Bởi Vì Có Anh - Chương 22

Tác giả: Uyển Nguyệt

Anh luyến tiếc hôn lên иgự¢ tôi một lần nữa rồi cài lại cúc áo vào cho tôi. Anh hẹn tôi:
_ Mai nha….
Tôi xấu hổ đáp:
_ Em không biết nữa…..
Anh khẽ mỉm cười rồi lái xe đưa tôi đến bến xe đón cái Hân, cũng may là chúng tôi vừa đến nơi thì cũng là lúc cái Hân xuống xe, nhìn thấy tôi nó giơ tay lên gọi:
_ Tuệ Nghi….. Tuệ Nghi…
Vừa gọi nó vừa lấy hành lý rồi chạy ra chỗ tôi, giữa chỗ đông người nó chẳng ngại ngần tát vào ௱ôЛƓ tôi một cái, nó hồ hởi:
_ Vẫn mẩy như xưa, chưa bị móp méo tí nào, giữ gìn tốt đấy….
_ Con điên, đang có người ở đây đấy, ăn nói giữ miệng vào.
Cái Hân lúc này mới để ý thấy bên cạnh tôi có thêm một người, nó nhìn Quốc Uy lịch sự chào rồi lại quay sang hỏi nhỏ tôi:
_ Trời!!!! Trai Lào Cai đây hả, quả là cực phẩm. Mà có phải anh hàng xóm đây hả?
_ Ừ. Thôi mau lên xe đi còn về nghỉ ngơi, mai tao sẽ dẫn mày đi chơi.
Lên xe rồi, cái Hân vẫn cứ nhìn tôi đầy mờ ám, nó huých vào tay tôi nói nhỏ:
_ Anh hàng xóm nhà mày mlem mlem quá nhỉ? Thế thử chưa?
_ Chưa…
_ Phí thế, thử đi cho biết.
_ Đêm qua mới bắt đầu nhận lời yêu nhau thôi, giờ đã đòi thử thì sớm quá…
_ Úi dào!!! Nhận lời yêu cái là phải vào việc luôn cho nó nóng hổi. Với lại là hàng xóm, quá hiểu nhau rồi còn gì, bỏ qua bước tìm hiểu luôn được rồi. Đánh nhanh thắng nhanh đi tao còn được ăn cỗ.
_ Chuyện của tao, tao còn chưa vội thì mày vội cái gì?
_ Tao lo cho mày thôi…
Nói rồi, cái Hân quay lên trên bắt chuyện với Quốc Uy, nó giả lả:
_ Em giới thiệu một chút nha, em tên Ngọc Hân, năm nay hai mươi tư tuổi, là bạn của Tuệ Nghi ạ.
_ Ừ. Còn anh tên Quốc Uy.
Cái Hân nghe xong liền đơ mặt ra, mấy giây sau nó mới lên tiếng:
_ Quốc Uy_ Tuệ nghi ghép vào là Uy Nghi, vần quá anh nhỉ, đúng trời sinh một cặp…
Tôi véo vào đùi cái Hân một cái thật đau rồi nghiến răng nói:
_ Mày cứ lảm nhảm cái qué gì thế, ngồi im đi.
_ Nhưng tên hai người hợp thật mà….
Nói đến đây, cái Hân ngáp dài một cái rồi tựa vào vai tôi. Chắc có lẽ đi đường dài nên nó đã thấm mệt, tôi ngồi im để cho nó thoải mái nghỉ ngơi. Khi về đến nhà, Quốc Uy đề nghị:
_ Qua nhà anh nghỉ nhé, chứ bây giờ muộn quá rồi, sợ vào nhà lúc này sẽ đánh thức ba mẹ em.
Nghe anh nói hợp lý nên tôi gật đầu đồng ý luôn. Tôi gọi cái Hân dậy rồi chỉ vào ngồi nhà trước mặt nói:
_ Đây là nhà anh Quốc Uy còn bên cạnh kia là nhà tao. Giờ này ba mẹ tao ngủ rồi nên đêm nay tao với mày ngủ tạm nhà anh hàng xóm nhé.
