Ngày hôm sau, tại phòng ăn của căn biệt thự…….
-Ông Quân lại ko về nhà à ck!?? -Minh Anh vừa rót nước vừa nói
-Ừ vk!! Thằng đó nó chỉ có bar thôi chứ đi đâu được…. -Tuấn Anh
-Hôm qua nhìn mặt Quân với Khanh lúc rớt cái ví căng kinh hồn luôn á!! -Lam
-Chính xác!! Nhìn muốn nổi cả da gà…. -Bảo -Thôi Tuấn Anh, mày gọi thử cho mấy đứa quản lý bar mình coi nó sao rồi!! Sẵn kêu tụi nó chở Quân về đây luôn…
-Ờ… Chờ tí chờ tí!! -Tuấn Anh nói rồi cầm đt đi ra ngoài….
….Vài phút sau….
-Ê, thằng Quân nó ko có ra bar mình mày ơi!! -Tuấn Anh chạy vào
-Chứ nó đi đâu!?? -Bảo
-Gọi thử cho Ren với Rain bar vk coi coi ở đó có Quân ko đi ck!! -Lam
-Để tao gọi cho…. -Minh Anh
“Alô, em nghe nè tỷ ơi!!” -Rain
-Có anh Quân ở đó ko mấy đứa!?? -Minh Anh
“Anh Quân á?? Ảnh ở đây nè mấy tỷ, say mèm luôn, em với anh Ren định đưa anh Quân về mà ảnh ko chịu…” -Rain
-Em đưa đt cho anh Quân dùm tỷ đi Rain!! -Minh Anh
“Dạ vâng….!!” -Rain
………
-Minh Anh, đưa đt đây cho anh!! -Tuấn Anh
-Ờ… Nè ck!! -Minh Anh
“Hức… Minh Anh à!?? Gọi…hức…có gì ko?? Hức…” -hắn lèm bèm
-Minh Anh gì?? Mày đang đâu đó!? Sao nay lại đổi bar?? Làm lo muốn ૮ɦếƭ!! -Tuấn Anh xả một tràng
“Hức… Tuấn Anh à… Hức… Mày ra đây với tao đi..tao buồn quá..hức… Tao nhớ Khanh!! Tao nhớ…Khanh mày ơi… Hức…!!” -hắn
-Hừ… Mày ở đó đi!! Tụi tao đến hốt xác mày về cho mà coi!! -Tuấn Anh nói rồi cúp máy, quay qua nói với 3 bạn đang ngồi kế bên hóng chuyện….
-Thay đồ đi vào bar hốt xác nó về…. -Tuấn Anh
-À, mà vk… Gọi cho Khanh đi!! Rủ Khanh đi chung luôn… -Tuấn Anh
-Uầy, ck hâm à?? Rủ Khanh đi gặp Quân thì dễ gì nó đi cho ck!? -Minh Anh
-Trời, thì vậy ck mới nhờ vk đó!! -Tuấn Anh
-Hể!?? Là sao…?? -Minh Anh
-Mày chậm tiêu thế!! Cái IQ cao ngất của mày đâu rồi Minh Anh!?? Sợ mày luôn á…. Mày gọi cho nó rồi mày nói khéo khéo là nó đi hà!! -Lam
-Ờ nhỉ!! -Minh Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý
“Reng….reng…..”
