn bị, để Thành Quốc công dẫn người đến, mở cửa thành nghênh đón sứ đoàn.”
“Vương gia…” Cung nhân nhỏ giọng nói: “Lần này… Bắc Đế cũng tới.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài dừng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thành Quốc công, một lát sau gật đầu nói: “Ta tự mình đi đón.”
Nói xong, Tần Thư Hoài bước nhanh về hướng cửa thành.
Cửa thành đã được người của Lễ Bộ chuẩn bị xong, Tần Thư Hoài ra khỏi xe ngựa, Lễ Bộ thượng thư Khổng Thiên lập tức đi tới, cung kính nói: “Vương gia.”
“Hết thảy đã được sắp xếp thỏa đáng?”
Tần Thư Hoài giương mắt, Khổng Thiên gật đầu nói: “Đều đã thỏa đáng, sứ thần Bắc Yến nghỉ ngơi ở đình hóng gió hai dặm bên ngoài, đang chờ vương gia.”
Tần Thư Hoài gật đầu, đứng ở cửa thành, sau khi cho người tiến đến thông báo sứ đoàn Bắc Yến, thì dẫn người theo vị trí đứng ở trước cửa thành.
Sứ đoàn Bắc Yến nhận được tin tức của Tần Thư Hoài, liền khởi hành đi qua đây.
Chuyến này Bắc Yến mang theo khoảng năm nghìn người đi tuần, quy cách chưa từng có, vì thế Tần Thư Hoài cố ý tăng thêm binh lực xung quanh Tuyên Kinh.
Trước đó tất cả mọi người đều không biết Triệu Ngọc cũng ở bên trong sứ đoàn, còn có chút dị nghị với bố trí binh lực như vậy, hiện giờ biết rồi, Tề Quốc cũng chỉ có thể bội phục Bắc Yến can đảm.
Một đế vương của một quốc gia trực tiếp đến đô thành của một quốc gia khác để đàm phán, không phải quân chủ nào cũng có sự gan dạ sáng suốt như vậy.
Nhưng mà ngoại trừ bội phục, trong lòng mọi người cũng có thấp thỏm nghi hoặc, rốt cuộc vấn đề để quân chủ của một quốc gia tự mình tới đàm phán, tất nhiên không phải là việc nhỏ.
Sứ đoàn tới trước cửa thành thì dừng lại bước chân, nhân mã xếp hàng chỉnh tề từ phía trước tản ra đến phía sau, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi tới, ngừng ở trước mặt Tần Thư Hoài, hạ nhân vội vàng tiến lên, đặt cầu thang đến bên cạnh xe ngựa, thị nữ vén mành từ bên trong, một vị thanh niên tuấn mỹ từ trong xe ngựa nghiêng người ra.
Bắc Yến lấy màu đỏ làm quốc sắc, màu sắc của thiên tử, người tới đầu đội thập nhị lưu miện quan*, áo choàng có tay áo rộng màu đỏ, bên trong là lớp sa mỏng màu trắng, tô điểm thêm quần màu đen ở phía dưới, băng che đầu gối màu đỏ thẫm, thắt lưng to màu trắng, lại phối thêm dương chi mỹ ngọc, dẫm trên đôi giày màu đỏ tươi mà xuống.
*Mũ quan
Hắn sinh ra đã tuấn mỹ diễm lệ, dưới sự phụ trợ của màu đỏ càng thêm mỹ diễm vài phần, nhưng mà sắc mặt hắn trầm ổn lạnh lùng, vô hình trung mang theo quý khí làm người ta cảm thấy rất là áp bức, khiến người ta không sinh ra tâm tư dư thừa nào.
Hắn vừa xuất hiện, mọi người liền cung kính khom lưng hành lễ, chỉ có Tần Thư Hoài bình tĩnh đứng ở phía trước, cầm hốt bản trong tay, hơi khom lưng nói: “Nam Tề Hoài An Vương Tần Thư Hoài phụng lệnh của thiên tử tại đây cung nghênh Bắc Đế đại giá, Bắc Đế thánh an.”
Nghe được lời này, Triệu Ngọc gợi lên khóe miệng: “Hoài An Vương, đã lâu không gặp.”
Tần Thư Hoài đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Cũng chỉ là hai tháng thôi, cũng coi như không lâu lắm.”
Triệu Ngọc cười, đang muốn nói gì đó, Khổng Thiên ở bên cạnh liền tiến lên, quy củ nói: “Tham kiến Bắc Đế, lão thần là Nam Tề Lễ Bộ thượng thư Khổng Thiên, lần này toàn quyền phụ trách sắp xếp hành trình của Bắc Đế, nếu Bắc Đế có gì nghi ngờ, có thể tùy thời dò hỏi lão thần.
Bắc Đế đi đường mệt nhọc, không biết có cần lập tức nghỉ ngơi hay không?”
Triệu Ngọc quay đầu nhìn về phía Khổng Thiên, gật đầu nói: “Khổng đại nhân nói rất phải, trẫm có chút mệt mỏi.”
Khi hắn nói chuyện ngữ điệu bằng phẳng, cho dù là đối với một thần tử, cũng giống như dáng vẻ phá lệ kiên nhẫn, làm người ta khó có ác cảm.
Mọi người biết rõ hắn là đế vương Bắc Yến, nhưng cũng vì dăm ba câu này, nhịn không được có thêm một chút hảo cảm.
Tần Thư Hoài biết từ trước đến nay Triệu Ngọc là người mạnh vì gạo bạo vì tiền như thế, cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Vậy tại hạ đưa Bắc Đế đến nơi đó.”
“Làm phiền vương gia.”
Triệu Ngọc cười, lại là nói: “Vương gia và ta cũng coi như người quen cũ, hay là lên xe nói chuyện phiếm?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Ngọc đón nhận ánh mắt của hắn, hơi mỉm cười.
Một lúc lâu sau, Tần Thư Hoài chậm rãi nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong, Tần Thư Hoài lên xe ngựa của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cho thị nữ lui, để lại hai người một trái một phải ngồi ở hai bên xe ngựa.
Xe ngựa một lần nữa khởi hành, bên ngoài truyền đến tiếng đám người sơ tán ầm ĩ, Triệu Ngọc nhìn Tần Thư Hoài ở đối diện ngồi đến đoan chính, lập tức lạnh mặt, nói thẳng: “Tỷ của ta ở nơi nào?”
“Không phải ngươi nên biết rõ sao?”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi là vì nàng tới, nên tìm hiểu đều đã tìm hiểu rõ ràng nhỉ?”
“Ngươi cho rằng ta ngày đêm chạy tới đây là vì cái gì?” Lúc này đây, Triệu Ngọc có vẻ phá lệ bình tĩnh, hắn nhìn Tần Thư Hoài, bình tĩnh nói: “Tần Thư Hoài, ta nói rồi, ngươi không có bản lĩnh bảo vệ nàng.”
Lời này đâm ở trong lòng Tần Thư Hoài, nhưng mà qua lời Triệu Ngọc nói, mỗi một lần, hắn đều có thể lập tức nghĩ đến cảnh tượng năm đó quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc, đều có thể nghĩ đến hình ảnh Tần Bồng ૮ɦếƭ ở trong lòng hắn, dáng vẻ hắn ôm chặt lấy nàng gào khóc.
Nhưng lúc này đây, hắn chỉ là cảm thấy đầu quả tim khẽ run lên, đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự chất vấn của Triệu Ngọc.
“Lần này…” Hắn chậm rãi lên tiếng, hắn đã nói như vậy rồi, mỗi một câu đều phải cân nhắc cẩn thận, mà một câu này, hắn lại không cân nhắc cẩn thận ư?
Đó chỉ đơn giản là dùng những gì hắn có, tất cả đều được khảm tạc vào trên câu chữ, mỗi một chữ đều nặng tựa ngàn cân: “Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
“Bảo vệ mà nàng vào thiên lao, bảo vệ mà nàng sắp bị phế thành thứ dân?”
Triệu Ngọc cười một tiếng: “Tần Thư Hoài, ngươi cũng thật có bản lĩnh.”
Tần Thư Hoài không đáp lời, Triệu Ngọc nói chính là sự thật, hắn không có gì để nói.
Triệu Ngọc nhìn dáng vẻ Tần Thư Hoài bình tĩnh, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: “Lần này ta tới, cũng không phải nghĩ đến tìm ngươi phiền toái, chúng ta tranh chấp đã rất nhiều năm.”
Lời này nằm ngoài dự kiến của Tần Thư Hoài, hắn có chút nghi hoặc, Triệu Ngọc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lần này, ta là muốn đến cầu xin ngươi.”
“Cầu xin cái gì?”
“Cầu xin ngươi…” trong mắt Triệu Ngọc đều là kiên định: “Nếu không bảo vệ được, bảo vệ không tốt, thì xin đem tỷ của ta trả lại cho ta.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài nhịn không được bật cười.
“Ngươi muốn mang thê tử của ta rời khỏi bên người ta, lại nói với ta rằng, đây không phải tìm phiền toái?”
“Ngươi muốn nàng sống thật tốt, không phải sao?”
Triệu Ngọc không giận, mỗi một câu của hắn đều nói đến vô cùng khẩn thiết.
“Ta cũng muốn nàng sống thật tốt.
Ta muốn nàng bình lặng, yên ổn, hạnh phúc, sống thật tốt.
Thứ mà tỷ của ta mong muốn trước nay đều không nhiều lắm, ngươi vẫn luôn biết đến, không phải sao?”
Triệu Ngọc nói làm hắn không nói nên lời, hắn hơi hé miệng, lại phát hiện mình không có cách nào đáp lời.
Điều Tần Bồng mong muốn trước nay đều không nhiều lắm, nếu không phải sinh ra ở nhà đế vương, nếu nàng là người thường, vậy đó chỉ là nguyện vọng đơn giản.
Nếu Tần Bồng không ở bên cạnh hắn, không ở lại Nam Tề, với thân phận và năng lực của Triệu Ngọc, bảo vệ nàng, đúng là không phải việc gì khó.
“Tần Thư Hoài, tỷ của ta đã vì ngươi mà từ bỏ một lần nhân sinh.” Giọng điệu của Triệu Ngọc có áp lực bi thống: “Năm ấy ta sắp đăng cơ, nàng muốn lập tức có thể đến, nhưng nàng vì ngươi, cái gì cũng từ bỏ.
Lúc này đây, ngươi có thể để nàng sống một lần thật tốt hay không?”
Tần Thư Hoài trầm mặc không nói gì.
Hắn đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân mình ích kỷ như vậy.
Hắn yêu nàng, không rời khỏi nàng, cho nên cố chấp giam giữ nàng ở bên cạnh mình, mặc kệ nàng trôi qua tốt hay là không tốt.
Nhưng những niệm tưởng đó hắn chỉ đặt ở trong lòng mình, trên mặt vẫn là dáng vẻ gợn sóng bất kinh kia, khiến người ta không nhìn ra sâu cạn.
Triệu Ngọc thấy Tần Thư Hoài thờ ơ, lại cười, trong mắt hắn mang theo chua xót, chậm rãi nói: “Tần Thư Hoài, ngươi quả nhiên là chưa tới phút cuối chưa thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Không hại ૮ɦếƭ tỷ của ta một lần nữa, ngươi sẽ không cam lòng phải không?”
“Ta nói…” Tần Thư Hoài mắt lạnh xem hắn: “Ta sẽ che chở nàng thật tốt.”
Triệu Ngọc cười nhạo một tiếng, để lại một câu “Tùy ngươi”, sau đó không nói lời nào nữa.
Xe ngựa tới trạch viện nơi Triệu Ngọc nghỉ tạm, đây là viện tử Nam Tề chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.
Triệu Ngọc được Khổng Thiên đưa vào, Tần Thư Hoài cũng không đi theo.
Đến ban đêm, hắn lại đến thiên lao.
Thiên lao, Tần Bồng đang vẽ tranh, trên bức tranh là một gốc cây đào, Tần Thư Hoài nhận ra, đó là cái cây mà khi còn nhỏ bọn họ thích leo lên nhất ở hậu viện cung đình.
Khi đó hai bọn họ ngồi ở trên cây, vai sát vai nhìn ra xa cung đình Bắc Yến.
Tần Bồng đã từng hỏi hắn, cung thành Bắc Yến này rộng bao nhiêu.
Hắn nói rất lớn.
Nàng hỏi, phải đi bao lâu mới có thể đi ra ngoài nhỉ?
Hắn nghĩ nghĩ, nói cho nàng, có những người đi ra ngoài, chỉ cần đi một khắc, bởi vì bọn họ cưỡi tuấn mã, xuyên qua Huyền Vũ môn, là có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà có những người đi ra ngoài, lại phải mất cả đời.
Thậm chí uổng phí cả đời, cũng chưa chắc đi ra ngoài được.
Hắn đứng ở phía sau Tần Bồng, nhìn nàng vẽ hoa lên trên cây hoa đào xong, không khỏi nói: “Nàng vẫn luôn rất chán ghét cung đình Bắc Yến.”
Tần Bồng quay đầu nhìn hắn, trong mắt hơi có chút kỳ quái: “Vì sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?”
Tần Thư Hoài nhìn nàng, vẻ mặt dao động bất định: “Nếu chán ghét, vì sao còn vẽ chứ?”
Tần Bồng thổi màu đen trên bức vẽ, bình tĩnh nói: “Khi nói chán ghét, bởi vì bên cạnh có ngươi.
Khi vẽ nó, bởi vì chợt nhớ đến ngươi.”
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, Tần Bồng đánh giá cây đào kia, ánh mắt dịu dàng.
“Sau lại ngẫm lại, dù cho chán ghét cung đình Bắc Yến, nhưng nếu đó là nơi mới gặp được ngươi và A Ngọc, vậy… cũng không phải là không thể tiếp thu.”
Lời nói kia tựa như gió xuân, như nước ấm, phất qua mặt băng đọng lại ngày mùa đông, hòa tan tuyết trắng chồng chất.
Tần Thư Hoài kiềm chế không được ôm lấy nàng từ phía sau, vùi đầu ở trên vai nàng: “Gặp được ta, từng hối hận không?”
“Từng có hối hận.” Tần Bồng trả lời đúng sự thật, cả người Tần Thư Hoài cứng đờ, rồi lại nghe nàng nói: “Sau đó lại suy nghĩ lại, nếu không gặp được ngươi, sợ là càng hối hận hơn.”
Tần Thư Hoài ôm chặt lấy nàng.
Hắn nghĩ, cũng không phải hắn thật sự quá ích kỷ quá xấu xa.
Mà là người này trời sinh đã khiến cho hắn khó có thể dứt bỏ.
Cảm xúc của hắn bị Tần Bồng phát hiện, nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Tần Thư Hoài cười cười: “A Ngọc tới, ta có chút sợ.”
“Sợ cái gì.”
“Sợ hắn mang nàng đi.”
Tần Thư Hoài nói rất thành thật, Tần Bồng hơi sửng sốt, sau đó lại cười lên.
“Đừng sợ.” Giọng nàng ôn hòa: “Hắn không mang ta đi được đâu.
Ta ấy à…” Bên môi nàng tràn ngập ý cười: “Không phải là làm Tần phu nhân, đã làm thật lâu rồi sao?”
Tần Thư Hoài cũng bị nàng trêu chọc đến bật cười.
Những bất an đều như nếp gấp trên quần áo, bị người ta nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Tần Thư Hoài ở bên cạnh Tần Bồng trong chốc lát, không bao lâu liền rời đi.
Sau khi hắn đi, Tần Bồng thu dọn bức tranh, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà vào nửa đêm, nàng nghe thấy được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tần Bồng đột nhiên mở mắt ngồi dậy thì thấy Triệu Ngọc nhanh chóng đi đến trước cửa phòng giam, nôn nóng nói: “Tỷ, ta tới thăm tỷ.”
Đầu tiên là Tần Bồng ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Sao đệ có thể vào nơi này?!”
Triệu Ngọc không nghĩ tới lời đầu tiên của Tần Bồng là chất vấn, chưa hiểu được đã thấy Tần Bồng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đệ có liên quan đến người của Đại Lý Tự?”
Triệu Ngọc không nói chuyện, qua một lúc lâu, hắn lại cười.
“Triệu Bồng ” Giữa mày của hắn lạc đầy sương tuyết, trong mắt tựa hồ băng dao động, vừa lạnh vừa thê lương.
Hắn nhìn ánh mắt nàng đều là thất vọng: “Chẳng lẽ là tỷ, thật sự coi mình là trưởng công chúa của Tề Quốc hả?”
Tần Bồng giơ tay vuốt tóc ra sau tai, bình tĩnh nói: “A Ngọc, nếu không đề cập đến chuyện hai nước, cả đời này đệ đều là đệ đệ ta.”
“Nhưng nếu đề cập đến chuyện hai nước.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến lòng người lạnh lẽo: “Ta thật sự, đúng là trưởng công chúa của Nam Tề.”
“Tỷ hoang đường!”
Triệu Ngọc đột nhiên hét lên: “Tỷ sinh ra ở Bắc Yến lớn lên ở Bắc Yến, tỷ làm người Tề Quốc bao nhiêu năm?”
Hắn tới gần cửa nhà lao, đè nặng thanh âm nói: “Năm năm? Bảy năm? Mười năm? Tỷ đã trở thành người Tề Quốc?!”
“A Ngọc…” Giọng Tần Bồng trở nên mềm xuống, nhìn thanh niên có vẻ mặt kích động trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ không nên tới.”
“Thân là quân chủ Bắc Yến.” Tần Bồng nói, trong lòng vừa mềm vừa đau: “Không nên tới nơi này.”
“Ta không nên tới.” Triệu Ngọc bình tĩnh lại, ánh mắt tràn ngập hình ảnh của nàng: “Nhưng tỷ ở chỗ này, ta không thể không tới.
Tỷ ở nơi nào, núi đao biển lửa, ta đều đến.
Đừng nói hiện giờ tỷ thân ở trong lao ngục, cho dù tỷ ở Nam Tề ăn sung mặc sướng, ta cũng đến.”
Hắn nói xong, vẻ mặt chậm rãi trở nên kiên định, hắn cách nhà giam nhìn nàng, như khi còn thiếu niên, bọn họ bị người ta bắt nạt, nàng mang theo vết thương trở về, hắn canh giữ ở cửa lãnh cung, nhìn dáng vẻ của nàng.
“Tỷ à…” Hắn vươn tay, trong mắt tràn đầy cố chấp thương tiếc: “Ta tới đón tỷ về nhà.”.