_ Cứ có giường cho tao nằm là ok hết.
_ Yên tâm, giường nhà anh ấy êm ái hơn nhà tao rất nhiều.
_ Ờ…
Biết Hân mệt nên tôi xách giúp chiếc vali cho nó vào trong nhà. Quốc Uy nhường cho tôi và Hân căn phòng lớn của anh, còn anh thì ngủ ở phòng sách đối diện. Anh còn chu đáo pha nước cam cho tôi và cái Hân uống cho đỡ mệt, chờ anh đi rồi, cái Hân quay sang tôi nói:
_ Giá tao cũng có một anh hàng xóm thế này nhỉ? Mấy thằng hàng xóm chỗ nhà tao toàn là mấy thằng ất ơ, thằng thì ngáo đá, thằng thì ba ngày lại về báo nợ cho bố mẹ, thằng thì cờ bạc, chán ơi là chán.
_ Trên Hà Nội có thiếu gì trai đâu mà mày phải lo, hàng xóm không có thì yêu người cùng công ty cũng được mà. Lần này xin việc nhớ xem xét kỹ nhé, chọn công ty nào nhiều trai ý, thế mới mau thoát ế được.
_ Úi dời! Yêu linh tinh lại vớ phải người như thằng cha Sơn ấy thì tao sợ ba đời, thà ế còn hơn. Mà lâu rồi ông ấy còn quấy rầy mày nữa không?
Tôi thở dài rồi bắt đầu kể hết mọi chuyện xảy ra đêm qua cho cái Hân nghe, nghe xong nó liền nhảy dựng lên chửi một tràng:
_ Mấy nữa về Hà Nội tao sẽ mua một cái váy rồi mang đến tận công ty tặng cho nó. Thằng ch.ó đẻ khốn nạn, xấu xa,ti tiện, hèn hạ, bội bạc. Lần này mày phải trả thù mạnh tay cho tao, đập ૮ɦếƭ con m.ẹ nó đi, nhìn thấy nó là tao đã thấy sôi máu rồi.
_ Vậy mà trước đây không hiểu sao tao lại yêu được lão ta hai năm đấy, giờ nghĩ lại mà thấy rùng mình. May mà tao vẫn giữ được cái thân trong trắng chứ không lỡ mà cho nó rồi thì bây giờ dù có gột rửa 8 vạn lần thì vẫn thấy nhơ nhớp.
_ Ừ. Cũng may. Mà sao yêu nhau hai năm mà mày vẫn giữ được vậy?
_ Tao không biết nữa, nhưng hồi đó mỗi lần hắn ta có cử chỉ âu yếm, thân mật với tao là tao lại lảng tránh, hai năm yêu nhau chắc tính số lần hôn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
_ Thế thì chưa phải là yêu rồi, đó chỉ là mày thích với cảm mến lão ta thôi.
Tôi thở dài:
_ Đúng là từ hồi còn học đại học ta đã rất ngưỡng mộ vì sự tài giỏi của hắn ta, thêm nữa hắn ta lại còn dẻo miệng, rất biết nói những lời có cánh. Người ta thường nói con gái yêu bằng tai mà nên vì thế tao đã phải lòng lão ta. Còn chuyện tao đã yêu thật chưa hay vẫn chỉ là thích thôi thì ngay chính bản thân tao cũng không rõ nữa.
_ Ừ. Giờ ra ngoài lừa đảo nhiều lắm, nhìn vẻ bề ngoài thì chẳng thể đánh giá được điều gì. Cứ như mày bây giờ yêu anh hàng xóm là an toàn nhất rồi đấy.
Tôi mỉm cười rồi nằm xuống ôm lấy cái Hân, thấy nó dụi mắt có vẻ buồn ngủ, tôi liền bảo:
_ Thôi ngủ đi, sáng mai tao dẫn đi chơi.