“Alô, nghe nè! Gọi chi cưng!??” -nó
-Khanh em yêu, thay đồ đi… Vào bar chơi với tụi này!! -Minh Anh
“Sao lại vào bar!?? Có chuyện gì à?” -nó ngập ngừng tỏ vẻ đăm chiêu
-À, đi…đi thăm bar!! 2 thằng đệ yêu dấu của mày nghe tin mày mới về nên rủ mày ra..ra bar chơi á!! -Minh Anh (nói dối như thật :”>)
“Ờ… Để tao thay đồ rồi xin chú dì, mắc công 2 người lại lo… Mà lát chúng mày tới rước tao nhé!!” -nó
-Ok!!! Khanh êu~~~ -Minh Anh cúp máy
-Mày nói dối kinh hồn luôn :v -Lam
-Tao mà…. Thôi!! Đi thay đồ đi kẻo trễ, lát mình còn phải rước con Khanh nữa!! -Minh Anh
-Ờ…. -đồng thanh
Khoảng 30′ sau, trên đoạn đường dài, có 3 chiếc mui trần đang chạy băng băng với tốc độ…KHÁ cao :”> Dừng xe rồi bước xuống một căn biệt thự cũng to ko kém gì nhà mình, Minh Anh tiến lại gần chỗ nó đang đứng chờ, thẩy chùm chìa khoá to lên tay nó rồi nói…
-Con mui trần đen yêu dấu của mày nè… Tự xử nha con =))
-Thanks bấy bề!! Thôi đi… -nó cười, leo lên xe phóng đi trước, 2 chiếc còn lại phía sau thấy thế cũng phóng theo sau
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Tại bar Night, tụi nó, Bảo và Tuấn Anh bước vào với biết bao con mắt liếc nhìn… Lại gần bàn quản lý, việc dáo mắt tìm kiếm của Bảo và Tuấn Anh khiến nó khá thắc mắc…
-2 người có hẹn với ai sao?? -nó
-À ko có, mà Khanh kêu Ren với Rain ra đi!! -Bảo
-Ờ… -nó -Ren, Rain ơi!! Tụi chị tới rồi nè!!
-Dạ… -Ren và Rain nghe tiếng của nó thì từ đằng sau chạy lại gần
-Mọi người đi theo em đi!! Anh Quân ở trong đây nè!! -Rain
-Hả?? Em nói gì vậy!?? Quân gì?? Ở đâu… -nó ngạc nhiên
-Thì anh Quân say ko biết trời trăng mây gió gì hết, nằm trong bar mình nên em bảo mọi người tới đây chở ảnh về mà!! Tỷ ko biết hả!?? Em nói với tỷ Minh Anh rồi mà!! -Ren
-Minh Anh…. Mày lừa tao à!?? -nó liếc về phía Minh Anh bằng một ánh mắt lạnh ngắc khiến cô nàng bất chợt rùng mình
-À, à…. Thôi, mình vào trong đi!! Đi…đi Ren, Rain!! -Minh Anh chuồn (chuồn là thượng sách :v)
Đi theo hướng mà Ren và Rain chỉ thì bây giờ tụi nó cùng 2 chàng còn lại đang đứng trước một căn phòng VIP, nơi mà tụi nó và tụi hắn đã từng nhậu nhẹt với nhau rất vui vẻ…
-Tao ko vào… -nó đứng lại
-Thôi vào đi.. Năn nỉ mày luôn đó!! Ko lẽ tới đây rồi ko vào..!?? -Lam lay lay tay nó
-Hừ…. -nó
Vừa mở cửa ra thì tụi nó đã thấy một cảnh tượng ko nên thấy….hắn thì ngồi đó, kế bên thì có 2,3 con nhỏ õng ẹo đang chuốt say, gương mặt sắt lạnh chả phản ứng gì với điều đó cả… Hầu như nhìn hắn rất…thoải mái!?!! Chứng kiến xong cảnh này thì nó chỉ muốn bỏ về quách cho xong nhưng vừa mới quay đi thì đã bị một cánh tay giữ lại.. Là Minh Anh!! Cô nàng ko muốn nó về, cô muốn nó phải ở lại đây để chứng kiến sự cố gắng cũng như tấm lòng chuộc lỗi của hắn… Mà hình như…hắn chả làm gì chuộc lỗi cả, toàn rượu chè, gái gú, tào lao… Ôi trời ơi, Quân ơi là Quân!! Nản ông quá đi mất!!!
Nắm tay nó kéo vào, Minh Anh để nó ngồi đối diện với hắn… Mập mờ hình ảnh của cô vk xinh xắn lúc xưa, hắn như tỉnh hẳn khi biết được rằng…nó đang ngồi ở đây, ngồi đối diện với mình… Những cảm xúc lại một lần nữa như thiêu đốt cả 2 trái tim, 2 tâm hồn tổn thương… Không khí lại y chang như lúc ở sự kiện, ngột ngạc, khó chịu vô cùng… Ngồi được hồi lâu thì nó đứng dậy, bỏ đi ra ngoài.. Hắn thấy thế cũng đuổi theo sau, nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng ôm chầm lấy nó từ phía sau…
-Khanh ơi, anh xin lỗi!! Anh thật lòng xin lỗi em!!! Anh nhớ em nhiều lắm, em biết ko Khanh!! -hắn khẽ nói, mùi rượu trên người hắn như tỏa ra khi hắn ôm nó, nó biết chứ… Nó cũng nhớ hắn lắm!! Bộ nói quên là sẽ quên được sao!?? Điều đó khó lắm, nó ko làm được đâu, cả hắn cũng thế… Hai hàng nước mắt từ khoé mi nó rơi xuống…nó đang khóc!! Khóc vì một người con trai đã từng làm nó đau, làm nó tổn thương…..
-Buông ra!! -nó vội lấy tay lau sạch hai hàng nước mắt vô nghĩa đó, thay vào là một phong thái lạnh lùng đến kì lạ
-Anh ko buông được…..!! Anh ko buông được em một lần nào nữa đâu Khanh à!! Anh thật sự rất nhớ em….. -hắn
-Anh buồn cười thật!! Xin lỗi, làm ơn buông ra… Tôi có công việc!! -nó khẽ nhếch môi mình lên, lấy tay kéo hắn ra khỏi người mình rồi bước đi một cách lạnh lùng, đầy vẻ cô đơn, buồn bã….
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
Kể từ cái ngày ở bar hôm đó tới bây giờ, nó và hắn ko còn gặp nhau nữa… Nó thì ngày qua ngày nằm trong phòng từ sáng cho đến chiều, tới bữa thì xuống ăn, ủ rủ, bơ phờ ko tả nỗi… Còn về phần hắn thì vẫn chỉ xuất hiện trong bar, nhưng điều đặc biệt ở đây là bên cạnh hắn..nay đã xuất hiện một người con gái, dễ thương và cực kì tài năng…..
-Oppa a~~~, anh xong công việc chưa đi chơi với em đi!!
Giọng nói ngọt ngào, dễ thương của một người con gái khiến hắn như hoàn hồn trở lại với thực tại… Vội vã ngước mặt lên nhìn cô gái ấy, hắn khẽ thở dài rồi lại dùng gương mặt lạnh băng làm thứ νũ кнí che lấp đi nỗi thất vọng đang xoay vòng vòng trong tâm trí của mình….
-Lại là cô!?? -hắn
-Oppa sao vậy?? Oppa ko vui hả!??
⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜GTNV mới nhé⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜
Nguyễn Lê Ngọc An: năm nay vừa tròn 19 tuổi, là con lai mang hai dòng máu Việt-Hàn, ba là người Việt, còn mẹ là người Hàn… Hiền, hay cười… Là hôn thê của hắn, cách đây 2 năm trước sau khi nó quyết định hủy hôn với hắn thì An là người đã được ba mẹ hắn chọn để thay thế chỗ của nó, và cũng là một lợi nhuận khá to lớn đối với tập đoàn nhà hắn, vì tập đoàn nhà An chả thua kém gì nhiều với tập đoàn nhà nó cả…
⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜
-Cô tới đây làm gì!?? -hắn
-Oppa ko muốn em tới đây chơi à!?? -An mếu
-Ko có!! -hắn lạnh
-Thế Oppa đi chơi với em đi!! -An
-Tôi chưa rảnh!! Xin lỗi… -hắn
-Em xin bác rồi nên Oppa đừng lo mà!! Đi chơi với em đi~~ -An nũng
-Cô phiền thật đấy!! -hắn nói rồi đứng dậy, đẩy An qua một bên, bỏ đi thật nhanh ra bên ngoài.
