Bởi Vì Có Anh - Chương 28

Tác giả: Uyển Nguyệt

Ngày Quốc Uy mất, ba mẹ tôi đã rất đau lòng rồi, nay nhìn thấy tôi suy sụp thế này, ba mẹ tôi lại càng đau đớn hơn. Hai tháng qua tôi tiều tụy đi trông thấy, ba mẹ tôi vì xót con gái mà làm đủ mọi cách để tôi có thể vực lại tinh thần sau cú sốc đó. Mẹ nắm tay tôi nhẹ nhàng khuyên bảo:
_ Con gái mẹ phải trở lại cuộc sống thôi, không thể mãi u u mê mê thế này được. Quốc Uy ở bên kia nó cũng không muốn nhìn thấy con đau khổ thế này đâu.
Nhìn khuôn mặt mẹ cũng đã hốc hác đi nhiều vì lo nghĩ cho tôi. Mẹ nói rất đúng, anh không muốn nhìn thấy tôi trong bộ dạng này đâu, anh muốn tôi lúc nào cũng phải như đóa hoa nở rực rỡ, anh đã đi rồi vậy nên tôi sẽ sống thay phần đời còn lại của anh. Tôi sẽ mặc những bộ váy mà anh thích, đi trên đôi giày mà anh tặng và trả thù thay cho anh nữa.
Những con người đã làm anh đau đớn, tất cả bọn họ sẽ đều phải trả giá. Đã mấy lần tôi đến gặp bác Trường để hỏi về việc điều tra vụ án đến đâu rồi nhưng nghe chừng vẫn chưa có chút manh mối nào. Vì vụ ẩu đả xảy ra trong rừng, không có camera và cũng không có ai chứng kiến, đã vậy mọi dấu vết đã bị chúng nó đốt sạch nên việc tìm kiếm cũng trở nên khó khăn.
Theo như những gì tôi tìm hiểu thì cách đây vài tháng, công ty nội thất Quốc Trường và công ty nội thất Vĩnh Tường xảy ra vụ tranh chấp hợp đồng mua bán gỗ. Theo nội dung bản hợp đồng thì công ty nội thất Quốc Trường có trách nhiều cung cấp các loại gỗ công nghiệp cho công ty nội thất Vĩnh Tường, giá bán đã được hai bên thống nhất theo từng đơn hàng cụ thể. Công ty nội thất Vĩnh Tường có trách nhiệm thanh toán trong vòng 2 tháng kể từ ngày nhận đầy đủ chứng từ thanh toán.
Thế nhưng khi công ty nội thất Quốc Trường tiến hành giao hàng cho công ty nội thất Vĩnh Tường như các bên giao kết tuy nhiên sau khi nhận đủ hàng thì công ty nội thất Vĩnh Tường không thực hiện việc thanh toán theo thỏa thuận của hợp đồng. Quốc Uy đã nhiều lần có công văn, điện thoại, gặp trực tiếp đôn đốc, nhắc nhở nhưng công ty Vĩnh Tường vẫn không thực hiện nghĩa vụ trả nợ. Vì vậy mà hai bên công ty bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, căng thẳng.
Vụ án xảy ra trong thời gian Quốc Uy đang làm đơn khởi kiện công ty Vĩnh Tường, số tiền mà công ty Vĩnh Tường nợ rất rất lớn, vậy nên công ty Vĩnh Tường sẽ nằm trong diện tình nghi đầu tiên của tôi.
Vì muốn toàn tâm toàn ý trả thù cho anh nên tôi đã làm đơn xin nghỉ việc ở công ty, dù rất yêu nghề nhưng tôi phải tạm gác lại một thời gian, vì có lẽ đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho anh.
Từ khi anh mất đến giờ, bác Trường chẳng còn mấy thiết tha với công việc, mỗi lần nhìn cơ ngơi đồ sộ bác lại thở dài buồn chán. Bây giờ niềm hy vọng duy nhất của bác chính là Bảo Bảo, vì vậy bác đã bắt đầu giục Hằng mau chóng sinh cháu nội để nối dõi.
Hằng vẫn phụ việc ở công ty và quản lý hai xưởng gỗ, còn vị trí giám đốc điều hành của Quốc Uy, bác Trường tạm thời làm thay. Tôi thì không biết gì về nội thất, thiết kế hay sale nên trong công ty chẳng có vị trí nào cho tôi cả, tôi bảo với bác Trường:
_ Bác cho con đi theo làm trợ lý cho bác nhé, tuy không phải chuyên ngành của con nhưng chỉ cần bác chỉ dạy con sẽ cố gắng làm tốt ạ.
Bác Trường nghe tôi nói vậy liền ngẩn người ra, bác hỏi?
_ Sao con lại muốn về công ty làm việc, chẳng phải con rất yêu thích nghề hướng dẫn viên hay sao?
_ Vì con muốn tìm hiểu vụ tranh chấp hợp đồng mua bán gỗ kỹ hơn.
_ Con nghi ngờ cái ૮ɦếƭ của Quốc Uy liên quan đến công ty Vĩnh Tường?
_ Vâng. Con đoán là bác cũng nghĩ như con phải không?
Bác trầm trầm:
_ Ừm. Nhưng hiện trường đã bị bọn chúng nó đốt sạch vì vậy khó có thể tìm ra manh mối. Bây giờ chỉ dựa vào vụ tranh chấp hợp đồng thì làm sao có thể quy chụp cho họ được?
_ Con đã có kế hoạch của con, bác chỉ cần cho con đi theo bác với chức vụ trợ lý của tổng giám đốc, con cần cái mác đó.
_ Chuyện này thì quá đơn giản, nhưng con có thể nói kế hoạch của con cho bác biết được không?
Tôi gật đầu rồi kể cho bác chi tiết kế hoạch mà tôi đã nghiền ngẫm bao đêm, kế hoạch này của tôi cũng phải cần đến sự trợ giúp của bác rất nhiều nên tôi muốn được bác ủng hộ. Tôi biết, hơn ai hết bác rất muốn trả thù cho con trai của mình, chỉ cần tôi lên một kế hoạch hoàn hảo thì bác sẽ không ngại giúp sức.
Nghe xong kế hoạch của tôi, đôi mắt bác sáng lên, bác gật gù:
_ Bác ở trên thương trường bao năm, cạnh tranh, đấu đá không ít nhưng tính về mưu kế thì chắc bác thua con rồi. Con sẽ làm được chứ?
Tôi gật đầu đáp:
_ Con nghĩ mình sẽ làm được, chỉ cần có thêm sự giúp đỡ của bác nữa thì phần trăm thành công sẽ cao hơn.
_ Được, chỉ cần trả thù được cho Quốc Uy thì dù có bán hết cả cơ ngơi này, bác cũng sẽ làm.
_ Không đến mức phải bán cơ ngơi này đâu bác, chắc sẽ có tổn thất nhưng sẽ không nhiều đâu. Mà kế hoạch này chỉ có con và bác biết thôi nhé, vì nhiều người biết sẽ rất dễ bị lộ.
_ Được.
Ngày hôm sau, tôi đi cùng bác Trường vào công ty với chức vụ trợ lý tổng giám đốc. Thật ra thì bác đã có 3 trợ lý, thêm tôi nữa là bốn, vì tôi không am hiểu gì nhiều về công việc này nên tôi chỉ làm vài việc vặt vãnh. Thời gian rảnh tôi tìm hiểu về công ty nội thất Vĩnh Tường và tìm hiểu về vụ kiện tụng mà Quốc Uy đang làm dở, chỉ có điều tôi với bác Trường đã lung tung văn phòng của Quốc Uy lên cũng không tìm thấy một tờ đơn kiện nào, kể cả bản hợp đồng mua bán gỗ của công ty Vĩnh Tường cũng không cánh mà bay.
Luật sư của công ty đang đảm nhận vụ kiện tụng đó, khi nghe tin Quốc Uy ૮ɦếƭ cũng đột ngột biến mất và không thể liên lạc được. Đây quả là một vụ dàn dựng có quy mô, bài bản, và tôi chắc chắn một điều rằng luật sư đã bị công ty Vĩnh Tường mua chuộc.
Qua tìm hiểu thì tôi được biết người trực tiếp ký hợp đồng cùng với Quốc Uy là giám đốc Vĩnh, con trai của tổng giám đốc Tường. Tên Vĩnh này cũng là một tay chơi khét tiếng ở Lào Cai, đã không ít lần ᴆụng độ với Quốc Uy ở quán bar. Tuy nhiên vì việc làm ăn của công ty mà hắn ta phải giả bộ vui vẻ để ký hợp đồng, nhưng sau khi đã nhận đủ hàng, hắn lại bắt đầu lật lọng, giở trò.
Bây giờ việc đầu tiên trong kế hoạch của tôi là phải tiếp cận được tay Vĩnh đó. Tôi biết buổi tối nào hắn cũng đến quán bar để uống rượu vậy nên tôi đã chọn một buổi tối đẹp trời, nhờ chị Hoa trang điểm cho tôi thật lộng lẫy, sau đó tôi chọn một bộ đồ thật gợi cảm và quyến rũ rồi gọi một chiếc taxi đưa tôi đến quán bar.
Quán bar này, Quốc Uy đã nhiều lần dẫn tôi đến đây. Khung gian quán vẫn vậy, vẫn nhộn nhịp và đủ các sắc màu, chỉ có điều ngày hôm nay tôi đến đây có một mình, trong lòng tôi lại bắt đầu cuộn trào lên nỗi nhớ anh da diết, dù rất muốn bật khóc nhưng tôi phải cố kìm nén cảm xúc lại, lúc này phải đặt chuyện hệ trọng lên hàng đầu.
Gạt đi những cảm xúc trong lòng, tôi cố nở một nụ cười bước vào trong quán rồi chọn một chỗ ngồi gần với tên Vĩnh nhất. Tên Vĩnh rất thích những cô gái mới mẻ vậy nên tôi chỉ cần ngồi uống rượu bình thường thôi cũng có thể thu hút được hắn.
Hắn cầm ly rượu rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh tôi, hắn đong đưa:
_ Chào người đẹp, sao lại đi uống rượu một mình thế này, có chuyện buồn à?
Thường thì đàn ông họ không thích một cô gái quá dễ dàng, họ thích những cô gái có vẻ kiêu kỳ, càng khó tiếp cận và càng khó cưa đổ thì họ càng tò mò muốn chinh phục. Nắm bắt được tâm lý đó nên khi tên Vĩnh tới bắt chuyện tôi vẫn điềm nhiên ngồi uống rượu, sau đó thờ ơ trả lời:
_ Tôi thích uống rượu một mình đó, thì sao? Liên quan gì tới anh không?
_ Không liên quan tới anh nhưng nhìn thấy người con gái đẹp ngồi buồn thế này anh cũng thấy chạnh lòng. Em có thể cho anh được ngồi đây uống rượu cùng em không?
_ Nếu anh thích thì cứ việc.
Tôi ngồi im lặng, lắc lắc ly rượu trên tay rồi lại đưa lên miệng uống sạch. Anh ta dường như thấy tôi không muốn nói chuyện nên cũng chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh tôi uống rượu. Sau khi uống gần hết chai rượu whisky, tôi cầm chiếc túi xách rồi loạng choạng đứng dậy ra về.
Anh ta cũng rất ga lăng, thấy tôi đứng không vững liền chạy lại đỡ rồi ngỏ ý:
_ Em đọc địa chỉ nhà đi anh sẽ đưa em về.
Tôi đẩy anh ta ra rồi lè nhè nói:
_ Tôi có chân, tôi có tiền, tôi sẽ tự về….
_ Nhưng em say quá rồi, về một mình sẽ rất nguy hiểm.
_ Tôi với anh chỉ là người dưng thôi mà, sao anh lại lo lắng cho tôi. Hóa ra trên đời này vẫn còn người tốt với tôi đến vậy. Cảm ơn anh nhưng hôm nay tôi sẽ tự về.
Dứt lời, tôi leo lên chiếc taxi gần đó, sau đó giơ tay lên tạm biệt anh ta. Buổi gặp gỡ đầu tiên này đối với tôi khá là thành công rồi, tôi cũng không thể ngờ bản thân lại có thể giữ được sự bình tĩnh đến phút cuối, bởi chỉ cần nhìn thấy mặt kẻ đã hại ૮ɦếƭ người yêu của mình là máu trong người tôi lại sôi lên sùng sục vì căm hận.
Vài ngày sau đó tôi mới quay trở lại quán bar, lần này tôi vẫn nhờ đến bàn tay của chị Hoa biến hóa tôi thành mỹ nữ, sau đó tôi mặc lên người bộ trang phục nửa kín nửa hở rồi bắt taxi tới quán bar.
Vào trong quán, lướt nhìn qua một lượt tôi đã thấy tên Vĩnh đang ngồi ở chỗ quen thuộc. Tôi đi lướt qua hắn giả vờ như không nhìn thấy, sau đó tôi lại chọn một góc lặng lẽ uống rượu.
Chỉ chưa đầy 2 phút sau, tên Vĩnh đã ngồi sát bên cạnh tôi, anh ta hỏi:
_ Hôm nay em lại đi một mình à?
Tôi thở dài trả lời:
_ Tôi không có bạn.
Hắn ta nghe chừng ngạc nhiên lắm, hắn " Ồ" lên rồi bảo:
_ Người xinh đẹp, dễ thương như em thế này mà lại không có bạn sao? Vậy làm bạn với anh đi?
Tôi khẽ bật cười, bây giờ tôi mới ngước mắt lên nhìn anh ta, tôi hỏi:
_ Sao anh lại muốn làm bạn với tôi.
_ Vì thấy em cũng đơn độc giống anh….
_ À……..
Anh ta cầm ly rượu rồi đưa lên trước mặt tôi, anh ta nói:
_ Uống với anh một ly nhé.
Tôi mỉm cười nâng ly lên, chạm vào ly anh ta, sau đó từ từ uống cạn.
_ Anh tên là Xuân Vĩnh, còn em?
_ Tôi tên Tuệ Nghi.
_ Tên của em rất hay, rất ấn tượng. Mà em mới đến đây lần này là lần thứ hai đúng không? Vì trước đây anh chưa nhìn thấy em bao giờ.
_ Vâng đây là lần thứ hai em đến quán này và thật tình cờ cả hai lần đều gặp anh ở đây.
_ Trừ những hôm có việc bận thì ngày nào anh cũng ngồi ở quán này, khi nào buồn cứ đến đây, anh sẽ sẵn sàng uống rượu cùng em.
_ Cảm ơn anh. Dạo gần đây em áp lực công việc quá nên mới tìm tới đây để giải khuây thôi.
_ Chắc công việc của em vất vả lắm…..
_ Vâng.
Buổi thứ hai, tôi dừng lại ở mức độ làm quen thôi vì chuyện này không thể nóng vội được, nếu vội vàng quá sẽ rất dễ hỏng việc, vậy nên từng bước đi tôi phải tính toán thật kỹ càng và tỉ mỉ.
Những ngày sau đó, tần suất gặp nhau của chúng tôi ngày càng nhiều hơn, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Rồi khi bắt đầu đã thân quen hơn, tôi bắt đầu giả vờ kể cho anh ta nghe về áp lực công việc mà tôi đã lên kịch bản sẵn.
_ Anh có biết không, ông sếp của em cực kỳ cực kỳ khó tính, tính tình ông ta kiêu ngạo không ai sánh bằng. Yêu cầu của ông ta cũng không giống ai, tất cả trong mọi công việc, ông ta yêu cầu làm thế nào để đạt hiệu quả một cách tốt nhất, nhanh nhất và rẻ nhất. Nếu kết quả thiếu một trong ba yếu tố đó thì ông ta không ngại ngần ném 乃út, ném giấy vào mặt tôi rồi chửi tôi " Ng.u". Mỗi ngày đến công ty là một ngày căng thẳng, tôi thật sự rất mệt mỏi.
Vừa nói tôi vừa bày ra vẻ mặt khổ sở, anh ta có vẻ như rất đồng cảm với tôi, anh ta vỗ vai tôi an ủi:
_ Nếu công việc ở công ty đó áp lực như vậy sao em không xin nghỉ quách đi, ở Lào Cai mình thiếu gì công ty cho em chọn đâu.
_ Biết là vậy nhưng tiền lương ông ta trả cho em rất hậu hĩnh, vì thế dù nhục nhã, áp lực nhưng em vẫn phải cố.
_ Thế em làm ở công ty nào vậy?
Nghe câu hỏi của anh ta, tôi khẽ mỉm cười trong lòng, vậy là mọi chuyện đang đi đúng theo ý của tôi. Thế nhưng bên ngoài tôi vẫn phải bày ra bộ mặt đáng thương, tôi khẽ nói:
_ Anh biết công ty nội thất Quốc Trường chứ? Em đang làm trợ lý cho tổng giám đốc Trường đó ạ. Thật lòng không muốn kể xấu sếp của mình chút nào đâu nhưng em thấy rất bức bối nên muốn trải lòng với anh chút thôi.
Khi nghe thấy tôi nói tôi làm ở công ty Quốc Trường, sắc mặt tay Vĩnh bỗng thay đổi. Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã lấy được dáng vẻ điềm tĩnh, anh ta nhìn tôi rồi khẽ nhếch mép nở một nụ cười, nụ cười đó thật thâm sâu và khó đoán.
Tôi có chút lạnh sống lưng nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình thản, tôi giả đò hỏi anh ta:
_ Vậy anh làm nhân viên của công ty nào, công ty anh làm có áp lực không?
Ánh mắt anh ta bỗng nhìn xa xăm, anh ta gật đầu đáp:
_ Công việc nào chẳng có áp lực, chỉ là áp lực ít hay nhiều mà thôi.
Nói đến đây, anh ta bỗng dừng lại đưa ly rượu lên miệng uống cạn, sau đó anh ta nhìn tôi một cách dò xét, anh ta hỏi:
_ Mà thật sự em không biết anh là ai à?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi thản nhiên đáp:
_ Biết chứ, anh là Xuân Vĩnh.
_ Em biết vậy thôi à???
Tôi nhíu mày nhìn kỹ anh ta hơn, tôi bảo:
_ Chắc anh không phải là diễn viên hay ca sĩ gì đó chứ, tôi nhìn anh không giống lắm.
_ Thế nhìn anh giống nhân viên quèn hơn à?
_ Không, nhìn anh bóng bẩy vậy chắc cũng cỡ nhân viên cấp cao, như trưởng phòng chẳng hạn.
_ Vậy à….. Ở quán này ai cũng biết anh duy chỉ có em là không biết thôi. Anh là Xuân Vĩnh, đang làm giám đốc công ty nội thất Vĩnh Tường và là con trai duy nhất của tổng giám đốc Tường. Chắc em biết rất rõ về công ty nội thất Vĩnh Tường đúng không, người trong ngành mà không biết nhau thì thấy hơi lạ đó nhỉ?
Tôi biết kiểu gì anh ta cũng sẽ nghi ngờ, vậy nên bây giờ là lúc quan trọng để khiến anh ta phải tin tưởng tôi. Tôi giả vờ tròn xoe mắt ngạc nhiên:
_ Ồ….. thật vậy sao, anh là giám đốc Tường??? Suốt hai tháng qua nói chuyện với anh sao tôi lại không nhận ra nhỉ??? Tôi đã từng nhìn thấy ảnh anh ở trên báo nhưng sao bên ngoài nhìn anh khác quá, anh có biết là bên ngoài nhìn anh rất đẹp trai hay không?
_ Vậy sao??? Tôi đẹp trai thế này liệu cô có muốn ngủ với tôi không……. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc