“Thiệu Văn nói ông ấy vừa đến khách sạn thì Bích San – mẹ con đã tới rồi. Bà ấy nghĩ Thiệu Văn phản bội, cãi nhau ầm ĩ với Thiệu Văn. Xảo Kì tận lực giải thích, nhưng bà ấy không nghe. Sau đó Lăng Chính Đào đến, cũng khuyên can mẹ con, nhưng lúc này Bích San đã hoàn toàn mất bình tĩnh, bà ấy đòi ly hôn. Thiệu Văn cuống quá nên dại dột vớ lấy con dao gọt hoa quả gần đó dọa Bích San, không ngờ hai người cãi vã tranh chấp, không cẩn thận làm con dao đâm vào bụng mẹ con. Nhìn Bích San ôm bụng đầy máu ngã xuống sàn, Thiệu Văn sợ hãi không biết phải làm gì. Lúc này Lăng Chính Đào mới nói: không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, giựt lấy con dao trong tay bố con đâm người chứng kiến là Xảo Kì, sau đó thấy Bích San vẫn còn thoi thóp thì đâm bà ấy thêm mấy nhát. Ở đó là tầng 2, Lăng Chính Đào liền nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn, nhưng bố con lúc này đã quá hoảng loạn, ngồi im trên mặt đất không biết phải làm gì. Một lúc sau, đột nhiên bảo vệ khách sạn xông tới, gọi cảnh sát tới bắt bố con đi. Thiệu Văn rất đơn giản, nghĩ rằng em trai vì giúp mình nên mới Gi*t người, lại nghĩ đến Bích San đã ૮ɦếƭ, quá đau khổ, nản lòng thoái chí liền nhận hết tội danh Gi*t người, giao công ty cho Lăng Chính Đào, chỉ yêu cầu Lăng Chính Đào phải chăm sóc cho con thật tốt….”
“Sao chú có thể vô nhân tính như thế? Sao chú có thể Gi*t hai mạng người… làm sao chú lại có thể tàn nhẫn như vậy……”
Cô điên cuồng lắc đầu, quá choáng váng trước sự thật vừa được hé mở.
Doãn Lương Kiến nhìn cô, cũng lắc đầu theo “Bây giờ bố cũng không biết phải làm thế nào nữa… Thiệu Văn rất cố chấp. Ông ấy vẫn nghĩ Lăng Chính Đào hết lòng vì ông ấy… Cũng là do Lăng Chính Đào quá gian xảo, lừa bố con lâu như vậy….”
Trong lúc nhất thời không ai nói thêm gì nữa. Những cảm xúc phức tạp đan xen tràn ngập trong phòng khách nhà họ Doãn….
Doãn Lạc Hàn gọi điện thoại xong, lại gần ôm lấy cô, đặt đầu cô nghiêng vào vai mình “Mọi chuyện anh đã sắp xếp xong rồi. Cảnh sát đang tới Lăng trạch bắt người. Anh cũng đã mời những luật sư nổi tiếng nhất Trung Quốc, đợi họ sắp xếp hết chứng cứ xong sẽ lập tức đưa vụ này ra tòa.”
Doãn Lương Kiến ngồi đối diện thở dài “Chỉ mong tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.”
Không bao lâu sau, vài vị luật sư mặc âu phục đã xuất hiện ở Doãn Trạch. Sau đó, Doãn Lạc Hàn nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng khiến lòng cô bỗng xuất hiện một dự cảm xấu…
“Khi cảnh sát tới thì Lăng trạch đã không còn một bóng người. Lăng Chính Đào đã ôm theo toàn bộ tài sản chạy trốn.”
Xem ra chú đã sớm có chuẩn bị… quả nhiên chú không phải người đơn giản… Không biết Ngải Phù thế nào rồi, lúc này thần trí của Ngải Phù đang không bình thườsớm có chuẩn bị… quả nhiên chú không phải người đơn giản… Không biết Ngải Phù thế nào rồi, lúc này thần trí của Ngải Phù đang không bình thường…
“Cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc, ông ta sẽ không thoát được đâu.” Doãn Lạc Hàn cười lạnh, sau đó lo lắng nhìn vào trong mắt cô “Cảnh sát cũng nhắc chúng ta phải phòng bị thật kĩ, đề phòng Lăng Chính Đào chó cùng giứt giậu sẽ tiến hành trả thù. Anh đã sắp xếp thêm người bảo vệ Doãn trạch, dặn bọn họ phải đề cao cảnh giác. Ngày nào còn chưa bắt được Lăng Chính Đào thì ngày đó chúng ta còn chưa thể yên tâm.”
“Tổng giám đốc Doãn.” Một vị luật sư đứng lên nói “Chúng tôi sẽ về sắp xếp lại tất cả tài liệu này. Theo như chúng tôi xem qua, chỗ tư liệu này rất chính xác và đầy đủ. Có những tư liệu này thì không còn gì đáng lo nữa, bây giờ chỉ cần chờ cảnh sát bắt được Lăng Chính Đào để đưa ra xét xử thôi.”
Doãn Lạc Hàn gật gật đầu. Quản gia tiễn luật sư ra khỏi Doãn trạch.
Gần 10 giờ ba người mới ăn tối, nhưng vì ai cũng mang trong lòng nhiều tâm sự nên cũng không ăn nhiều lắm. Doãn Lạc Hàn dỗ mãi, cô mới miễn cưỡng uống bát canh tẩm bổ.
Một một đôi mắt đỏ như máu chăm chú nhìn cô, còn có một con dao chói sáng vung đến…. Cô sợ hãi kêu to tên của Doãn Lạc Hàn, nhưng không nói ra được tiếng nào, hai chân cũng giống như bị đóng đinh, không thể cử động được. Con dao sáng loáng cứ vung tới trước mặt cô, sau đó cô chợt thấy Doãn Lạc Hàn chạy tới gần cô, và rồi con dao lao về phía hắn. Cô không cử động được, kêu to để Doãn Lạc Hàn biết mà tránh…
Cô bừng tỉnh.
Cô thở dốc, mồ hôi túa ra đầy mặt. Cô sợ hãi, không biết liệu đây có phải điềm báo sắp có chuyện không may xảy ra hay không… Nghĩ như vậy, cô hoảng sợ rúc vào trong lòng hắn. Hắn ngủ rất thính, lập tức tỉnh lại.
“Gặp ác mộng sao?” Hắn nói nhỏ ôm chặt cô, thấy toàn thân cô đều đang run lên, hắn nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn cô “Đừng sợ, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, không để cho bất cứ kẻ nào làm hại em….”
Cô gật đầu lia lịa, nhưng không nói được lời nào. Chỉ mong ác mộng này vĩnh viễn đừng trở thành sự thật.
Sáng sớm, cô tỉnh lại, hơi cựa quậy người, hắn cũng tỉnh theo. Cô xả ra khuôn mặt tươi cười, nhìn gương mặt vẫn còn ngái ngủ của hắn, nói “Xin lỗi, em đánh thức anh rồi… Anh ngủ tiếp đi…”
“Có phải còn đang suy nghĩ chuyện hôm qua không?” Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hít lấy mùi thơm tự nhiên dễ chịu trên cơ thể cô “Không cần để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy… Tin anh đi, tất cả rồi sẽ qua thôi….”
“Vâng, em tin… ác giả tất sẽ ác báo.” Cô trả lời, cố nhấn mạnh như tự trấn an mình. Hít một hơi thật sâu, cô cọ cọ mặt trong lòng hắn, tâm tình thả lỏng không ít, lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Em uống xong rồi.” Cô buông chén thuốc xuống, mỉm cười nhìn Doãn Lạc Hàn, sau đó lại quay sang bố nuôi “Con no rồi, con đi làm đây ạ!”
“Con phải ăn nhiều một chút để cho cục cưng trong bụng thật khỏe nha.” Doãn Lương Kiến vừa được thông báo là cô đã có thai, vô cùng mừng rỡ. Từ lúc đó đến giờ, ông cứ nhìn chằm chằm vào bụng cô, vẻ mặt phúc hậu vô cùng hạnh phúc.
Doãn Lạc Hàn mỉm cười, đặt tờ báo trong tay xuống bàn, sau đó cầm chìa khóa xe bước ra cửa cùng cô.
Rất buồn là lap của mình vẫn chưa sửa được aaaaaaaaaaaaaaaa >< À mà có chức năng subcribe rùi nha các bạn, lại khơi ngòi chiến dịch tranh tem thoy =))))