Hân gật gật đầu rồi rất nhanh sau đó nó đã chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, Quốc Uy có việc gấp nên phải ra ngoài từ rất sớm, anh viết vào tờ giấy để lại trên bàn cho tôi:
_ Công trình trên Sapa lại gặp trục trặc, anh phải lên đó gấp để giải quyết. Xin lỗi em, hôm nay cuối tuần mà không thể đưa em và bạn đi chơi được, chúc em đi chơi vui vẻ nhé.
Cái Hân đọc được tờ giấy trên bàn liền chẹp chẹp miệng, nó ca thán:
_ Ghê! Mới yêu có khác nhỉ, tình cảm, mùi mẫn thế…
_ Chuyện…. có tình yêu thì phải khác chứ. Mày cứ yêu thử đi, khéo còn sến súa hơn cả tao ấy.
_ Thôi đừng nhắc tới mà buồn, người ta thì trải qua mấy mối tình rồi còn tao vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, quá là thảm hại.
_ Được rồi, không buồn nữa, thay quần áo đi rồi tao dẫn đi ăn sáng.
Chờ Hân thay quần áo xong, tôi dẫn nó về nhà tôi. Thấy mẹ tôi đang hí hoáy trong bếp nấu ăn, nó vội vã lễ phép chào, mẹ tôi xởi lởi:
_ Đi từ Hà Nội xuống đây chắc mệt lắm, ngồi xuống đây ăn sáng với gia đình bác, bác nấu sắp xong rồi.
Nói rồi, mẹ quay sang tôi rồi bảo:
_ Con bê tô 乃ún sang cho Quốc Uy nhé.
_ Anh ấy hôm nay có việc, đi từ sáng sớm rồi. Với lại con với Hân cũng không ăn sáng ở nhà đâu, mẹ đừng đổ nước dùng vào 乃ún không phí đó.
Dứt lời, tôi lên phòng thay bộ quần áo khác rồi đưa Hân lên phố ăn sáng. Trên đường đi, tôi hỏi nó:
_ Muốn ăn gì nào?
Nó ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
_ Trời se se lạnh thế này đi ăn mì vằn thắn là hợp lý, nghe nói ở Lào Cai có quán làm chuẩn vị nhất hả?
_ Ừ. Gần đây thôi.
Chúng tôi đi tầm 5 phút là đã đến nơi, vừa vào đến cửa quán thì tôi gặp chị Kiều Anh đang đi cùng với một người bạn nữa bước ra, tôi ngạc nhiên:
_ Ơ… chị Kiều Anh, chị cũng ăn sáng ở đây hả?
Chị Kiều Anh cười cười trả lời:
_ Ừ. Chị ăn xong rồi, giờ em mới đến à.
_ Vâng ạ.
_ Thế bọn em vào ăn đi chị về đây, à mà tour du lịch em dẫn, khách hàng phản hồi rất tốt nhé.
Tôi cười ngượng rồi trả lời cho qua chuyện:
_ Dạ.
Chị Kiều Anh đi rồi, tôi kéo cái Hân vào quán nhưng nó nhất định chưa chịu vào, nó đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm về phía chị Kiều Anh, đến khi chị lên con lái đi rồi nó mới sửng sốt quay lại nhìn tôi hỏi:
_ Chị ta là ai thê? Là sếp của mày à?
_ Ừ. Đúng rồi, có chuyện gì thế mày.
_ Có chuyện lớn rồi đấy. Con xe đỏ của chị ta đang đi là của thằng cha Sơn đó, thảo nào mà tao thấy lão toàn đi xe máy đi làm, cứ tưởng lão tiết kiệm xăng cơ, hóa ra là mua cho gái…
Nghe cái Hân nói, tôi như không tin vào tai mình, tôi lắp bắp hỏi lại:
_ Có khi nào…. mày nhìn nhầm không?
_ Biển số rõ rành rành ra thế kia, nhầm thế quái nào được.
Ngày Sơn mua xe cũng là ngày tôi nhận được tin tôi bị chuyển công tác về Lào Cai. Chiếc xe ô tô đó tôi được ngồi duy nhất đúng một lần nên cũng chẳng để ý đến biển số xe. Thật nực cười khi lâu nay tôi làm việc chung với tình địch mà không hề hay biết, nhưng dường như chị Kiều Anh cũng không biết về mối quan hệ của tôi và Sơn thì phải vì làm việc với chị mấy tháng qua, chưa bao giờ tôi thấy chị có định kiến gì với tôi, đã vậy lại còn rất nhiệt tình giúp đỡ. Suy ra thì cả chị Kiều Anh và tôi đều bị thằng cha đó lừa dối, có điều vì chị xinh hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, lại là gái Hà Nội nên anh ta đã ưu ái dành tình cảm cho chị hơn.
Tôi không biết phải giải quyết chuyện này thế nào nữa. Tôi suy nghĩ có nên nói cho chị Kiều Anh biết toàn bộ sự thật hay không, nhưng sợ nói ra rồi thì chị sẽ cho là cái gai trong mắt, sẽ làm khó tôi. Còn tôi thì đã chẳng còn tình cảm gì với Sơn rồi, vậy nên bây giờ khi biết người tình của anh ta, trong lòng tôi cảm thấy rất bình thản. Mà suy cho cùng thì tôi nghĩ tốt nhất tôi không nên nói điều gì cả, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Lâu lắm mới được gặp Hân nên tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng tôi. Tôi kéo cái Hân ngồi vào bàn rồi gọi hai tô mì vằn thắn cùng đĩa sủi cảo, tôi lau đũa đưa cho Hân rồi bảo:
_ Đừng bận tâm đến mấy chuyện đó nữa, tao muốn hôm nay tao với mày có một ngày thật vui vẻ.
_ Được. Tao nhất trí.
Ăn sáng xong, tôi dẫn Hân đến Ga Lào Cai để chụp ảnh cùng nhau, sau đó vì cái Hân thích đi chùa nên tôi đã dẫn nó đến Đền Quan và Đền Đôi Cô. Đến buổi chiều thì tôi đưa nó đến chợ Cốc Lếu để mua sắm. Trên Hà Nội cũng chẳng có thiếu thứ gì nên tôi chỉ biết mua mấy món đặc sản Tây Bắc để làm quà.
Vì hôm nay đã đi cả ngày, nên buổi tối tôi đưa Hân về nhà cùng ăn bữa tối với gia đình tôi. Tôi rất muốn giữ nó ở thêm với tôi vài ngày nữa nhưng điều kiện không cho phép, ngày mai tôi phải đi làm còn nó cũng phải quay trở lại Hà Nội để đi xin việc.
Buổi tối hôm đó tôi cứ bịn rịn, lưu luyến mãi không muốn xa nó chút nào cả. Giá mà chúng tôi được ở gần nhau thì tốt biết mấy. Ngồi nhìn nó sắp lại hành lý mà mắt tôi cay xè, tôi sụt sùi:
_ Bao giờ mới lại được gặp nhau nữa đây.
_ Mày cứ làm như tao ở bên nước ngoài không bằng, khi nào nhớ tao thì bảo anh hàng xóm lái xe đưa lên Hà Nội gặp tao.
_ Anh hàng xóm bận lắm, đó đến giờ đã đi làm về đâu, khéo còn có khi không về.
_ Người ta là giám đốc, trên đầu có cả núi công việc phải giải quyết chứ đâu rảnh rỗi như tao với mày.
_ Tao biết mà. Thôi sắp xếp xong chưa, tao đưa mày ra bến xe, 10 giờ đêm xe chạy phải không?
_ Ừ. Ra sớm một chút đi không lại lỡ chuyến.
Tôi gật đầu rồi dong chiếc xe máy ra ngoài cổng, thế nhưng khi tôi và cái Hân vừa ngồi lên xe chuẩn bị đi thì đột nhiên có một chiếc xe ô tô lao tới rồi dừng ngay trước mặt. Một người đàn ông chạc gần 50 tuổi mặc bộ vest đen bước xuống xe rồi bước tới chỗ tôi, người đàn ông đó điềm đạm lên tiếng:
_ Chào cô. Tôi là tài xế xe của gia đình cậu Quốc Uy ạ, cậu ấy có gọi điện nhờ tôi đến đây để đưa hai cô ra bến xe ạ.
Tôi với Hân bốn mắt nhìn nhau, sau đó nó huých vào người tôi hỏi:
_ Sao anh Quốc Uy lại biết tao về giờ này nhỉ?
_ À hồi chiều anh có gọi cho tao nói hôm nay sẽ về muộn, rồi hỏi mấy giờ mày về nữa. Anh ấy chỉ nhắc nhở tao đi đường cẩn thận thôi chứ tao đâu biết là anh cho người đến đón đâu.
_ Ui, chàng lo lắng cho nàng chứ sao nữa, sợ đi đường đêm hôm nguy hiểm.
_ Chắc là vậy….
Được anh quan tâm, lo lắng đáng lẽ tôi nên vui mới phải nhưng sao tôi vẫn cứ thấy không đành lòng. Anh nhiều việc như vậy mà còn phải lo lắng cho tôi từng chút một tôi thấy xót anh lắm.
Tôi nhắn tin cho anh:
_ Anh cứ tập trung lo công việc ở đó đi nhé, chuyện ở nhà em tự lo được.
_ Ừ. Chú Hùng đến đón em rồi hả, đưa bạn ra bến xe rồi về sớm nghỉ ngơi mai còn đi làm nhé. Chắc trong vài hôm nữa anh không thể về nhà được.
_ Dạ. Anh làm việc nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe đấy nha.
_ Ừ. Anh biết rồi.
Đây là lần thứ hai anh phải ở trên Sapa để giải quyết công việc, tôi đoán dự án anh đang làm không được suôn sẻ cho lắm. Tôi tò mò quay qua hỏi chú Hùng:
_ Chú ơi, công trình trên Sapa đang gặp trục trặc gì phải không chú?
Chú Hùng gật đầu, giọng trầm trầm:
_ Tôi chỉ là lái xe nên cũng không rõ sự tình ra sao, chỉ biết là công trình xây dựng ở trên đó đang bị tạm đình chỉ.
Nghe chú nói mà trong lòng tôi đầy ngổn ngang, tôi buồn buồn đáp:
_ Vâng ạ. Cháu cảm ơn chú. Đêm hôm thế này làm phiền chú rồi ạ.
_ Có gì đâu cô, công việc của tôi mà.
Khi đưa Hân đến bến xe, tôi ôm nó một lúc rồi mới cho nó lên xe trở về Hà Nội. Nhìn chiếc xe khách từ từ rời khỏi bến, trong lòng tôi buồn không từ nào tả xiết. Dù quãng thời gian tôi và Hân quen nhau chưa hẳn là lâu nhưng chúng tôi có cảm giác như đã quen biết từ rất lâu rồi. Tất cả những bí mật, những điều giấu kín trong lòng chúng tôi đều muốn giãi bày cho nhau nghe. Ở bên một người bạn như Hân tôi thấy thật sự thoải mái.
Tôi thở dài rồi lên xe cùng chú Hùng quay trở về nhà. Tôi biết hôm nay anh không về nhưng theo thói quen vẫn liếc nhìn sang ngôi nhà của anh. Mới xa nhau một chút mà trong lòng đã cảm thấy nhớ nhung rồi. Công trình đang thi công không được thuận lợi nên chắc anh đang mệt mỏi lắm, thương anh nhưng tôi chẳng giúp được gì cả, chỉ biết ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.
Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng làm việc, chị Kiều Anh nhìn thấy tôi thì vẫn niềm nở như mọi hôm còn tôi thì không thể tự nhiên với chị như trước được nữa bởi vì sau khi biết được sự thật thì tôi không còn coi trọng chị như trước nữa.
Chị đưa cho một bản hợp đồng rồi cười nói:
_ Chúc mừng Tuệ Nghi nhé, em đang được giám đốc cân nhắc đấy. Lần này em sẽ được theo chân anh Sơn dẫn tour cho một đoàn khách Vip. Mà em có biết anh Sơn không nhỉ? Anh ấy là hướng dẫn viên du lịch quốc tế nổi tiếng của công ty mình đấy..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc