Thuê dài hạnÝ định dùng ngôn từ hù dọa hắn hoàn toàn không có hiệu quả, hắn vẫn không chút sứt mẻ như cũ, hơn nữa còn hứng thú dào dạt nhìn nàng. "Em dựa vào việc này để kiếm tiền sinh hoạt?"
"Tiên sinh, hình như việc này cùng ngài không quan hệ đi". Mân Huyên lườm hắn, người này không chỉ da mặt dày, còn rất hay tò mò.
Khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hắn không nói lời nào chỉ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này như thành người khác, nhưng ánh mắt như vậy cũng không làm nàng chán ghét, ngược lại còn nổi lên một chút lo lắng.
"Anh, anh đi nhanh đi, chủ nhân chiếc xe này sẽ lập tức đến". Không hiểu sao nàng không dám nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của hắn. dời tầm mắt về phía bụi cỏ xa xa phía trước.
"Tôi chính là chủ nhân chiếc xe này". Một tiếng cười bỡn cợt truyền đến, hắn tự tay đưa cho nàng danh thi*p thi*p vàng, mặt trên chỉ có một hàng chữ đơn giản: Kim thị tập đoàn Kim Chính Vũ. Mân Huyên láy ra tờ giấy Chỉ Dao đưa cho mình, trùng khớp với cố chủ phía trên, hiện tại nàng không thể không thể không tin hắn không lừa nàng.
"Thật có lỗi, là tôi sai rồi". Mân Huyên vừa phát động xe, vừa cầm danh thi*p trả cho hắn.
"Bà cô lôi thôi, tờ danh thi*p này tặng cho em, tin chắc ngày sau em sẽ dùng đến". Hắn không tiếp nhận, lộ ra vẻ tươi cười bất cần đời.
Tên đáng giận, còn tùy tiện gọi nàng theo biệt danh, Mân Huyên mím mím môi, cực lực nhịn xuống ham muốn đưa danh thi*p vò thành một khối, tùy tiện bỏ vào túi.
Xe thể thao đi khỏi khách sạn, đến ngã tư đường, hắn từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ trầm mặc, vuốt cằm, nhìn nàng chằm chằm, thần sắc có vẻ đăm chiêu. Rốt cuộc người này dang làm gì, nhìn chằm chằm nàng như vậy, căn bản nàng không thể chăm chú lái xe, đi ngang qua ba ngã tư, phía trước là đèn đỏ, xe lập tức dừng lại, nàng rốt cuộc nhịn không được, đang chuẩn bị bùng phát, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
"If the bright lights blinds your eyes, my love will get you home..."
Nàng vội vàng lục ba lô lấy điện thoại ra, lại phát hiện không phải điện thoại mình vang, đó là di động của ai.
"... If you troubles break your strike, my love will get you home, if you ever find yourself, lost and all alone, get back on your feet and think of me..."
Nàng quay sang, Kim Chính Vũ đang nắm chiếc điện thoại, hắn không nghe, mặc di động tiếp tục kêu, nhìn thoáng qua nàng.
"Điện thoại của anh cũng có bài hát này, đây là..."
"Anh lại định nói
Share on email Thư điện tử
đây là duyên phận linh tinh chứ gì". Nàng vội vàng ςướק lời hắn, trừng mắt nhìn hắn, "Này còn phải đoán sao? Nhất định là lúc anh vụng trộm lưu số điện thoại anh vào máy tôi, nhìn lén chuông điện thoại của tôi, sau thì cố ý đặt tiếng chuông giống tôi".
Ánh mắt hắn lóe lên giây lát, tiện đà lại khôi phục nụ cười giảo hoạt như trước.
"Ha, em đoán đúng rồi. Để thưởng cho em, tôi đem thù lao một giờ một trăm tệ, tăng lên hai trăm tệ".
Nàng không từ chối, thù lao hẳn là càng nhiều càng tốt sao. Đèn đỏ tắt, tiếp theo đèn xanh sáng lên, nàng khởi động xe, bất giác quay đầu nhìn hắn một cái, trên người tiểu tử này không có chút mùi rượu nào, lại còn muốn thuê quản lý điều khiển, chắc là tiền nhiều quá tiêu cho bớt. Tiếng chuông rốt cuộc ngừng, hắn tiếp nghe điện thoại, nhưng mở miệng nói là thứ tiếng nghe không hiểu, nghe âm điệu hơi quen thuộc, hình như là tiếng Hàn, Chỉ Dao từng học tiếng Hàn, lúc ấy còn lôi kéo nàng đi nghe mấy buổi, cho nên có chút ấn tượng.
Một lát sau, hắn nói xong, di động lại vang, lại là bài hát tiếng anh quen thuộc kia.
Nàng căm tức nhìn hắn, bài hát này với nàng mà nói có ý nghĩa độc nhất vô nhị, lại bị tiểu tử này mang sang làm tiếng chuông của hắn, thật là hành vi ác liệt.
"Dạ, cháu mới từ Hàn Quốc trở về... Không tính là trở về... Là ba ba cháu đồng ý cho về... Dạ... Cám ơn cậu, không cần phiền toái... Cháu trực tiếp đến khách sạn ở... Qua mấy ngày nữa, nhìn thấy biệt thự nào ưng ý sẽ mua... Anh ấy đi Nhật Bản công tác... Cháu biết, buổi sáng vừa cúng anh ấy nói điện thoại... Mấy ngày nay vội vàng tiếp nhận công ty, vài ngày nữa, cháu sẽ đi thăm hỏi chú..."
Tai nàng nghe được một chút tin tức, thì ra hắn mới từ Hàn Quốc trở về. Nghe nói người Hàn Quốc rất hiểu biết lễ phép, hiện tại sao không thấy bóng dáng lễ phép nào trên người hắn, nói chuyện không tốt, hơn nữa vừa nhìn đã biết là kẻ phóng túng.
Chiếc xe phía trước lại dừng lại, đành phải đem xe dừng, hiện tại sắp tám giờ, đúng vào thời điểm mọi người ăn cơm tối xong ra đường dạo phố, giao thông chật chội, tắc đường nghiêm trọng, đi được chút lại phải dừng. Lộ trình vốn chỉ cần mười phút đi, hiện tại mất hơn bốn mươi phút mới đến đích, xe thể thao đỗ xuống trước cửa khách sạn.
Vừa vặn lúc Kim Chính Vũ nói xong điện thoại, hắn khép điện thoại lại, không vội vã xuống xe, tựa hồ nâng lên ánh mắt chứa ý cười.
"Bà cô, về sau em không cần đi chung quanh làm quản lý điều khiển, từ hôm nay trở đi tôi thuê em dài hạn, lương mỗi giờ tính như đêm nay, em xem thế nào?"
Lại gọi nàng là "Bà cô", Mân Huyên tức giận rút chìa khóa xe ra, ném vào tay hắn.
Nhưng không thể phủ nhận, lời đề nghị của hắn rất mê người, một buổi tối hai trăm tệ, một tháng không phải sáu ngàn khối sao? Lương như vậy, xa xa cũng phải gấp tám lần số tiền nàng kiếm được mỗi tháng.
Nhìn Mân Huyên như có chút động tâm, ánh mắt Kim Chính Vũ ngập tràn tươi cười, đánh tách tay một cái. "Vậy nói như vậy định rồi, từ ngày mai, em hãy đến nơi vừa rồi đón tôi".