Trở lại phòng.
Khâu Lê sắp xếp hành lý cho Mạc Viễn Đông, lại đi toilet lấy một cái khăn lông cho anh, "Lau mồ hôi trên trán một chút."
Đây là dự định của Mạc Viễn Đông khi vào phòng.
Phòng khách đã rất mát mẻ, nhưng anh vẫn không ngăn được mà ra mồ hôi.
Không biết là do hai chân bó thạch cao bị nóng, hay là do chột dạ.
Anh lau mặt, lại lau lau tay.
Sau đó nâng hai chân thật cẩn thận, gác lên trên bàn trà, cả người dựa vào sô pha, đặt máy điều hòa trước hai chân cho giảm nhiệt.
Nhưng vẫn nóng.
Khâu Lê liếc mắt nhìn Mạc Viễn Đông một cái, trên trán vẫn còn có một tầng mồ hôi.
Cô cho rằng cơ thể của anh bị lạnh.
Xoay người đi vào phòng ngủ lấy thảm lông lại đây.
Mí mắt phải Mạc Viễn Đông chợt nhảy một chút, "Em muốn làm gì?"
Anh đã nóng muốn ૮ɦếƭ, lại thêm một cái thảm lông, xác định là muốn anh mọc rôm sẩy.
Khâu Lê đem thảm lông đặt ở trên hai chân của anh, "Chân bị thương không thích hợp với gió lạnh, về sau sẽ lưu lại di chứng viêm khớp, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Hai chân của anh bị che thật sự kín mít.
Mạc Viễn Đông: "..."
Anh đã tạo nghiệt gì.
Khâu Lê đổ cho anh ly nước ấm, "Hiện tại anh đang lạnh, nên uống chút nước ấm."
Mạc Viễn Đông: "..."
Lúc trước đầu óc bị nước vào, anh tới Tiểu Thành làm gì?!
Miễn cưỡng uống hai ngụm, Mạc Viễn Đông liền đuổi cô: "Em trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, lúc ăn cơm thì lại đến tìm anh."
Khâu Lê cười: "Em không mệt, cũng không buồn ngủ, nhiệm vụ của buổi chiều chính là cùng anh nói chuyện phiếm."
Mạc Viễn Đông nghẹn nghẹn, một chút khí đều thở không được.
Khâu Lê tự mình đến tủ lạnh lấy một bình đồ uống, ngồi xếp bằng đối diện với người ngồi trên sô pha, hỏi anh: "Lần này anh tính toán ở trong nước bao lâu?"
Mạc Viễn Đông: "Thời gian cụ thể còn chưa định, cảm giác đã nhiều năm cũng chưa về thăm ba mẹ, lần này có thể thời gian ở đây dài một chút."
Quan tâm hỏi về vấn đề tình cảm của cô: "Em cùng Cố Diễm thế nào rồi?"
Trên mặt Khâu Lê đầy ý cười, "Khá tốt, anh ấy ngồi một đêm xe lửa từ Bắc Kinh tới xem em, giữa trưa mới vừa đi Thượng Hải."
Uống cà phê uống có chút đắng, nhưng lại cảm giác thực ngọt.
Mạc Viễn Đông kinh ngạc không thôi, rồi sau đó cười nói: "Không nghĩ tới cậu ta cũng có một ngày như vậy, trước kia cậu ta không phải thường xuyên chế nhạo Thẩm Nghiên hay sao, nói Thẩm Nghiên nị nị oai oai, suốt ngày cũng chỉ vây quanh chị của em, không giống một người đàn ông, hiện tại chính mình lại thành người đàn ông như vậy."
Khâu Lê phản bác: "Đừng lấy Thẩm Nghiên so sánh với anh ấy được không! Không có gì có thể so được, Cố Diễm tốt như vậy, Thẩm Nghiên chính là một tên tiểu cặn bã."
Nói đến Thẩm Nghiên, Mạc Viễn Đông lại hiếu kỳ nói: "Hiện tại Thẩm Nghiên còn có liên hệ với Tây Văn không? Hai người bọn họ tách ra lâu như vậy, ai cũng chưa tìm người mới, liền tính toán như vậy cả đời sao?"
Khâu Lê lắc đầu: "Ai biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng mà rất nhanh là có thể biết đáp án."
Mạc Viễn Đông không rõ nguyên do: "Thế nào?"
Sau đó anh liếc mắt nhìn Khâu Lê một cái, phát hiện cô đang ngửa đầu uống cà phê, anh liền đem thảm lông run run, lộ ra một ít khe hở, cho gió lạnh máy điều hòa đi vào.
Khâu Lê: "Chị của em nói cuối tháng sẽ trở về, sau khi trở về khẳng định sẽ gặp mặt, đến nỗi còn có thể quay lại hay không liền xem duyên phận."
Cô vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể ở bên nhau.
Tính cách chị gái táo bạo mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có lúc gặp được Thẩm Nghiên, có thể thu liễm một chút.
Mà tính cách của Thẩm Nghiên thuộc chủ nghĩa đại nam tử hán, cũng chỉ ở trước mặt chị gái, mới nguyện ý nhân nhượng.
Đại khái là nước chát có đậu hủ vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mạc Viễn Đông tháo cúc áo trên cổ tay ra, lại đem ống tay áo vén lên, nhưng vẫn nóng.
Anh nói: "Chỉ cần Tây Văn còn có lòng hợp lại, Thẩm Nghiên bên kia khẳng định sẽ không thành vấn đề, em còn không biết Thẩm Nghiên sao, từ nhỏ đã bị Tây Văn khi dễ, bị đánh thành như vậy, còn lì lợm la liếm quấn lấy Tây Văn."
Khâu Lê: "..."
Cũng nhịn không được cười, "Anh ấy có thể chất chịu ngược."
Mạc Viễn Đông: "Chính xác, từ nhỏ đã bị Tây Văn đánh, lớn lên vẫn dán theo con bé, dung túng con bé."
Ấn tượng sâu nhất của anh chính là khi còn nhỏ Thẩm Nghiên cười Thu Thu không có răng, nói Thu Thu xấu, Tây Văn liền cầm ghế phá cửa kính nhà Thẩm Nghiên.
Tất cả mọi người cho rằng về sau Thẩm Nghiên có thể thu liễm một chút, nhưng nào biết cậu ta tính xấu không đổi, lại nói xấu Thu Thu, lần đó Tây Văn đánh cậu ta không nhẹ.
Nhưng mà Thẩm Nghiên cũng không đánh trả, tùy ý để Tây Văn lại đánh lại trảm, không thể tưởng tượng nhất chính là, cách một ngày, Thẩm Nghiên lại mặt dày đưa kẹo cho Tây Văn ăn.
Khi đó bọn họ không biết có ý tứ gì, đều cười Thẩm Nghiên không cốt khí, sợ con gái.
Hiện tại ngẫm lại, đại khái là Thẩm Nghiên dậy thì sớm, biết dùng chiêu này khiến cho con gái chú ý.
Nghĩ đến lúc còn nhỏ, Khâu Lê liền nhớ tới chị gái nhỏ ở ngõ hẻm, Đường Đường.
Cô hỏi Mạc Viễn Đông: "Anh còn nhớ Đường Đường không?"
Mạc Viễn Đông có chút khát, ly nước ấm đã lạnh đi.
Anh vừa lúc duỗi tay, ngón tay còn chưa chạm vào ly, nghe Thu Thu nói như vậy, liền bất động.
Ngước mắt, không đáp hỏi lại: "Cô ấy làm sao vậy?"
Khâu Lê cũng không chú ý tới biểu tình vi diệu của Mạc Viễn Đông, lo nói: "A, cũng không có gì, em nghe dì Cố nói, Đường Đường có con, đã hai tuổi..."
Cô tiếp tục nói.
Nhưng lúc sau, một chữ Mạc Viễn Đông cũng chưa nghe vào.
Cô có con?
Cô rời khỏi anh đã 4 năm.
Nhưng con của cô chỉ mới 2 tuổi...
Trước kia trong tiềm thức anh cảm thấy, cô sẽ trở về.
Cô không rời khỏi anh.
Chính là bốn năm qua đi, cô chưa từng quay đầu lại.
Bốn năm trước, một màn bọn họ tách ra kia, hiện tại rõ ràng phảng phất như tạc.
Ngày đó lúc rạng sáng, anh xã giao trở về, cô cáu kỉnh với anh, nói mùi vị nước hoa trên người anh quá nồng, cô nghe ghê tởm.
Anh có chút mệt mỏi, chịu đủ cô lòng dạ hẹp hòi.
Ngày đó, anh không dỗ dành cô, mà nói với cô: "Đường Đường, chúng ta tách ra một đoạn thời gian, lẫn nhau bình tĩnh một chút đi, anh mệt mỏi."
Trên mặt Đường Đường còn đọng nước mắt, hỏi anh: "Mạc Viễn Đông, anh thích phụ nữ khác, không cần em nữa có phải hay không?"
Anh không có tâm tình đi giải thích cái gì, rất phản cảm cô nghi thần nghi quỷ, liền nói với cô: "Em yêu cầu bình tĩnh, anh cũng yêu cầu."
Anh xoay người đi thư phòng.
Sau đó, lúc anh từ thư phòng ra tới, cô đã thu thập xong hành lý, đứng ở phòng khách, hai mắt đỏ lên nhìn anh.
Mỗi lần sau khi cô ầm ĩ, liền sẽ thu thập hành lý.
Anh nói: "Đi đâu, anh kêu tài xế đưa em."
Cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt trong vài phút, cảm xúc trong ánh mắt, anh cũng không đọc hiểu.
Sau đó, cô kéo rương hành lý xoay người liền đi.
Bóng dáng quật cường của cô, hiện tại anh nhớ tới, lòng đều đau.
Anh vẫn luôn cho rằng cô chơi mệt mỏi, nháo đủ rồi, liền sẽ trở về.
Trừ bỏ cô, anh còn không có nghĩ tới muốn cưới phụ nữ khác.
Nhưng sau đó, một tháng qua đi, hai tháng qua đi.
Nửa năm qua đi.
Cô vẫn không trở về.
Anh chủ động gọi điện thoại qua đi, cô nói cô có tình yêu mới, bảo anh đừng lại quấy rầy cô.
Anh cư nhiên là không tin, lại gọi qua đi.
Nhận điện thoại chính là một người đàn ông.
Sau đó bọn họ rốt cuộc cũng không liên hệ nữa.
"Tra nhị?!"
Thu Thu lắc lắc tay ở trước mặt anh, "Sao vậy anh choáng váng phải không?"
Cô đem ly nước đưa cho anh: "Uống nước."
Mạc Viễn Đông nói với cô: " Anh xuống máy bay có chút mệt, muốn ngủ trong chốc lát, em ở phòng khách xem TV hay là về phòng của mình?"
Thu Thu đứng lên: "Em về phòng của em đi."
Lại hỏi Mạc Viễn Đông: "Anh ở bên này chơi mấy ngày?"
Cô muốn đem hành trình kế tiếp sắp xếp lại một lần nữa.
Mạc Viễn Đông: "Ngày mai liền trở về Bắc Kinh."
Khâu Lê không vui: "Như thế nào lại gấp như vậy, không thể ở đây với em hai ngày sao?"
Mạc Viễn Đông thật vất vả mới có một tia cười, xoa xoa đầu cô, "Chờ đến sự tình bên Bắc Kinh xử lý tốt, anh lại qua đây, mang cho em đồ ăn ngon."
Khâu Lê không tình nguyện nói: "Vậy được rồi, nhớ rõ, mang nhiều đồ ăn ngon nha."
Lúc này ở Thượng Hải.
Sau khi Cố Diễm cùng Dung đổng nói xong chính sự liền rời khỏi tổng bộ Phương Vinh tại Thượng Hải.
Kết quả lần này chính là hai nhà hợp tác trò chơi, cuối cùng phân chia thành bốn sáu.
Lúc trước Dung Thâm kiên trì năm năm, mà anh kiên trì ba bảy.
Hiện tại là bốn sáu.
Nhìn như Dung Thâm cũng không có đạt tới mong muốn ích lợi chia làm.
Kỳ thật người thua chính là anh.
Anh tới dưới lầu cao ốc, Dung Thâm vừa lúc cũng đi ra, dáng vẻ vội vàng, nhìn dáng vẻ cũng muốn đi đến sân bay hoặc là nhà ga.
Ô tô của hai người gần như dừng lại ở trước cửa cao ốc.
Cố Diễm nhìn về phía Dung Thâm, Dung Thâm cũng đang nhìn Cố Diễm.
Suy nghĩ một lát, Cố Diễm vẫn nói, "Nhẫn trên ngón áp út của Thu Thu không phải để bài trí."
Dung Thâm cười, thực nhẹ.
"Từ trước đến nay tôi chưa cho chính mình một khuôn sáo, tìm phía đối tác nhất định phải tìm chưa lập gia đình hoặc là độc thân, việc hợp tác mới quan trọng nhất."
Cố Diễm cũng cười, "Hợp tác vui vẻ."
Sắc mặt Dung Thâm lạnh đi không ít, "Hợp tác vui vẻ."
Hai người nói xong cũng chưa liếc mắt nhìn đối phương một cái, từng người lên xe, rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Diễm vội, Thu Thu cũng vội.
Vội đến thời gian mỗi ngày hai người gọi điện thoại đều không bằng một phần ba thời gian lúc trước.
Mấy ngày nay Khâu Lê vội vàng ở Hoàn Bắc chạy mấy cái thị trường.
Gặp mặt xong mấy thương nhân, liền đi khảo sát mấy siêu thị bán lẻ.
Mỗi ngày đều phải đi năm sáu vạn bước, trở lại khách sạn liền trực tiếp ngã lên giường, có đôi khi cũng chưa kịp tắm, đã ngủ rồi.
Buổi tối thứ sáu, lúc nhận được điện thoại của Cố Diễm, cô đã lăn ra giường ngủ rồi.
Đôi mắt nhắm lại đều không mở ra được, cô vô lực "Alo" một tiếng.
Cố Diễm: "Ngủ rồi?"
"Ừ."
Cố Diễm nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ, "Lại không tắm rửa?"
Khâu Lê dụi dụi mắt, "Lập tức tắm. Anh đâu, về nhà chưa?"
Cố Diễm: "Không, còn ở công ty."
Mấy ngày nay chuyện phiền lòng không ít, mặt khác thành viên hội đồng quản trị, đều cố ý đầu tư B2B của Phương Quân, nói hiện tại B2B là đại xu thế của Internet.
Mặt khác Phương Quân B2B so với các công ty B2B khác có nhiều ưu thế, ít nhất có hậu cần của mình, có không ít các phân trạm phát triển tốt, vẫn là giao sở với công ty niêm yết.
Anh vẫn luôn chưa tỏ thái độ.
Bọn họ nói cuối tuần sẽ thảo luận một lần nữa.
Khâu Lê ngồi dậy, uống xong ly nước, tỉnh táo được một chút.
Không quên dặn dò Cố Diễm: "Đừng quá trễ, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi."
Cố Diễm đi đến bên cửa sổ, đốt thuốc lá, "Ừ, một lát liền trở về."
Hỏi cô: "Rất mệt sao?"
Khâu Lê cười: "Không mệt, nghe được giọng của anh liền không mệt."
Nơi nào đó ở trong lòng Cố Diễm như bị lông chim xẹt qua, mềm mại không diễn tả được.
Thấp giọng nói với cô: "Cuối tuần anh đi thăm em."
Buổi chiều ngày mai anh còn có cuộc họp, không kịp.
Khâu Lê ngoài miệng đáp, "Được."
Kỳ thật, cô đã mua vé cao tốc ngày mai 6 giờ về Bắc Kinh.
Chạy thị trường ở Hoàn Bắc không có gì thay đổi, kế tiếp cô liền phải đi Thanh Đảo.
Mấy thương nhân ở Thanh Đảo bên kia mấy hôm nay đi công tác, thứ hai mới có thể trở về.
Cô liền sắp xếp lại thời gian, thứ bảy về Bắc Kinh trước, cuối tuần lại đi Thanh Đảo.
Nghĩ đến ngày mai hơn 10 giờ là có thể đến Bắc Kinh, trong lòng cô liền kích động không thôi.
Nói bóng nói gió hỏi: "Ngày mai anh có tăng ca không?"
Cố Diễm: "Không tính tăng ca, buổi sáng ở nhà không có việc gì, buổi chiều có cái hội nghị cấp cao."
Khâu Lê thầm nghĩ, buổi sáng ở nhà không có việc gì, em đi tìm anh chơi.