Ngọc An đứng đó, gương mặt tươi vui, hay nở nụ cười như mọi ngày nay lại mang một sắc thái đượm buồn, khoé mi cay cay rồi từ đó xuất hiện thêm vài giọt nước mắt… Cô yêu hắn lắm!! Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi cơ… Mà tại sao.. Hắn lại vô tâm với cô thế!?? Đã 2 năm rồi, kể từ cái ngày mà cô và hắn được thông báo sẽ là vợ chồng của nhau trong tương lai… Cô vui lắm!! Nhưng hình như..hắn ko để ý gì nhiều tới việc đó, hắn ngày xưa đã lạnh rồi thì ngày nay lại một lạnh hơn!!
Tại sân thượng của cty…
Gió sân thượng mát lạnh, một người con trai đang đứng kế lan can, mái tóc màu nâu đen đang tung bay trong gió, gương mặt vô cảm đang hướng về những chiếc lá đang vây vẫy trên những cành cây…
Đến chiều hôm đó, khi hắn đang chuẩn bị từ cty về nhà thì nhận được một tin nhắn của An, một tin nhấn thuộc loại…vừa “yêu cầu” vừa “năn nỉ”….
“Mai sáng Oppa phải đi đến chỗ này với em!! Ko đi thì em sẽ đợi trước cổng nhà Oppa quài ko về luôn!! Nha nha nha… Oppa nhớ đi nha!!”
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Buổi tối, tại nhà nó…..
“Alô, chị Khanh ới… Chị nhớ em ko??”
-Á… Em…em là An, Ngọc An phải ko!?? -nó
“Dạ, là em đây!! Chị yêu còn nhớ em hả?? Công nhận em thương chị ghê luôn á~~” -An nũng
-Trời, sợ em luôn á!! Mấy năm rồi, ko nghe ko thấy mặt em đâu hết, nay lại được em gọi tới… Bộ có chuyện gì sao nhóc!?? -nó
“Hì… Tại em nhớ chị mà!! Mà này, em có tin vui muốn khoe cho chị biết này…” -An
-Sao nhóc?? Tin gì..?? -nó hỏi
“Em…em sắp có chồng rồi nha!! Ghê chưa!?!” -An khoe
-Sướng nha!! Nấm lùn di động như em mà cũng có chồng đúng là bái phục thật~~ hahaha… -nó cười
“Uầy, em lớn rồi mà cứ kêu em Nấm lùn đi động là thế nào!??” -An
-Tại em lùn hơn chị nên chị thích kêu ấy!! Haha.. Chừng nào em cao bằng chị đi rồi chị ko chọc em nữa…. -nó
“Ơ… ._. Chị yêu cầu khó quá vậy!??” -An mếu
-Thôi… Chị giỡn đấy!! Lớn rồi mà cứ như con nít!! Sợ em luôn ấy… -nó
“Hì hì, vậy thì chị mới thương chớ!!” -An cười
-Cô đấy!! Giỏi cái mồm… -nó cười
“Mai chị rảnh ko??” -An
-Rảnh em!! -nó
“Mai chị, chị Lam với chị Minh Anh ra cafe xem mặt chồng em ha!!” -An
-Ghê ta!! Công khai cho tụi chị biết luôn ha!! -nó
“Nha nha chị yêu~~ Mai ba chị nhớ đi nha!!” -An
-Biết rồi cô nương!! Thôi bye em nhá!! Chị đi mua đồ cái.. Có gì thì mail qua cho chị nhé nhóc!! -nó
-Dạ!! -An cười rồi cúp máy
Sau khi nghe xong cuộc đt vừa rồi thì trong lòng nó cũng khá vui… Vui vì cô em họ lâu nay rất thân với mình đã sắp có chồng… Nhưng nó đâu biết rằng, người chồng mà cô em họ của nó vừa nhắc đến là một người mà nó biết rất rõ…
