Ngay cả trợ lý Hoàng còn nghĩ như vậy, xem ra Chu Hiếu Linh thật sự thê thảm rồi “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.”
Trợ lý Hoàng vừa ra khỏi văn phòng không lâu thì di động của cô vang lên.
Cô vừa nhìn tên hiển thị trên di động thì vui vẻ hẳn lên. Đã lâu rồi cô không có tin tức gì của Trịnh Trác.
“Trác, anh tìm em sao?”
“Ừ, Mân Mân, anh có cái này cho em. Bây giờ em có thể ra ngoài một chút không?” Giọng nói của Trịnh Trác có chút khác thường. Hắn nói có cái cho cô, chẳng lẽ là bằng chứng về chuyện đó sao?
“Vâng, được ạ.” Cô lập tức bàn với hắn địa chỉ gặp mặt và thời gian, sau đó xách túi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô ngồi vào trong xe Trịnh Trác.
“Trác, lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?” Cô nhìn hắn thật kĩ. Lâu rồi không gặp, hiện tại hắn so với trước đây càng thêm phần tuấn tú và ngạo khí.
“Cũng ổn.” Hắn mỉm cười nhéo nhéo má cô “Anh ta có tốt với em không? Nhìn khí sắc của em rất tốt, hơn nữa nghe nói hai người cũng sắp kết hôn rồi phải không?”
“Vâng, là vào tháng sau. Anh nhất định phải tới nhé.” Cô chân thành mời hắn.
Hắn cười khẽ gật đầu “Đương nhiên anh phải tới rồi. Hiện tại em không có thân nhân, anh phải đại điện cho nhà gái đến chứ. Anh sẽ nắm tay em vào lễ đường, trực tiếp giao em cho Doãn Lạc Hàn.”
Hắn suy nghĩ thật chu toàn, khiến cô vô cùng cảm động “Trác, cám ơn anh!”
“Được rồi, anh phải đi rồi. Cái này giao cho em.” Hắn lại nhéo má cô yêu chiều, sau đó đưa cho cô một bao da đựng tài liệu “Chuyện mười một năm trước đã được điều tra rõ ràng. Anh nghĩ nó sẽ giúp em rất nhiều đấy.”
Nghĩ đến tất cả ẩn tình của 11 năm trước đều ở trong bao da này, cô không khỏi kích động, run run nhận lấy, cẩn trọng đặt vào trong túi xách.
“Trác, em biết anh rất bận. Em không làm phiền anh nữa. Hôm nào anh rảnh, em mời anh đi uống café.” Cô xuống xe, ra khỏi xe còn quay đầu lại vẫy tay với Trịnh Trác.
Hắn gật gật đầu, sau đó xe thể thao rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.
Trở lại văn phòng, còn 1 tiếng nữa mới hết giờ. Cô cố kiềm chế cảm giác nóng lòng muốn mở bao da kia ra, chuyên tâm làm việc. Xong việc, còn hơn 10 phút mới hết giờ, cô thu dọn đó, đi tới văn phòng xã trưởng.
“Lăng tiểu thư, cô tới đúng lúc lắm. Đây là lệnh của cấp trên vừa đưa xuống, cô xem đi.” Lâm Hạo Ngôn đưa cho cô một tờ giấy.
Cô nhìn qua một lượt đã nắm rõ nội dung. Chu Hiếu Linh thân là lãnh đạo mà lại gây chuyện thị phi khiến nhân viên bức xúc, vì vậy cách chức, buộc thôi việc.
Nguyên nhân bên trong không hề được đề cập tới. Điều đó cũng dễ hiểu. Giản Quân Dịch làm sao lại ngu ngốc để lộ ra những chuyện không hay bên trong Giản thị để cho người ngoài có cớ gièm pha được…
Nếu cô đoán không sai, hiện tại Giản Quân Dịch chưa động đến vị Phó tổng kia cũng là do không muốn vạch áo cho người xem lưng, chờ thêm vài ngày gió êm sóng lặng, chức vụ Phó tổng có lẽ sẽ đổi chủ.
Không ngờ từ giữa trưa đến giờ chỉ có nửa ngày, Chu Hiếu Linh đã bị cách chức. Tiếng xấu đồn xa, chỉ sợ cô ta nghỉ việc rồi, nhưng những chuyện cô ta đã làm thì vẫn cứ là chuyện xấu theo cô ta cả đời…
Cô khỏi cảm thán thế sự khó liệu. Quả thực chỉ có thể dùng chính sự nỗ lực của mình để vươn lên thì cái mà mình giành được mới chắc chắn, nếu không chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, không biết lúc nào sẽ bị đạp xuống…
Muốn không làm mà hưởng, một bước lên trời, không cẩn thận trượt chân sẽ bị ngã càng đau…
Tan tầm, cô đi xuống lầu, thấy Chu Hiếu Linh ôm đồ cúi đầu đi ra, văn phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Mân Huyên, cô xem đồ rắn rết đó cuối cùng cũng bị đuổi đi rồi!” Tích Vân chạy tới, vui sướng thông báo với cô.
Vài nữ đồng nghiệp vẫn chưa hả dạ, còn nói với theo Chu Hiếu Linh “Đồ bẩn thỉu, đi mau đi. Nhìn cô một giây tôi cũng không muốn! Cút nhanh đi!”
“Lăng Mân Huyên, cô sẽ không đắc ý được lâu đâu. Tôi sẽ cho cô thấy, tôi không phải người dễ bắt nạt đâu!” Chu Hiếu Linh hung tợn quay đầu nhìn cô, ném lại một câu, sau đó vội chạy đi.
“Mân Huyên, cô giúp chúng tôi đề cử phó chủ biên mới đi. Tôi đề cử Tích Vân.” Lúc này một đồng nghiệp đột nhiên nói lớn, khiến tất cả mọi người lại nhao lên
“Đúng, chúng tôi đề cử Tích Vân! Cô ấy làm đã lâu, kinh nghiệm không thiếu, năng lực không tồi, lại hợp tác với mọi người rất ăn ý…”
“Chúng tôi đều đồng ý……”
“Được, tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ đề xuất với xã trưởng.” Mân Huyên mỉm cười gật đầu. Thật ra cô cũng cảm thấy Tích Vân rất thích hợp làm Phó Chủ biên. Lần trước cô cũng đã đề cử cô ấy, chỉ tiếc lại bị Chu Hiếu Linh giành mất.
Nửa giờ sau, cô ngồi trong xe thể thao, kể lại mọi chuyện cho Doãn Lạc Hàn nghe. Chu Hiếu Linh xám xịt ra khỏi tòa soạn như thế nào, mọi người nói như thế nào,… đương nhiên cũng không quên nhắc tới Trịnh Trác.
“Vậy tài liệu đó đâu rồi?” Doãn Lạc Hàn nhìn thần sắc cô có chút không bình thường, dịu dàng hỏi “Huyên, em lo lắng sao?”
Cô nắm chặt bao da đựng tài liệu Trịnh Trác đưa trong tay như sợ chỉ cần nới lỏng một giây, nó sẽ bay hơi mất. “Vâng, em sợ nếu đúng như chúng ta nghi ngờ, mọi chuyện là do chú gây ra… Điện thoại nặc danh, Gi*t hai mạng người, còn vu oan giá họa cho bố……”