Nhìn Hằng đang ôm cứng lấy anh, mắt tôi bỗng tối sầm lại, trong lòng như có ngọn lửa đang trào dâng, tôi rất muốn chạy vào tách Hằng ra khỏi người anh nhưng lúc này tôi chẳng rõ giữa hai người đang xảy ra chuyện gì nên tôi phải thật kìm nén. Tôi nắm chặt bàn tay lại kiên nhẫn đứng xem hai người bọn họ đang làm trò gì.
Quốc Uy thở dài, khuôn mặt có phần cau có, anh gỡ tay Hằng ra khỏi người mình rồi nghiêm nghị nói:
_ Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của cô được, làm như vậy là trái với luân thường đạo lý, là loạn luân đấy cô biết không. Cô là người chủ động đòi lấy em tôi thì cô phải rất rõ lựa chọn này của cô sẽ được gì và mất gì chứ, vậy nên bây giờ hãy quay trở về nhà và một lòng, một dạ chăm sóc em tôi, nếu cô dám làm tổn thương đến Bảo Bảo tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Hằng nghe chừng vẫn chưa muốn bỏ cuộc, nó không chút hổ thẹn mà từ từ cởi từng mảnh vải trên người xuống khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Hằng trong mắt tôi là một người đoan trang, hiền thục, tôi không thể ngờ rằng Hằng lại có thể làm ra được loại chuyện như thế này.
Hằng ngước đôi mắt long lanh nhìn Quốc Uy, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng:
_ Em biết em làm như thế này là không đúng, nhưng anh hãy hiểu cho em, em cũng chỉ là một người phụ nữ, em khao khát được làm mẹ, xin anh giúp em, chỉ một lần này thôi.
Khuôn mặt Quốc Uy lúc này rất khó coi, anh tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Hằng rồi quát lớn:
_ Nhìn cô thật thảm hại, cô thèm khát đến mức độ này cơ à. Nếu cô muốn một đứa con thì không cần phải nhọc tâm đến nhờ tôi đâu, em trai tôi tuy bị trầm cảm nhưng về khoản sinh lý nó vẫn phát triển bình thường, chỉ cần cô chủ động dạy nó thì tôi đảm bảo cô muốn bao nhiêu đứa con cũng có.
_ Nhưng em không thể…….. không thể làm chuyện đó với Bảo Bảo, Bảo Bảo đang rất trong sáng em không muốn vấy bẩn lên người cậu ấy.
_ Đã là vợ chồng rồi thì trước sau gì chả phải xảy ra chuyện đó, nếu cô thấy Quốc Bảo vẫn còn nhỏ thì đợi thêm vài năm nữa, chờ đến lúc nó trưởng thành hơn thì vẫn chưa muộn cơ mà, việc gì cô phải vội vàng vậy?
_ Em vội vàng là vì em sợ, em sợ một khi anh đã cưới Tuệ Nghi về rồi thì em không còn cơ hội nữa. Chỉ cần ngủ với em một đêm nay thôi mà….
Vừa nói Hằng lại lao vào ôm chặt lấy Quốc Uy, anh lúc này dường như đã không thể giữ nổi bình tĩnh, anh đẩy mạnh khiến Hằng ngã lăn ra đất, anh tức giận đến tím mặt.
_ Mặc quần áo vào và mau cút ra khỏi đây. Nếu không tôi sẽ quay lại hình ảnh này của cô rồi tung lên mạng đấy, đến lúc đó đừng trách tôi, cô biết là tôi nói được làm được đúng không? Vậy nên khôn hồn thì biến ngay, đừng đứng trước mặt tôi lả lơi nữa, tôi không có hứng với cô đâu.
Trước thái độ cứng rắn của Quốc Uy, Hằng chỉ biết ngậm ngùi rơi nước mắt, bàn tay run rẩy cài lại từng nút áo. Sau đó Hằng đứng dậy, hít thở một hơi thật sâu rồi cay đắng nói:
_ Anh phũ phàng với em đến thế sao anh, được thôi…….