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Sáng hôm sau, tại quán cafe nơi mà An đã hẹn nó, Lam và Minh Anh…
-Hai bây nay gan nhợ!! Ko dẫn chồng theo luôn… -nó
-Gan gì!?? Hai ổng nằm ngủ chèo queo ở nhà, tao đi còn ko biết chứ ở đó mà đòi đi theo… -Lam
-Hôm qua tụi này đi chơi về trễ nên 2 ổng còn ham ngủ tới giờ đó mà~~ -Minh Anh
-Mà này, con bé An nó có chồng thật á?? Chắc chồng nó cũng phải đẹp trai lắm ha!! -Lam
-Mày tối ngày chỉ có trai trai… Có chồng rồi mà còn mê trai hả mẹ!?? -Minh Anh
-Ủa vô duyên, mê trai là nghề của tao mà, bộ muốn bỏ là bỏ được à!?? -Lam cãi
-Thôi, mệt quá!! Vào kiếm bàn ngồi chờ đi đã!! Hai bây rãnh quá đứng đây cãi lộn :3 -nó nói rồi bỏ đi một mạch vào trong
Khoảng 15′ sau, hắn và An bước vào, dáo mắt tìm kiếm bàn thì phát hiện..nó, Lam và Minh Anh đã đến đây từ lúc nào, tụi nó đang ngồi trong một góc bàn, cạnh cửa sổ… Vội vã nắm tay hắn chạy nhanh lại bàn tui nó đang ngồi, hắn như đứng hình trước sự thật đang trước mắt mình… Chị họ mà An đã nói cho hắn nghe đó chính là nó!!
-Chị Khanh, chị Lam, chị Minh Anh yêu dấu~~~ -An
-À, chào em… -Lam ngạc nhiên
-Hello em!! -Minh Anh ngạc nhiên ko kém
-Giới thiệu với mọi người, đây là anh Quân, anh ấy là hôn phu của em!! -An cười mỉm
-Chào…chào mọi người!! -hắn ấp úng
Nãy giờ nó là người im lặng nhất!! Chả nói gì cả… Lời nói vừa rồi của An cũng như sự hiện diện của hắn đang tay trong tay với cô em họ của mình, nó như thất thần trước sự thật khó tin này….Tại sao lại là em?? Tại sao lại là em hả An?? Ông trời đang trêu đùa nó và hắn sao!?? Mà cũng phải thôi, chính nó là người đã hủy hôn trước rồi còn gì!! Khẽ nhếch mép cười kinh bản thân mình rồi đành ngậm ngùi đứng phía sau cầu mong cho cô em họ bé bỏng được hạnh phúc….
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
Chiều, tại nhà nó, Lam và Minh Anh (tất nhiên cũng phải có 2 ông kia :>)…
-Khanh à!! Ăn cơm đi Khanh!! Tao mang lên tới đây cho mày luôn này… Mở cửa ra đi!! -Lam đứng bên ngoài, trên tay cầm một măm cơm, khuôn mặt lộ rõ những đường nét lo lắng
-Tao ko đói… Mày đem xuống đi!!! -nó
-Mày ăn đi!! Nguyên ngày mày ko ăn gì rồi đấy!!! Năn nỉ mày mà… Mở cửa cho tao vào đi Khanh… -Lam
-Mới một ngày thì chưa ૮ɦếƭ đâu… Đừng lãi nhãi nữa..đem xuống đi!! -nó gắt
-Khanh…. -Lam
-Làm ơn..!! -giọng nó dịu lại, hai hàng nước mắt từ khoé mi bất chợt rơi xuống, bây giờ thật sự nó chỉ muốn ở một mình… Một mình mà thôi!!
Lam đứng bên ngoài, gương mặt xinh xắn đầy lo lắng, lẳng lặn bước xuống nhà, trên tay vẫn còn y sì măm cơm… Sót cho nhỏ bạn của mình, từ một đứa mang cho mình một vẻ bề ngoài lạnh lẽo nhưng sâu bên trong, nó vẫn là một đứa con gái, mà là con gái thì ai mà chẳng có lúc yếu đuối… Chứng kiến cảnh người em gái mình yêu thương đính hôn với người mà mình xem là cả cuộc đời mà ko đau, ko buồn mới là lạ ấy!!
-Sao thế em!?? Khanh vẫn ko ăn à!?? -Bảo chạy tới, cầm măm cơm giúp Lam, hỏi
-Ko chịu mở cửa cho em… Cũng ko chịu ăn uống gì cả!!! Kiểu này nó kiệt sức thì toi luôn ấy!! -Lam
-Hừ, cái con này!! Để tao lên xem sao…. -Minh Anh
-Này vk, em định lên thật à!?? Anh nghĩ em cần cho Khanh ở một mình thì hơn… -Tuấn Anh
-Em có cách… Thôi mọi người làm gì làm đi!! Để em lên nói chuyện với nó!! -Minh Anh
-Ừ… -đồng thanh
…….Phòng nó…
“Cốc…cốc…” -Khanh, mở cửa cho tao!! -Minh Anh
-…… -im lặng
-Nhanh.. Ra mở cửa cho tao!! -Minh Anh vẫn gõ cửa
-Mày…về phòng đi!! Tao ko ăn… -nó
-Tao ko bắt mày ăn!!! Tao chỉ muốn nói chuyện… -Minh Anh -Ra mở cửa ngay cho tao!!
-…… -im lặng
-Giờ mày ko mở thì tao phá cửa nhé!! Một..mở cửa cho tao vào!! Còn hai..tao tự phá mà vào!! Chọn nhanh!! -Minh Anh
Nó nghe thế thì đành lủi thủi leo xuống giường, ra mở cửa cho Minh Anh vào… Vừa mở cửa ra thì Minh Anh đã bắt gặp ngay gương mặt phờ phạt cũng như đôi mắt sưng phù vì khóc nhiều của nó… Chả giống như bình thường một chút nào!!
-Chịu mở rồi à!?? -Minh Anh cười nhẹ
-Muốn gì….!?? -nó
-Muốn nói chuyện… -Minh Anh
-……. -im lặng
-Tao biết vụ hồi sáng làm mày buồn, nhưng cũng ko phải vì thế mà mày bỏ ăn bỏ uống!! Mày hiểu chứ… -Minh Anh
-Tại tao ko đói… -nó
-Mày nói thế thì tao cũng chả biết nói gì hơn nữa!! Nhưng tao mong mày hiểu..tạo áp lực cho bản thân ko phải là điều tốt đâu!! Mày muốn khóc thì mày cứ khóc cho thoải mái… Khóc hết đêm nay đi.. Buồn gì trong lòng thì nói hết ra luôn đi!! Giữ làm gì cho nặng người… -Minh Anh
-Tao..ko muốn thấy cảnh hai người đó…lấy nhau mày..à!!! -nó như oà khóc lên, gương mặt cúi gầm xuống, nước mặt giẫy giụa tem lem, nhìn nó bây giờ chả khác gì một đứa con nít đang khóc đòi kẹo vậy… Khóc một cách tự nhiên và rất thỏa mãn!!
-Mày vẫn còn yêu…. Quân!?? -Minh Anh bất ngờ hỏi
-Tao..ko quên được… Thật sự tao ko quên được… Nhìn thấy Quân tay trong tay với…An… Tao đau lắm!! Đau..kinh khủng!! -nó khóc
-Tao hiểu… Nếu như mày còn yêu Quân, thì cố mà níu kéo lại… Tao tin rằng, Quân vẫn còn rất yêu mày!! Quân ko dễ để một người con gái nào khác thay thế mày được đâu…đừng lo!! -Minh Anh vuốt nhẹ những sợi tóc của nó, khẽ mỉm cười
-Hức…hức… -nó vẫn khóc
-Thôi nào, bây giờ nghe tao!!! Mày phải ăn, ăn cho có sức mà để níu kéo lại tình yêu của mình!! Mày hiểu ý tao nói chứ!?? -Minh Anh
-….Ừm… -nó
Thế là Minh Anh đã giúp nó một phần để vơi đi nỗi buồn, giúp nó lấy lại kha khá tinh thần… Vui vẻ cùng Minh Anh xuống bếp ăn cơm, nó như hiểu ra những lời mà Minh Anh đã nói với nó lúc nãy!! Vui lắm, hạnh phúc lắm vì bên cạnh nó lúc nào cũng có những vòng tay bạn bè ấm áp như Minh Anh, Lam, Bảo và Tuấn Anh vậy…
Trong khi đó, tại một cánh đồng nhỏ, vào buổi tối, ko có người qua lại, riêng chỉ có 2 người, một con trai và một con gái.. Đang cùng nhau ngồi ngắm những vì sao, những vì tinh tú trên khoảng không bầu trời bao la…
-Oppa a~~, anh sao vậy!?? Anh ko được khoẻ à?? -An
-À, ko có!! Sao em lại hỏi vậy!?? -hắn mắt vẫn nhìn lên trời, miệng thì trả lời câu hỏi của An
-Em thấy anh cứ như người mất hồn ấy!! Mắt thì nhìn lên trời, cơ mặt thì chả hoạt động, đơ như cây cơ luôn ấy!! -An
-Tính anh xưa giờ vẫn vậy!! -hắn khẽ cười nhẹ
-Ừm… Oppa này, em hỏi anh cái này nha!! -An
-Hỏi đi…. -hắn
-Anh…với chị họ em, từng có hôn..ước với nhau… từng là người yêu nhau trong một..khoảng thời gian ko ngắn… Đúng chứ ạ!?? -An ấp úng
-Sao..sao em biết điều này!?? -hắn bất ngờ
-Em có nghe ba mẹ nói!! -An cười nhẹ
-Vậy à!?? -hắn
-Anh có..yêu em ko!?? -An
-….. -hắn im lặng
-Ko sao!! Em biết anh ko yêu em từ lúc mà anh và em gặp mặt chị Khanh rồi kìa!! Anh đừng lo, em ko sao đâu!! -An
-Anh…anh chỉ có thể coi em là em gái của mình thôi!! Anh ko yêu em… Em rất tốt, rất đẹp, rất ngoan nữa..nên anh tin rằng…một ngày nào đó ko xa, em sẽ gặp được người yêu em thật lòng!! Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh!! -hắn
-Ừm, ko sao!! Em chỉ mong anh và chị Khanh được hạnh phúc!! Em thương chị Khanh lắm!! Mặc dù là chị họ nhưng em rất quí chị Khanh… Em muốn chị Khanh và anh sẽ là một đôi.. Anh đừng làm chị Khanh buồn nữa nhé!! Em sẽ buông, em sẽ đi tìm một ai yêu em thật lòng như anh yêu chị Khanh vậy!!
An miệng thì cười thật tươi vậy thôi chớ cô rất buồn, khoé mi cô lại xuất hiện vài giọt nước mắt, khẽ vội vàng quay đi thật nhanh ra xe để hắn ko bắt gặp cảnh tượng mình khóc nhưng nào ngờ, hắn biết…biết rằng cô khóc!! Cô khóc vì hắn… Nhẹ nhàng lại gần ôm chầm lấy An, thì thào nói nhỏ, nhỏ lắm nhưng cũng đủ để An nghe và vui thầm trong lòng…
-Anh xin lỗi!! Mong rằng sau này, anh và em vẫn là bạn tốt của nhau!!!