Bộ Tam Siêu Quậy - Chương 14

Tác giả: YuuMi

Sáng hôm sau, tại bệnh viện…
-Cô có sao ko?? -hắn
-Em ko sao!! Chỉ hơi đau đau, rát rát một tí thôi!! -nhỏ My cười
-Lát cô xuất viện đấy!! Cô đii chung xe với tôi và Khanh nhé.. Được ko?? -hắn
-Hì, cảm ơn anh và Khanh nhiều lắm!! -nhỏ My
-Ừ!! Thế cô nghỉ đii… Tôi ra ngoài đây… -hắn nói rồi đứng dậy, bỏ đii ra ngoài
-My sao rồi? Có bị gì nghiêm trọng ko?? -nó thấy hắn ra thì đứng dậy hỏi
-À, cô ấy ko sao đâu nên em đừng lo!! -hắn cười
-Vậy thì tốt rồi!! -nó
-Chừng nào nhỏ đó xuất viện được?? -Tuấn Anh
-Bác sĩ nói tình trạng ổn nên bây giờ xuất viện cũng được, ko sao cả!! -hắn
-Ờ… Mà mày chở nhỏ đó về à?? -Bảo
-Đii chung xe với tao và Khanh cũng được mà -hắn
-Này, mày ổn ko Khanh!! -Minh Anh quay sang nó, nhíu mày
-Hì, lo xa… Tao bình thường!! -nó cười nhẹ
-Thôi, đii về đii!! Tao dị ứng với mùi bệnh viện quá -Lam vươn vai
-Ừ… Trễ rồi, đii về!! -Minh Anh
↭↭↭Xe nó, hắn và nhỏ My↭↭↭
-My, cô khỏe chưa?? -hắn quay đầu,hỏi nhỏ My (hỏi quài -_-)
-Khỏe rồi!! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em… -nhỏ My
-Ừ!! -hắn
-Quân ơi!! Cho em xuống đii… -nó đột nhiên lên tiếng
-Sao vậy vk?? Em có chuyện gì à?? -hắn
-Nhỏ bạn cũ của em gọi bảo nó đang ở đây nên rủ em đii chơi á mà!! -nó cười
-Em định đii à?? -hắn
-Ừ!! Anh chở My về khách sạn trước đii… Lát em đii taxi về!! Em đii chơi tí rồi về!! -nó
-Anh chở em đii nhé!! -hắn
-Thôi, anh chở em đii thì ai chở My về?? Em đâu phải con nít đâu… -nó
-Vậy em đi phải về sớm đó!! Có gì gọi cho ck nhé, vk yêu ~~~ -hắn
-Ok!! Bye ck ~~ -nó
Xe hắn tấp vào bên trong lề đường, nó bước xuống xe với gương mặt, hầu như là rất ngượng nghịu, ko mấy vui vẻ… Đii dọc trên con đường, nó cảm thấy buồn lắm… Hình như hôm nay, ánh mắt của hắn nhìn nó ko còn ấm áp như xưa, miệng thì nói “vk này, vk nọ” nhưng ánh mắt rất sắt bén và lạnh lẽo…Phải chăng hắn đã chuyển sang nghi ngờ nó về cái dĩa thức ăn mà nhỏ My hôm qua đã ăn sao?? Hắn hết tin nó rồi sao?? Tổn thương nhau quá đấy!!
“Alô…” -nó
“Alô, xin chào cô chủ!! Cô việc gì cần căn dặn ạ??” -đầu dây bên kia một người đàn ông trả lời
“Cho tôi biết tên, gia thế của chủ khách sạn Fall, ở gần bờ biển phía Tây… Và điều tra luôn cho tôi, loại chất độc có trong dĩa thức ăn cũng như ai là thủ phạm đã gây ra sự việc ngày hôm qua!!” -nó
“Thưa cô, làm sao để điều tra được ạ!??” -người đàn ông
“Trước tiên, ông điều tra cho tôi biết ai là chủ khách sạn, sau đó, tôi sẽ tiến hành lấy đoạn băng được ghi lại trong camera ở khách sạn rồi sẽ gửi cho ông, để ông thực hiện bước kế tiếp…” -nó lạnh tanh
“Tôi hiểu rồi ạ!!” -người đàn ông
“Tôi cần kết quả sớm nhất có thể!!” -nó
“Vâng, thưa cô chủ!!” -người đàn ông
Sau cuộc điện thoại vừa rồi, gương mặt nó đã trở thành một gương mặt vô cảm xúc, lạnh tanh… Vẫn vóc dáng đó, nó bước đii từng bước nặng trĩu, từng bước trên con đường vắng….một mình và chỉ một mình
Khoảng 10h30′ trưa thì nó cũng đã bắt taxi, phóng về khách sạn, trên tay là một cái bìa màu vàng, bên trong là một sấp giấy tờ, hình ảnh có liên quan đến chuyện hồi tối hôm qua (làm việc, điều tra nhanh vãi hồn *×*)
Vừa bước vào cổng thì nó đã thấy nhỏ My đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ ở gốc hồ bơi, tay thì cầm ly nước cam vừa uống vừa hát theo đoạn nhạc nằm trong tai phone… Bước từng bước đii tới, nó khẽ nhếch môi cười khinh bỉ vì hành động quá ư là vô tư của nhỏ…
-Chào My!! Cô khỏe chưa mà ra đây thế?? -nó cười khẩy
-À, tôi khỏe… Cô mới đii chơi về à, vui quá nhỉ!!? -nhỏ My
-Cũng ko hẳn là đii chơi, tôi chỉ đii ĐIỀU TRA về chuyện bữa ăn tối ngày hôm qua thôi!! -nó nói rồi nhếch mép lên cười
-À… Thế…thế..cô có điều tra..được gì ko?? -nhỏ My tái mặt
-Tôi biết cô có liên quan đến vụ tối hôm qua, mà cô nghe tôi nói cô ko biết nhột à?? Hay tại cô bị chai lì rồi!?? Cô đừng giả vờ nữa… Đừng có mà cáo già đội lốt thỏ non nhé!! Tôi khinh kiểu người như thế lắm… Muốn gì nói thẳng đii!! -nó nhìn nhỏ My với ánh mắt lạnh ko thể nào lạnh hơn
-Ha, cô nói như cô đúng vậy!! Đừng buộc tội tôi như thế, đau lòng tôi lắm!! -nhỏ My nhếch môi -Bằng chứng đâu??
-Tôi cũng chả thèm nói nhiều với cô làm gì!! Đây… Muốn bằng chứng, có bằng chứng -nó nói rồi quăng sấp giấy trên tay mình lên tay nhỏ My
-Hờ, cô biết thì cũng có được gì?? Phải, chính tay tôi làm hết đấy!! Sao nào..? -nhỏ My
-Cô dám bỏ độc vào dĩa thức ăn của mình để lừa mọi người sao?? À quên nữa, cô cũng bỏ luôn chiếc bông tai của tôi vào dĩa thức ăn của cô luôn mà… Đổ lỗi cho nhau à?? Chơi xấu vậy cô gái!?? Lí do để cô làm như thế?? -nó cười khẩy
-Tôi yêu Quân, tôi muốn dành Quân lại từ tay cô!! -nhỏ My
-Yêu à?? Yêu thế nào?? Yêu đến nổi bỏ Quân để theo người con trai khác rồi lại bất chợt quay về để nhắm thẳng vào khối lượng tài sản của Quân à!?? Tình yêu của cô coi bộ “vĩ đại” quá nhỉ!!? -nó
-Chuyện đó ko liên quan đến cô!! Tôi sẽ làm tất cả để anh Quân mãi mãi thuộc về tôi!! -nhỏ My nói nhảy cái tủm xuống hồ bơi
Khi nhỏ nhảy, nó cũng khá là sững sốt nhưng vẫn lấy lại phong độ như bình thường… Đứng trên thành hồ, gương mặt nhìn xuống hồ ko hiện lên một thái độ, cảm xúc nào, lạnh tanh… Đúng lúc hắn từ phòng đii xuống đã chứng kiến được cảnh…nhỏ My bị té xuống hồ bội, nó thì đứng trên thành hồ, đứng nhìn một cách vô cảm… (Đuma >”< tức cha này quá >< thấy thì thấy hết đii...thấy gì mà có một khúc >“<)
Ko chần chừ, hắn đã nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi để cứu nhỏ, vì nhỏ My biết thế nào hắn cũng xuống bởi tin nhắn mà nhỏ đã gửi từ trước lúc cãi nhau với nó nên đã bày ra trò này... Vờ như ko biết bơi để tự mình chìm xuống và đổ toàn bộ lỗi lên đầu nó... Quả thật, nhỏ My rất ranh ma... Kéo nhỏ My lên tới bờ, hắn để nhỏ nằm ở đó rồi bước lại gần nó, ánh mắt thể hiện rõ những tia tức giận... -Khanh!! Thế này là thế nào?? Anh cần lời giải thích!! -hắn nắm chặt vai nó nói -Như anh thấy!! -nó nhún vai -Ả tự nhảy xuống hồ bơi, ko phải lỗi do tôi!! -Khụ khụ... Em..xin lỗi..anh... Khụ khụ...chắc em lỡ chọc..giận Khanh... Nên Khanh giận...lỡ tay xô em...xuống hồ!! Anh..đừng trách Khanh... -nhỏ My thở dốc (phải đóng đúng kịch bản bị tim của mẻ -_-) -Hừ... -nó cười khẩy, trong lòng thì tức vì tài năng diễn xuất của nhỏ My phải nói là đỉnh -_-
-Cô làm cái trò gì thế?? Tại sao lại đẩy My xuống hồ bơi?? Cô có biết là My đang bị tim giai đoạn cuối rồi ko?? HẢ?? -hắn -Tim!?? Ờ thì tim... -nó nhếch môi, khinh bỉ -Cô dẹp cái thái độ đó đii!! Được ko?? Tôi cần cô cho tôi một lời giải thích!?? Tại sao?? Cô đẩy My?? -hắn -Tôi nói tôi ko đẩy ả!! Tin hay ko tùy anh!! -nó nói bằng giọng lạnh tanh -Cô quá quắt lắm rồi... Thế tôi hỏi cô luôn!! Cô là người đã bỏ độc vào dĩa thức ăn của My...phải ko?? -hắn -Có thì sao, mà ko có thì sao?? Tôi ko bao giờ làm những chuyện dơ bẩn đó!! -nó "Chát" âm thanh chua chát ấy được vang lên, hắn thật sự ko kìm chế được hành động của bản thân mình được nữa...
Tại sao?? Tại sao vậy?? Chỉ cần thú nhận rồi sử dụng 2 chữ "xin lỗi" thôi mà?? Tại sao nó lại ko thực hiện?? Những lời nói, những câu trả lời đó của nó đã khiến hắn cảm thấy rất bực tức... Người con gái hắn yêu thương tại sao lại thành ra thế này?? Đau, đau quá...Cảm giác đau này dường như đã lan tỏa khắp người hắn và cả nó... (Đánh Khanh của Yuu là coi như ngươi xong đời -_- hiểu lầm rồi đánh con người ta kìa -_- đồ Quân hâm >“<) -Anh dám tát tôi?? -nó cười đau xót -…… -im lặng -Niềm tin, sự yêu thương ,tình cảm của tôi…hình như đặt sai người rồi!! -nó -Đó là lỗi do cô…
-hắn
-Mình….CHIA TAY… Coi như tôi và anh chưa từng quen, tất cả các quá khứ tươi đẹp cũng như những kỉ niệm hạnh phúc của chúng ta….sẽ ko còn nữa!!
-nó cười chua xót, rồi lấy trong túi ra cái máy chụp hình, cùng chiếc nhẫn mình đang đeo trên tay… Ném tất cả xuống hồ bơi, quay mặt đii vội vã…. Hắn đứng đó, gương mặt vô cảm, miệng nở nụ cười gượng, ko có hồn, nhìn nó ra đii, nhìn vóc dáng, nhìn đôi vai nhỏ ngày nào đang run lên từng hồi…
“CHIA TAY LÀ CÁCH TỐT NHẤT CHO ĐÔI TA…. ĐAU QUÁ RỒI!!” Mùi cũ, là thứ mùi quyện lẫn giữa ba cảm xúc, ngọt ngào, đớn đau và cay đắng. Ngọt ngào vì những giây phút đã có cùng nhau, đớn đau khi những vụn vỡ đã đẩy thứ hạnh phúc đó trôi xa, và đắng cay khi lòng lại cứ muốn nghĩ về….
♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
“Alô, chế nghe!! Sao cưng??” -Lam
-Tao về Thành phố trước nhé!! -nó
“Ế ế, sao vậy?? Sao về??” -Lam
-Tao muốn về thôi!! Mày với Minh Anh ở đây chơi đii!! -nó
“Mày về thì tao với Minh Anh về luôn á nha!!” -Lam
-Tùy mày… Tao cúp máy!! -nó nói rồi cúp máy cái rụp để lại bạn Lam ở đầu dây bên kia ngơ ngơ ngác ngác ko biết chuyện gì đã xảy ra
-Ck~~~ Về Thành phố đii!! -Lam quay qua Bảo
-Em muốn về hả?? -Bảo chớp chớp mắt ngây thơ :>
-Khanh nó về rồi nên em cũng ko muốn ở lại đây đâu!! >< Ở đây nhìn mặt mụ My quài là em tuột cân á!! Về đii ck... -Lam mếu -Rồi xong... Khanh với Quân có dụ gì nữa rồi nè -.- mệt ghê!! -Bảo -Vậy về nha!! Nha nhà nhá nha... -Lam :>
-Vâng!! Thưa cô nương… -Bảo cười
-À quên, để em gọi kêu Minh Anh về luôn… Coi bộ kì này Khanh với Quân căng lắm á!! Nghe giọng nhỏ Khanh buồn thiu hà!! -Lam vừa nói vừa lấy đt bấm số của Minh Anh
-Minh Anh, về Thành phố đii!! Con Khanh nó bị gì á!! Nó đòi về với lại hình như đang buồn ấy… -Lam
“Ừ!! Mày ko gọi thì vk ck cũng chuẩn bị về nè -.- ở đây nhìn mặt mụ My, tao ko thoải mái!!” -Minh Anh
-Thế giờ đii luôn ha!! Gặp dưới tần trệt nha… Bye cưng!! -Lam cúp máy
“Ôkê!!” -Minh Anh
15′ sau, 2 chiếc mui trần của Bảo và Tuấn Anh đã lên đường đii về Thành phố với tốc độ cao ngất ngưỡng (lúc nào cũng vậy =.=)…. Sau khoảng thời gian ngồi trên xe thì cuối cùng, Bảo, Lam, Minh Anh và Tuấn Anh cũng đã về tới nhà, nhưng khi vào trong thì chả thấy một bóng người… Lam thấy thế nên đã lấy đt ra và gọi cho nó…
-Này Khanh, mày đang ở đâu thế?? Nói về Thành phố mà sao ko có ở nhà?? -Lam
“Ra bar đii!! Ở đây có bà Như nữa nè…” -nó
-Ko nói sớm… -Lam nói rồi cúp máy, cùng Minh Anh và 2 tên kia phóng ngay đến bar
↭↭Trong bar Night -tại bàn nó ngồi
-Hey!! -Minh Anh chạy tới vỗ vai nó
-Ờ… -nó nói, tay cầm ly rượu uống liên tục
-Mày với Quân có chuyện gì rồi phải ko?? -Lam
-Ờ… -nó trả lời nhưng tay vẫn ko ngừng đưa ly rượu lên uống
-Này, đừng uống nữa coi!! Nói chuyện đàng hoàng với tụi này nè… -Minh Anh giật lấy ly rượu từ trên tay nó rồi ực một hơi
-Hừ, sao?? Muốn biết chuyện gì?? -nó
-Quân với Khanh có xích mích à?? Sao ko thấy Quân chở Khanh về đây?? -Bảo
-….Chia tay rồi!! -nó nhếch môi, cười nhạt
-Gì chứ?? Mày nói lại tao nghe coi?? Mày với Quân chia tay à?? Đang yên đang lành mà… -Lam
-Hờ… -nó cười nhạt
-Tại con mụ My phải ko?? -Tuấn Anh
-Sao biết hay thế!?? -nó
-Ko phải mụ đó thì ai dám phá hạnh phúc của 2 người!! -Tuấn Anh nhếch môi
-Lại là cái con đó à…. -Lam tức, 2 tay nắm chặt thành nắm đấm
-…… -nó
-Mà con đó nó làm gì em thế?? -Như lên tiếng
-Thôi, em ko muốn nhắc chuyện đó nữa đâu!! -nó
-Vậy thôi… -Như
-Mà này, mai chị về Mỹ phải ko?? -nó
-Ừ!! Chị có hẹn kí hợp đồng với đối tác nên mai chị về… Mà có việc gì à?? -Như
-À ko có gì!! Thôi, tao đii công việc tí… Lát mọi người về sau ha!! -nó nói rồi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài
-Sao kì vậy trời?? -Bảo
-Chả hiểu nổi nhỏ này… -Lam
Suốt đêm hôm đó, nó bỏ đi biệt tăm, ko về nhà, còn đám người kia thì do ăn uống say quá nên cũng chả biết gì, về đến phòng là nằm lăng ra ngủ cho tới sáng…. (Bái phục mấy ông bà này =.=
Sáng hôm sau, lúc 9h30′ cũng là lúc mà Như lên đường về Mỹ… Mọi người đều tập trung đầy đủ tại sân bay, chỉ thiếu nó và hắn… Hắn thì chắc chắn là đang ở cùng nhỏ My rồi nhưng con nó, vẫn ko ai biết nó đang ở đâu cả…
-Con này… Nhắn tin thì ko trả lời, gọi điện thì ko bắt máy… Biết hôm nay là ngày chị Như về Mỹ mà ko ra tiễn… Nó đang nghĩ cái gì vậy ko biết nữa!!? -Minh Anh
-Thôi, kệ Khanh đii em!! Nó đang buồn đó… Để nó yên tĩnh đii!! -Như
-Dạ!! Chị về bển rồi nên cho gửi lời hỏi thăm 2 bác nhá!! -Lam
-Ừ!! Cảm ơn em nhé!! -Như cười mỉm
-Khi nào chị rảnh nhớ về đây chơi với bọn em nha!! -Tuấn Anh
-Biết rồi, biết rồi!! Mấy cô cậu ở đây vui vẻ… Nhớ vào lớp xin cô dùm chị nha mấy đứa!! -Như
-Ok chị!! Bye chị -Bảo
-Bye!! -Như vẫy tay rồi bước đi vào bên trong
-Chiều nay có 4 tiết ở trường đó vk!! Có nên đii học ko?? Hay cúp? -Tuấn Anh
“Bốp…” -Ui da đau!! Sao mày quánh tao thằng kia?? -Tuấn Anh ôm đầu, mếu
-Mày tối ngày cúp cúp!! Thôi đii học đii… Dạo này mình cúp quá trời rồi!! -Bảo
-Ừ!! Thôi chiều đii học đii!! -Minh Anh
-Mà Quân về chưa?? -Lam
-Hôm qua thấy nó chở mụ My về nhà mụ đó rồi mà!! Cơ mà nhìn biểu hiện của nó thân với mụ My một cách lạ thường luôn á!! -Tuấn Anh
-Hừ!! Tên điên…. -Lam
↭↭↭↭↭↭↭↭
Tại trường….
Nó dường như đã biết rõ lịch học của chiều nay nên đã một mình đii tới trường từ rất sớm… Hôm nay, nó sẽ tập làm quen với mọi thứ khi chỉ có…một mình… Bước xuống chiếc mui trần của mình, trên gương mặt ko một chút cảm xúc, cả cơ thể toát lên vẻ lạnh lẽo và cô đơn… Hear phone luôn là người bạn thân nhất của nó mỗi khi nó buồn, đeo hear phone vào một bên tai, bên còn lại thì được che đii bởi mái tóc dài, suôn mượt của nó… Bước vào lớp với biết bao sự bàn tán vây quanh…
-Đấy, nói rồi mà ko nghe!! Tình cũ ko rủ cũng tới… Khanh bị đá rồi!! -nam sinh 1
-Quen hot boy làm gì cho khổ!! Đá là đáng mà!! -nữ sinh 2
-Hừ, nhìn thảm hại thế!! Bình thường còn quen thì nắm tay nắm chân gì tùm lum mà!! -nữ sinh 3
-Nhìn Khanh buồn tội quá!! -nam sinh 4
………………………
Bỏ ngoài tai những lời nói vô bổ đó, nó vẫn thế mà đi thẳng lên lớp!! Lên tới lớp thì đã gặp cảnh ko mấy là đẹp đẽ, ngứa mắt ko chịu được….. Hắn và nhỏ My đang ngồi tâm sự với nhau và điều đáng nói ở đây chính là…nhỏ My đang ngồi ngay chỗ của nó. Khó chịu lắm những cũng có làm được gì đâu… “TA BÂY GIỜ, ĐÂU CÒN LÀ GÌ CỦA NHAU!!” Bước từng bước đến chỗ của mình, nó khẽ nhếch môi cười nhạt rồi bắt đầu lên tiếng…
-Chỗ tôi!! -vỏn vẹn chỉ 2 từ thôi nhưng cũng đủ làm cho con người ta toát cả mồ hôi
-À, xin lỗi!! -nhỏ My đứng dậy rồi bước lại chỗ mình ngồi, hắn thấy thế cũng đii theo, ngồi kế, tâm sự như bình thường (đuma ức chế -.- )
Nó ngồi xuống ghế, đặt cặp lên bàn, cuối đầu xuống, kê đầu mình trên cái cặp rồi ngủ luôn…. Khi Lam, Minh Anh, Bảo và Tuấn Anh vào tới, đi ngang qua cái bàn của nhỏ My, cả đám như bơ luôn,khẽ nhếch môi cười khinh vì cái bản mặt nai tơ của nhỏ cùng cái điệu bộ khó ưa của hắn… Thấy nó đang nằm ngủ thì cả đám bay lại, hỏi tùm lum…
-Khanh em êu ~~~ tối qua đến giờ cưng đii đâu thế!?? -Lam
-Đii đâu đâu!! Mà sao bây ồn thế? Để tao ngủ cái coi… -nó ngáp ngắn ngáp dài
-Sợ mày luôn á!! Thôi dậy đii bà… Cô Lan vào kìa!! -Minh Anh
-Ừa ừa… -nó
Vào tiết học, ai về chỗ nấy, hắn cũng thế, tiến về chỗ của mình với một cảm xúc ko khác gì nó, lạnh tanh… Hai con người với hai tính cách, đã từng chung đôi với nhau nhưng giờ đây lại chia nhau ra thành 2 hướng, 2 trái tim như đang quặn thắt trong lòng иgự¢, làm khổ nhau làm gì cho giờ phải khó xử. Ngồi cùng nhau như 2 người xa lạ…
Đang học tiết 1 thì nó nhận được tin nhắn từ sân bay về thông tin các chuyến bay sẽ cất cánh trong ngày hôm nay. Chuyến bay của nó về Mỹ là chuyến bay lúc 16h… Hết tiết 1 thì cũng đến 14h30′ rồi nên nó quyết định hết tiết 1 rồi lên đường tới sân bay luôn…
Tiếng trống hết tiết 1 đã được vang lên và hiện giờ, nó đang thu dọn tập vở và đồ dùng của mình… Bước đi ko một lời nói của nó cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên…
-Thưa cô, sắp tới giờ em cất cánh về Mỹ rồi nên em xin cô cho em nghỉ 3 tiết còn lại ạ!! -nó
-Em về Mỹ sao?? -cô Lan
-Dạ vâng!! -nó
-Thế em sẽ quay lại lớp chứ!! -cô Lan
-Em cũng ko biết nữa!! Nhưng khả năng là ko cô ạ!! Cảm ơn cô đã giúp đỡ em trong thời gian qua ạ!! -nó
-Này Khanh, mày bay sao ko nói cho tao và Minh Anh biết!! -Lam tức giận, đứng lên nói
-Xin lỗi nhé!! Tao có một số việc đột xuất phải bay về liền với cty!! Hai bây cứ ở đây!! Khi nào rảnh tao sẽ về chơi… -nó cười mỉm
-……. -im lặng
-Thôi, chào cô, chào mọi người em đii!! -nó nói rồi quay lưng bước ra khỏi lớp, trước khi đii nó còn quay lại chỗ của hắn đang ngồi rồi nhếch môi của mình lên, cười nhạt…
“TẠM BIỆT ANH, NGƯỜI CŨ ĐÃ TỪNG THƯƠNG!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc