Đề cao giáĐi đến cầu thang lầu ba, nàng sụt sịt mũi, cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt, vừa nãy đại thẩm khoa chân múa tay với nàng, giơ hai ngón tay, ý là phòng thứ hai, như vậy xem ra hắn luôn ở căn phòng kia, may mà lúc trước nàng không tùy tiện đi vào.
Cửa phòng vẫn nửa khép nửa mở như thế, nàng gõ vài lần, không thấy đáp lại, tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên trong phòng, át tiếng đập cửa.
Nàng trấn định một chút, cẩn thận đẩy cửa mà vào, phòng này phải rộng hơn phòng nàng ít nhất bốn năm lần, bên trong trang hoàng cũng hết sức xa hoa.
Trong phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn. Nàng đang định xoay người, đột nhiên có người bước ra khỏi phòng tắm, khăn mặt màu trắng lau mái tóc ướt sũng, thân trên không mặc gì, lộ ra khuôn иgự¢ tinh tráng màu đồng, dưới thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm thùng thình.
Nàng nín thở, vội vàng quay mặt đi, vội vã đi ra ngoài.
“Nếu em đã đến đây, lại đây đi!” Giong nói thấp thuần của hắn ngăn bước chân nàng.
Nàng mơ hồ cảm giác thấy có nguy hiểm, đứng thẳng lưng không dám quay đầu, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. “Muộn, bữa tối làm xong rồi, đại thẩm bảo anh xuống dùng bữa tối. Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Hắn tắt máy phát nhạc, mệnh lệnh sắc bén vang lên trong căn phòng yên tĩnh trống trải làm cho người ta sợ hãi. “Lại đây! Tôi không nghĩ nói đến lần thứ hai!”
Qua vài chuyện, nàng đã lĩnh giáo đầy đủ thủ đoạn của hắn, nàng cũng luôn nhắc chính mình không thể nhất nhất lúc nào cũng phản bác hắn như trước, nếu không, chịu thiệt chỉ có mình nàng.
Nàng cúi đầu, máy móc bước qua, đến khi cách hắn khoảng ba bước chân thì dừng lại, ánh mắt không dám tùy tiện loạn ngắm, nhìn chằm chằm xuống hoa văn trên thảm.
“Giúp tôi lau tóc.” Theo tiếng nói nhỏ không có độ ấm, một khối trắng trắng gì đó ném tới, nàng theo bản năng tiếp được chiếc khăn êm dày, giương mắt nhìn lên đã thấy hắn đã ngồi trên mép giường.
Nàng nắm chặt khăn mặt trên tay, tuy rằng biết chiếc giường kia quá mức nguy hiểm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả chọc giận hắn, chỉ có thể kiên trì đi qua.
Nàng thật cẩn thận dùng khăn mặt lau mái tóc nâu của hắn, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nuốt mạnh nước miếng, vừa định kết thúc động tác trong tay, chợt thấy lưng bị ôm, nàng ngã ngồi trên đùi hắn.
“Anh… Anh định làm gì? Tôi bị cảm, không nên ᴆụng tôi, sẽ lây bệnh cho anh.” Nàng kinh hãi, da đầu cũng run lên, vội vàng dùng khuỷu tay chống đỡ đứng lên, thân thể khôn ngừng vặn vẹo muốn tránh ra. Tuy rằng biết chuyện hắn lên giường với mình chỉ là sớm hay muộn, nhưng bây giờ nàng chưa hề chuẩn bị tâm lí, nàng theo bản năng muốn né ra, cách hắn càng xa càng tốt.
“Em nói nếu tôi tăng gấp hai tiền thuê khối đất ở cô nhi viện thì thế nào?” Giọng nói tà ác phun ra hơi thở ấm áp sau tai.
Nàng thoáng chốc ngừng thở, cảm giác không rét mà run.
“Anh… đê tiện!”