Nói rồi, Hằng đưa tay lên tự lau khô nước mắt trên khuôn mặt mình, sau đó lạnh lùng bước về phía cửa. Tôi thấy vậy liền trốn sau cánh cửa để không phải chạm mặt Hằng, chờ cho Hằng đi khuất rồi tôi mới bước vào trong nhà. Anh lúc này đang đứng quay lưng về phía tôi nên anh không hề bước có người bước vào nhà, tôi đi thật nhẹ nhàng tiến lại phía anh rồi đặt hộp gà đen xuống bàn. Tôi đi lại gần anh hơn nữa thì thấy anh đang hì hục rửa tay dưới vòi nước, tôi chẳng biết tay anh bị dính cái gì mà làm anh cắm đầu rửa 5 phút chưa xong, đến khi thấy bàn tay của anh đỏ ửng lên tôi mới vội lên tiếng:
_ Tay bị dính gì mà anh rửa gớm vậy, đỏ ửng cả lên rồi kìa.
Nghe thấy giọng tôi, anh giật mình quay lại tròn mắt nhìn, thấy anh cứ đứng ngẩn ra tôi nói tiếp:
_ Sao nhìn thấy em anh lại hoảng hốt thế, anh đang làm chuyện gì mờ ám sau lưng em à.
_ Đâu có….
Tôi lừ mắt lườm anh rồi hỏi lại:
_ Thật không?
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại tôi:
_ Em đến đây từ lúc nào.
Tôi thản nhiên trả lời:
_ Vừa đúng lúc được xem kịch hay.
_ Vậy là em đã…. nhìn thấy hết rồi.
Tôi gật đầu:
_ Dạ….. Người yêu em thật là bản lĩnh, anh… xứng đáng có được em.
Anh khẽ bật cười, anh tiến lại bế bổng tôi lên, hai chân tôi kẹp chặt lấy hông anh, hai tay vòng qua ôm cổ anh, tôi thủ thỉ:
_ Hằng muốn xin anh một đứa con à?
_ Ừm…..
_ Em không thể hiểu nổi sao Hằng lại có suy nghĩ như vậy nữa.
_ Anh nói với em rồi mà, Hằng không hề hiền lành như vẻ bề ngoài cô ta thể hiện đâu. Cũng có tâm cơ đấy, chắc anh phải để ý đến cô ta nhiều hơn mới được.
Anh đúng là có đôi mắt nhìn thấu được lòng người, từ trước đến nay anh nhìn người chưa bao giờ sai cả, chỉ có tôi là có mắt như mù, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, tôi chẳng thể đoán được ai tốt, ai xấu nữa. Tôi thở dài bảo anh:
_ Sao anh có đôi mắt tinh tường vậy, thế này chắc chả có ai lừa được anh đâu nhỉ?
Anh nhìn tôi nở một nụ cười ẩn ý, anh nghiêng đầu nói:
_ Có đấy, vẫn bị em lừa đó thôi.
_ Anh điêu, em lừa anh cái gì chứ?
_ Lừa anh làm chồng em…
_ Nếu đã biết bị lừa thì bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp đấy…
_ Nhưng biết sao giờ, anh lại yêu em mất rồi….
Tôi bật cười, rồi chỉ về phía bàn nói:
_ Anh ăn tối chưa, em mua gà đen trên Sapa về cho anh đấy.
_ Anh chưa, hôm nay biết em về nên anh chờ em ăn tối cùng.
_ Vậy anh thả em xuống đi rồi còn ăn cơm nữa.
Anh hôn vào môi tôi một cái rồi mới chịu thả tôi xuống, anh tiến về phía bếp hâm lại đồ ăn cho nóng, còn tôi lăng xăng sắp bát đũa. Nhìn chúng tôi lúc này y như cặp vợ chồng mới cưới, đồ ăn đã được sắp ra, anh rót hai ly rượu vang đỏ rồi đưa cho tôi một ly, anh nói:
_ Ngày mai nói chuyện người lớn rồi em có thấy lo lắng không?
Tôi mỉm cười lắc đầu:
_ Có anh bên cạnh em không thấy lo lắng chút nào cả.
_ Ừ. Đợt này cuối năm, công việc của cả anh và em đều nhiều nên phần chuẩn bị lễ cưới cũng chậm hơn so với tiến độ, váy cưới chắc phải ra giêng mới may xong.
_ Em chỉ cần một đám cưới đơn giản thôi, anh đừng làm cầu kỳ quá.
Anh khẽ cười rồi bảo:
_ Chuyện hệ trọng cả đời sao mà làm qua loa được chứ, anh muốn em trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất và hạnh phúc nhất….
Từ khi yêu anh đến giờ chưa một lần anh làm tôi buồn, anh luôn bên cạnh quan tâm, lo lắng, bảo vệ cho tôi. Chỉ cần trên bước đường đời luôn có anh nắm chặt tay tôi thì kể cả phía trước là giông bão tôi vẫn sẽ thấy yên tâm.
Ngày hôm sau, hai bên gia đình gặp gỡ và chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ. Vì hai bên gia đình đã thân quen với nhau mấy chục năm rồi nên cũng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn, mọi thủ tục cũng không câu nệ và rườmĐám cưới của chúng tôi được tổ chức rà.
Sau khi hai bên gia đình nói chuyện và ăn uống cùng nhau xong thì mẹ tôi liền kéo bạn Tình lại một góc để nói chuyện, lúc đó tôi đang dọn dẹp ở gần nên nghe được rất rõ.
Mẹ tôi nói:
_ Chị em mình giờ cũng đã sắp thành thông gia với nhau rồi vậy nên có chuyện này em muốn nói. Chuyện năm xưa là em đã cư xử không tốt, nhưng chị cũng biết chồng em chỉ là một công chức bình thường, tiền lương hồi đó chỉ đủ trang trải sinh hoạt cho cả nhà chứ không có dư giả, vậy nên em không giúp được gì cho nhà bác cả. Đến giờ nghĩ lại em vẫn thấy áy náy lắm, chỉ mong chị hãy quên đi chuyện năm xưa để cùng nhau xây dựng, vun vén cuộc sống sau này cho hai đứa bọn nó.
Bác Tình thở dài:
_ Chuyện năm xưa tôi chẳng còn để ý gì đến nữa đâu nên cô không phải lo. Cô sợ tôi làm khó dễ con gái cô nên hôm nay mới nói ra được những lời này đúng không?
Mẹ tôi khẽ tủm tỉm cười, bà bảo:
_ Sau này con gái em thì cũng là con chị, nên mong chị cư xử nhẹ nhàng với con bé thôi nhé.
_ Biết vậy…….
Lúc này, ông nội và bác Trường đã lên xe chuẩn bị ra về nên bác Tình cũng chỉ bỏ lửng câu nói ở đó rồi vội vã ra xe. Khi chiếc xe đã đi khuất rồi tôi vẫn đứng chôn chân ở đó nhìn mẹ, nước mắt chẳng biết rơi ra từ lúc nào mà ướt đẫm cả đôi gò má.
Mẹ nhìn thấy tôi như vậy liền tiến lại đưa tay lên đánh nhẹ vào người tôi một cái, mẹ mắng:
_ Ai làm gì mà khóc sướt mướt thế, dọn dẹp nhanh lên đi.
Tôi sụt sịt gọi:
_ Mẹ ơi……
Dứt lời, tôi vòng tay ra ôm mẹ, trước đây vì tôi vẫn còn bồng bột nên chưa thấu hiểu được những yêu thương mà mẹ dành cho tôi. Tôi ôm chặt lấy mẹ rồi khẽ nói:
_ Con cảm ơn mẹ……
Mẹ xoa đầu tôi rồi bảo:
_ Nuôi con gái lớn bằng đây rồi mà giờ mới nghe được một câu mát lòng mát dạ. Con lấy được Quốc Uy là mẹ an tâm lắm rồi, trước đây không phải vô cớ mà mẹ gán ghép con với Quốc Uy đâu, mẹ nhìn thấy ánh mắt của thằng bé nhìn con rất có tình ý.
_ Vậy sao mẹ? Sao con lại không nhìn ra sớm nhỉ.
_ Thì giờ nhìn ra cũng đâu có muộn. Thôi dọn dẹp đi còn vào nghỉ ngơi, dạo này con đi tour nhiều nên gầy lắm rồi đó, chịu khó ăn uống vào.
_ Dạ. Con nghe rồi thưa mẹ.
Lúc này, tôi mới buông mẹ ra rồi tiếp tục quét dọn nhà. Đáng lẽ ra chiều nay Quốc Uy sẽ đưa tôi đi massage, xông hơi và tắm thuốc dao đỏ để tôi được thư giãn sau khoảng thời gian liên tục đi tour thế nhưng vừa ăn cơm xong thì anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý nói vụ mua bán gỗ đang xảy ra tranh chấp gì đó nên cần anh phải đến xử lý gấp.
Anh đi rồi nên tôi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, hết dọn dẹp rồi lại đi chăm sóc mấy cây hoa trước cửa. Đang hì hụi nhặt cỏ thì bỗng nhiên anh Tùng xuất hiện, anh ngồi xuống bên cạnh tôi thở dài:
_ Cuối cùng thì em vẫn chọn Quốc Uy.
Sau cái lần tặng hoa hôm 20 tháng 10 thì tôi biết anh Tùng có tình ý với tôi, nhưng tôi thì chưa bao giờ có một chút tình cảm nam nữ nào với anh cả. Tôi ngước mắt lên nhìn anh rồi cười lảng sang chuyện khác:
_ Hôm nay anh không phải đi trực à?
_ Anh không. Ở nhà buồn quá nên ra ngoài ngõ chơi chút thôi, cho anh nhặt cỏ cùng nha.
_ Dạ. Anh nhặt cỏ đi để em xới đất, mà trước đây em thấy anh hễ có thời gian rảnh là lại đọc sách mà, sao hôm nay lại có thời gian đi chơi.
_ Thú thật với em là anh bị mẹ đuổi ra ngoài, mẹ anh mong ngóng có cô con dâu lắm rồi.
_ A….. vậy đừng có nói là hôm anh tặng hoa em cũng là mẹ anh bảo nha, em nghi lắm.
Anh Tùng cười cười rồi gãi đầu, nhìn thái độ của anh là tôi biết mình đã đoán đúng, tôi đập vào cánh tay anh rồi bảo:
_ Đàn ông con trai phải tự chủ động thì mới kiếm được người yêu chứ, ở bệnh viện thiếu gì con gái đâu, anh phải mạnh mẽ lên.
_ Nhưng anh không có tình cảm với ai cả, buồn đang có chút tình cảm với em thì em lại đi lấy chồng mất rồi…
Tôi nghe anh nói mà chỉ biết cười, đanh định trêu lại anh thì đột nhiên Quốc Uy từ đâu nhảy vào ngồi giữa tôi và anh Tùng, Quốc Uy nhìn tôi rồi lại quay qua nhìn anh Tùng, anh hắng giọng hỏi:
_ Ông làm gì mà ngồi sát người yêu tôi thế, tránh ra chút đi….
Anh Tùng cười khổ giải thích:
_ Hai anh em tôi chỉ đang nói chuyện bình thường, cậu làm gi mà căng thẳng thế…
Quốc Uy đưa tay lên ôm vai tôi, anh thản nhiên nói:
_ Tại người yêu tôi xinh đẹp quá mà nên tôi sợ bị người khác dụ dỗ ý.
Nói rồi, Quốc Uy quay sang tôi nói:
_ Lên xe đi, anh đưa em đi massage.
Vì lúc này đã là xế chiều rồi nên tôi cũng không muốn đi nữa, tôi bảo với anh:
_ Giờ cũng muộn rồi nên để hôm khác nha, tối nay em muốn ở nhà nghỉ ngơi, trò chuyện cùng bố mẹ.
_ Ừ, cũng được, hay lên phòng anh massage cho em nhé.
Tôi đỏ mặt xấu hổ liếc nhìn anh Tùng sau đó ghé tai Quốc Uy nói:
_ Đang có anh Tùng ở đây đấy.
_ Có sao đâu….
_ Anh đúng là mặt dày…..
Tôi vừa nói dứt câu thì liền bị anh bế lên, anh còn quay lại nói với anh Tùng:
_ Tôi mang vợ về để chăm sóc đây, tạm biệt ông nhé.
Anh nói mà khuôn mặt tỉnh bơ không chút ngại ngùng, còn tôi thì xấu hổ đến mức chỉ biết giấu mặt vào người anh không dám ngẩng đầu lên chào anh Tùng nữa. Anh bế tôi về nhà anh rồi đặt tôi ngồi xuống ghế, anh nhẹ nhàng xoa Ϧóþ bàn chân cho tôi, anh nói:
_ Công việc của em phải đi lại nhiều nên gót chân bị chai rồi đây này, nếu không phải vì từ nhỏ em đã yêu thích công việc này thì bây giờ nhất định anh sẽ không cho em làm đâu, công việc này quá là vất vả.
_ Em không thấy vất vả chút nào cả, sau này mỗi lần em đi tour về anh Ϧóþ chân cho em nhé.
_ Tất nhiên rồi, sau này ngày nào anh sẽ Ϧóþ chân cho em…
Tôi mỉm cười gục đầu vào иgự¢ anh, nhắm mắt lại tôi mơ màng về cuộc sống sau này của chúng tôi rồi ngủ quên trong lòng anh lúc nào không hay.
Thời gian cứ vậy trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân. Mùa xuân ở mảnh đất Lào Cai đẹp lắm bởi cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Sắc màu rực rỡ của hoa đào, hoa mận, hoa lan tràn ngập trên khắp các nẻo đường. Nhìn khung cảnh ngày xuân khiến tôi tràn đầy sức sống, chưa bao giờ tôi lại thấy mùa xuân đẹp đến thế.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trọng đại nhất của cuộc đời tôi, chiếc váy cưới đã được may xong, anh hẹn tôi chiều nay xong việc anh sẽ về đón tôi đi thử. Thế nhưng chẳng biết anh bận việc gì mà đến tối cũng chưa thấy anh về, tôi lo lắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, tôi ra ngoài cổng đứng chờ đến 11 giờ đêm vẫn không thấy bóng dáng anh trở về. Chưa bao giờ anh lỡ hẹn mà không báo trước cho tôi biết, bình thường dù có bận đến mấy đi chăng nữa thì anh sẽ cố gắng nhắn tin về để tôi yên tâm. Tôi lúc này đứng ngồi không yên, ruột gan nóng như lửa đốt, tự dưng tôi có một linh cảm không lành.
Tôi cố đứng đợi thêm một lúc nữa thì chợt thấy một chiếc ô tô đen đang phi tới, ngỡ tưởng là anh về nhưng khi cánh cửa xe mở ra, nhìn thấy chú Hùng từ trên xe bước xuống tôi có chút thất vọng. Tôi còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì chú đã hối thúc tôi lên xe.
_ Cô Tuệ Nghi mau lên xe đi.
_ Đêm muộn thế này còn lên xe để đi đâu vậy chú, chắc anh Quốc Uy bận việc nên nhờ chú đến đón cháu ạ?
Chú Hùng nhìn tôi, ánh mắt có chút gì đó rất đau khổ, chú nghèn nghẹn nói:
_ Cậu Quốc Uy….. xảy ra chuyện rồi…..
Lời chú Hùng vừa nói như tiếng sét đánh ngang tai, tôi như thể không tin nổi vào chính tai mình nữa, tôi lắp bắp hỏi lại:
_ Sao….. sao cơ…. chú bảo Quốc Uy…. anh ấy xảy ra chuyện gì rồi hả chú?
_ Cô cứ lên xe đi đã.
Tôi vội vã nghe theo lời chú bước lên xe, ngồi trên xe mồ hôi trên người tôi túa ra như mưa, cả cơ thể run lên bần bật. Tôi nín thở để nghe chú nói:
_ Hôm nay cậu Quốc Uy trực tiếp lên rừng để vận chuyển gỗ về nhưng trên đường về thì gặp một đám người lạ đến gây gổ, hai bên lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát…….
Nói đến đây, đột nhiên chú Hùng nghẹn lại không nói tiếp được nữa khiến ruột gan tôi nóng như có lửa đốt, tôi dồn dập hỏi:
_ Sao nữa hả chú? Anh Quốc Uy làm sao rồi, chắc anh đang bị thương nằm trong bệnh viện phải không ạ? Giờ chú đưa cháu vào thăm anh phải không? Anh bị thương ở chỗ nào? Có bị nặng không chú?
_ Nặng, rất nặng và…… không qua khỏi…. Cậu ấy bị bọn nó đánh đến ૮ɦếƭ, sau đó bị chúng nó thiêu cùng với xe gỗ để huỷ chứng cứ.
Tôi đờ đẫn ngồi nhìn chú, sau đó tôi lắc đầu nguầy nguậy nói:
_ Chú nói dối…… Sáng nay anh ấy vẫn còn nói sẽ về đón cháu đi thử váy cưới mà, anh ấy không bao giờ thất hứa với cháu đâu, chắc anh chỉ bị thương thôi chú nhỉ? Chú lái xe nhanh lên nữa đi, cháu muốn vào viện chăm sóc anh ấy….
Chiếc xe lao vun ✓út vào trong màn đêm tối, tôi không tin những lời chú Hùng nói nhưng tại sao lòng tôi lại đau đến quặn thắt thế này, nước mắt đã rơi từ lúc nào ướt đẫm hai bên gò má.
Một bầu không khí ảm đạm bao trùm lên cả bệnh viện, ông nội, bác Trường, bác Tình đã ở đó, đôi mắt ai cũng đỏ hoe, sưng húp vì khóc. Thấy tôi, ông nội nói trong tiếng nấc:
_ Vào đi con, Quốc Uy đang ở trong đó……
Tôi vội vã chạy vào, nhìn thấy cơ thể anh bị cháy đen biến dạng, tôi sốc nặng. Tại sao anh lại ra đi một cách đầy đau đớn thế này, tôi không thể thở được nữa rồi, trái tim tôi như bị Ϧóþ nghẹn, tôi đau đớn quỳ xuống bên anh nghẹn ngào gọi:
_ Anh à……..
_ Quốc Uy à….. chắc anh đã phải đau đớn lắm đúng không? Em…. cũng đau lắm, em mất anh thật rồi…..
_ Anh bỏ em lại một mình trên cuộc đời này rồi, em biết phải làm sao đây, không có anh em biết phải làm sao hả anh? Chiếc váy cưới lộng lẫy anh tự tay đính những hạt pha lê lấp lánh em còn chưa kịp mặc, chiếc nhẫn cưới anh còn chưa kịp đeo cho em. Tất cả một tay anh đã chuẩn bị xong hết rồi mà, tại sao bây giờ ông trời lại ςướק anh đi mất….
_ Khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta chỉ ngắn ngủi như vậy thôi hả anh? Chúng ta đã bỏ lỡ nhau tận 10 năm, đến bây giờ vừa tìm thấy được hạnh phúc thì đã âm dương cách biệt…..
_ Phần đời còn lại em biết lẽo đẽo theo ai đây, em biết làm nũng ai đây, suốt đời này làm sao em có thể quên được anh….
Tôi rất muốn nói với anh thật nhiều thật nhiều điều nhưng chẳng biết sao cổ họng nghẹn cứng lại, nước mắt đã rơi ướt nhòe cả khuôn mặt. Lồng иgự¢ tôi đột nhiên quặn thắt lên đầy đau đớn, hô hấp trở lên khó khăn hơn, đôi mắt mờ dần mờ dần rồi chìm vào trong một mảng đen tối.
Trong cơn mê man, những ký ức mơ hồ như dần được tái hiện lại trong tiềm thức của tôi. Một cậu bé có nụ cười tỏa nắng đang đứng ngoài cổng nhà gọi tôi:
_ Tuệ Nghi, nhanh lên không muộn học mất rồi…..
_ Chờ em chút đi, em đang không tìm thấy quyển sách toán đây này.
_ Anh đã dặn em bao lần là phải soạn sách từ tối hôm trước rồi cơ mà.
_ Tối qua em ngủ quên ý.
_ Em đừng tìm ở bàn học nữa mà tìm trên giường thử xem..
Quả đúng như lời cậu bé nói, bé gái đã tìm thấy quyển sách toán ở trên giường. Cô bé cầm quyển sách rồi tung tăng chạy ra bên ngoài, leo lên chiếc xe đạp thể thao của cậu bé. Cô bé hồ hởi:
_ Anh có đôi mắt thần hả, sao anh biết quyển sách toán ở trên giường.
_ Cái thói quen mang sách lên giường nằm học của em có đánh ૮ɦếƭ em cũng không chịu thay đổi. Nào bám chặt vào anh, anh phi nhanh đó không trễ học mất.
_ Dạ…..
Cô bé hồn nhiên vòng tay ra ôm chặt lấy hông cậu bé, chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên nẻo đường. Vì phải gồng sức đạp xe mà mồ hôi trên người cậu bé tuôn ra như mưa, mỗi lần không may đi vào chỗ ổ chuột là cậu bé lại lo lắng hỏi:
_ Em có sao không? Có bị đau không?
Cô bé cười đáp:
_ Được ngồi sau xe anh, em không thấy đau tí nào cả.
_ Em đúng là dẻo miệng…
Tiếng nói vang vọng ấy vừa dứt cũng là lúc tôi bừng tỉnh thoát ra khỏi giấc mơ. Đầu óc tôi nặng trĩu,cơ thể mệt mỏi rã rời. Tôi cố gắng gượng dậy nhìn ngắm xung quanh cảnh vật một cách chậm rãi như đang cố kiếm tìm một điều gì đó. Tôi muốn tìm kiếm lại gương mặt tuấn tú cùng nụ cười tỏa nắng ấy của anh.
Từ bệnh viện trở về, tôi lặng lẽ bước vào căn phòng của anh, nơi đây vẫn còn phảng phất mùi hương của anh, tôi gục mặt xuống chiếc gối cố hít hà nốt những dư vị anh để lại. Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên đây nhưng anh thì đã không còn.
Đám tang anh tôi không đến bởi tôi sợ đối diện với sự thật, trong lòng tôi anh vẫn luôn sống mãi, dù tất cả chỉ còn lại là những mảng ký ức thì tôi cũng xin sống mãi với những kí ức đó.
Ngày anh đi, tâm tôi cũng đã ૮ɦếƭ theo anh. Hằng ngày tôi chỉ quanh quẩn ở căn phòng của anh, hết lau dọn rồi lại lôi những tấm ảnh của chúng tôi ra ngắm, giở lại những cuộc trò trước đây của chúng tôi mà nước mắt không thể nào ngừng rơi.
Tôi đã khóc, đã khóc rất nhiều, tôi đã hoàn toàn suy sụp. Tôi thật sự không ổn, không ổn một chút nào…….
Buổi tối tôi vẫn đứng ngoài cổng ngóng anh trở về, dù kể cả là trời mưa tôi vẫn kiên trì đứng đợi anh, nhưng một tháng rồi hai tháng trôi qua, bóng dáng ấy vẫn không trở về. Thật sự chẳng còn phép màu nào cho chúng tôi nữa rồi. Tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh…..