Bốn Lần Gả - Chương 10

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Tần Bồng lại kiên trì thêm một ngày, rốt cuộc cũng tới ngày Vệ Diễn nhập kinh.
Từ sáng tinh mơ nàng đã tiếp tục đi ngồi canh Tần Thư Hoài, lúc này đây nàng mang theo rất nhiều người, tách ra ngồi xổm trước đại môn của Hoài An vương phủ, sắc trời đã muộn, từ cửa sau của vương phủ có một chiếc xe ngựa nhìn qua cực kỳ đơn giản đi ra, nhưng mà phía sau xe ngựa kia lại theo vài chiếc xe ngựa, rõ ràng không phải một người đi ra ngoài.
Tần Bồng nghe được tin tức mà thị vệ báo, sau khi cười liền để xe ngựa chắn ở đầu hẻm nhỏ liên thông với cửa sau vương phủ, mấy chiếc xe ngựa bị xe ngựa của Tần Bồng chặn lại, xa phu ngồi phía trước cung kính nói: “Không biết chủ nhân đằng trước có thể nhường một chút hay không, ta còn có chuyện quan trọng, làm phiền.”
“Công tử nói chuyện thật khách khí, hẳn là người xuất thân cũng không tệ lắm, …” Tần Bồng ngồi ở trong xe ngựa, mỉm cười cuốn mành lên, nhìn về phía người nói chuyện ở đối diện. Bị Tần Bồng liếc mắt một cái, đối phương lập tức cảnh giác, ánh mắt của Tần Bồng rơi xuống trên đao ở eo đối phương, nàng híp mắt: “Nhất đẳng thị vệ lại chỉ là một xa phu, không biết người ngồi trong xe ngựa là người nào?”
Nghe xong Tần Bồng nói, thị vệ đối diện cười rộ lên: “Hôm nay Tứ công chúa tới là có việc?”
“Không phải vậy…” Tần Bồng ôm lò sưởi lắc đầu: “Ta chỉ là muốn đến mời vương gia ăn bữa cơm mà thôi.”
Nói xong, Tần Bồng nhìn về phía màn xe của xe ngựa, dường như có thể nhìn thấy nam nhân vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng kia sau màn xe. Nàng thâm tình chân thành nói: “Không biết vương gia có nể mặt hay không?”
“Không.” Tần Thư Hoài quyết đoán mở miệng, một chút mặt cũng không để lại cho Tần Bồng, trực tiếp mở miệng: “Tránh ra.”
Tần Bồng cũng không ngoài ý muốn với câu trả lời này, nàng cười tủm tỉm nhìn người bên trong, ôn hòa nói: “Ta có thể tránh ra, nhưng không biết vương gia có muốn biết Trưởng Tôn hoàng hậu trước khi đi rốt cuộc nói cái gì hay không?”
Lời nói của Tần Bồng vừa ra khỏi miệng, không khí trở nên lạnh hơn.
Trưởng Tôn hoàng hậu là mẹ đẻ của Tần Thư Hoài, năm đó Tĩnh Đế ngu ngốc, vào năm thứ ba sau khi Tần Thư Hoài đi Bắc Yến, vì không thích Trưởng Tôn hoàng hậu, sau khi diệt tam tộc Trưởng Tôn gia thì hạ lệnh đem nàng treo cổ ૮ɦếƭ. Sau khi ૮ɦếƭ thì vứt xác nơi hoang dã, thậm chí ngay cả thi thể cũng không biết ở nơi nào.
Đây là một nút thắt ở trong lòng Tần Thư Hoài, tìm kiếm thi thể của mẹ đẻ, thăm dò nguyên nhân tử vong là chuyện quan trọng nhất trong đời Tần Thư Hoài.
Tần Bồng biết, cho nên nàng cũng rõ ràng, người này tất nhiên sẽ vì chuyện này mà dừng bước.
Qua hồi lâu, Tần Thư Hoài vén màn xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, thần sắc lạnh nhạt: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Ta?” Tần bồng cười cười: “Ta nói, chỉ muốn cùng Vương gia ăn bữa cơm mà thôi.”
“Được.”
Tần Thư Hoài buông màn xe, nói với thị vệ: “Trở về.”
“Vương gia…” Thị vệ có chút khó xử, người bên trong không có bất cứ hồi đáp nào, thị vệ mím môi, rốt cuộc vẫn nghe Tần Thư Hoài nói, nhanh chóng quay đầu trở về vương phủ.
Hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài đi vào từ cửa chính, Tần Bồng đi theo phía sau Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài đi đường rất nhanh, cả người Tần Bồng đi đường giống như một chú rắn vậy, chậm rãi mà quyến rũ, Tần Thư Hoài đi vài bước thì có chút nhịn không được, quay đầu lại nhíu mày: “Đi nhanh chút.”
“Ồ?” Tần Bồng ngẩn người, sau đó là tiếng cười nhạo vang lên.
Nàng chợt nhớ tới, năm đó ra cửa cùng Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài cũng là như thế này, đứng ở phía trước nàng, quay đầu lại nhíu mày, chỉ là lời năm đó hắn nói chính là…
Đừng nghịch nữa.
Hiện giờ không phải thê tử của mình, lời này cũng không giống nhau, từ đừng nghịch biến thành đi nhanh chút, ngữ điệu cũng biến thành lạnh băng rất nhiều.
Tần Bồng có chút cảm khái, đi theo Tần Thư Hoài tới nơi tiếp khách, sau khi hai người ngồi xuống, Tần Thư Hoài nói thẳng: “Dùng bữa ngay bây giờ?”
“Không vội…” Tần Bồng giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài, cười nói: “Chúng ta đánh một ván cờ trước đi.”
“Được.”
Tần Thư Hoài cũng không thúc giục, bảo người đưa hộp cờ lên. Đồng thời lại cho người chuẩn bị cơm chiều.
Xuân Tố ngồi quỳ ở một bên pha trà cho hai người, sau khi hai người suy đoán xong, Tần Bồng cầm cờ đen đi trước.
Khai cục Tần Bồng làm rất ổn, hai người không nhanh không chậm đánh cờ.
Nhiều năm không gặp, phong cách chơi cờ của Tần Thư Hoài thay đổi rất lớn, trước kia hắn chơi cờ mang theo nét nhẹ nhàng quân tử, hiện giờ trong cờ mang theo nét tàn nhẫn lại ổn trọng, ép người khác đến mức có chút không thở nổi.
Tần Bồng đột nhiên rất tò mò, nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tần Thư Hoài đã trải qua chuyện gì mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.
Nàng trộm nhìn đối phương.
Tần Thư Hoài là một người trông cực kỳ đẹp, hôm nay so với thời thiếu niên, càng thêm mảnh khảnh, góc cạnh cũng càng thêm rõ ràng.
Khi hắn còn là thiếu niên chỉ là bởi vì không giao thiệp tốt mà nhìn như lạnh nhạt, nhưng có một đôi mắt thanh triệt ôn hòa, đặc biệt là khi nhìn nàng cười rộ lên, đáy mắt phảng phất như mặt hồ mùa xuân tháng ba, sóng nước lăn tăn, ánh sáng chiếu lấp lánh.
Mà hiện giờ hắn lại là một người mang theo một loại cao lãnh phát ra từ nội tâm, cách người ngàn dặm, một đôi mắt mà khi nhìn qua, căn bản không cảm giác được nửa phần ấm áp, tựa như trời đông giá rét lạnh thấu xương, tựa như núi cao tuyết lạnh.
Thiếu niên mềm mại kia không biết là đã bị phủ đầy bụi hay là bị phá hủy, hắn một người như một thanh kiếm lẻ loi, một thân tùng bách, cô độc hành tẩu tại thế gian này, vậy mà cũng không có nửa phần oán trách.
Tần Bồng nhìn hắn đến thất thần, Tần Thư Hoài nâng mắt lên, nhắc nhở nàng: “Hạ cờ.”
Tần Bồng thu hồi thần sắc, khóe miệng mang ý cười, giơ tay đặt quân cờ xuống, giọng nói nhu hoà, cũng không biết là mang theo tâm tình gì, hài hước nói: “Nghe nói vương gia cưới ba vị thê tử, không biết vương gia thích vị nào nhất?”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, dáng vẻ đứng đắn câu nệ của hắn làm Tần Bồng có hứng thú, truy vấn hỏi: “Vương gia, hm?”
“Ta không có ba thê tử.” Tần Thư Hoài cuối cùng cũng mở miệng, nói ra đáp án làm Tần Bồng không tưởng được, Tần Bồng ngẩn người, ngay sau đó cười ra tiếng: “Vương gia nói giỡn, vương gia cưới hỏi đàng hoàng ba vị thê tử, Triệu Bồng công chúa Bắc Yến, Khương Y nhà Khương tướng quân, tiểu thư Đổng Uyển Di nhà thừa tướng, chuyện này thiên hạ đều biết, vương gia chớ có khinh ta là nữ mà không biết.”
“Ta từng cho rằng ngươi là một người mềm yếu dịu ngoan…” Sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, đột nhiên chuyển đề tài, Tần Bồng mỉm cười không nói, chờ Tần Thư Hoài mở miệng, Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng: “Hiện giờ mới biết được, thì ra công chúa đa mưu túc trí.”
“A?”
“Giờ Tuất rồi.” Tần Thư Hoài đặt quân cờ xuống, Tần Bồng cũng đặt xuống một quân, Tần Thư Hoài cũng không ngẩng đầu lên nhưng lại hỏi: “Công chúa cảm thấy, Vệ Diễn về được hay không?”
Sắc mặt Tần Bồng bất động, ánh mắt nàng lạnh xuống.
Nghe Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng đã hiểu rõ, hiện giờ Tần Thư Hoài chơi cờ cùng nàng là nói trước ý đồ của nàng, hắn không chỉ là cùng nàng chơi cờ, mà còn là cùng nàng chờ.
Tần Thư Hoài đã biết ý đồ của nàng, đương nhiên cũng sẽ có phòng bị, trong lòng nàng không khỏi có chút hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ vân đạm phong khinh như cũ, không có chút khi*p đảm nào.
“Tiểu thúc hồi kinh thăm người nhà, tại sao không thể về?” Tần Bồng giả vờ như nghe không hiểu Tần Thư Hoài nói gì.
Tần Thư Hoài đặt xuống một quân cờ, không biết là bố cục từ khi nào, trong nháy mắt khi quân cờ được đặt xuống, cục diện thay đổi hoàn toàn, những quân cờ nhìn như không liên quan gì lại khớp với nhau từng mảnh từng mảnh, Tần Thư Hoài uống ngụm trà, sắc mặt vững vàng: “Còn giả ngu với ta? Ta chỉ là rất tò mò, làm sao ngươi biết hôm nay ta muốn đi chặn Vệ Diễn lại?”
Lời này của Tần Thư Hoài nói ra quá rõ ràng, Tần Bồng nhìn bàn cờ, sắc mặt trầm tĩnh.
Tần Thư Hoài không khỏi xem trọng nữ nhân trước mặt này thêm mấy phần, bị buộc đến mức như vậy lại vẫn là một bộ thong dong, không cần biết tài trí như thế nào, ít nhất phần tâm tính này đã mạnh hơn so với rất nhiều người.
Hắn bưng trà, chờ Tần Bồng trả lời. Tần Bồng trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Ta cũng rất tò mò, làm thế nào vương gia biết ta biết chuyện ngươi muốn chặn Vệ Diễn lại?”
“Ta hỏi một vấn đề trước.”
Tần Bồng cười cười, ném quân cờ vào trong hộp cờ, dùng tay chống cằm, giống như hồ ly ngửa đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Vương gia, ngươi xuống tay với Vệ Diễn, đây mới là điều đương nhiên, nếu ngươi không hạ thủ thì rất kỳ quái.”
“Ừm.” Tần Thư Hoài gật đầu, sát ý của hắn với Vệ Diễn rất rõ ràng: “Tiếp tục.”
“Năm ngày trước, ta nhận được thư của tiểu thúc, hắn nói rằng tám ngày sau đến, còn đề cập đến chuyện mẹ chồng bệnh nặng, ta tính toán từ số ngày nên biết, là vương gia vào ngày cung biến đó đã gửi tin, dụ hắn hồi kinh. Cục diện như lúc này, vương gia bảo hắn hồi kinh, ý đồ đã quá rõ ràng.”
“Vì thế ta kiểm kê nhân mã, muốn đi cứu tiểu thúc, chỉ là ta cũng không rõ ràng tuyến đường hắn trở về, cũng không biết nhân thủ của vương gia có bao nhiêu, khi nào động thủ, cho nên ta mới cố ý tới nhìn chằm chằm vương gia.”
“Ngươi thám thính rõ ràng vương phủ có bao nhiêu cái phòng, hỏi thị nữ giặt bao nhiêu bộ quần áo, hỏi rõ giờ ta làm việc và nghỉ ngơi, người ra vào lui tới mỗi cánh cửa ở vương phủ là ai.” Tần Thư Hoài gật đầu tỏ vẻ rõ ràng: “Là để suy tính ta có bao nhiêu phủ binh, cũng như phủ binh ra vào từ nơi nào. Vì sao ngươi suy đoán ta sẽ dùng phủ binh mà không phải quân đội?”
“Bởi vì quân đội có động tĩnh quá lớn, hơn nữa khó bảo toàn bên trong không có người Vệ gia. Rốt cuộc, quan hệ của Vệ gia ở trong quân rắc rối khó gỡ, Vệ gia gần như là tín ngưỡng của rất nhiều người trong quân đội Tề Quốc. Nếu chuyện ngươi Gi*t Vệ Diễn truyền ra thì sẽ ảnh hưởng quá lớn với ngươi. Mà Vệ Diễn bị ngươi lừa dối vội vàng lên đường, không có khả năng mang quá nhiều người, phủ binh là đã đủ rồi.”
“Mà ta ngày ngày canh chừng ngươi, quấn lấy ngươi, cũng rõ ràng hiểu biết nhất cử nhất động của ngươi, có bất cứ điều gì khác thường đều sẽ bị ta phát hiện.”
“Cho nên…” Tần Thư hoài giương mắt nhìn nàng: “Ngươi phát hiện hôm nay ta muốn động thủ, sau đó cho người chuẩn bị tốt rồi chờ ở trên đường đi?”
“Vương gia nói vậy quá phiền toái.” Tần Bồng nghiêng đầu: “Sao ta phải mai phục mỗi một đường đi? Ta đi theo người của vương gia không phải tốt hơn sao?”
“Vương gia người làm rất tỉ mỉ…” Tần Bồng cúi đầu uống trà: “Hoá trang thành gã sai vặt ngồi ở trong xe ngựa ra vào, căn bản nhìn không ra rằng rất nhiều người được phái đi ra ngoài. Chỉ là vương gia, hôm nay ta chỉ nhìn chằm chằm cửa nhà ngươi, hôm nay nhà ngươi mua rất nhiều rau dưa, trái cây, tơ lụa, kéo hai mươi xe ngựa. Ta từng hỏi chi phí ngày thường của các ngươi, trong phủ ngươi mới mua sắm một lượng lớn vào bảy ngày trước, ta rất muốn biết, ngài có ăn hết dùng hết không?”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, nghe Tần Bồng nói, suy nghĩ phong cách làm việc thường ngày của thuộc hạ mình, Tần Bồng nhìn dáng vẻ Tần Thư Hoài ăn mệt rất là vui vẻ, nàng cười đứng dậy: “Đi, ăn cơm thôi.”
Tần Thư Hoài đi theo phía sau Tần Bồng, ra khỏi phòng, bước vào đến phòng ăn, một đường hắn đều đang suy nghĩ, Tần Bồng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ mỉm cười nói: “Ta đã nói cách của ta, vương gia có thể nói cho ta biết, sao ngài thấy được ta không thích hợp hả?”
“Ngươi vì Vệ Dương mà thủ tiết mười năm, tất nhiên yêu hắn sâu đậm.”
Tần Bồng dừng bước chân lại, có chút nghi hoặc, không hiểu ý của Tần Thư Hoài lắm. Tần Thư Hoài ghét bỏ nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Mà hành vi của ngươi mấy ngày gần đây rất giống ngươi yêu ta.”
Tần Bồng: “…”
“Quan trọng nhất chính là…” Giọng điệu của Tần Thư Hoài không biết như thế nào lại mang theo chút dịu dàng: “Trước kia cũng từng có một người muốn gạt ta, lý do thoái thác gần giống như ngươi vậy.”
“Bị đã lừa gạt một lần thì sẽ không bị lừa lần thứ hai.”
Tần Bồng: “…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc